CHẾT! SẬP BẪY RỒI

Tóc Vàng ngây người, chẳng thấy có phản ứng gì cả, tôi lén đẩy nhẹmột cái, cậu ta mới như người vừa tỉnh mộng, cũng kêu theo: Mẹ! .

Mẹ tôi sửng sốt, mặt mũi thì vẫn nghiêm túc, nhưng mấy nếp nhănnơi khóe mắt thì hơi nhếch lên, hai phân.

Cái kiểu shota như Tóc Vàng bé nhỏ này đúng là không vừa đâu,ngay cả một bà cô già quái dị hung hăng như mẹ tôi mà cũng bị thuphục!!Tôi giới thiệu: Đây là người con đã kể với mẹ, Tô Á Văn . Để đềphòng, nên đơn giản một chút, đã đến lúc sửa lại họ cho Tóc Vàng­bé nhỏ rồi (Người ta vốn dĩ cũng chẳng phải họ Tóc!!!).

Tóc Vàng căn bản đã trở lại trạng thái bình thường, tự động đỡ lấytúi xách trong tay mẹ tôi.

Tôi nhìn lại, mặt mẹ tôi vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng nếp nhăn đãnhếch lên tới tận năm phân rồi.

Hai, ba ngày sau đó rất vui vẻ.

Mẹ tôi là người vui vẻ nhất, ăn ngon, ở tốt, chơi vui, mua cái gì cũng­hay. Nhất là đối với con rể tương lai của mình thì rất vừa ý, chỉ cómột lần lén hỏi tôi: Sao mẹ cứ có cảm giác Tiểu Tô ít tuổi thếnhỉ? .

Tôi nói dối không chớp mắt: Anh ấy vốn dĩ nhìn già que o rồi đó,nhưng sau lại đi căng da nên mới trẻ thế.

Sau đó, có hôm đang ngồi ăn, mẹ tôi cứ nhìn chằm chằm vào khuônmặt nhỏ nhắn của Tóc Vàng thật lâu, tới mãi khi đương sự càng lúc­càng lúng túng mới chịu hỏi thẳng vấn đề: Cháu làm phẫu thuật ởđâu thế? .

Dĩ nhiên Tóc Vàng chả hiểu gì cả, tôi cuống quýt cứu bồ: Khôngphải làm trong nước đâu ạ, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹở nước talạc hậu lắm .

Mẹ tôi hỏi: Thế là ở đâu? .

Tôi hỏi lại: Thế vũ trụ là do người nước nào tạo raạ? Mẹ tôi gật gật đầu, có vẻ đã hiểu, cũng không khỏi tiếc nuối: Bỏđi, mẹ không đi đâu .

Ăn cơm xong, thừa dịp mẹ tôi vào nhà vệ sinh, Tóc Vàng hỏi: Lúc­nãy mẹ mình hỏi thế là có ý gì? .

Hồi đầu cậu nhóc hành xử hơi ngây ngô, càng đi xa càng thấy quen.

Có khi đang đi còn rất tự nhiên khoác tay tôi trước, nghiễm nhiên­biểu diễn tiết mục người đàn ông quan tâm chăm sóc, nhưng lại cócái tính đặc biệt dễ xấu hổ, dễ đỏ mặt, dễ thỏa hiệp của shota, khôngchỉ gần gũi tự nhiên, mà còn bởi tính cách ngây thơ thành thật củacậu ta, ngay cả phụ huynh cũng không cảm thấy chướng mắt. Nhậpvai xuất thần, ngay cả khi người không có ở đây mà vẫn gọi là mẹ.

Nhưng tôi thì không nhập vai được, mấy ngày nay toàn dùng tiền củaTóc Vàng, tôi đi theo nhìn mà máu trong tim cứ nhỏ ra tong tỏng,đau khổ hỏi: Tổng cộng là bao nhiêu? Cậu tính đi rồi nói lại cho tôi­hay .

Cậu ta sửng sốt, mặt thoáng tái nhợt đi, cúi đầu nghĩ, rồi nói: Không cần .

Tôi là đứa rất hám lợi, nhưng hết lần này tới lần khác, hổ thẹn lươngtâm không biến mất, đã định là cái số không chiếm được lợi củangười khác. Tuy cậu ta nói thế, nhưng tôi vẫn kiên trì: Khôngđược, anh em ruột thịt còn phải rõ ràng sổ sách, huống hồ tôi là chịdâu của cậu .

Cậu mở miệng tính nói gì nữa, nhưng mẹ tôi đã quay lại.

Chúng tôi vội vàng mỉm cười rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Mẹ tôi ở tới tận ngày thứ tư thì về nhà, nói là không muốn làm lỡ dởcông việc của chúng tôi, thực ra nguyên nhân chính xác mẹ tôi biết,tôi cũng biết. Nhưng con người và tiền bạc của Tóc Vàng khiến mẹtôi khá hài lòng, cũng không thèm nhắc lại chuyện bắt tôi phải về,làm tôi mừng hết cỡ. Chỉ có Tóc Vàng là cô đơn nhất, tự nhiên lại cốnài mẹ tôi ở lại làm chúng tôi toát hết cả mồ hôi hột. Cuối cùng mẹtôi cũng mang hết quà cáp về, đứngở cửa trường, tôi với Tiêu Tuyếtxách hết đồ mẹ mua mấy hôm nay ra. Xe Tóc Vàng lại vừa bị hỏng,Tiêu Tuyết nói: Mọi người chờở đây nhé , cháu ra gọi xe .

Tôi một tay khoác tay mẹ, một tay khoác tay Tóc Vàng đứng chờ.

Tiêu Tuyết từ bên đường đối diện về rất nhanh, vẻ mặt vô cùng kỳquái: Chỗ này là đường một chiều, xe quay đầu nhanh thôi.

Nhìn tôi đang khoác tay hai người, hạ giọng nhắc nhở: Nhớ phảibình tĩnh đó .

Lẽ nào nó sợ mẹ đi rồi tôi sẽ khóc???Thế này đúng là coi thường tôi quá Một chiếc taxi đi tới rất nhanh, rồi dừng ngay trước mặt chúng tôi.

Tôi nói: Bê cái hộp kia để ra ghế đằng sau, túi chúng tôi cầm .

Lời chưa hết đã ngừng, bởi cửa xe đã mở ra, người xuống xe áo quầnthẳng thớm như mới, ánh mắt lạnh lùng như hồ nước ấy là Tống TửNgôn.

Tôi đơ người, Tóc Vàng cũng đơ người.

Chỉ có mẹ tôi hoàn toàn không biết gì hết, còn xách cái túi trên đấtđi tới cạnh xe.

Tôi chậm chạp quay đầu sang nhìn Tiêu Tuyết một cái, mới phát hiệnvẻ mặt kỳ quái của nó hóa ra là thông cảm Vô cùng thông cảm với tôi Tôi vội vàng buông bàn tay đang khoác tay Tóc Vàng, đứng nghiêm.

Thực ra, trừ mẹ, ba người chúng tôi đều đứng thật nghiêm, chỉ cómẹ tôi không biết gì cứ cúi người xách đồ. Tống Tử Ngôn cũng tớigần, làm như không quen chúng tôi, cũng bê đồ đi tới cạnh xe.

Chúng tôi ba mặt nhìn nhau, hắn ta tính làm cái gì đây?Tóc Vàng ngồi phía trước, tôi, mẹ và Tiêu Tuyết ngồi ghế sau.

Bầu không khí trong xe rất quái dị.

Mẹ tôi lại lần nữa không biết sợ là gì, xem xét Tống Tử Ngôn, rồigiật mình tỉnh ra: Con gái này, mẹ vẫn nghi ngờ con thuê một ngườitốt như thế đóng giả làm con rể cho mẹ coi, giờ mẹ tin thật rồi.

Thành phố lớn nhiều người tốt quá nhỉ, ngay cả tài xế taxi cũng códáng vẻ này .

Tôi với Tiêu Tuyết không dám trả lời, chỉ có thể cười khổ.

Mẹ tôi nhìn lại Tống Tử Ngôn, càng thêm xúc động, còn vỗ vỗ lênghế của Tóc Vàng, chân thành nói: Tiểu Tô này, xem ra cháu cònphải tiếp tục rèn luyện nữa, khí thế của cháu còn kém một phần đó.

Trong lúc le n lé n quan s át, từ Tiểu Tô của mẹ vừa phát ra, mặtTống Tử Ngôn cũng đen đi một phần Cuối cùng cũng tới nhà ga, mấy người chúng tôi xuống xe, còn chưakịp thở phào đã thấy Tống Tử Ngôn cũng xuống the o, nói với mẹtôi: Để cháu tiễn mọi người lên tàu .

Mẹ tôi lần thứ hai xúc động lắc đầu: Đúng là xã hội cua đồng, ngaycả ngành dịch vụ cũng cua đồng như thế! .

Ngành dịch vụ có cua đồng không thì tôi không biết, dẫu sao lát nữavề tôi nhất định sẽ bị cua đồng Tàu ầm ầm chuyển bánh, mang theo bà mẹ già của tôi.

Trê n s ân ga chỉ còn lại ba đứa chúng tôi đang muốn che giấu vụ việc,thêm một Tống Tử Ngôn lạnh lùng như tủ đá .

Tiêu Tuyết nhìn quanh một lát, cười gượng: Mấy người cứ tròchuyện trước đi nhé, tôi đi vệ sinh. Đúng là tên đào ngũ không có nghĩa khí gì hết Tóc Vàng nhìn qua nhìn lại chúng tôi một lát, mở miệng, rồi lại imlặng, cuối cùng cũng tìm một lý do rút lui nhẹ nhàng.

Người chịu đựng càng ít thì áp lực càng lớn, chỉ còn lại tôi đứng cườikhổ. Cuối cùng tôi thực sự không chịu nổi áp lực tinh thần này nữa,đành cười gượng hai tiếng: Ha ha, không ngờ tổng giám đốc còn cónghề tay trái?.

Điệu cười này không tiếp tục được nữa, vì ánh mắt của Tống TửNgôn đã có thể giết được người Tôi rụt đầu lại, tiếp tục đứng kiểu đà điểu.

Mãi thật lâu sau, giữa tiếng người ồn ã, tôi nghe được tiếng thở dàicủa hắn, âm thanh đầy vẻ bất lực vang lên bên tai: Tần Khanh, rốtcuộc là em quá ngốc, hay là tôi quá thất bại đây? .

Đương nhiên là vế sau rồi? Tôi ngẩng đầu đang muốn trả lời thì thấyánh mắt phẫn nộ của hắn, chỉ có thể tiếp tục giả ngây.

Bỏ đi . Hắn kéo tay tôi: Đi theo anh .

Tôi cùng hắn đi vào trung tâm mua sắm nổi tiếng gần đấy, vừa đivào đã bị ánh vàng lóng lánh bên trong đâm cho đau cả mắt.

Trước đây tôi vẫn không hiểu tại sao con gái lại mê muội đồ trangsức tới như vậy, nhưng vừa nhìn những thứ lóng lánh được bày trongquầy, trong lòng tôi chỉ còn một ý nghĩ - muốn quá trời!!!Đến trước một quầy trang sức, Tống Tử Ngôn nhìn liếc qua bên­trong rồi dừng lại, nói: Chọn lấy một cái em thích đi.

Tôi nhìn đống nhẫn bên trong đang vẫy những cánh tay bé xíu nuộtnà với tôi, đau lòng hỏi: Chỉ có thể được một cái thôi ạ? .

Mặt Tống Tử Ngôn đen lại, tôi vội vàng cúi đầu chọn.

Cái này nhìn đẹp, nhưng cái bên cạnh cái đó cũng rất đẹp, nhưng màcái ở trên cái kia cũng rất rất đặc biệt Chọn nhiều cũng là không chọn gì hết, cuối cùng thì bây giờ tôi đãhiểu ra.

Dù chọn cái nào cũng đều đau lòng, tiếc nuối!Thế nên tôi chọn một cách an toàn nhất, quay sang cô bé bán hàng,nói: Lấy cho tôi xem cái đắt nhất .

Tống Tử Ngôn liếc nhìn tôi, mặt vẫn tỉnh bơ.

Cô bé đứng quầy nhanh chóng đem ra, một cái hộp nhỏ bọc nhungđỏ, bên trong là một chiếc nhẫn rất vừa ý, tôi đang tính lấy ra thìTống Tử Ngôn đã thủng thẳng nói một câu: Để đó cho anh .

Ngón tay thon dài của hắn gỡ chiếc nhẫn ra, một tay cầm tay trái củatôi, tay kia chậm rãi đeo nhẫn vào.

Tôi nhìn dáng dấp cúi đầu chăm chú trông đẹp trai của hắn, ngón­giữa tay trái tê rần rần, như có một dòng điện chạy từ đầu ngón taytới tận đỉnh đầu, không kìm được lắp bắp: Anh anh không có ýđó chứ? .

Hắn liếc nhìn tôi, cảnh cáo: Nếu em còn nói ra chuyện gì ngốcnghếch, anh có thể đảm bảo, số phận của em sẽ rất thảm thương .

Cái gì mà số phận với chả số phận, tôi không thèm để ý, trong lòngđang mừng muốn chết đây này. Nhưng bản thân không dám quá tintưởng, vẫn hỏi tiếp: Ý của anh là ý đó? .

Hắn ừ một tiếng mơ hồ.

Anh không nói thì làm sao em biết được chứ, anh không nói thì saoem dám tin đây?Tôi kéo tay áo hắn, vẫn chưa chịu buông tha: Là ý kia đó hả? .

Khóe miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười: Chính là thứ emđang nghĩ đó.

Tôi mừng như điên, hận không thể leo lên trên quầy hàng, dan­grộng hai tay đón gió hét dài: I’m the King of the world.

Nhưng vẫn phải cẩn thận xác nhận: Anh biết chuyện em đangnghĩ là chuyện đó đó sao? .

Mặt hắn xám xịt: Chỉ cần đầu óc em bình thường thì chắc chắn là ýđó.

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, tuy rằng đầu óc tôi thông min­hhơn người thường chút đỉnh, nhưng tuyệt đối bình thường.

Thế nên, lại tiếp tục mừng như điên.

Cô bé bán hàng cũng buồn cười vì kiểu nói chuyện ý tứ đó củachúng tôi nên khẽ cười trộm, nhưng vẫn không quên kinh doanh: Quý khách đã chọn được nhẫn rồi, xin mời tới quầy thu ngân thanhtoán.

Tống Tử Ngôn rút thẻ tín dụng ra, cô bé bán hàng tốt bụng giúpchúng tôi đi thanh toán.

Tôi sung sướng nhìn chiếc nhẫn, thừa dịp quanh đó không có ai, lenlén hỏi một câu: Tống Tử Ngôn, em có thể hôn trộm anh một cáiđược không? .

Hắn giật mình, tự nhiên cũng nghiêm trang đáp lại: Được .

Đáng tiếc động tác của cô bé tốt bụng kia quá nhanh, trong chớp mắtđã quay lại, cái hôn trộm bị hoãn.

Nhưng tâm trạng vẫn phơi phới, tới tận nhà vẫn cười hỉ hả, vào nhà,Tống Tử Ngôn cởi áo khoác, ngồi xuống so­fa.

Tôi đã đi qua đi lại mấy lần mới phát hiện ra hắn chẳng làm gì hết,chỉ ngồi ở so­fa, nhìn tôi vẻ rất mờ ám.

Tim tự nhiên nhảy lên một cái, nhìn ánh mắt như đòi nợ này của hắn,không lẽ là hối hận rồi?Tôi vội vàng giấu biệt tay trái ra đằng sau.

Qua đây . Hắn phát hiện ra động tác của tôi rồi.

Tôi bĩu môi chầm chậm đi qua.

Đưa đây . Hắn nói.

Tôi giả ngốc: Cái gì? .

Hắn hé miệng: Cái ở cửa hàng ban nãy đó .

Tôi khóc: Không phải chứ? .

Hắn gật đầu, quả quyết.

Quả nhiên hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, tất cả đều là hư không.

Tôi rơm rớm tháo nhẫn ra.

Hắn nhìn tôi tò mò: Em đang làm gì đó?.

Còn không phải do anh nói một đằng làm một nẻo à, tôi ai oán nhìnhắn, ngẩn người ra, lần thứ hai mặt hắn đen đi: Anh không nói cáiđó.

Không phải cái đó?Nghĩ thật kỹ một chút, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nếu bản thân­người bị hôn trộm đã chủ động yêu cầu, tôi đây cũng không kháchkhí nữa!!!Rất lâu sau, tới khi đã lấy lại nhịp thở, tôi nhìn trần nhà tổng kếtk­inh nghiệm rèn luyện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi