CHẾT ĐI CHẾT LẠI (TỬ LAI TỬ KHỨ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Xem phim chưa được nửa tiếng, Lư Nham đã dẫn Vương Việt đi ra, Vương Việt ngồi trong quán cafe của trung tâm chiếu phim uống hơn nửa cốc coca đá mới bình tĩnh lại được.

“Còn buồn nôn không?” Lư Nham hỏi cậu, cầm cốc trên tay cậu đi, “Cái này lạnh quá, đừng uống nữa.”

“Đỡ hơn rồi,” Vương Việt lại lấy cái cốc về, ấn cốc lên trán lăn qua lại, cau mày khó chịu nói, “Phim dở hơi gì…”

“Anh đã bảo là đừng xem 3D rồi, em nằng nặc đòi xem,” Lư Nham chép miệng, “Bảo em đừng chọn hàng đầu tiên, em khăng khăng ngồi đằng trước, giờ thì hay chưa.”

“Em làm sao biết được là như thế!” Vương Việt buồn bực đập cốc vào tay hắn, ôm mặt thở ra một hơi thật dài, “Ai… hôn mê luôn.”

“Ngồi nghỉ một lúc đi,” Lư Nham nhìn bảng lịch phim bên cạnh, “Nửa tiếng sau còn có một phim 2D nữa, có muốn đổi sang xem không? Không cần đeo kính.”

“Không muốn không muốn, bỏ cuộc,” Vương Việt nói lia lịa, “Em biết được nó là thế nào là được… không thì anh vào xem nốt đi, em chờ anh ở đây.”

“Anh không xem, vốn là dẫn em đi xem, em không muốn xem thì anh không xem,” Lư Nham cào cào tóc cậu, “Không thì hai ta đi dạo chợ đêm?”

“Chợ đêm?” Ngón tay đang ôm mặt của Vương Việt nhanh chóng tách ra, lộ ra một con mắt, “Chợ đêm có gì? Là chợ đêm giống như phố Văn Viễn à?”

“Em đừng có lúc nào cũng nghĩ tới ăn được không? Giờ em chưa ăn bậy được, vết thương sau gáy em còn chưa lành đâu, đáng lẽ anh không nên đưa em ra ngoài…” Lư Nham nghĩ ngợi, nếu không thì đưa Vương Việt về nghỉ ngơi, bộ dạng dồi dào tinh lực của Vương Việt còn lừa được cả hắn, cứ cảm thấy Vương Việt đã khoẻ hẳn rồi.

“Đi chợ đêm đi.” Vương Việt ngắt lời hắn, đứng lên xoay người ra ngoài.

Lư Nham chỉ đành vứt cốc coca đi, đứng lên theo.

Chợ đêm Lư Nham nói, thật ra chính là phố đi bộ mua sắm bên cạnh trung tâm chiếu phim, hai bên đều là cửa hàng và hàng ăn vặt đặc sắc, lúc trời lạnh sẽ ở trong nhà, giờ là đầu xuân, bắt đầu có không ít người bày quán ra hai bên đường, lập tức náo nhiệt lên không ít.

Thời gian hiện giờ là đúng lúc chợ đêm đông người nhất, Vương Việt đứng trong đám đông, hơi hưng phấn.

“Nhiều người thế,” Cậu nhìn đông ngó tây, “Nhiều đồ hay quá…”

“Em còn chóng mặt không? Có khó chịu không?” Lư Nham kéo cánh tay cậu đi về phía trước, hơi lo lắng vì trước đó Vương Việt bị chóng mặt.

“Không khó chịu gì hết, chỉ là hơi đói thôi.” Vương Việt túm hắn đi tới trước một quán nhỏ.

“Chốc nữa dẫn em đi uống ít cháo, giờ không ăn lung tung được.” Lư Nham nhấn mạnh lại lần nữa.

“Biết rồi,” Vương Việt cầm lấy một cái đèn ban đêm* ở trên quầy lên, hỏi hắn, “Đây là cái gì?”

“Đèn ban đêm, buối tối cắm vào, hơi sáng, dậy khỏi giường không bị ngã,”  Lư Nham lấy một cái tới nhìn, “Muốn mua không?”

“Bao nhiêu tiền?” Vương Việt hỏi chủ quán.

“Mười lăm đồng.” Chủ quán trả lời.

Vương Việt thả đèn xuống, xoay người đi tới một quán khác.

“Mười đồng.” Lư Nham cầm lấy cái đèn Vương Việt thả xuống, nhìn chủ sạp.

“Mười lăm đồng.” Chủ quán nói.

Lư Nham lấy ví tiền ra thanh toán, nhét đèn vào trong túi.

“Đây là cái gì?” Vương Việt đứng ở một sạp phía trước, cầm viên đá màu đen hỏi chủ quầy.

“Biêm thạch, đây là miếng biêm thạch để cạo gió, tốt cho sức khỏe…” Chủ quầy khoa tay múa chân nói một tràng dài.

Vương Việt mê man nhìn ông ta nói cả buổi, cuối cùng hỏi một câu: “Cạo gió là cái gì?”

“Chính là cạo gió,” Chủ quán vừa nghe thấy câu này thì lập tức mất luôn hứng thú với cậu, giới thiệu với một người khác, “Cái này tốt…”

Lư Nham nhịn cười đi tới bên cạnh Vương Việt: “Về anh nói cho em biết thế nào là cạo gió.”

“Cái này bao nhiêu tiền?” Vương Việt vẫn cố chấp mà phất phất miếng cạo gió về phía chủ sạp.

“25.” Chủ sạp nhìn cậu.

Vương Việt không nói gì, cúi đầu nghiên cứu thứ trên tay.

“Giả,” Lư Nham nói nhỏ vào tai cậu, “Em thích thì hôm nào anh mua cho em cái thật.”

Hứng thú của Vương Việt về biêm thạch nhoắng cái đã bị dời đi, đi được vài bước, cậu dừng lại trước một sạp bán đủ thể loại trang sức nhỏ, nhìn chằm chằm vào đủ mẫu lắc tay vòng cổ dài ngắn trên sạp như nhập định.

Đứng trước sạp toàn là mấy cô bé trông như học sinh, Lư Nham kéo cánh tay Vương Việt: “Xem phía trước đi.”

“Đẹp thật đấy.” Vương Việt không chịu đi, vẫn nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ lóe sáng dưới ánh đèn.

“Em làm sao mà… toàn thích đồ của con gái,” Lư Nham hơi bắt đắc dĩ, “Bánh bèo.”

“Anh mới bánh bèo!” Vương Việt trừng hắn.

“Ô,” Lư Nham bật cười, “Em còn biết bánh bèo là gì kia à.”

“Em thích đấy, em thích đỏ, vàng, xanh lá, xanh lam, hồng, vàng nhạt, xanh lá cây nhạt, xanh da trời!” Vương Việt nhìn hắn, lấy sợi dây chuyền treo nhẫn kim cương ra quơ, “Em còn thích sáng lấp lánh nữa, sáng long lanh nữa!”

“Rồi rồi rồi, em thích,” Lư Nham nhét nhẫn lại trong cổ áo cậu, “Vậy chốc nữa chúng ta quay lại trung tâm thương mại mua? Mấy cái mười đồng hai mươi đồng thế em mua làm gì, cũng chẳng đeo ra ngoài được, chơi hạt nhựa ở nhà cũng không vui…”

Vương Việt cũng không kiên trì nữa, đi theo sau Lư Nham tiếp tục đi bộ về phía trước vừa đi vừa xem, một lúc sau cậu nhỏ giọng nói: “Thật ra em thích hạt ngọc, hạt ngọc đẹp, tròn tròn.”

“Vậy à,” Lư Nham ôm vai cậu, nghĩ ngợi nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy một hàng bán đá quý mã não gì đó, “Đi, đi vào cửa hàng mua hạt ngọc.”

Vương Việt đi theo Lư Nham vào cửa hàng, từng chuỗi hạt treo trên tường trên quầy hàng lập tức làm cậu ngây ngẩn: “A!”

“Chọn đi, hôm nay cho em chọn chán thì thôi,” Lư Nham vỗ lên mông cậu, “Anh sang bên cạnh mua cốc trà sữa nóng cho em uống.”

“Ừm,” Vương Việt ngồi xuống ghế trước quầy.

Lư Nham ra khỏi cửa hàng, mua cho Vương Việt một cốc trà sữa vị nhãn và một cái hotdog ở hàng trà sữa bên cạnh.

Đợi tới lúc trà sữa làm xong, hắn cầm đồ ăn đồ uống quay trở về, trên quầy trước mặt Vương Việt đã đặt một cái đệm lông tơ trắng, phía trên để hạt ngọc đủ kiểu.

“Mua luôn một chuỗi không được à?” Lư Nham đi qua đặt trà sữa lên quầy, hắn nghĩ rằng Vương Việt sẽ mua một chuỗi, không ngờ Vương Việt lại chọn từng viên một.

“Em mua chuỗi làm gì, em cũng có đeo đâu.” Vương Việt dùng ngón tay đảo hạt ngọc trước mặt, “Em chỉ muốn hạt ngọc.”

Lư Nham không nói thêm nữa, ngồi xuống bên cạnh cậu, ngoảnh mặt ra nhìn màn hình lớn đang chiếu phim hoạt hình bên ngoài.

Vương Việt rất kiên nhẫn, một tay cầm hotdog gặm, một tay chọn hạt ngọc, đá quý, mã não, ngọc xanh, chọn xong một đống lại đổi sang loại khác.

Lư Nham ngồi trên ghế mà mông cũng tê rần, đi vài vòng trong cửa hàng, một tiếng sau, Vương Việt mới đột nhiên vỗ tay: “Rồi.”

Lư Nham nhìn cái khay trước mặt cậu, bên trên đặt đủ loại hạt ngọc to to nhỏ nhỏ loạn tùng phèo, hắn lấy ví tiền ra: “Tính tiền đi, sau đó hai ta ra ngoài kia mở quán…”

“Được, nhưng hai cậu phải bày xa một chút, đừng tranh mất việc buôn bán của nhà tôi đó,” Chủ cửa hàng cười nói, lấy khay qua, bắt đầu bấm máy tính tính tiền.

Lư Nham nhìn ra được tâm trạng của chủ cửa hàng không tệ, Vương Việt chỉ nhìn màu để chọn, tỉ lệ các thứ đều mặc kệ, đương nhiên cũng không phân biệt được là thật hay giả, đối với chủ tiệm, loại người ngốc nhiều tiền thế này, một ngày gặp được một người đã có thể cười trộm cả buổi.

Chủ tiện bấm máy tính tính xong tiền, Lư Nham thấy giá hiện lên máy tính, mở miệng trước lúc chủ tiệm nói: “Quẹt thẻ được không?”

“Được.” Chủ tiện cười, không báo giá cả ra.

Lư Nham nhìn nụ cười của bà chủ, chắc là có thể hiểu được nỗi khổ tâm của quản gia chó săn dẫn thiếu gia ngốc nghếch ra ngoài…

Quẹt thẻ xong, Vương Việt tâm trạng mỹ mãn ôm một túi hạt ngọc ra khỏi cửa hàng

Tuy bà chủ không báo giá ra, nhưng cậu đi vài bước xong vẫn hỏi Lư Nham một câu: “Bao nhiêu tiền thế?”

“Mấy trăm tệ.” Lư Nham chặt đứt giá cả từ khúc sau.

“Cái gì?” Vương Việt lập tức trợn tròn hai mắt, xoay người muốn quay lại.

“Làm gì thế!” Lư Nham tóm cậu lại.

“Trả hàng,” Vương Việt trả lời rất kiên quyết, “Cái vòng tay hạt ngọc ở hàng vừa nãy kia có mỗi mười đồng, còn được hơn mười hạt!”

“Hạt thủy tinh làm sao so được với hạt đá quý, em mà nói như thế, anh mua cho em một hộp cờ nhảy là tốt nhất, chín đồng chín một hộp 60 viên freeship…” Lư Nham ôm cậu đẩy về phía trước, “Em xem mấy hạt ngọc kia có đẹp hơn viên thủy tinh không.”

Vương Việt cau mày mở túi trong tay ra, cẩn thận ngắm nghía, cuối cùng thở dài một cái: “Đúng là đẹp hơn nhiều.”

Có được mấy hạt ngọc mấy trăm này xong, Vương Việt cũng không muốn đi dạo chợ đêm nữa, nói muốn đi về.

Lư Nham đóng gói một suất cháo mang đi, lái xe chở cậu về.

Vào nhà xong, Vương Việt xách túi chạy vào phòng ngủ, đổ ào hạt ngọc lên giường một cái, rồi bật hết đèn trong phòng lên, nằm trên giường nhặt từng hạt tới đặt trước mắt nhìn.

Lư Nham bưng cháo vào phòng ngủ: “Giờ ăn luôn không? Không ăn thì để đấy đã, đói bụng hẵng ăn.”

“Ăn.” Vương Việt không hề suy nghĩ gì đã nói.

“Nằm ăn?” Lư Nham để cháo lên kệ đầu giường.

Vương Việt cười, ngồi dậy, nhích lại đầu giường cầm bát cháo lên: “Ở đây được không?”

“Rơi ra giường em ngủ ở đấy là được.” Lư Nham nói.

“Ừ,” Vương Việt gật đầu.

Lư Nham ngồi xuống giường, tiện tay cầm hai hạt đá quý trong suốt tới nhìn.

“Em thích cái này nhất, đặc biệt sáng,” Vương Việt vừa ăn vừa nói, “Nhưng mà lấy về rồi không sáng được như ở ngoài tiệm.”

Lư Nham nhặt hạt ngọc nghĩ ngợi: “Anh làm cho em xem.”

“Làm thế nào?” Vương Việt hỏi.

Lư Nham không nói gì, đứng dậy lấy túi tùy thân ra từ trong tủ, móc ra một cái đèn pin siêu nhỏ.

“Đây là cái gì?” Vương Việt thả bát xuống, hào hứng bò từ đầu giường tới.

“Đèn pin,” Lư Nham bật đèn pin lên, hất một cái thật nhanh lên mặt Vương Việt, “Sao…”

“A!” Vương Việt kêu lên một tiếng, chưa chờ cho Lư Nham tắt đèn pin đi, đèn pin đã tạch một cái tối đi.

Lư Nham nhìn cái đèn pin, kính bị vỡ, bóng đèn ở trong cũng vỡ vụn.

“Chiếu vào mắt à?” Lư Nham nhéo mặt Vương Việt, “Phản ứng mạnh thế.”

“Không,” Vương Việt cười, “Sợ thôi, sáng quá.”

“Gan hạt vừng,” Lư Nham cười, ném đèn pin qua một bên, lại lấy từ trong túi ra một cái khác, “Chỉ còn đúng cái này thôi, đừng có làm vỡ nốt của anh đấy.”

“Ừm.” Vương Việt gật đầu.

Lư Nham tắt đèn trong phòng đi, nằm lên giường, đặt ba hạt ngọc trong suốt trước chuôi đèn, rồi bật công tắc, hướng đèn lên trần nhà.

Trong bóng đêm, trần nhà và tường tức khắc đã rắc đầy ánh sáng lấp lánh như sao.

“A!” Vương Việt ngẩng đầu lên hô một tiếng, “Nhiều màu quá!”

“Đẹp không?” Lư Nham cười.

“Đẹp!” Vương Việt đổ người xuống nằm bên cạnh hắn, ngắm trần nhà say sưa, “Như đang nằm mơ.”

Lư Nham nhẹ nhàng xoay mấy hạt ngọc, ánh sáng lấp lánh kín phòng chậm rãi xoay theo, vặn xoắn, biến đổi màu sắc.

“Nham Nham.” Vương Việt gọi khẽ hắn một tiếng, nhích lại gần người hắn.

“Ừ?” Lư Nham duỗi tay ra làm gối cho Vương Việt.

“Em cảm thấy em thật là may mắn.” Vương Việt nghiêng người sang ôm chặt lấy thắt lưng hắn, chân cũng gác lên người hắn.

“Bởi vì gặp được anh?” Lư Nham cười.

“Ài, sao anh lại đáng ghét thế,” Vương Việt đè bụng hắn xuống, “Để em nói không được à?”

Lư Nham xoa cánh tay cậu: “Rồi rồi rồi, chúng ta bắt đầu lại.”

“Nham Nham,” Vương Việt hắng giọng nói, “Em cảm thấy em thật là may mắn.”

“Vậy à? Vì sao?” Lư Nham phối hợp theo hỏi một câu.

“Anh đoán xem?” Vương Việt nói.

“Bởi vì… gặp được anh?” Lư Nham tiếp tục tung hứng.

“Ai!” Vương Việt thở dài rất to tiếng, “Đã nói không được tranh lời của em!”

“… Em bảo anh đoán mà,” Lư Nham hơi bất đắc dĩ, “Vậy thì lại lần nữa.”

Vương Việt chép miệng một cái, lại hắng giọng nói: “Nham Nham, em cảm thấy em thật là may mắn.”

“Vậy à? Vì sao?” Lư Nham nhịn cười hỏi.

“Anh đoán xem?” Vương Việt diễn rất sâu, hỏi cực kì nghiêm túc.

“Anh đoán à…” Lư Nham nghĩ ngợi, “Là vì ngày nào cũng có đồ ăn ngon?”

“Không phải,” Vương Việt cười, rất vừa lòng với câu trả lời này, “Đoán lại đi.”

“Là bởi vì được mua rất nhiều hạt ngọc.” Lư Nham tiếp tục diễn cùng.

“Vẫn không đúng,” Vương Việt xoa mũi, “Anh nói xem anh có phải là dốt lắm không?”

Lư Nham hơi câm nín: “…Anh phải nói là có hay không?”

“Nói là đúng vậy.” Vương Việt dụi mặt vào cánh tay hắn.

“Đúng vậy, anh đúng là dốt quá… cho nên anh không đoán được.” Lư Nham cảm thấy có lẽ Vương Việt và Giang Nhị vẫn chưa dung hợp hoàn toàn, đối thoại ấu trĩ thế này mà còn có thể chơi vui vẻ tới vậy.

“Để em nói cho anh đi.” Vương Việt vươn tay quơ quơ trên bóng đèn pin.

“Được rồi, em nói cho anh đi.” Lư Nham gật đầu.

“Bởi vì em gặp được anh.” Vương Việt đắc ý tung ra câu trả lời chính xác.

Lư Nham liếc mắt nhìn cậu, nhìn vẻ mặt của Vương Việt, chắc vẫn phải tiếp tục nữa, thế nên hắn tiếp tục nói theo: “Ồ, thật vậy à? Vì sao gặp được anh lại may mắn?”

“Bởi vì gặp được anh, em mới có thể ăn được nhiều đồ ăn ngon như thế,” Vương Việt giơ tay, xòe năm ngón tay ra, rồi gập từng ngón lại, “Mặc được thật nhiều quần áo mới, được ngắm thật nhiều phong cảnh, còn xem cả phim, thấy rất nhiều chuyện em chưa bao giờ thấy… Nham Nham…”

“Ừ?” Lư Nham đáp.

“Cảm ơn anh dẫn em đi xem thế giới này,” Vương Việt nói nhỏ, “Cảm ơn anh đã cho em tự do.”

Lư Nham cười, quay đầu sang hôn nhẹ lên khóe miệng cậu: “Còn nữa.”

“Còn gì nữa?”

“Mau cảm ơn anh chiều em như mẹ già.”

Vương Việt ngây người rồi bật cười, cả buổi vẫn chưa ngừng được: “Cảm ơn anh chiều em như mẹ già.”

“Ngoan.”

“Sao anh lại chiều em như mẹ già?” Vương Việt cười hỏi.

“Bởi vì ba già bình thường không chiều con.” Lư Nham nói.

Vương Việt há hốc miệng không nói nên lời, một lúc sau mới nói: “Anh nói như thế giờ em không nói nổi nữa.”

“Thế để anh sửa lại,” Lư Nham cười, “Bởi vì anh thích chiều em.”

“Vì sao lại thích chiều em.” Vương Việt lần này đáp lại được rất thuận lợi.

“Bởi vì,” Lư Nham nghiêng người, mặt đối mặt với Vương Việt, nghiêm túc nhìn cậu, nói ra câu buồn nôn gần ba mươi năm chưa từng nói, “Anh yêu em.”

Ánh mắt Vương Việt lập tức sáng lên, cười tới mức không thấy mắt đâu nữa: “Em cũng yêu anh.”

“Nhìn ra được rồi.” Lư Nham gật đầu.

“Vậy anh sẽ mãi yêu em chứ?”

“Sẽ.”

“Anh không yêu nữa là em sẽ giết anh.”

“Được.”

“Vậy anh sẽ vẫn luôn nấu đồ ăn cho em, mua đồ cho em, đưa em đi du lịch, vẫn luôn chiều em đúng không?” Vương Việt ôm lấy cổ hắn.

“Ừ, sẽ, nhất định sẽ,” Lư Nham lấy hết sức gật đầu, “Chủ yếu là anh sợ em giết anh mất.”

Vương Việt cười hăng say cả buổi, rồi duỗi ngón út ra: “Vậy là hứa rồi.”

“Hứa rồi,” Lư Nham cũng duỗi ngón út ra ngoắc với cậu, “Hứa rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:

Được rồi, chính văn kết thúc tại đây! Ngày mai còn có một phiên ngoại.

Khom lưng với mọi người, cảm ơn mọi người vẫn luôn ở bên ngộ trong hai tháng này, nói thật, trong những ngày tháng phi thường này, mỗi lần nhìn thấy bình luận của mọi người ngộ đều cảm thấy thật kiên định, cảm ơn!

Không có cách nào cho mọi người ăn no thịt được, ngộ cũng rất xin lỗi, moa moa da!

Không còn gì để nhiều lời nữa, tóm lại là cảm ơn.

Hố mới phải lưu bản thảo đã, tháng sau cố gắng tranh thủ có thể mở hố sớm một chút, MUA~~~~~!
*đèn ban đêm:

den

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi