CHẾT TÂM

"Tất cả tập trung" tiếng của Huấn luyện viên vang lên giữa trời nắng.

"Các cô các cậu đã ăn no chưa?"

"Rồiii..."

"Nói lớn lên. "

"RỒIII.."

"Tốt. Hôm nay bắt đầu khoá học đầu tiên của trại tập huấn."

"Có thấy các bục đá phía sau các em không? Hôm nay bài học sẽ học cách vượt chướng ngại, cả hai trường chia nhau ra, trong hai bên ai có thể về nhanh nhất mà trong thời gian ngắn sẽ được ưu tiên nghỉ sớm đội còn lại sẽ phải chịu phạt." Huấn luyện Sa nghiêm khắc nói.

Nghe vậy, học sinh trong sân than thở đầy trời.

Cô nhìn mấy vật cản bên kia, hứng thú bừng bừng. Đã lâu rồi cô không vận động kiểu này, dù ở nhà có tập hay đánh quyền này nọ cũng không bằng thực nghiệm. Chuyến đi này không uổng công tí nào.

"Mạn,nhìn cô thích lắm vậy " hứa Khinh Tư cụng vào vai cô.

"Ừm đã lâu không vận động."

"Hì hì, tôi cũng vậy, tôi sẽ đập toàn bộ trường bên kia cho cô xem." Cô ta hất cằm nhìn về phía đối diện khoe mẽ nói.

"Tùy cô. đừng để tự vả."

"Hừ cô đừng xem thường tôi." quơ quơ nắm đấm.

Phía sau có người đi đến gần cả hai người, gương mặt đang kiêu ngạo của cô ta phút chóc thay đổi, chán ghét và căm thù.

Thấy vẻ mặt đó, cô quay lại, gương mặt lạnh xém không giữ được. Tên kia đến tìm cô cô hiểu sao tên họ Quý cũng đi theo?

Hứa Dật cười ngả ngớn lâu lâu huýt gió với nữ sinh đi ngang qua đi song song với Quý Thần Hi đang mỉm cười ôn hoà có lễ nhưng mang theo xa cách khiến người không dám tiếp cận đi về phía cô.

Không biết có phải do bị Hứa Khinh Tư gây nhiễm quá nhiều nhưng nhìn hình ảnh này cô lại liên tưởng đến vài thứ kì lạ.

"Hi~ mỹ nhân!" Hứa Dật nháy mắt với cô giơ tay chào hỏi.

"Ừm. " gật đầu xem như đáp lại.

Không để ý thái độ lạnh nhạt của cô, hắn vẫn nói:

"Mĩ nhân, đấu chứ?"

"Tất nhiên." cầu còn không được !

"Được. Tôi sẽ thắng cô." giọng hắn ta khẳng định nói.

"Chờ xem." môi cô nhếch lên. Chứng tỏ cô đang thích thú với lời khiêu khích này.

Nhìn hai kẻ buông lời thách thức nói đến quên người kia, Quý Thần Hi mắt xẹt qua tia ám quang nhưng nhanh chóng trở về như cũ:

"Tiểu Mạn, em có thể tham gia không? Nếu không để anh." Hắn nhớ hình như cô trước đây cũng không hay tham gia mấy vụ này.

"Tôi ổn. Học trưởng không cần quan tâm."

"Ừm anh chỉ sợ em mệt hay bị thương gì đó. Nhớ cẩn thận."

Cô nhíu mày, nhớ đến thái độ của hắn lần trước. Liền thêm không muốn nhìn mặt tên này.

"Được tôi tự lo cho bản thân không cần anh quản." giọng cô vẫn lạnh nhạt nhưng nghe ra đã mất kiên nhẫn.

Nói chuyện với hắn cô đã mất kiên nhẫn vậy sao?

Hắn cười khổ, mắt hạ xuống che đi sự đen tối u ám trong đôi mắt lúc nhìn lên vẫn là sự ôn hoà như cũ.

Kiều Tuyết Mạn nhìn hắn, hơi cau mày, là do cô ảo giác đi sao cô thấy tên này rất kì quái nhưng không rõ ở đâu?

Phía bên đây, huấn luyện viên Liễu Sa thổi còi tập trung. Nghe tiếng, cô liền lười nhìn thêm với tên này quay mặt liền đi cùng với Khinh Tư. Nhìn bóng dáng cô rời đi, Quý Thần Hi nụ cười cũng biến mất,hắn rời đi khỏi sân, đi vào một góc tối không ai chú ý, sắc mặt lạnh băng, đôi mắt trong trẻo mang ý cười thay vào sự u tối và hắc ám, hắn lấy ra điện thoại không biết nhắn gì cho bên kia chỉ loáng thoáng thấy vài dòng chữ.

[Hành động đi.]

Nheo mắt nhìn sang bóng dáng đang đứng trong hàng ngũ của cô xa xa kia, dù đứng trong đám người, cô vẫn toả sáng như vậy, vẫn xinh đẹp mỹ lệ như lần đầu họ gặp nhau xinh đẹp đến lòng người nao nức khiến người mê muội đến muốn phá hủy đi để không ai dòm ngó đến.

Ý nghĩ hắn càng ngày càng vặn vẹo đi, hắn muốn phá hủy cô đi, nhưng lại sợ cô bị tổn thương, hắn đã hủy cô một lần rồi cũng mất một lần rồi. Đời này, hắn sẽ giam cô lại bên mình, mặc cô đồng ý hay không.

Nếu em đã không nhìn đến tôi vậy tôi sẽ giam em bên mình để mỗi ngày mở mắt ra, đi đến đâu em chỉ có tôi, một mình tôi.

"Tiểu Mạn là do em ép tôi, là do em luôn quay đi với tôi. Tôi chỉ là bất đắc dĩ thôi. Chỉ có vậy em mới về bên tôi..." hắn khẽ thì thào nói đầy ái muội ôn nhu như thủ thỉ cho tình nhân nghe nhưng lại làm người sợ hãi với sự cực đoan cùng cố chấp trong đó.

Cuộc chiến này, chỉ vừa bắt đầu mà thôi. Bánh răng định mệnh cũng chỉ vừa khởi động.

Liệu em sẽ chọn ra sao đây? Mạn của anh.

Đồng thời, ở một thành phố khác, trong một căn biệt thự, trong căn phòng lớn một nam nhân mày nhíu chặt, trán đổ mồ hôi lạnh, hắn bỗng mở mắt ra, kinh hoảng gọi:

"Mạn nhi!!!...." thở gấp, sợ hãi, hoảng hốt bao phủ hắn. Mái tóc đen dài rối loạn che đi nửa gương mặt anh tuấn khiến nữ nhân si mê kia.

"Mạn..." đưa tay xoa trán, hắn nhìn cảnh vật quanh phòng. Thở dài, đứng dậy vén rèm lớn ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

Nheo mắt màu lục nhìn ánh sáng chói bên ngoài, vuốt mái tóc đen của mình, đi vào nhà tắm, nhìn bản thân trong gương thật lâu, hắn nở nụ cười, môi mỏng bạc tình khẽ nhếch lên,đôi mắt đào hoa phong lưu cười lên như hút hồn kẻ nữ nhân, khiến nhiều người điêu đứng nhưng lại lạnh nhạt vô tình. Lúc này lại đầy ý si mê điên cuồng cười:

"Mạn nhi, mạn mạn của anh...anh về rồi đây...để em đợi lâu rồi..!"

End.

Để lại bình chọn và bình luận ý kiến bên dưới để tg có động lực ra chương nhiều hơn nhé.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi