CHẾT VÔ TỘI CHỨNG


Sở Hành Vân tiễn người tình trong mộng của mình đi rồi, đứng ở cửa tiểu khu đốt một điếu thuốc mạnh mẽ rít một hơi, muốn dùng nicotin cuốn trôi mấy ngày mệt mỏi này đi.
Tới đón y là một chiếc xe cảnh sát không để đèn báo hiệu, thanh niên lái xe mày rậm mắt to da dẻ trắng nõn, mặc một thân thường phục từ trong cửa sổ xe thò đầu ra vẫy tay với y: "Đội trưởng."
Sở Hành Vân đi tới bên cửa ghế lái, tựa như trêu mèo mà ngoắc ngoắc ngón tay: "Để anh lái."
Thanh niên xuống xe chạy chậm vòng qua đầu xe ngồi vào ghế phó lái, kéo căng dây an toàn hai tay tóm chặt lấy tay vịn trên nóc xe.
Sở Hành Vân điều chỉnh chỗ ngồi liếc nhìn cậu một cái, cắn điếu thuốc cười có mấy phần tà tính: "Làm gì vậy, sợ bị văng ra ngoài à?"
Dương Khai Thái nắm chặt tay vịn, ngay thẳng nói: "Lần trước ngồi xe của anh mém chút nữa là bị văng ra ngoài...!Ôi chao!"
Tựa như mũi tên lao đi, chiếc xe cảnh sát vọt mạnh về phía trước rồi quay ngoặt một góc chín mươi độ ở phía ngã tư đường, ngay cả đuôi xe cũng không kịp nhìn thấy.
Xe cảnh sát chạy trên đường cái có khí thế như một chiếc xe đua F1, rất có bản lĩnh đạt lấy danh tiếng của những chiếc thần xa nổi tiếng.

Không đến ba mươi phút đã chạy tới vùng ngoại thành phía tây Sơn thủy tân thành hiện trường cắt băng khánh thành.

Lúc bọn họ đến cũng không gây ra sự chú ý, một là bởi vì hiện trường xe cộ quá nhiều, xe cảnh sát tới để duy trì trật tự cùng với xe của bên truyền thông khiến cho đường đi bị vây chật như nêm cối, hai là bởi vì hiện trường bây giờ khá là hỗn loạn.

Chiếc xe việt dã đã bị hư hại đỗ sau một chiếc xe truyền thông, Sở Hành Vân tinh thần sảng khoái mặt không biến sắc xuống xe, trên tay vẫn còn cầm nửa điếu thuốc, ném chìa khóa xe cho Dương Khai Thái sắc mặt vàng như nghệ giống như vừa mới bị sảy thai.

Trước sân khấu đã căng dây cảnh giới màu vàng, một nhóm cảnh viên đứng ở phía sau đường cảnh giới duy trì trật tự, ngăn cản các phóng viên cùng với máy chụp hình đứng bên ngoài đường cảnh giới.
Sở Hành Vân vừa xuất hiện, đám phóng viên vốn đã rối loạn càng trở nên náo loạn hơn, bởi vì có phóng viên nhận ra y, hô một tiếng: "Người của đội trinh sát hình sự cục thành phố đến rồi!", một loạt máy ảnh cùng micro lập tức chĩa về phía y.
"Xin hỏi đã xác định được danh tính của hai người chết chưa?"
"Hai bộ thi thể đã tử vong bao lâu rồi? Lúc đó vì cái gì lại không điểu tra?"
"Công trình Sơn thủy tân thành bởi vì việc này sẽ phải hoãn lại sao?"
"Nói một câu đi anh cảnh sát, chúng tôi cần phải biết chân tướng!"
Sở Hành Vân bị vây ở trung tâm ánh sáng huỳnh quang muốn đi cũng không được, ngừng cũng không phải.

Máy nhíu chặt lại không kiên nhẫn nói: "Chân tướng? Chân tướng chính là tôi bị các người chặn đến nửa bước cũng khó đi còn chưa được nhìn thấy thi thể đâu!"
Lúc đang nói chuyện, y nhạy bén nhận ra một ánh mắt xuyên qua đám người nhìn chằm chằm vào y, từ lúc y lộ diện giống như hai cái móc câu chặt chẽ đâm vào trên mặt y.


Y vừa liếc mắt liền thấy chủ nhân của ánh mắt đó, Hạ Thừa đang ngồi trên chiếc SUV không đóng cửa nhìn y, hai chân dài gác lên nhau, bên khóe môi tựa như cười mà không phải cười, chiếc kính gọng vàng trên khuôn mặt cân xứng phát ra ánh sáng lành lạnh.
Sở Hành Vân bị hắn nhìn chăm chú mà chẳng hiểu gì cả, chỉ liếc hắn một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Được cảnh viên mở ra một con đường liền lập tức đi qua đường cảnh giới màu vàng, không ngờ có một vị nam phóng viên to gan lớn mật, chớp lấy cơ hội có chỗ trống liền theo đuôi y đi vào trong hiện trường đã bị phong tỏa, sau đó đi thẳng đến chiếc SUV của Hạ Thừa, dựng thẳng micro lên chĩa về phía Hạ Thừa hỏi: "Hạ tiên sinh, chuyện này Hạ gia muốn xử lý như thế nào? Sẽ phối hợp với lực lượng cảnh sát tra án hay là vì thành tích không để công trình bị kéo dài thời gian mà ngăn cản tiến trình vụ án!"
Câu hỏi này thực sự sắc bén táo bạo, cũng là hỏi ra tiếng lòng của các phóng viên ở đây.

Chưa kể đến Hạ Thừa người bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, cho dù hắn có trả lời như thế nào cũng sẽ trở thành tin tức lớn, đến cả Sở Hành Vân cũng ngửi ra được trong đó có cạm bẫy hiểm độc.
Sở Hành Vân đột nhiên chau mày, y đi tới bên chiếc SUV, lớn tiếng quát, "Phóng viên của báo nào đây? Mau đuổi ra ngoài!"
Hạ Thừa trước sau vẫn duy trì phong thái thong dong bình tĩnh như thường lệ, hắn hơi ngước mắt nhìn phóng viên đặt câu hỏi cho mình, con ngươi màu hổ phách sau thấu kính lại càng lạnh lùng hơn.
Sở Hành Vân bước vài bước lên trước che lại cửa xe SUV, y giơ tay gọi mấy cảnh viên đến mời phóng viên này ra bên ngoài đường cảnh giới.
"Không phải anh ở Hán Giang đến sang năm mới trở về sao?"
Cần cổ như bị một cơn gió lạnh lẽo quét qua, Sở Hành Vân giống như bị quỷ vỗ cho một phát liền bật nhảy về phía trước một bước.

Y rụt cổ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ở Hạ Thừa không biết từ lúc nào đã hạ mình bước xuống xe, đứng ngay phía sau y.
Hạ Thừa phong lưu lỗi lạc đứng ở đằng sau, một thân âu phục màu lam đậm, áo sơ mi đen, tướng mạo hiên ngang thân hình thon dài, bờ vai rộng rãi eo gầy hữu lực, mang cặp kính gọng vàng tao nhã, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ gọn gàng.

Hắn đứng cùng một chỗ với Sở Hành Vân còn cao hơn y mấy cm, vẻ mỹ lệ cùng sự nam tính ở trên người hắn được trung hòa một cách hoàn mỹ, mang hình tượng tao nhã cao quý mặt người dạ thú.

Là nam hồ ly tinh có thể trong phạm vi bán kính mười dặm chỉ dùng một chiêu đâm trúng ngực của bất kì sinh vật giống cái nào.

Sở Hành Vân mỗi lần nhìn thấy hắn đều cảm thấy hắn làm kinh doanh quả thực là lãng phí nhân tài, hắn hẳn phải nên biểu diễn trên sàn catwalk hoặc là cởi hết quần áo rồi chụp hình gửi cho phụ nữ trên toàn thế giới cùng với những người đàn ông yêu thích nam sắc.

Như vậy thì hắn sẽ giàu to rồi, không chừng còn có thể đè bẹp Steve Jobs cùng Jack Ma, hùng cứ bảng xếp hạng Forbes.
Khi đến gần hơn, y ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ những cũng thực mát lạnh trên người Hạ Thừa.

Cho dù y là đàn ông, hơn nữa còn là một thẳng nam, nhưng cũng nhịn được mà cảm thấy bồn chồn.


Tâm nói người này không vừa lòng với việc chỉ dừng lại làm hồ ly tinh, mấy năm gần đây theo tuổi tác mà trưởng thành hơn, Hạ Thừa càng ngày càng yêu nghiệt, tiềm chất nam hồ ly tinh khiến người khác hồn xiêu phách lạc càng rõ ràng hơn, đã không thể vãn hồi lại được.
Yêu nghiệt Hạ Thừa phe phẩy cái đuôi cáo của hắn, một đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng đem Sở Hành Vân quét từ trên xuống dưới một lần, môi mỏng nhạt màu hơi hé, cười đến mười phần cay nghiệt: "Cảnh sát các anh thực sự là thần thông quảng đại, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ đã có thể từ Hán Giang quay trở về, có phải là chỉ cần cho anh tám mươi ngày là anh có thể du lịch vòng quanh thế giới xong rồi không?"
Sở Hành Vân không có thời gian đấu miệng lưỡi với hắn, liền ứng phó qua loa: "Đúng thế, đừng nói nửa tiếng đồng hồ từ Hán Giang đi đến đây, cho dù có là từ đại tây dương bơi trở về cũng không có vấn đề gì.

Trợ lý Tiếu, mau mang hắn đi đi, hai ngày này đừng để cho hắn nói hưu nói vượntrước mặt phóng viên."
Tiếu Thụ: "Sở đội trưởng, anh nói đùa rồi."
Sở Hành Vân khoát tay, dẫn theo Dương Khai Thái đi qua trước mặt Hạ Thừa, bỗng nhiên lại bị Hạ Thừa kéo cánh tay lại.
Hạ Thừa ra tay không phân nặng nhẹ, siết chặt lấy cánh tay y như một chiếc vòng kim cô, Sở Hành Vân cắn răng hít vào một ngụm khí lạnh không kiên nhẫn quay đầu lại nhìn hắn: "Lại làm sao nữa?"
"Trên người anh có mùi nước hoa."
Sở Hành Vân hơi sửng sốt, sau đó mới nhớ ra là bộ quần áo này mặc tối hôm qua đi tham gia buổi họp lớp, lúc đó y vẫn luôn ngồi bên cạnh Dương Xu, có lẽ là bị dính lây mùi nước hoa trên người cô.

Nhưng trên người y không chỉ có mỗi mùi nước hoa, còn có mùi rượu và thuốc lá nồng hơn, đúng là làm khó Hạ Thừa có cãi mũi linh như chó vậy có thể từng tầng từng tầng kéo tơ bóc kén ngửi được mùi nước hoa trên người y, thế nhưng có liên quan gì đến tên yêu nghiệt này đâu.
Vì để không dẫn đến một trận khẩu chiến, Sở Hành Vân nhìn thẳng vào mắt hắn nói: "Của cậu đó."
Nói xong liền tránh khỏi tay hắn đi về phía trước, Hạ Thừa trầm mặc trong chốc lát, sau đó lạnh lùng bồi thêm một câu: "Đó là mùi nước hoa của phụ nữ."
Sở Hành Vân dừng bước, tiếp đó vắt chân lên cổ mà chạy.
Cái hố to phát hiện thi thể lại căng thêm mấy dây cảnh giới, lúc này thi thể đã được mang ra ngoài, xung quanh đứng đầy cảnh sát cùng pháp y.

Xác chết bị chôn vùi trong đất, phần thịt thối rữa khô héo chảy ra dịch thủy tỏa ra mùi hôi thối phân tán dưới ánh nắng sớm mai, như là linh hồn bên trong thi thể còn chưa tan đi sạch sẽ.
Một người đàn ông mặc thường phục, đeo cặp kính gọng đen đang đứng cạnh thi thể nhìn đàn kiến che kín khoang ngực xác chết, cho dù đã nhiều năm tiếp xúc với thi thể, anh vẫn không quen được với mùi hôi thối của thịt người bị rữa nát.

Thứ mùi này rất đặc biệt, không giống với mùi xác chết của chó mèo, xác người chết khi thối rữa mùi còn nồng hơn rất nhiều, lại càng không dễ bay hơi.

Nếu ghé sát lại gần sẽ có cảm tưởng như bị một chiếc chăn bông cáu bẩn che kín mặt mũi đến hít thở không thông.
"Tất cả nội tạng đều bị đào móc ra sao?"

Phó Diệc hỏi.
Pháy y trả lời: "Vâng, bên trong ổ bụng đã trống rỗng rồi."
Phó Diệc nhìn về một bộ thi thể khác: "Còn khối nữ thi này thì sao?"
"Giống nhau, toàn bộ nội tạng đều bị đào móc ra."
Phó Diệc trầm mặc gật đầu.
"Phó đội, tìm được nội tạng rồi."
Một cảnh sát ôm chiếc rương gỗ đã mục nát đến trước mặt anh, đặt chiếc rương xuống đất rồi mở ra, một mùi hôi thối nồng nặc bốc ra.

Trong chiếc rương gỗ dài nửa mét đặt chỉnh tề nội tạng cùng khí quan đã không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu, bên trong cũng toàn giòi bọ, thi thủy nhớp nháp, mấy cảnh viên không có kinh nghiệm lập tức ôm lấy dạ dày nôn ra một trận.
Trên khuôn mặt ôn nhuận nho nhã của Phó Diệc hiện lên một tia thương xót, thở dài một hơi nói: "Mang về xét nghiệm."
"Chờ đã."
Sở Hành Vân ngăn lại cảnh viên đang muốn đóng nắp thùng gỗ, y chạy chậm tới ngồi xổm bên cạnh chiếc thùng.

Tiếp nhận một đôi găng tay màu trắng từ bác sĩ pháp y, mặt không biến sắc thò tay vào sục sạo trong đống nội tạng đã gần như biến thành một đống máu.
Phó Diệc đứng ở bên cạnh y giải thích: "Hai bộ thi thể, một nam một nữ, nội tạng bị móc ra, thời gian tử vong ước đoán cách đây ít nhất hai năm, trước mắt chưa thể xác nhận được thân phận.

Sở Hành Vân vẩy vẩy mấy con thi trùng đang muốn bò lên trên cổ tay mình, cởi găng tay ra ném xuống đất, đứng lên nhìn lại hai cỗ thây khô đặt ngang hàng nằm trên đất: "Tiếp tục tìm đi, không chỉ có một cái rương thôi đâu." Nói rồi chỉ chỉ rương gỗ: "Trong này phần lớn đều là cơ nhục."
Phó Diệc cau mày: "Ý cậu là, hung thủ mổ xẻ thi thể rồi phân ra?"
Sở Hành Vân gật gật đầu, bàn tay thò vào trong túi quần lần tìm bao thuốc lá, nở nụ cười nói: "Cũng may là hắn không có ăn luôn, không thì sẽ còn phiền toái hơn nhiều."
Phó Diệc đẩy kính mắt trên sống mũi, "Hiện tại cũng rất phiền phức, đây là điển hình của giết người có tổ chức."
Sở Hành Vân duỗi cánh tay ra chỉ một vòng quanh mảnh đất đã được quy hoạch làm nền: "Tôi muốn lật tung khu đất này lên."
"Tại sao?"
Sở Hành Vân liếc anh một cái: "Có thể nơi này không phải là hiện trường mưu sát, chỉ là hiện trường vứt thi thể, kẻ giết người này cũng có thể là kẻ giết người liên hoàn có tổ chức."
Phó Diệc trầm ngâm nói: "Có thể, nhưng tình huống lần này tương đối đặc thù, trước khi tôi xuất phát Dương cục nói...!Ôi chao, cậu trở về từ khi nào thế?"
Phân tích được nửa vụ án, Phó Diệc mới nhớ tới vấn đề này.
"Tối hôm qua anh còn viết báo cáo giúp tôi mà Phó ca." Y nói xong liền đi thẳng tới bên miệng hố, chỉ huy các cảnh viên đang đào hố.
Dương Khai Thái chờ y đi rồi mới đến bên cạnh Phó Diệc, hạ giọng vẻ mặt nghiêm trang kể chuyện bát quái: "Sáng sớm hôm nay em đến đón đội trưởng, bắt gặp cảnh tượng anh ấy cùng với một cô gái xinh đẹp đi ra khỏi tiểu khu, sau đó đội trưởng còn đưa cô ấy lên xe taxi."
Phó Diệc nhíu mày: "Cô gái?"
"Ừm."
Dương Khai Thái vẻ nghiêm túc trịnh trọng: "Em cảm thấy hẳn là cô gái đó đã qua đêm tại nhà đội trưởng."

"Làm sao mà em biết?"
"Cô ấy vừa mới tắm rửa qua."
Phó Diệc nhướng cao mày, cảm thấy được cái tin tức này cũng thật là mới mẻ.

Sở Hành Vân là nam độc thân đứng số 1 cực kỳ khó giải quyết trong đội bọn anh, y rất đẹp trai, vóc người cũng đẹp, quả thực là vừa anh tuấn vừa quyến rũ.

Bối cảnh lai lịch cũng không nhỏ, tuy nói có không ít nữ đồng nghiệp yêu thích y, thế nhưng y cái người này về mặt tình cảm luôn luôn trì độn, phi thường trì độn, chờ đến lúc y nhận ra được cô gái đó đang tỏ tình với mình thì người ta đã sớm làm vợ kẻ khác mất rồi.

Ngốc nghếch đến mức khiến người khác phải nghiến răng.

Ngày thường ngoại trừ Kiều Sư Sư, đến một người bạn tốt là nữ giới cũng không có, bây giờ lại âm thầm đem về nhà một cô, điều này quả thực là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Ớ? Không đúng, y không phải là cùng với Hạ Thừa kia ——
Sở Hành Vân lần thứ hai nhận thấy được mình bị người ta nhìn chằm chằm, y lập tức quay đầu nhìn sang.

Lại thấy Phó Diệc cùng Dương Khai Thái hết sức ăn ý mà dời ánh mắt khỏi người y, cùng tiến tới tán gẫu về vụ án.
"Nguyên nhân cái chết là gì vậy Phó đội."
"Còn chưa biết rõ, phải chờ kết quả báo cáo giám định mới biết được."
"Ồ, vậy em bảo người mang thi thể đi nhé."
"Mang đi, mang đi."
Sở Hành Vân:...
Lỗ tai đột nhiên lại thấy ngứa ngáy, chắc chắn là tên Hạ Thừa kia lén mắng y sau lưng.
Bên này Dương Khai Thái đang thu xếp mang thi thể nâng lên xe, chợt nghe phía trước có động tĩnh không nhỏ, lại nghe thấy Sở Hành Vân nói: "Cạy nó ra."
Cậu chạy tới nhìn, quả nhiên là đào ra được một cái rương, Sở Hành Vân dùng cây búa gõ rơi cái khóa sắt nhỏ, lập tức mở rương ra, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hít vào một ngụm khí lạnh.
Nằm trong rương, là thi hài của một anh nhi đã thành hình.

Anh nhi ở trong bụng mẹ nằm tư thế cuộn tròn mình, cả người khô quắt chỉ còn da bọc xương, bên cạnh đặt mấy khối lá phổi cùng tim hơi lớn hơn chút, còn có nội tạng to bằng nắm đấm tay.
Sở Hành Vân mặt trầm như nước, nhìn thi thể anh nhi trong rương: "Nam anh, nhiều nhất sáu tháng, suy đoán hẳn là móc ra từ trong bụng của nữ thi kia."
Phó Diệc cũng không nhịn được mà lắc đầu thở dài: "Thế nhưng nó lại không được chôn cùng với cha mẹ, mà lại bị đặt trong rương gỗ cùng với nội tạng."
Sở Hành Vân: "Vậy đã nói ra, đối với hung thủ, anh nhi trong bụng người chết chỉ là một bộ phận mà thôi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi