CHẾT! SẬP BẪY RỒI

Không ngờ nói nhỏ thế mà tên tiểu tử kia cũng nghe được, cậu ta cười hì hì, nhìn tôi: “À, hóa ra cô muốn 419 với tôi à.”

“Ai bảo thế!” Tôi cãi lại: “Là tại cậu nói chuyện không rõ ràng, có ai vừa gặp mặt đã mời ngay một thiếu nữ thanh xuân phơi phới tới nhà mình vào buổi tối không?”

Cậu nhìn tôi kỳ quái: “Cô có thể đừng dùng ngón chân mà suy nghĩ được không, tôi mà tùy tiện mời con gái làm 419 à? Hơn nữa, nếu có mời thật, cũng sẽ không mời cô đâu.”

Cái giọng này của cậu ta đương nhiên là làm máu nóng của tôi dồn lên, bực mình tới mức đập bàn đứng dậy: “Tôi thì làm sao? Cậu dựa vào cái gì mà không làm 419 với tôi?!”

Ánh mắt cả căng-tin thoáng chốc dồn hết vào bàn tôi, tôi một chân đạp lên ghế, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, tất cả đều há hốc mồm ra nhìn tôi, có mấy người cơm đã rớt ra khỏi miệng mà vẫn không để ý.

Im lặng rón rén hạ chân xuống, tôi bưng hai tay che mặt, rồi vội vàng chạy nhanh ra khỏi căng-tin, sau lưng còn vọng tới tiếng cười của tên tiểu quỷ vô lương tâm đó.

Cơm ăn không xong, tôi ôm cái dạ dày héo quắt trở lại phòng làm việc.

Mọi người lần lượt trở về phòng làm việc, tôi có cảm giác như bị cả đám người quây lại nhìn chằm chằm vào như Cổn Cổn [2], có khi còn có người còn coi tôi thành kỳ quan thế giới thứ tám không biết chừng. Tới hai giờ chiều, bụng tôi đã trống rỗng, bắt đầu kêu òn ọt biểu tình dữ dội.

“Bốp!” đầu đau nhói lên, hóa ra là bên đối diện ném qua một hộp bánh nhỏ.

Nhìn băng vệ sinh tỷ tỷ ngồi đối diện đang chăm chú nhìn màn hình vi tính như không có chuyện gì, trong lòng tôi thầm cảm kích, dù người ta có cổ quái cỡ nào thì cũng không thể gạt đi tấm lòng tốt đẹp của họ. Cũng như tôi, tuy đã làm mếch lòng không ít người, nhưng vẫn không thể phủ nhận được vầng hào quang của bản thân.

Tôi cất hộp bánh quy vào ngăn kéo, thừa cơ không có ai để ý mới dám bẻ bánh ra ăn, “một miếng khi đói bằng cả gói khi no”, miếng bánh ngọt tới khác thường.

Nhờ vào mấy miếng bánh cầm cự nhẫn nại được tới giờ tan tầm, tôi liếc mắt nhìn bóng mình trong cái gương nhỏ, thấy mặt mày vàng ệch như đang hấp hối. Kéo cái thân như mất hồn ra cửa cổng ty, có người vỗ vào vai tôi, Tóc Vàng đang cười hì hì nhìn tôi.

“Bỏ tay ra.” Tôi thều thào nói.

Cậu ta rụt tay lại, đưa cho tôi cái túi: “Của cô bỏ quên ở căng-tin.”

“Ừ.” Tôi cầm lấy cái túi, lê cái thân như xác chết của mình đi tiếp.

Cậu nhóc đi theo tôi: “Cảm ơn chỉ bằng một chữ thôi à?”

“Cảm ơn.” Tôi đáp gỏn lọn, vẫn bước đều.

“Đi nhanh thế làm gì đó?”

“Bắt xe bus, cậu mà còn làm phí thời gian của tôi thì bắt cho tôi cái taxi đi.” Sợ cậu ta nghĩ nhầm, lại bổ sung thêm: “Cậu trả tiền.”

Cậu nhóc đáp: “Bắt taxi làm gì, tôi lái xe đưa cô về là được rồi.”

Vừa nghe xong, tôi vội vàng thay đổi sắc mặt, thanh âm nhẹ nhàng như giọt nước rơi: “Ầy, em trai có chuyện gì cứ việc nói với chị đây.”

Cậu nhíu mày: “Tôi không phải em trai gì cả, tôi là Triển Dương.”

Tôi gật gù liên tục rồi tiếp tục nở nụ cười âm tà: “Triển Dương phải không, có chuyện gì tìm chị đây hả?”

Cậu lại nhíu mày, đối với bà chị là tôi đây rõ ràng là không tôn trọng, nhưng cũng không sửa lại lời tôi, chỉ rầu rĩ nói: “Cũng chẳng có chuyện gì.”

“Ha ha, không sao…” Tôi cười tươi như hoa nở, rồi lập tức kéo tay cậu ta lôi tới bãi đậu xe: “Không có chuyện gì thì mau đưa tôi về đi.”

Đối với tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt như trở bàn tay của tôi, hiển nhiên là cậu vẫn chưa thích ứng nổi, đành để tôi kéo tuột tới bãi đậu xe, ngoan ngoãn đi lấy xe. Tôi liếc nhìn xung quanh, mắt sáng lên, cái này không phải là chiếc xe hôm qua Tống Tử Ngôn lái sao? Hôm qua vừa tính tới chuyện phá xe hắn, ai dè hắn quá chủ quan mà để cửa xe mở.

Bỏ đi, mặc kệ hắn đi mượn hay là lừa lấy được cái xe này, giờ tôi mệt tới mức chỉ muốn nhanh chóng quay về ký túc xá để được nằm vật ra giường.

Ngồi vào xe, đọc địa chỉ xong là tôi thấy buồn ngủ. Tóc Vàng ngồi cạnh cứ liên miệng lải nhà lải nhải, tôi nghiêm mặt nhắc: “Lúc lái xe phải chú ý, không được nói chuyện linh tinh!”

Cái mặt nhỏ nhắn ủy khuất, cái miệng cũng nhỏ nhắn đang trề ra trong mắt tôi dần mờ mịt mông lung, tôi nhắm hai mắt lại.

“Trời trong xanh chờ cơn mưa bụi ~~~” Tiếng nhạc chuông lại vang lên thánh thót, tôi uể oải đặt bên tai: “Ai đó?”

“Tần Khanh, cô đấy hả.” giọng nói lạnh như băng của Tống Tử Ngôn vang lên khiến tôi tỉnh táo ngồi thẳng người lên ngay lập tức (thành phản xạ có điều kiện mất rồi) tuy rằng hắn không nhìn thấy gì, nhưng mặt tôi vẫn tự động chuyển thành dáng vẻ nịnh nọt: “Chào tổng giám đốc, xin hỏi tổng giám đốc có dặn dò gì ạ?” nhóc Tóc Vàng ngồi cạnh vừa lái xe, vừa quay qua liếc tôi một cái.

“Đĩa nhạc của tôi đâu?” Hắn nói.

“Em mang tới rồi, nhưng hôm nay không gặp được sếp, giờ đang trên đường về, để ngày mai em mang cho sếp được không?”

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn lại vang lên rành rọt: “Quy định thứ nhất ở công ty, chuyện hôm nay không để tới mai.”

Tôi nghi ngờ: “Công ty mình chôm mấy câu thành ngữ từ khi nào vậy ạ?” Hôm qua tôi mới coi lại sách vở mà.

“Hôm nay tôi mới thêm vào, có ý kiến sao?”

“Không, không, đương nhiên là không rồi.” Tôi đáp lại, giọng nịnh nọt ngọt sớt: “Nhưng hôm nay em đã về rồi, để ngày mai em mang cho sếp, dù sao sếp cũng chỉ không nghe có một hôm thôi mà.”

“Giờ tôi đang muốn nghe.” Hắn chẳng thèm để ý gì, nói ngang luôn: “Giờ cô đang ở đâu thế?”

“Đang trên xe đi về, đã tới trước bệnh viện số ba rồi.”

Hắn ra lệnh dứt khoát: “Xuống xe, đứng nguyên tại chỗ chờ tôi.” Nói rồi ngắt cuộc gọi ngay lập tức.

Di động chỉ còn những tiếng tút tút kéo dài, tôi im lặng, tự cảm nhận được nguy cơ vô cùng khủng khiếp của công ty mình, dính phải một vị tổng giám đốc bốc đồng thế này, nhất định sẽ bị cơn bão khủng hoảng đánh cho tơi tả mất.

Nhưng vẫn còn sợ uy quyền, tôi quay lại nói với Tóc Vàng: “Cậu dừng ở đằng trước một lát, tôi phải xuống xe.”

Khóe miệng cậu ta khẽ nhếch lên, mặt sưng lên giận dỗi.

Hầu hạ boss rồi, lẽ nào mình còn phải đi hầu hạ cái tên tiểu quỷ này? Tôi nâng giọng mình lên thêm một quãng: “Tôi phải xuống xe!”

Xe dừng lại ở ven đường, tôi xuống xe. Cậu ta trông tôi từ cửa sổ xe, mắt ngần ngận nước như bị ủy khuất lắm. Tự dưng tôi lại thấy mềm lòng, là tôi đã cố tình cự tuyệt lòng tốt muốn chăm sóc tôi của người ta mà, bèn cúi người, nói qua cửa kính an ủi: “Không sao, hôm nay không thể đưa tôi về cũng không sao, sau này cơ hội còn nhiều mà, đưa tôi số di động của cậu đi, về nhà tôi gọi lại cho.”

Cậu ta nhìn tôi lom lom, rồi nhấn ga, lao vù đi ngay.

Tôi lảo đảo suýt nữa té xuống đất, đúng là đồ nhóc con xấu xa không đáng yêu chút nào mà.

Đứng thẳng người lên, tôi sửa sang lại quần áo, hôm nay gặp rõ nhiều chuyện đáng sợ, giám đốc Tôn, băng vệ sinh tỷ tỷ, còn có cái thằng nhóc xấu xa ấy nữa. Nhưng tôi biết người mình sắp phải đối mặt tới đây mới là ác liệt, nhất định phải vô cùng thận trọng, phấn đấu vượt gian khổ. Nếu không thì rất có thể chỗ tôi tới tiếp sau đấy chính là bệnh viên tâm thần đằng sau nhà mình.

Nói tới bệnh viện, bỗng nhiên tôi nhớ ra một chuyện, vội vàng chạy tới hiệu thuốc đối diện với bệnh viện mua hai lọ Cường Hiệu Cứu Tâm Hoàn [3], sau này trước khi đi làm uống một viên, đỡ sinh chuyện.

Ra khỏi hiệu thuốc đã thấy Tống Tử Ngôn đang đứng lơ ngơ trước cổng bệnh viện nhìn xung quanh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi