CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lư Nham cúp điện thoại xong thì mua một tờ báo, định đưa Vương Việt về khách sạn.

“Chúng ta đi dạo đi,” Vương Việt kéo cánh tay hắn, “Ăn cơm xong không phải đều phải đi bộ à?”

“Được, đấy gọi là tiêu cơm,” Lư Nham nhìn qua bốn phía, “Bên kia có một chợ đồ cũ, đi dạo ở đó đi, đôi khi còn có thể nhìn thấy mấy thứ nho nhỏ hay hay.”

“Ừ, tiêu cơm rồi có thể ăn cái khác.” Vương Việt xoa bụng.

“… Còn muốn ăn gì nữa?” Lư Nham thật sự cảm thấy, nếu trước kia hắn lấy đồ ăn để dụ dỗ, có khi Vương Việt cũng sẽ không giết hắn.

“Không biết, nhìn thấy rồi mới nhớ ra được.” Vương Việt cười nói.

“Đầu tiên đưa em đi mua mấy bộ quần áo đi đã, vẫn chưa tắm gội nữa.” Lư Nham ôm lấy vai cậu.

“Ừ,” Vương Việt gật đầu, nghĩ ngợi xong lại nói, “Tiền của anh sắp bị tiêu hết rồi đúng không.”

Lư Nham cười: “Chưa tiêu hết, đừng lo.”

Thật ra, lúc dẫn Vương Việt vào trong cửa hàng, Lư Nham rất lo lắng, vẫn đang nghĩ ngợi xem làm thế nào mới có thể không làm tổn thương lòng tự tôn nhỏ bé của Vương Việt, đồng thời đánh bại thẩm mỹ của cậu.

Làm hắn vui mừng đó là, Vương Việt đi vào trong cửa hàng dạo qua một vòng, rồi nhỏ giọng nói: “Anh chọn hộ em đi, nhiều quá không nhìn rõ.”

“Được!” Lư Nham lập tức trả lời.

Chọn xong hai cái áo cho Vương Việt, hắn đã hiểu được vì sao Vương Việt lại không chọn được, bởi vì trong cửa hàng không có quần áo màu đỏ.

Vì cố gắng chọn cho vừa lòng Vương Việt, trên cơ sở không ảnh hưởng tới mỹ quan, Lư Nham treo một cái áo khoác màu đen đã chọn xong trên tay trở về, cầm lấy cái màu xanh.

Sau khi mua xong hết áo với quần, Vương Việt đều tự mình xách trên tay, Lư Nham muốn giúp cậu xách mấy túi cậu cũng không cho.

“Anh cũng có cướp của em đâu, xách hộ em mà cũng không cho à?” Lư Nham nhìn cậu mặt mày mãn nguyện xách vài cái túi to.

“Em muốn tự xách,” Vương Việt lắc lắc cái túi trong tay, cười nói, “Lần đầu tiên em có nhiều quần áo như thế, trước kia toàn mặc của anh.”

Lư Nham lại thấy áy náy, trước kia lúc hắn dẫn Vương Việt đi, hầu hết thời gian đều đang lẩn trốn, căn bản không có cơ hội đi dạo trên phố quang minh chính đại như vậy… có điều, hình như đúng là hắn cũng không nghĩ tới phải mua quần áo cho Vương Việt.

“Mua thêm mấy bộ đi.” Lư Nham nghĩ ngợi, xoay người quay trở về.

“A?” Vương Việt nhanh chóng đuổi theo, “Không cần, đủ rồi, đừng mua nữa, tiêu nhiều tiền rồi.”

“Không sao…” Lư Nham rất cảm động vì Vương Việt còn có thể nghĩ tới tiết kiệm tiền cho hắn.

“Chốc lại không có tiền mua đồ ăn nữa.” Vương Việt hơi sốt sắng.

Lư Nham dừng chân.

“Em muốn ăn takoyaki.” Vương Việt cười.

“…À,” Lư Nham ho khan một cái, “Chúng ta đi tìm xem.”

Nói là đi dạo tiêu cơm, kết quả biến thành đi tìm đồ ăn.

Lư Nham cầm hai hộp takoyaki nóng hôi hổi, hơi cạn lời.

“Cầm hộ em một lúc đi.” Vương Việt cuối cùng cũng đưa túi quần áo vẫn luôn xách trong tay cho hắn.

“Ăn từ từ thôi, đang nóng.” Lư Nham thả một hộp lên tay cậu.

“Ừ,” Vương Việt mở cái nắp ra, cúi đầu ngửi một cái, “Thơm quá.”

Lư Nham nhìn bộ dạng Vương Việt cầm que tre ăn takoyaki mà đau lòng, trước kia Vương Việt cơ bản không biết dùng đũa, cầm thìa cũng rất lúng túng ngượng nghịu, lúc Lư Nham rảnh không có việc gì đã từng dạy cậu, nhưng bởi vì vẫn luôn cho Vương Việt uống dịch dinh dưỡng, nên vẫn chưa có cơ hội luyện tập thực tế, giờ bộ dạng cậu cầm hai cái que chọc đồ ăn trông như thể muốn thọc người…

“Để anh chọc hộ em đi.” Lư Nham thở dài.

“Không cần,” Vương Việt cúi đầu chọc vào một viên, cẩn thận ngửa đầu lên ném vào miệng, nói mơ hồ không rõ một câu, “Tự mình ăn mới hay chứ.”

“Đừng làm rơi.” Lư Nham nhắc cậu.

“Ừ,” Vương Việt cười.

“Ngoài miệng toàn là ruốc rồi kìa, liếm đi.” Lư Nham chỉ lên miệng cậu.

“À.” Vương Việt hơi ngượng ngùng thè lưỡi ra liếm khóe miệng.

“Còn một hộp nữa thì mang về ăn đi, ăn trên đường dễ bị trúng gió,” Lư Nham nhìn bộ dạng này của cậu, đoán chắc cũng không cần đi dạo tiêu cơm nữa.

Vương Việt gật đầu, chọc lên một viên cuối cùng.

Đang định bỏ vào miệng, viên takoyaki trượt xuống khỏi đầu que tre, rơi lên nắp hộp, sau đó cả hộp cả viên rơi xuống.

“Thôi… đệt!” Lư Nham vừa định nói rơi thì thôi, kết quả lại phát hiện cái hộp rơi xuống đất, nhưng viên takoyaki thì không rơi!

Viên takoyaki cuối cùng như bị ấn nút tạm dừng, treo giữa không trung.

Lư Nham sợ tới mức cả người đổ mồ hôi lạnh, đây không phải trên đất hoang thôn Hạ Tây thôn Thượng Tây, đây là trên đường cái người đến người đi!

“Em chơi yoyo đấy à!” Hắn nhanh chóng đưa túi trong tay tới chắn trước người Vương Việt, hạ thấp giọng, “Ăn thì ăn không ăn thì vứt, nhanh!”

Vương Việt nhanh chóng lấy tay cầm lấy viên takoyaki kia bỏ vào miệng.

“Về,” Lư Nham nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, “Chúng ta phải nói chuyện.”

“Nói chuyện gì?” Vương Việt đi theo cạnh hắn, “Em không cố ý, rơi xuống đất một cái là ăn ít đi một cái mà.”

“Rơi một cái thì anh mua lại cho em một hộp, em làm vậy để người khác nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ?” Lư Nham đi rất nhanh.

“Không phải em cố ý, giờ em sẽ không cảm giác người khác nữa, cũng sẽ không…” Vương Việt chạy chậm một bên, hơi buồn bực, “Em không cố ý mà, chỉ là vừa sốt ruột một cái… Anh chậm lại đi.”

Lư Nham bước chậm lại, thở dài khe khẽ.

“Không thì anh lại khóa em vào đi.” Vương Việt cúi đầu.

“Khoá cũng không khóa được toàn bộ, chỉ khóa được mỗi đại chiêu…”

“Vậy anh giết em đi!” Vương Việt cau mày hô lên một tiếng.

Lư Nham nhìn cậu một cái, không nói nữa, buồn đầu đi về phía khách sạn, Vương Việt cũng không hề nói gì, cúi đầu đi theo sau hắn.

Vào phòng, Lư Nham ném một đống túi trong tay lên bàn, kéo tay Vương Việt ấn cậu ngồi xuống giường, rồi bỏ hộp takoyaki kia vào tay cậu: “Ăn đi đã.”

“Ừm.” Vương Việt vẫn nhíu mày, nhưng động tác trên tay lại không hề do dự, mở hộp ra, cũng không dùng que tre nữa, cứ thể bốc từng viên một bỏ vào miệng.

Lư Nham ngồi xuống ghế, châm điếu thuốc hút.

Vương Việt ăn sạch một hộp takoyaki, Lư Nham chậm rãi phun ra một ngụm khói: “Em từng nói muốn sống cuộc sống như những người khác, đúng không.”

“Ừm.” Vương Việt gật đầu, nhìn hộp trong tay.

“Người bình thường không có bản lĩnh ấy,” Lư Nham dập tắt thuốc, chống tay lên đùi, nói thật sự chậm, “Người bình thường, takoyaki rơi rồi sẽ rơi xuống đất, không treo giữa không trung.”

“Em biết.” Vương Việt rũ mí mắt xuống, nhỏ giọng nói, lông mi nhẹ nhàng run lên.

“Anh không bắt em ngay giây tiếp theo đã không dùng nữa,” Lư Nham đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu, “Vậy là không có khả năng, nhưng anh muốn em hơi kiềm chế một chút.”

“Em biết.” Giọng Vương Việt càng khẽ hơn.

Lư Nham vốn đang muốn nói thêm hai câu, mà nghe giọng nói của cậu lại không yên tâm lắm, nắm lấy cằm xoay mặt cậu lại: “Em không khóc đấy chứ?”

“Không,” Vương Việt nhìn hắn, hai mắt vẫn rất sáng, “Em cố thử xem.”

“Tốt,” Lư Nham không tiếp tục vấn đề này nữa, “Còn có chuyện này nữa.”

“Ừ?” Vương Việt nói.

“Cái thứ sau gáy em,” Lư Nham sờ lên vết sẹo trên gáy cậu, “Anh muốn lấy nó ra, chủ yếu là vì… Anh sợ em chết, nếu như vòng cổ bị người khác lấy đi, là em xong đời.”

“Ai lấy đi được.” Vương Việt cười.

“Làm gì có chuyện chính xác, em nghĩ xem, mọi chuyện này đều là kế hoạch của Thôi Dật, ngay từ đầu gã sẽ nghĩ ra được đến cuối cùng chuyện sẽ thành như vậy hay sao?” Lư Nham nhẹ nhàng chậc một tiếng, “Nếu như sợi dây chuyền này bị cắt đứt, rơi xuống đất, hai ta còn chưa phát hiện, vẫn đang lao xao đi về phía trước….”

“A!” Vương Việt hô lên một tiếng, nắm chặt lấy mặt dây chuyền trước ngực, “Anh đừng làm em sợ!”

“Bất kể chuyện gì đi nữa, cũng phải cẩn thận một chút, có thể lấp thì phải lấp kín,” Lư Nham nhéo mặt cậu một cái, “Anh ngủ một lúc, tối đi cứu Thẩm Nam ra.”

Lư Nham giúp Vương Việt đổi thuốc xong thì nằm lên giường nhắm mắt lại, Vương Việt không nói chuyện nữa, yên tĩnh cuộn tròn bên cạnh hắn, hắn chưa kịp ngủ, Vương Việt đã phát ra tiếng ngáy khe khẽ bên tai hắn.

“Vô tư thật.” Lư Nham nghiêng đầu nhìn cậu, đứng dậy đi vén rèm lên.

Lư Nham cũng không buồn ngủ, chỉ là theo thói quen muốn nhắm mắt dưỡng thần, tiện thể nghĩ lại chuyện tối nay.

Thẩm Nam bị đặt ở viện điều dưỡng, trạng thái cụ thể như nào thì chưa chắc chắn được, là bình thường, hôn mê, hay là bị thương?

Bất kể nghiên cứu có được tiếp tục hay không, viện điều dưỡng chắc chắn vẫn sẽ còn người của viện nghiên cứu, muốn tiến vào viện điều dưỡng, không khó với Lư Nham, nhưng muốn đưa Thẩm Nam không rõ trạng thái ra sao ra ngoài an toàn, thì lại khá có tính khiêu chiến.

Thẩm Nam không phải sát thủ, cũng không trải qua bất cứ huấn luyện gì, chỉ là một công tử ăn chơi ngành kỹ thuật.

Lư Nham nhắm hai mắt lại thở dài, mang ra thế nào đây?

Nếu làm theo trước đây, Lư Nham sẽ có kiên nhẫn đi vòng quanh viện điều dưỡng mấy ngày, thăm dò tình huống mọi cửa ra vào, đối phương có bao nhiêu người, ở nơi nào, quy luật ăn cơm nghỉ ngơi thay ca ra sao…

Nhưng giờ hắn không có thời gian, đã bốn năm ngày trôi qua rồi, nếu như hắn còn không vào nữa, Thẩm Nam có thể sẽ bị diệt khẩu thành quỷ rồi quấn lấy hắn…

Chỉ có thể nhìn bước nào đi bước đó.

Vương Việt ngủ một mạch tới giờ cơm tối mới tỉnh, Lư Nham đã ra ngoài mua vài món ăn về.

“Em ăn tàm tạm đi, giờ chúng ta không có thời gian đi ra ngoài tìm quán ăn.” Lư Nham bỏ đồ ăn lên bàn, “Em thích uống canh chim bồ câu đúng không, mua riêng cho em một phần này.”

Vương Việt dụi mắt xuống giường, nhoài ra bàn nhìn: “Thơm thế! Đây là thịt lợn hai nồi à? Cái này là cà tím đúng không?”

“Ừ, ăn đi.” Lư Nham vò vò tóc cậu.

“Anh không ăn à?” Lúc Vương Việt cầm lấy đũa chuẩn bị ăn, lại phát hiện Lư Nham châm điếu thuốc ngồi bên cạnh.

“Không ăn, ăn thức ăn ảnh hưởng tới chuyện anh suy nghĩ, đưa Thẩm Nam ra ngoài rồi nói,” Lư Nham hất cằm, “Em mau ăn đi, chốc nữa lại nguội.”

“À,” Vương Việt cúi đầu gắp miếng thịt, “Em không ăn hết, để lại cho anh một ít đi.”

“Săn sóc quá,” Lư Nham cầm lấy túi của mình, lấy ra kiểm tra từng thứ bên trong, súng, dây thừng, dao, còn có bom cỡ nhỏ gì đó, nhìn rất đầy đủ, hắn chưa chắc đã dùng đến mấy thứ này, nhưng có mấy thứ này hay không lại trực tiếp ảnh hưởng tới tâm trạng hắn.

Sức ăn của Vương Việt vẫn không lớn, ăn xong no nê mỹ mãn, thức ăn vẫn thừa hơn nửa, cậu đều cẩn thận đóng hộp cơm lại.

Lư Nham mở tivi trong phòng lên, ấn lung tung, tìm một bộ phim hài Hongkong thập niên 90 vô nghĩa tới xem.

Vương Việt nhoài người ra giường lại xem rất vui vẻ, Lư Nham đến khóe miệng cũng không hề nhếch, cậu lại cười tới nỗi liên tục ôm bụng.

Lư Nham nhìn hai mắt cười cong thành hai lưỡi liềm của cậu mà thở dài, điểm cười thấp tới bán cầu nam rồi.

Xem xong bộ phim ngốc nghếch kia đã là hơn tám giờ, Lư Nham thu dọn đồ đạc, đeo balo dẫn Vương Việt ra khỏi phòng.

Vương Việt thay sang quần áo mới, đi bộ đều nhảy chân sáo, cứ đi qua thứ gì có thể soi ra được bóng người, gương hay tấm inox gì đó, cậu đều phải dừng lại nhìn mình.

“Đẹp không?” Vương Việt hỏi hắn.

“Đẹp.” Lư Nham gật đầu, lần này là trả lời chân thành từ đáy lòng.

Hắn chọn cho Vương Việt một cái quần suông màu xám cùng với áo khoác vải nỉ màu xanh lam, nếu như không nhìn giày thì sẽ thấy rất thoải mái, lúc ra cửa, hắn còn ôm Vương Việt hôn mấy cái.

Lư Nham không bắt taxi, vẫn theo thói quen từ lâu, đi thay phiên giữa xe buýt và tàu điện, tới được viện điều dưỡng.

Viện điều dưỡng cách xa nội thành, dựa vào núi, không sát sông, nhưng đoạn đường lại không hề yên tĩnh, cách một con phố chính là hai tòa nhà mới xây.

Lư Nham dẫn Vương Việt vào một công trường xây dựng, công nhân vừa hay đang đi ăn cơm, hai người bọn họ nhanh chóng đi khỏi dãy nhà gần ven đường nhất, lên tầng năm.

“Đến đây làm gì?” Vương Việt nhỏ giọng hỏi.

“Ngắm phong cảnh.” Lư Nham đi tới bên cạnh cửa sổ vẫn chưa lắp kính lên, lấy từ trong túi ra một cái ống nhòm, nhìn chằm chằm bốn phía viện điều dưỡng đối diện.

“Nhìn thấy cái gì?” Vương Việt cũng nhìn về phía bên kia.

“Chốc nữa cho em xem.” Lư Nham nhìn chằm chằm bên kia vài phút, đưa ống nhòm cho Vương Việt.

“Oa!” Vương Việt nhỏ giọng kêu, “Gần thật đấy.”

“Ngoài cửa có cái xe, trên xe có lẽ có ba người,” Lư Nham lấy súng ra từ trong túi, “Không vào được từ cửa chính, chỉ có thể lẻn vào từ bên tựa núi, nhưng bọn họ có hai người vẫn luôn đi vòng quanh bên ngoài.”

“Anh sẽ…” Vương Việt thả ống nhòm xuống, nhìn chằm chằm vào súng trên tay hắn, “Giết người à?”

“Không nhất định,” Lư Nham nhét khẩu súng vào sau thắt lưng, “Nếu như… bị ngăn cản.”

Hắn biết Vương Việt sợ hắn giết người, suy xét tới hôm đó rơi vào đường cùng, chuyện hắn bắt Vương Việt giết 18 đã tạo nên kích thích không nhỏ cho Vương Việt, hắn nói  không rõ lắm.

“Để em đi.” Vương Việt đột nhiên nói một câu.

“Cái gì?” Lư Nham ngây ra, “Để em làm gì?”

“Để em,” Vương Việt không chờ cho hắn phản ứng được, đã quay đầu chạy xuống cầu thang, “Anh có thời gian một phút.”

“Em quay lại đây!” Lư Nham nhanh chóng đuổi theo, “Em làm gì thế!”

Vương Việt không trả lời, chạy nhanh như tên bắn xuống dưới tầng

Lư Nham không đi cầu thang, mà giẫm lên lan can, cứ thế nhảy xuống thang tầng dưới, ngăn trước mặt Vương Việt, tóm lấy cánh tay cậu: “Đứng lại!”

“Em không giết người,” Vương Việt nhìn hắn, “Anh cũng không cần phải giết người.”

Lư Nham không nói gì, bình tĩnh trên mặt Vương Việt làm hắn cảm thấy trong một nháy mắt mình đang đối mặt với Giang Nhị.

“Anh cũng làm người bình thường đi, từ giờ trở đi, bắt đầu từ lúc chúng ta cứu Thẩm Nam ra,” Vương Việt cúi đầu nói rất bình tĩnh, nói xong thì nhíu mày, hơi sốt ruột bổ sung thêm một câu, “Được không?”

Lư Nham nhìn cậu cả buổi, không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng hỏi một câu: “Cậu là ai?”

“Phủ Phủ chứ ai!” Vương Việt ngơ người, đột nhiên trợn tròn hai mắt, “Em là Phủ Phủ đây anh không nhận ra em à?”

“Không không không không….” Lư Nham ôm lấy cậu, dùng sức xoa lên lưng cậu, “Em đột nhiên ngầu quá như thế anh không quen lắm.”

“Đừng giết người nữa, được không?” Vương Việt vùi mặt vào trong áo hắn, nói bằng giọng buồn buồn.

Lư Nham ôm chặt cậu không nhúc nhích, yêu cầu này thật ra cũng không phải khó khăn với hắn, hắn vốn cũng định sau khi chuyện này qua đi rồi thì sẽ thoái ẩn.

Nhưng giờ hắn lại rất do dự, điều kiện để giờ hắn không giết người chính là Vương Việt đi khống chế, mà giờ điều hắn không muốn nhất chính là Vương Việt lại sử dụng loại năng lực không có thiên lý này, đây khác với dùng chuôi dao đập lên đầu người, cũng khác với điểm huyệt takoyaki, đây là khống chế tinh thần.

Hắn không nói gì, tay nhẹ nhàng xoa lên mái tóc mềm mại của Vương Việt, trong đầu đang không ngừng nghỉ so sánh thiệt hơn.

Hai phút sau, hắn thả tay ra, đỡ vai Vương Việt nhìn cậu: “Em định làm thế nào?”

“Làm cho mấy người kia không biết gì cả…” Vương Việt nhỏ giọng nói.

“Giống như con vịt hôm đó?” Lư Nham hỏi.

“Ừ.” Vương Việt gật đầu.

“Không cần một phút, 30 giây là đủ rồi.” Lư Nham nói.

“Được.”

Hai người từ khu tòa nhà đang xây dở kia đi ra đường, đi về phía cổng chính của viện nghiên cứu, lúc mỗi người cách chiếc xe kia không quá 100 mét, một người trong đó nhìn lại đây.

Vương Việt nâng tay lên.

“Đừng nóng vội!” Lư Nham nhanh chóng nói một câu.

Vương Việt giơ tay lên gãi gãi mặt, rồi lại thả xuống.

Đi tiếp về phía kia thêm hai ba mươi mét, người nọ quay đầu trở về, một kẻ khác đang ngồi xổm ven đường đứng lên, đi về bên cạnh xe.

“Giờ.” Lư Nham nói.

Vương Việt giơ tay lên búng tay một cái.

Động tác của hai người kia dừng lại, ngay trong nháy mắt này đã đứng lại tại chỗ.

“Đệt.” Lư Nham mới là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Vương Việt khống chế người khác, cảm giác thực sự quái dị, hắn kéo cánh tay Vương Việt chạy về phía trước: “Đi.”

Cảnh tượng như thể xuyên qua thời gian ngưng lại này làm cho Lư Nham có cảm xúc không thể nói rõ, đây mới là lần đầu tiên hắn có thể thoải mái lẻn vào đích đến trước mắt đối thủ, quả thực là… đi dạo giữa sân vắng.

Nếu như không phải là thời gian lẫn địa điểm đều không cho phép, Lư Nham còn muốn hát đôi câu.

Mùa xuân, hoa nở mười bốn năm sáu, a tháng sáu, sáu ta không thấy được xuân ta đánh sáu chín đầu…

*là một bài hát tiếng địa phương nào đó không rõ (ー△ー;)

Hắn kéo Vương Việt lao vào cổng chính viện điều dưỡng, nhìn lướt qua bản đồ trên bảng hướng dẫn bên cạnh.

Phòng bệnh ở sâu trong cùng.

“Được, chúng ta đi vào trong.” Lư Nham kéo Vương Việt dựa tới cái bóng bên tường.

“Ừ.” Vương Việt dựa lại gần hắn đáp.

“Mệt không?” Lư Nham nắm tay cậu, nhanh chóng nhìn xung quanh, không nhìn thấy bảo vệ.

Đèn bên phía phòng bệnh vẫn đang sáng, Lư Nham nhìn giờ, dẫn Vương Việt trốn vào lùm cây phía sau hòn non bộ nước chảy.

“Đợi đèn tắt.” Hắn kéo Vương Việt ngồi xổm xuống, nói nhỏ.

“Được.” Vương Việt cũng hạ nhỏ giọng, dựa vào người hắn.

Hai mươi phút sau, bên phòng bệnh bắt đầu tắt đèn, vài phút sau, trong cả tòa nhà chỉ còn có ánh đèn le lói.

“Em chờ anh ở đây.” Lư Nham xoa nắn tay Vương Việt, vào nhà rồi hắn còn phải tìm được Thẩm Nam, đây không phải chuyện dễ dàng, hắn sợ Vương Việt lại chạy tới chạy lui, không xong.

“Anh biết anh ta ở chỗ nào không?” Vương Việt hỏi.

“Không biết, phải tìm…” Lư Nham nói được nửa thì dừng, “Em biết à?”

“Tiến vào em sẽ cảm giác được,” Vương Việt nhắm mắt lại, “18 từng khống chế anh ta, em vẫn có thể hơi cảm nhận được…”

“Là ở tầng hai hoặc tầng ba, có lẽ thế… 18 chết rồi, em sắp không cảm nhận được nữa….”

“Chờ anh ở đây,” Lư Nham nhéo cằm cậu, “Nghe rõ không.”

“Vâng.” Vương Việt gật đầu rất ngoan ngoãn, ngồi xuống mặt đất.

Lư Nham nhanh chóng hôn lên trán cậu một cái, xoay người, khom lưng chạy theo bóng cây về phía mặt bên của tòa nhà.

Thôi Dật thực sự giảo hoạt, gã không giấu Thẩm Nam vào nơi nào đó bí ẩn, mà là chỉ đặt trong mấy phòng bệnh bình thường trong tòa nhà.

Lư Nham bò theo ống dẫn nước bên cạnh tòa nhà lên tầng hai, rồi từ cửa sổ đang mở ở hành lang, nhẹ nhàng nhảy vào trong.
.

.

.

.

*hôm nay dịch cái post này, để cho mọi người biết tác giả (tự nhận) “đa tài đa nghệ”, người viết ra Phó Tiểu Khôn, Tôn Vấn Cừ, và Trình Khác có khả năng hội hoạ ra sao.

“Hồi học nhà trẻ, ba mẹ ngộ hay dẫn ngộ đi xem phim rạp. Xem nhiều rồi thì biết được vài kỹ thuật đặc biệt, như kiểu không phải người bay lên thật, mà là bị buộc bằng dây. Có lần xem một bộ phim nào đó không nhớ nữa, có cảnh nhân vật chính nhảy vụt lên, sau đấy phim dừng hình. Lúc ấy ngộ mới làm ra vẻ rất chi là hiểu biết, bảo với mẹ, người này bị treo mãi như thế lại còn không được cử động gì, vất vả nhỉ. Người xung quanh cười ầm lên. Ngộ ngượng chín cả mặt, sau mới biết cái đấy gọi là dừng hình ảnh.

Sau đó chuyện càng đáng ngượng hơn đã xảy ra. Xem được nửa, vì người nhỏ quá, ghế lại là ghế gỗ, trơn quá, thế nên ngộ bị lọt vào chính giữa cái ghế gấp, chỗ đặt mông với lưng ghế đều dựng thẳng lên, kẹp ngộ vào giữa. Bố mẹ muốn kéo ngộ ra, mà thọt vào sâu quá, mông chạm tới cả đất, nên có kéo thế nào cũng không ra được.

Bố mẹ ngộ là người rất có tố chất, cho nên hai người họ đã đưa ra quyết định. Mẹ bảo, con có bị đau chỗ nào không? Ngộ bảo không. Mẹ bảo, thế con cứ tạm như thế đi, phim vẫn chưa xong, đừng làm ảnh hưởng người khác. Ngộ bảo con thế này không xem được mà. Mẹ ngộ bảo dù sao xem cũng không hiểu, cứ nghe thôi đi.

Thế nên ngộ cứ bị kẹp như vậy cho tới lúc phim hết, rồi được một đám cô dì chú bác vừa cười sặc sụa vừa kéo từ ghế ra.”

Đọc dễ tưởng tượng ra mà đúng hông? Nhưng vấn đề là tác giả sợ mọi người đọc không hiểu, nên còn rất chu đáo, đính kèm thêm bức tranh minh hoạ khung cảnh ấy, đây.



Thật ra xem thì cũng hiểu được thôi, nhưng mà nó (

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi