CHẾT! SẬP BẪY RỒI

Chỉ có một ngoại lệ duy nhất, là tôi.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà sạch sẽ ở phòng bếp, tôi cảm thán, cùng là người lớn lên trong công cuộc cải cách đất nước những năm tám mươi, sao lại có sự khác biệt giữa người với người lớn như thế chứ? Tại sao con nhà người ta hai mươi tám tuổi có năng lực thế, mình đã hai mươi hai rồi mà chẳng có gì trong tay, trừ một công việc chấp chôm và tư tưởng kỳ quái?

Nhìn cái kiểu yêu nghiệt hại dân như tên Tống Tử Ngôn này, chắc chắn là tạo hóa đã bị hắn quyến rũ rồi!bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong

Không thì làm sao lại bất công như thế!

Trong lúc đầu tôi đang suy nghĩ loạn cả lên thì mấy ông sếp kia cơm no rượu say đã đứng dậy lục tục ra về, tôi tự động ra ngoài thu dọn tàn cuộc bàn ăn, bỏ bát đĩa vào trong bồn rửa bát, bóp một đống nước rửa chén vào rồi đánh cho cả bồn toàn bọt, vừa định nhúng tay vào rửa thì một giọng nói đã vang lên từ sau lưng: “Để đó cho tôi.”

Vô Song [1]? Đừng có vì Tú Tài và sư huynh không yêu cô nên giờ cô biến thái cứ đi ám người khác như thế này chứ.

Tôi quay đầu lại, Tống Tử Ngôn đi tiễn mấy lão già kia đã về, cái câu “để đó cho hắn” là có ý gì chứ?bảo vệ quyền lợi người dich,tẩy chay transachhong

Thấy tôi cứ ngơ ngơ không động đậy, hắn bước tới gỡ đôi găng tay cao su tôi đang mang ra, chậm rãi mang vào, cúi đầu nói với tôi: “Cô đi nghỉ một lát đi.”

Tôi dụi mắt nhìn kỹ, là hắn.

Tôi lại dụi mắt nhìn lần nữa, chính là hắn.

Có âm mưu! Chắc chắn là có âm mưu! Tôi giả vờ cười: “Tổng giám đốc, anh…”

Chưa nói xong, hắn đã khẽ nhăn mày: “Ngồi xuống!”

Tôi lập tức ngồi lên cây cải thảo to ban nãy.

Ánh đèn bếp rất dịu dàng, Tống Tử Ngôn mặc một cái áo sơ-mi màu hồng, rất hiếm người có thể mặc được màu này mà trông được như vậy, ống tay áo xắn lên tới tận khuỷu, tay mang bao tay cao su màu vàng, nghiêm túc vọc tay vào đám bọt rửa sạch bát đĩa.

Nhìn một bên khuôn mặt hắn, nhìn dáng người cao ngồng, nhìn cái áo bị dính nước, nhìn hai tay dính đầy bọt.

Bỗng nhiên tôi thấy tim mình đập nhanh, hai má ửng đỏ, miệng lưỡi khô khốc…

Tôi lập tức hiểu ra âm mưu của Tống Tử Ngôn, hắn muốn dùng cái dung nhan nội trợ này để giết tôi đây mà!!

Quả nhiên, mười lăm phút sau, hắn còn quay lại nhìn tôi, cười cười: “Nhìn tôi làm cái gì?”

Ánh đèn chiếu xuống, bao phủ quanh người Tống Tử Ngôn một lớp ánh sáng nhàn nhạt, màu hồng từ áo hắt lên khiến mặt hắn đẹp như quan ngọc, thực không chịu nổi rồi! Tôi vội vàng móc từ trong túi quần ra lọ Cứu Tâm Hoàn, nuốt liền hai viên.

Tống Tử Ngôn đã quay đầu đi, tim cũng không còn đập nhanh nữa.

Nhưng mà, tại sao, tại sao lại có loại cảm giác ấm áp dễ chịu cứ trôi nổi bồng bềnh trong tim thế này?

…Quả nhiên uống thuốc quá liều sẽ gây phản ứng phụ!!

Hôm sau đi làm, bầu không khí vô cùng kỳ quái, mọi người biểu tình vẫn thế, hành động vẫn thế, ngôn ngữ cũng vẫn thế, nhưng lại khiến tôi có một cảm giác kỳ quặc là họ đang đối xử tốt với tôi, chắc cái này cũng là một loại văn hóa công ty lớn.

Nhưng vẫn có một ngoại lệ.

Buổi trưa gặp Tóc Vàng ở căng-tin, tôi qua đó ngồi chào hỏi cậu nhóc, thế mà chẳng hiểu sao cậu ta lại nghiêng đầu đi tránh tôi.

Tôi nghiêng theo qua bên đó, Tóc Vàng nghiêng sang bên này, tôi nghiêng sang bên này, cậu lại nghiêng sang bên đó.

Thế nên tôi đành phải dí sát mặt vào cậu, rốt cuộc Tóc Vàng cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt rất oán giận, không thèm nói câu nào.

Tôi bực mình: “Cậu đưa cái mặt hờn giận đó ra cho ai coi hả?”

Cậu ta nhìn tôi một hồi rồi nói: “Nghe đồn cô sắp kết hôn với tổng giám đốc?”

Tôi nghe thì giận lắm, đập bàn đứng phắt dậy: “Ai trù ẻo tôi hả?!”

Cậu nhìn tôi chăm chăm, hỏi: “Không phải sao?”

Tôi bắt chéo hai tay, run giọng:” No! Never! None! Neither! Không đời nào!!”

Tóc Vàng chăm chú nhìn thật sâu vào mắt tôi, có lẽ không thấy sự hoảng hốt này là giả tạo mới cúi đầu nói: “Nhưng ai trong công ty này cũng nói thế hết…”

Tôi hoa dung thất sắc (con gái ơi, đừng có tự sướng bằng thành ngữ như thế!! Sẽ bị người người khinh bỉ, thượng đế cũng bị người ta chửi cho là mắt lé đó!!): “Tin vịt! Chắc chắn là tin vịt đấy!! Khẳng định là tin vịt! Tin vịt này tuyệt đối sẽ không thể trở thành sự thật được!”

Bấy giờ Tóc Vàng mới hắt ra một cái, mắt sáng lên, còn gắp một cái đùi gà nóng hổi trong phần ăn của mình sang cho tôi: “Là mọi người xuyên tạc, nói cô học hành chả ra gì, vào được công ty là nhờ đi cửa sau với tổng giám đốc.”

Tôi lại tức: “Dựa vào điều kiện của tôi còn phải đi cửa sau à?!”

Cậu nhóc lặng lẽ dùng ánh mắt trả lời câu hỏi của tôi…

Thực ra tôi cũng đi cửa sau thật, dùng những biểu hiện khiến sếp hài lòng để giữ lấy việc làm, đừng có đánh đồng với cái kiểu bán thịt của người khác, cái tôi bán chính là sức lao động vô giá của mình!! (vô giá là không có giá trị ấy ạ!)

Tôi có cảm giác giờ mình với Tống Tử Ngôn đã hiểu ý nhau lắm rồi, ăn ý tới mức, giờ hắn chỉ cần dùng ánh mắt thôi tôi cũng biết nên gắp rau hay múc canh, hắn nhấp môi tôi cũng biết nên đưa giấy ăn hay đưa thìa qua, hắn nhăn mày là tôi biết ngay hắn đang chê mặn hay chê nhạt.

Nói gọn lại, tôi đã thành một nô tỳ tận tâm chỉ cần nhìn sắc mặt cũng biết được tâm tư của chủ, Tống Tử Ngôn cũng có dấu hiệu càng sai càng thuận mồm.

Song song với trình độ nô tỳ hóa càng ngày càng nặng của tôi, quan hệ giữa đồng nghiệp trong công ty cũng dần dần biến chuyển theo chiều hướng tốt đẹp, bắt đầu tiến vào thời kỳ ngọt ngào giả tạo. Trong vai nữ chính tai tiếng nhất công ty, chiều nào cũng bị tổng giám đốc hoàn mỹ kêu tới nhà, dưới sự chờ mong và ánh mắt đong đầy kỳ vọng của những đồng nghiệp tim đầy nhiệt huyết, tôi đã được mời tham gia một buổi thông báo trá hình tọa đàm.

“Tần Khanh, buổi tối cô với tổng giám đốc tiến hành giao lưu hoạt động thể lực hay giao lưu tinh thần thôi?”

“Thể lực, tuyệt đối là thể lực!! Các chị không thấy giờ tôi đã gầy tong teo đi rồi đây à?! Đều là cuộc sống toàn hoạt động thể lực làm hại!!” Tôi thừa cơ tố cáo.

Mọi người kêu ầm lên: “Miêu tả kỹ hơn đi?”

“Tôi làm, tổng giám đốc nói chuyện.” Tôi nước mắt lăn dài, hắn chỉ có việc ăn thôi ấy.

Mọi người ồ lên: “Tổng giám đốc..chỉ nói chuyện thôi à?”

“Đúng, thế nên tôi mới bất mãn như này a!”

Mọi người gật gù: “Khẩu vị của tổng giám đốc…nhẹ vậy sao?”

“Nhắc cái đó lại thấy tức, khẩu vị của tôi mạnh lắm à, nhưng từ lúc qua hầu hạ sếp, chẳng ngày nào được thoải mái hết!” Ngày nào cũng phải ăn thanh đạm theo hắn, miệng tôi sắp ấp được trứng chim rồi đó!!!

Mọi người nhiều mặt nhìn nhau, đầu tiên là không dám tin, tất cả đều nhất trí dùng vẻ mặt chia buồn nhìn tôi, cuối cùng đồng loạt thở dài: “Quả nhiên là nhân vô thập toàn.” Lắc đầu quầy quậy rồi tản đi hết.

Còn lại nhân vật chính đã cố hết sức cải thiện quan hệ đồng nghiệp ngồi ở chính giữa là tôi đây nhìn theo bằng vẻ mặt mờ mịt, sao bọn họ lại phản ứng kiểu này? (N năm sau ngày tọa đàm này, mỗi dịp lễ tết, nhân viên công ty tới tặng Tống Tử Ngôn cùng một loại quà với tổ bảo vệ chung cư, chính là rượu thuốc tráng dương rất hoành tráng!!)

Nhiều khi tôi ngồi buồn nhìn theo cánh chim ở nơi xa, chúng bay lượn trên bầu trời, không lưu lại một vết tích, thỉnh thoảng còn rúc vào những tán cây nhãn rậm rạp thoảng hương thơm mà hưởng thụ, chúng hướng tới tự do, yêu tự do, mà cũng có được tự do.

Nghĩ tới đó, tôi không kìm được ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ nhìn bầu trời, trong lòng khóc thảm.

Tôi học nội trú thiếu thốn đói khát tới bốn năm, nhưng nguyên liệu nấu ăn tôi đã dùng cũng đủ chất đầy hai cái bếp, thế mà hôm sau đến lại thấy cái bếp thứ ba hoành tráng đầy ắp đồ ăn, tôi đành ngửa đầu bắt chước Lỗ Tấn cảm thán đầy thâm ý: Cứ như thế thì ngày nào mới là kết thúc đây a trời a trời a trời?!!

Tới tận hôm nay, lúc ăn cơm, Tống Tử Ngôn nói: “Từ ngày mai cô không cần qua đây nữa.”

Tay cầm bát cơm lỏng ra nghiêng một bên, cơm trong bát rớt xuống bàn, những hạt cơm rơi ra tựa như dung nham đang chực phun trào trong đầu tôi! Giọng tôi không thể kiềm chế được mà run run, tôi hỏi lại: “Tại…sao…?”

Hắn khẽ cười: “Sao? Tiếc à?”

Qua một tháng ở chung, tôi đã luyện được công phu có thể không cần thời gian tự hỏi bản thân mà gật đầu ngay tắp lự: “Tiếc chứ, vô cùng tiếc, không thể không tiếc được! Trước đây em không hiểu sao mình lại phải học nấu ăn, sau này gặp được tổng giám đốc, em mới hiểu ra rằng, em, một đứa 8x lớn lên nhờ đồ ăn nhanh, chính là để phục vụ cho cái dạ dày của anh mà luyện những kỹ thuật nấu nướng truyền thống này! Vì anh, cuộc đời của em sẽ không phải cảm thấy hổ thẹn vì không có chí tiến thủ, sẽ không cảm thấy khổ sở vì sống hoài sống phí, tới lúc về già, em sẽ cười thật tươi, nhe cái bộ răng móm mém ra với cháu mình mà khoe, biết không? Bà cháu đã từng nấu cơm cho tổng giám đốc công ty bà đó!! Nếu ông trời cho em một cơ hội để chọn lại, em sẽ nói, để tôi được nấu cơm cho tổng giám đốc nữa đi, nếu ông trời nhất định phải gia hạn quãng thời gian ấy, thì em muốn là – cả đời!!”

Tôi nói tới khô cả nước bọt, Tống Tử Ngôn còn tốt bụng đưa cho cốc nước, uống một ngụm cho thấm giọng, nhìn qua lớp thủy tinh của cốc, gương mặt Tống Tử Ngôn biến dạng đi, cốc này khúc xạ thật lợi hại, bởi vì hình như tôi vừa thấy hắn…nở một nụ cười…rất hạnh phúc.

Tôi bỏ cốc ra nhìn lại, bộ mặt hắn vẫn lạnh tanh như ngày thường, quả nhiên là sức mạnh của khúc xạ ánh sáng.

Hắn nói: “Dù cô có tiếc cỡ nào thì công ty cũng đã quyết định rồi, không thể sửa được nữa.”

Bên tai tôi vang lên bài ca giải phóng giai cấp nông dân, một đám người tí hon nhảy múa hát ca loạn xì ngầu bên cạnh, tôi rưng rưng: “Công ty có quyết định gì ạ?”

“Cuối tuần sau không phải là mùng một tháng năm à?” Hắn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi