CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tôi không muốn chết,” Tay 18 vẫn đang run, hai loại cảm xúc sợ hãi và phẫn nộ đan xen vào nhau, cậu ta siết chặt nắm đấm, lặp lại một lần nữa, “Không muốn chết.”

“Vậy thì cẩn thận cảm nhận lại lần nữa.” Thôi Dật nói chậm rãi, giọng trở nên rất dịu dàng.

Gã rất vừa lòng về cảm xúc hiện giờ của 18, sợ hãi, phẫn nộ, tuyệt vọng, bất lực, những cảm xúc này đều là thứ gã cần, chỉ có những cảm xúc mặt trái cực đoan này mới có thể kích phát tiềm năng của 18 càng tốt hơn.

Tựa như 37 năm đó.

Thôi Dật đóng cửa kính xe lại, dựa ra ghế sau, khe khẽ thở dài.

Chuyện 37 mất tích là đả kích rất lớn đối với Thôi Dật, 37 không thể nghi ngờ, chính là tác phẩm có tiềm chất tốt nhất, khả ngộ bất khả cầu, nhưng cố tình lại khó khống chế.

Nỗ lực mười mấy năm của gã đều đánh cược trên người 37, tỉ mỉ mà phá huỷ lần lượt từ tinh thần, cuối cùng cũng thấy được hi vọng.

Nhưng một 37 bị gã xem nhẹ, dẫu hết thảy tin tưởng đều đã bị phá hủy gần như không còn, lại vẫn sẽ mất đi khống chế vì ghen ghét, hoặc là nói… dục vọng chiếm hữu?

18 không có tiềm chất ưu tú như 37, song tuy vẫn chưa ổn định, lại dễ khống chế hơn 37, chỉ là gã chẳng thể ngờ được, lực chú ý của mình vào 18 sẽ làm cho 37 hoàn toàn mất đi khống chế, tình cảm và ỷ lại vào mình đều chuyển thành thù hằn đối với 18.

Cần phải tìm được 37, nếu không mọi đầu tư sẽ lâm vào khủng hoảng.

Cửa xe mở ra, hai người bên ngoài lên xe, 18 cúi đầu ngồi trên ghế phụ, vẫn không nhúc nhích.

“Lão La,” Thôi Dật nói với người trên ghế lái, “Đi một chuyến nữa tới nhà Thẩm Nam.”

“Thời gian quá dài, hôm nay ngay cả anh cũng ra,” Lão La quay đầu lại nhìn gã, “Tôi sợ không dễ bàn giao lại với bên ông chủ, ý của ông chủ là…”

“Tôi biết ý của ông chủ,” Thôi Dật ngắt lời, Thôi Dật chưa bao giờ gặp ông chủ này, nhưng khoản tài chính kếch sù để nghiên cứu mấy năm nay đều là ông chủ cung cấp, giờ ý của ông chủ là mặc kệ sống chết, đều từ bỏ 37, nhưng Thôi Dật không đồng ý, “Không cần báo lại chuyện hôm nay.”

“Bác sĩ Thôi, tôi nói một câu nghe không hay lắm,” Lão La khỏi động xe, “Nếu như thật sự đối mặt với 37, chúng ta sẽ có hậu quả thế nào? Giờ anh đã không khống chế được cậu ta nữa rồi.”

“Đây không phải chuyện anh cần suy xét.” Câu trả lời của Thôi Dật rất đơn giản.

“Đây là chuyện tôi phải suy xét!” Lão La hơi bất mãn cao giọng, “Anh phụ trách kĩ thuật, tôi phụ trách an toàn, tôi cần phải đảm bảo nghiên cứu có thể tiến hành an toàn thuận lợi trong cả quá trình! 37 đã mang tới cho chúng ta quá nhiều phiền toái rồi, tôi không thể để anh lại mạo hiểm nữa.”

“Có bước nào của chúng ta là không mạo hiểm? Từ lúc ông ta tìm tôi làm chuyện này, chúng ta đã không còn một giây nào là không mạo hiểm nữa, giờ lại nói không thể mạo hiểm?” Thôi Dật nở nụ cười, “Từ lúc 37 bốn tuổi, tôi rạch nhát dao đầu tiên lên người cậu ta đã là mạo hiểm, giờ nói những thứ đó không còn ý nghĩa nữa.”

Lão La không nói nữa, im lặng quay đầu lái xe về hướng nhà Thẩm Nam, từ lúc bắt đầu, gã cảm thấy chuyện ông chủ muốn làm, tìm Thôi Dật là chính xác, người này đủ điên cuồng.

Giờ là cùng kẻ điên đánh cược số mệnh, mang theo lốc xoáy, càng chạy càng xa.

“Kẹo bông,” Vương Việt ngồi dưới đất, nhỏ giọng nói, “Lúc nào ăn mì được thì ăn cả kẹo bông đi?”

“Được.” Lư Nham nằm trên giường, hai mắt nhìn lên bức ảnh của Vương Việt.

Hắn đã nhìn bức ảnh này hai ngày, vẫn không nhớ ra được hang thỏ kia của mình ở đâu, trong trí nhớ của Vương Việt nhiều thêm chuyện lúc nhỏ, trước kia, chuyện mấy năm trước khi chết cậu lại căn bản không có ấn tượng gì, cho nên cũng không nhớ ra thứ gì có ích, chỉ là thường lặp đi lặp lại vài món muốn ăn.

“Giò thủy tinh*,” Vương Việt lại nói, “Anh ăn bao giờ chưa? Nghe có vẻ ăn ngon lắm.”

“Ăn sẽ béo,” Lư Nham cầm lấy ảnh chụp xem kĩ lần nữa, ánh mặt trời là từ cửa sổ bên trái hắt vào, từ cường độ phản xạ ánh sáng của mặt tường cùng với ánh sáng của cả bức ảnh đều hơi trắng nhợt đi có thể nhìn ra được, lúc này hẳn là buổi chiều.

“Trời tối rồi.” Vương Việt kể tên đồ ăn cả buổi, chán chết đi ra ngoài dạo một vòng rồi trở về căn phòng nhỏ.

“Ừ,” Lư Nham lần mò điện thoại tới liếc mắt nhìn, cất ảnh rồi ngồi dậy, “Đi, đưa cậu đi tìm sếp tôi nói chuyện.”

“Anh cầm cái gì đây, có vẻ nặng thế?” Vương Việt nghe nói muốn ra ngoài, lập tức lên tinh thần.

“Súng tự động.” Lư Nham cười.

Vương Việt không có hứng thú với súng tự động, cũng không có hứng thú vì sao lại cầm súng tự động đi gặp sếp: “Sếp của anh là ai?”

“Sếp của tôi, trước kia là một mỹ nữ, giờ là một phụ nữ trung niên vẫn còn xuân sắc,” Lư Nham xách thùng dụng cụ đặt ven tường, “Nếu có thể sống được đến giai đoạn bà cụ, chắc cũng được coi là một bà cụ xinh đẹp.”

“Anh thích cô ta à?” Vương Việt rất nhạy cảm, nhanh chóng hỏi.

Lư Nham liếc mắt nhìn cậu: “Không, bà ấy như dì ghẻ của tôi, lo ăn lo uống lo đánh lo tra tấn.”

“Giống như bác sĩ Thôi à?” Vương Việt đột nhiên nói.

“Bác sĩ Thôi làm gì?” Lư Nham quay đầu lại nhìn cậu.

“Hình…” Vương Việt cau mày, có vẻ đang cố hết sức nghĩ, “Không… bác sĩ tốt lắm, bác sĩ rất tốt với em.”

Lư Nham nhìn chằm chằm cậu một lúc, mở cửa ra: “Đi thôi.”

Văn phòng Quan Ninh ở tầng 17, tòa nhà văn phòng tổng cộng có 20 tầng, Lư Nham đi thẳng thang máy lên tầng cao nhất.

Cửa đi từ lối thoát hiểm lên sân thượng bị khóa, nhưng cái khóa này đối với Lư Nham chỉ là đồ trang trí.

“Anh định trộm đồ à?” Vương Việt nhìn Lư Nham thành thạo mở khóa cửa ra, hơi giật mình: “Anh lợi hại hơn cái người lần trước ăn trộm ngoài cửa nhà anh nhiều!”

Lư Nham không nói gì, đẩy cửa ra đi vào, bước chân rất gấp chạy lên sân thượng.

Gió trên sân thượng thổi rất mạnh, Lư Nham nhìn Vương Việt, cứ cảm thấy gió mạnh như vậy có thể sẽ cứ thế thổi tan cậu đi.

Có điều, sự thật là đến một sợi tóc của Vương Việt cũng không nhúc nhích, như thể ở một không gian khác.

Lư Nham nhìn bóng của đầu mình dưới mặt đất, tóc đang bay múa kiêu ngạo trong gió, đây là ưu điểm của việc làm quỷ, 24 giờ hứng gió đội mưa vẫn có thể giữ nguyên kiểu tóc.

Lư Nham đi tới mép sân thượng, lấy ra từ trong túi treo trên người một cuộn dây thừng leo núi, buộc một đầu vào giá bồn nước, sau đó móc dây thừng lên thắt lưng mình.

“Anh định làm gì thế?” Vương Việt căng thẳng hô lên một câu, cậu nhìn thấy Lư Nham cầm dây thừng đứng ở mép sân thượng, một tay tóm lấy dây thừng, một tay xách theo thùng công cụ, cả người ngả ra sau.

“Tầng 17, cậu không muốn chờ tôi ở đây thì cùng đi xuống.” Lư Nham nhỏ giọng nói.

Không chờ cho Vương Việt trả lời, Lư Nham đã nhẹ nhàng nhảy về phía sau, biến mất trước mặt cậu.

“A!” Vương Việt hô lên một tiếng, bổ nhào về phía lan can sân thượng, nhìn thấy Lư Nham chậm rãi lỏng dây thừng ra, nhảy từng bước một trượt xuống dưới, “Em đi với anh đi.”

Đến cửa sổ tầng 19, Lư Nham nhìn thấy Vương Việt đứng ở cửa sổ, hắn cười, tiếp tục đi xuống, đến tầng 18 lại thấy Vương Việt ở cửa sổ.

Thật là… tiện.

Một mặt này là cửa sổ nhà vệ sinh, ngoài một cái cửa sổ thông gió có thể mở ra được một miệng rộng chừng 20 centimet, những cửa sổ khác đều không mở ra được, có điều, dỡ cửa sổ thông gió xuống cũng không khó.

Lúc trượt xuống tầng 17, Vương Việt đã đứng ở cửa sổ, chân Lư Nham nhấn lên thủy tinh nhẹ nhàng lại gần, ngoắc ngón tay với Vương Việt.

Vương Việt thò đầu ra qua kính: “Trong phòng có người, nữ, ngủ ở chỗ máy tính rồi.”

Lư Nham gật đầu, bắt đầu cực kỳ nhẹ tay tháo cửa sổ, chỗ cửa sổ thông gió này có một máy cảm ứng rất kín, để tránh cái thứ này, Lư Nham mất thời gian lâu gấp đôi bình thường mới vào được nhà vệ sinh.

Quan Ninh không về nhà cũng không phải chuyện gì bất ngờ, bà chị thường xuyên qua đêm ở văn phòng.

Có điều, đối với Lư Nham, chuyện này hơi phiền phức, hắn thả túi xuống sàn nhà vệ sinh, lấy súng chậm rãi đi ra khỏi nhà vệ sinh, xuyên qua hành lang không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Nháy mắt mở cửa văn phòng Quan Ninh ra, hắn giơ súng lên.

Quan Ninh không ngủ, cùng lúc hắn đẩy cửa phòng, cánh tay phải Quan Ninh giật giật.

Cáo già!

Lư Nham không hề do dự, nã một phát súng về phía cánh tay phải Quan Ninh.

Thân thể Quan Ninh bị lực của viên đạn làm ngả ra sau, Lư Nham vọt vào đúng lúc này, hai bước vọt tới trước mặt Quan Ninh, duỗi tay nắm lấy cổ Quan Ninh, họng súng nhắm vào đỉnh đầu.

“Đang đợi em à?” Hắn cười.

“Thân thủ cũng khá đấy.” Quan Ninh cười, nâng cánh tay lên, máu đã nhuộm đỏ tay áo cô.

“Em đã nói em sẽ tự mình điều tra.” Súng của Lư Nham vẫn đang nhắm vào Quan Ninh.

“Lư Nham, mày phải nhớ ra, không phải điều tra ra, chân tướng mày muốn ở trong đầu mày, chỗ chị không có,” Quan Ninh nói.

“Chuyện này để em tự phán đoán.” Lư Nham không nhiều lời, giơ tay lên bổ vào gáy Quan Ninh.

Quan Ninh không phát ra âm thanh gì nữa, hôn mê bất tỉnh.

Lư Nham mở ngăn kéo của Quan Ninh, lấy khẩu súng ra đặt trên người mình, móc còng tay ra rồi còng cánh tay đang thõng xuống của Quan Ninh vào chân ghế sofa.

“Giúp tôi canh chị ấy…” Lư Nham xoay người lại nói với Vương Việt vẫn đang đứng ngoài cửa, lại phát hiện Vương Việt há miệng hai mắt trợn tròn đứng đờ tại chỗ, “Thôi.”

Hắn không có thời gian an ủi Vương Việt, Quan Ninh nếu như có thể bình tĩnh ngồi ở đây một mình, chỉ có thể chứng tỏ rằng bà chị vẫn còn chiêu phía sau, mình không có nhiều thời gian để tìm tư liệu.

Hắn đẩy cái tủ lạnh bên cạnh bàn Quan Ninh ra, đằng sau có một cái két sắt, loại két sắt chìm trong tường không hề sáng tạo này chính là hắn học theo Quan Ninh.

“Làm chìm vào tường là để giữ mỹ quan cho căn phòng, két sắt đều xấu như thế, để ở đâu trông cũng không phù hợp.” Lý do của Quan Ninh nghe rất hợp lý.

Lư Nham không biết mã két sắt, đương nhiên hắn cũng không định phá giải mật mã tại đây.

Hắn trở về nhà vệ sinh lấy thùng dụng cụ tới, lấy từ bên trong ra một cái mỏ hàn gas oxy.

Không mất quá nhiều thời gian, két sắt đã bị đốt ra một cái lỗ.

Lư Nham lấy mấy tệp tài liệu bên trong, lục lọi, không phải thứ hắn cần, lại đưa tay vào tìm kĩ, mò tới một thứ gì đó giống như son môi trong góc.

Chính là thứ này, USB mã hóa bảo bối của Quan Ninh.

“Tìm được rồi à?” Phía sau vang lên giọng Vương Việt.

“Ừ,” Lư Nham quay đầu lại nhìn, Vương Việt đang đứng sau lưng hắn, mặt bình tĩnh nhìn hắn, đây có lẽ là.1, Lư Nham đứng dậy cầm lấy túi, “Hi.”

“Hi.” Vương Việt cười.

“Đi thôi,” Lư Nham cũng không thu dọn tàn cục, chỉ dùng thắt lưng buộc lên vết thương trên cánh tay Quan Ninh, sau đó đi từ cửa chính ra khỏi văn phòng.

“Giờ phải đi đâu?” Vương Việt ở phía sau hỏi.

“Nhà Thẩm Nam,” Lư Nham ấn thang máy, “Cái usb này cần giải mã.”

“Dễ như thế à.” Vương Việt nói.

Lư Nham không nói gì, Quan Ninh sẽ không làm người ta dễ dàng lấy được dữ liệu như vậy, trong USB có khi còn có bẫy.

Nhà Thẩm Nam đã không còn nguy hiểm, đối phương cũng không ngờ Lư Nham sẽ lại quay lại nơi này lần nữa.

Trong phòng vẫn hỗn loạn bừa bộn như lần trước.

Lư Nham cầm lấy cái ghế, ngồi trước máy tính, bật máy tính Thẩm Nam lên,

Mật mã khởi động máy đã bị hủy bỏ, trong máy cũng không có gì nữa, nhưng thứ Lư Nham cần vẫn còn.

Hắn cắm USB vào trong một cái hộp nhìn như bom hẹn giờ bên cạnh thùng máy.

Vài phút sau, hắn nhìn thấy nội dung bên trong, hơn trăm folder, tên mỗi folder chỉ có hai chữ cái, đồng thời còn bị thiết lập chỉ cần một folder bị mở ra, trong vòng 30 giây USB sẽ bị format, nhưng nếu không chọn trong vòng năm phút thì cũng sẽ bị format.

“Ác thật.” Lư Nham châm điếu thuốc.

“Nắm chặt thời gian.” Vương Việt ngồi xuống sofa, nói một câu.

Lư Nham liếc nhìn cậu, dáng ngồi của Vương Việt ở trạng thái này rất đúng tiêu chuẩn, không giống như Vương Việt Rìu lần nào ngồi xong cũng phải điều chỉnh, không là ngồi không chuẩn.

“Nhấn sai một cái là xong hết.”

“Không có thời gian,” Vương Việt tuy nói như vậy, nhưng lại cũng không nhìn ra được vội vã đến thế nào, “Tôi phải quay về.”

“Về đâu? Về sao Hỏa à?” Lư Nham nhìn chằm chằm tổ hợp hai chữ cái rậm rạp trên màn hình, đầu óc quay thật nhanh, tại sao đều là chữ cái, tại sao đều là hai chữ.

Vương Việt không nói gì.

Lư Nham cũng không hề truy hỏi, bắt đầu nghĩ ngợi về mấy chữ cái kia.

So sánh với loại người như Lư Nham và Thẩm Nam, Quan Ninh không xem như người đặc biệt cẩn thận, dù sao bà chị cũng không chiến đấu ở tuyến đầu giang hồ, tuyến đầu ít nhất cũng có đến mười tám Lư Nham chống đỡ hộ bà chị.

Cho nên, mấy chữ cái này cho dù có là câu đố chữ, cũng sẽ không quá phức tạp.

Nói một cách bình thường, đối ứng con số.

Nếu dựa theo phỏng đoán đơn giản nhất, mục tiêu của nhiệm vụ cuối cùng là Vương Việt, cũng chính là 37, như vậy chữ cái đối ứng nên là CG.

Nhưng này lại quá đơn giản, Lư Nham cắn môi, nếu như thật sự là CG, vậy ít nhất cũng nên thay đổi thành CAD mới khá phù hợp với phong cách của Quan Ninh.

Chữ cái.

Gợi ý về chữ cái vẫn phải có.

Z-A không rõ ý nghĩa trong mảnh giấy mình để lại cho bản thân vẫn chưa được giải thích hợp lí

Vì sao không phải A-Z, mà phải ngược lại.

Trình tự, đảo ngược.

Lư Nham nhẹ nhàng chậc một tiếng, CG đảo ngược lại cái, trong nháy mắt khí chất đã mất sạch…

Theo lí thì tổ hợp khiêu khích như vậy không nên là lựa chọn của loại phụ nữ cả đời chưa yêu bao giờ như Quan Ninh, dù bà ấy còn từng đặt 23333 là mật mã.

*GC là viết tắt của gaochao高潮 cao trào

Như vậy thì đổi lại, đã là đảo ngược, thì nên đảo hoàn toàn.

Chữ cái tương ứng đảo ngược lại.

TX.

“Quảng cáo cho Tencent à.” Lư Nham nhỏ giọng nói, rê con chuột xuống, dừng lại ở folder TX.

“Mau.” Vương Việt nói một bên.

“Vội đi đầu thai à, dù sao cũng không đầu thai thành.” Lư Nham lại châm một điếu thuốc nữa.

Hắn không chắc có phải TX hay không, ngoài TX, XT cũng có khả năng rất cao.

Còn hai phút.

Lư Nham nhắm mắt lại.

Quan Ninh thích cân nhắc tâm lí con người ở chỗ này.

TX là phán đoán sau khi đảo ngược lần đầu tiên, sau đó còn có một XT đảo ngược mạnh hơn.

Bình thường, phán đoán đầu tiên sẽ rõ ràng hơn, sẽ bị người ta coi thành phán đoán tiêu chuẩn cơ bản, trên cơ sở này, nếu như có thêm phán đoán mới, sẽ đều bị coi thành phán đoán thứ hai, hoặc là thủ thuật che mắt.

Giờ chính là lúc người đặt câu đố và người giải đố đang suy đoán ý nghĩ của nhau.

Mày cảm thấy là A, chị sẽ làm đáp án là B, nhưng mày có thể sẽ đoán ra ý nghĩ của chị, cho nên chị vẫn sẽ lấy đáp án là A, ngược lại cũng như vậy.

Máy tính phát ra một tiếng vang nhỏ.

Lư Nham mở to mắt, đã bắt đầu đếm ngược, 20…19…18…

Lư Nham dập tắt thuốc, nếu đã đảo ngược, hắn quyết định lựa chọn đáp án càng tiêu chuẩn hơn.

Hắn cầm con chuột ấn hai lần lên XT.

Đếm ngược biến mất, Lư Nham nhìn chằm chằm vào màn hình.

Hai giây sau, đếm ngược lại bắn ra lần nữa, 30…29…28…

Folder được mở ra, Lư Nham nhanh chóng click vào hồ sơ duy nhất bên trong.

Hồ sơ cũng mở ra rất nhanh, bên trong chỉ có mấy hàng chữ đơn giản.

Vương Việt.

22 tuổi.

Khống chế tinh thần (không rõ)

Phạm vi, mục tiêu (không rõ)

Dọn dẹp tận gốc.

Mấy hàng chữ cộng lại với nhau còn chưa đủ 30 chữ cái, căn bản không cần đến 30 giây để nhớ.

Nhưng cho dù đã biết nhiệm vụ của mình gần như có thể chắc chắc là có liên quan tới Vương Việt, lúc tận mắt nhìn thấy tên Vương Việt, trong lòng Lư Nham vẫn căng thẳng.

Mà bốn chữ “khống chế tinh thần” này, lại càng giống như là mũi hàn đốt qua thân thể hắn.

Đốt cho hắn tê rần.

Một từ không thể tưởng tượng nổi xuất hiện trên bản thuyết minh đặc điểm của mục tiêu nhiệm vụ của hắn, lại làm hắn cả ngày vẫn chưa lấy lại được sức.

Nhiệm vụ trước đây, trên thuyết minh nhiều nhất chỉ là có X hộ vệ ở cấp bậc XX, từng được huấn luyện đặc biệt nọ kia.

Mà hàm nghĩa của bốn chữ “dọn dẹp tận gốc” cuối cùng, Lư Nham rất rõ.

Đây là yêu cầu chặt đứt thần kinh não bộ, cũng có nghĩa là chém bay đầu.

Đếm ngược kết thúc. Đèn chỉ thị trên USB chỉ lóe lên vài cái rồi màn hình đen ngòm đi.

Lư Nham im lặng rất lâu mới chậm rãi quay đầu lại nhìn Vương Việt: “Cậu nhìn thấy được rồi?”

“Ừ.” Vương Việt vẫn ngồi trên sofa, gật đầu rất bình tĩnh.

“Cậu là nhân vật nguy hiểm.” Lư Nham cầm điếu thuốc ngậm, không châm.

“Cho nên mới phải dọn sạch tận gốc,” Vương Việt cười, “Anh đến…giết tôi.”

“Thi thể ở đâu.” Lư Nham nhìn cậu.

Nhiệm vụ này không tầm thường, Lư Nham không ngờ Quan Ninh lúc nào trông cũng như thể mụ la sát tham tài keo kiệt tàn nhẫn độc ác lại nhận loại nhiệm vụ như thể chỉ có ultraman chính nghĩa mới có thể làm.

“Thật ra ở ngay…” Vương Việt cười, nhưng chưa nói xong cậu đã dừng, nụ cười cũng đọng lại trên mặt.

“Ở đâu?” Lư Nham đứng lên.

Vương Việt không nói gì, ngước mắt lên nhìn hắn, bóng người bắt đầu mờ đi.

“Vương Việt!” Lư Nham nhào tới người cậu, tóm lấy một cái, chỉ cảm nhận được một luồng hơi lạnh, Vương Việt đã biến mất trong không khí.

Lư Nham hung hăng đá lên sofa: “Đệt!”


*giò thủy tinh: tui cũng muốn ăn thử món này

gio thuygio thuy tinh

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi