Biểu hiện
Tôi cúi gằm mặt xuống, chầm chậm nói: “Tổng giám đốc, em sai rồi…”
Tống Tử Ngôn đan mười ngón tay vào nhau, khẽ gật đầu: “Tiếp đi.”
Trông sắc mặt hắn đã dịu xuống, tôi cũng vững dạ hơn, được đà tiến tới tự
kiểm điểm: “Công ty là chỗ nào, là nơi mọi nhân viên cố gắng làm việc,
dốc hết sức vì tổng giám đốc, là thánh địa thuần khiết tràn ngập nhiệt
tình và nỗ lực, là nơi mọi người cùng nỗ lực phấn đấu vì công ty, vì nền kinh tế quốc dân…nói tóm lại là, em không nên coi phim G ở công ty!”
Hắn nhìn tôi một lát, nói đều đều: “Cái sai của cô chỉ là không nên coi
phim G ở công ty thôi à?” chẳng hiểu tôi có nghe nhầm hay không, mà ba
chữ “ở công ty” được hắn nói bằng giọng nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, nhẹ
tới mức khiến da đầu tôi tê dại.
Tránh không nổi nữa rồi, tôi quyết định thú nhận hết tội trạng, lấy thái độ
thành khẩn ra để đổi lại lượng khoan hồng, nhỏ giọng tự thú: “Trong giờ
làm việc còn lén ăn vặt.”
“Ừm hừm.” Hắn lơ đãng gật đầu.
“Trong giờ làm việc còn lên QQ.”
Hắn nghiêng đầu, im lặng.
Giọng tôi càng lúc càng nhỏ: “Còn lén lấy bút của công ty về.”
Miệng hắn giật giật, nhưng vẫn im lặng như cũ.
Tôi trợn tròn mắt: “Không lẽ sếp còn biết luôn cả chuyện em viết mấy câu chửi rủa sếp lên cửa WC nữ?!”
Mặt hắn chuyển sang u ám khó coi còn hơn cả cống thoát nước, nghiến răng trèo trẹo, nói: “Tần Khanh, cô giỏi thật đó!”
Lời này tuyệt đối không chỉ để hù dọa, tôi vội vàng xuống nước van vỉ:
“Tổng giám đốc, anh nể mặt em là học trò yêu của anh mà tha em đi!”
“Học trò yêu?” Tống Tử Ngôn lẩm bẩm nhắc lại, sắc mặt dịu đi ít nhiều, lúc
ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong ánh mắt còn lóe lên một tia quỷ dị nhất
quyết không buông tha. Nhìn sắc mặt hắn đã dịu đi, tôi hạ quyết tâm rèn
sắt ngay khi còn nóng, rót một cốc nước nóng bê qua. Tống Tử Ngôn chậm
rãi uống một ngụm, vẫn nhìn tôi một cách kỳ cuc: “Cô đã biết mình là học trò yêu….của tôi, vậy nói xem lúc vào công ty thấy tôi thế nào.”
Cái mông tuyệt hảo của con ngựa này đương nhiên tôi phải ra sức mà vuốt
rồi: “Vốn dĩ sếp ở trường đại học là giảng viên nho nhã nhất, giờ ở công ty lại là vị tổng giám đốc thành công mà giàu lòng nhân ái nhất, sếp
còn trẻ mà đã thành đạt, phong độ không kể, đẹp trai khỏi bàn, phong lưu phóng khoáng, sếp là người cao quý thanh tao tuyệt đỉnh, chim hót hoa
nở, liễu biếc hoa tươi…”[1]
“Được rồi. “ Hắn nheo mắt cười, ngắt lời tôi: “Cô nghĩ với chỉ số thông minh
của cô, trừ khi tôi chịu tin, thì tỷ lệ cô có thể lừa được tôi là bao
nhiêu?”
Tôi ỉu xìu: “Trăm phần trăm…là không thể.”
Hắn cười lạnh: “Vậy nói thật đi.”
Tôi hạ thấp giọng tới mức bản thân cũng không nghe rõ: “Em có cảm giác, sếp là Hoàng Thế Nhân thời hiện đại.”
Nói hắn là Hoàng Thế Nhân là còn vinh dự cho họ Hoàng lắm lắm, Hoàng Thế
Nhân chỉ bóc lột sức lao động, chứ Tống Kim Quy còn có tiêu chí ép kiệt
tuyệt đối.
“Hoàng Thế Nhân?” Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt bàn: “Nói thế thì cô là Bạch Mao Nữ hả?”
“Giờ vẫn chưa phải, nhưng cũng chả khác là bao.” Từ lúc vào công ty tới giờ, tóc tôi rụng cả nùi, có lẽ Bạch Mao Nữ thời xưa thì không làm được,
nhưng Cát Ưu [2] thời nay thì chính là hình ảnh tương lai của tôi sau
này.
Hắn nhìn tôi, trên mặt lộ ra biểu tình hết sức quỷ dị, miệng nhếch lên thành nụ cười nhạt: “Tốt.”
Bị người ta mắng là Hoàng Thế Nhân còn nói tốt, Tống Kim Quy quả nhiên là
kẻ lòng dạ hiểm độc. Nhưng nhìn hắn vui vẻ, tự nhiên tôi cũng thấy vui
lây: “Tổng giám đốc, anh đại nhân đại lượng, tha cho em nhé.” Tôi chỉ
vào cốc mỳ trống không trước mặt hắn, kể công: “Coi như nể tình anh ăn
mì của em đi.”
“Mì của cô ấy hả?” Hắn nhướn lông mày lên, rồi chậm rãi nhấc tay chỉ về
phía nhà bếp: “Nước là của tôi, mì tôm là của tôi, gia vị là của tôi,
bếp cô dùng cũng là của tôi nốt, tôi ngồi trong nhà mình, ăn đồ của
mình, sao lại biến thành của cô được hả?”
Chuyện còn có thể xoay ra như thế à? Tôi á khẩu trố mắt nhìn.
Hắn vuốt vuốt cằm: “Nhắc đến mới nhớ, không được cho phép đã dám tự tiện
động vào đồ của tôi.” Hắn nhìn tôi hạ câu chốt: “Tội thêm một bậc.”
Ặc, sao lúc anh ngồi ăn mì tôm không mở mồm ra chê tôi bới đồ nhà anh đi!
Mắt tôi chắc phun ra lửa được, nhưng lời ra khỏi miệng vẫn mềm nhẹ như
nước: “Tổng giám đốc, lúc đó em nghĩ dạ dày anh không tốt lắm, thế nên
mới đành tự tiện một chút…anh nên thông cảm cho tấm lòng lo nghĩ đến sức khỏe của anh chứ.”
Hắn nghiêm túc gật đầu: “Có thể thông cảm.” Tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn lại chua thêm câu nữa: “Nhưng không thể tha được.”
…
Xét đạo hạnh của tôi mà muốn phân cao thấp với hắn, thì chẳng khác nào
Trung Quốc đá bóng với Brazil, không nói tới thắng thua vội, tim cứ phải gọi là xoắn hết cả lên.
Tôi cũng chẳng dài dòng gì, cúi đầu hỏi ngay: “Tổng giám đốc, anh đừng sa
thải em mà, nếu thực sự không được, em sẽ không làm phí thời gian của
anh nữa, về làm ngay bản lý lịch mới, tìm việc ở công ty khác.”
“Đầu tiên là cô đã làm trái quy định của công ty, sau đó lại tự tiện sử dụng tài sản cá nhân của tôi.” Hắn nói đều đều. Ặc, có mỗi một cốc mì mà
cũng trở thành tài sản cá nhân rồi sao!!
Nhưng tôi không dám tức giận, những điều hắn vừa nói tôi nghĩ là không hề đùa, chỉ bĩu môi tính tới việc đi về.
“Nhưng..” câu vừa chuyển, tôi đã lập tức ngước hai mắt sáng như sao lên nhìn hắn, “Cô đã là học trò cưng…của tôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội, nhưng có nắm
bắt được cơ hội này không thì còn phải xem biểu hiện sau này của cô
nữa.”
Tôi cuống quýt gật đầu, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt, thật thật tốt!
Sếp nói, thân thể sếp không khỏe mạnh sẽ ảnh hưởng tới tinh thần của toàn
thể nhân viên, mà tinh thần của nhân viên lại ảnh hưởng trực tiếp tới
hoạt động của công ty, mà hoạt động của công ty không thuận lợi sẽ dẫn
tới việc năng lực cạnh tranh giảm sút, mà năng lực cạnh tranh giảm sút
sẽ phải giảm biên chế, nếu công ty muốn giảm biên chế thì tôi nhất định
sẽ là đứa đầu tiên lên thớt, cho nên tôi nhất định phải chịu trách nhiệm chăm sóc thật tốt cái thân sếp.
Kết lại là, trong lúc sếp hãy còn bệnh, mỗi ngày, sau giờ làm, tôi phải tới nhà sếp để chăm sóc sếp.
Tại sao suy luận rất hợp lý và logic ở trên lại dẫn tới một kết luận như thế?
Sau giờ làm…tới nhà sếp…chăm sóc thân thể….
Nội dung quá A, quá H.
Thế nên, ngày đầu tiên, tôi nơm nớp lo sợ.
Vừa vào khu nhà Tống Tử Ngôn, đã bị bác bảo vệ tới bắt chuyện như đôi ta đã quen nhau được nửa đời người, đưa tôi vào tận thang máy, trong thang
máy còn ra vẻ lơ đãng hỏi: “Sao hôm qua cháu về muộn thế?”
Tôi nghe vậy, tính cảnh giác cũng từ từ dâng lên, thành thực đáp lại: “À, cháu ngủ quên mất, mãi sau mới tỉnh.”
Vẻ mặt bác ta lập tức trở nên gian xảo khó tả, ánh mắt nhìn tôi u ám vô
cùng, còn móc từ trong túi quần ra cây bút, viết viết rất nhanh vào lòng bàn tay.
…
Tự nhiên tôi lại có cảm giác thông cảm với những người thuộc giới giải trí từ tận đáy lòng.
Tuy đã sắp vào hạ, thời tiết càng lúc càng nóng, nhiệt độ cao nhất ngày hôm nay là hai mươi sáu độ lận, nhưng tôi vẫn mặc nguyên một cây quần áo
thể dục kín cổng cao tường hết mức có thể, lại bỏ thêm chai nước xịt
phòng vào túi xách, đề phòng gặp phải lưu manh. Hít một hơi thật sâu rồi đi vào, Tống Tử Ngôn đang nằm trên sofa xem tạp chí. Vừa thấy tôi đã
giở giọng nói dỗi: “Sao tới muộn thế hả?”
Tôi thầm rớt nước mắt, tôi đã phải tốn một mớ tiền để kêu taxi tới đây rồi đó!!
Nhưng hắn cũng chỉ nói dỗi thế thôi, rồi ngồi dậy, nói với tôi: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Bắt đầu? Bắt đầu cái gì?! Lẽ nào hắn thực sự lợi dụng lúc nhân viên tới nhà mà giở trò gì gì ấy ấy?! Mắt tôi ngập tràn sự hoảng sợ, len lén thò tay vào túi xách, nắm chặt bình xịt phòng, chuẩn bị tinh thần ra tay ngay
nếu hắn qua đây.
Tống Tử Ngôn bước vào nhà bếp, quay đầu nhìn lại vẫn thấy tôi đứng yên tại chỗ, nhíu mày: “Cô còn không mau qua đây à?”
————————
[1] Cái đoạn nịnh bợ này nói thật là làm mình rất đau đầu khi chuyển ngữ
=)) mình thề đó, mình vác qua hỏi Bạch Nương, hai chị em cùng ngồi vật
vã ra =)) nguyên văn nó là như thế này ạ