CHI BẰNG TẠM Ở CÙNG NHAU

EDIT BY CHERYL CHEN

“Lục Lập Phong nhíu mày nói: ‘Thực ra người anh thích không phải Tô Tiểu Mạt. anh luôn thích em, chỉ mình em.”‘

Hai giờ chiều, Tô Tiểu Mạt gọi điện hẹn Lương Mỹ Nhân ra ngoài, cô đang đứng trước cửa tiệm trà sữa gần bệnh viện của Diêu Tinh Thần, nói có chuyện cần bàn.

Thật ra trước đây Lương Mỹ Nhân không vào bệnh viện tư nhân trả tiền lương cao như Tô Tiểu Mạt, cô muốn có thời gian riêng của mình. Bệnh viện công tuy cũng bận bịu nhưng khác với bác sĩ Tô, mỗi khi sản phụ sinh xong phải đợi 24 tiếng. Cô thầm mong có ít sản phụ thôi, nếu có chuyện gì thì gọi bác sĩ.

Nhưng hôm nay lại khác, cô hi vọng mình có thể bận rộn, cô và anh sẽ không phải đụng mặt nhau ở nhà.

Lương Mỹ Nhân ngồi trong xe Lục Quốc Bảo, tháo dây an toàn, lạnh nhạt nói: “Buổi tối anh không cần đón em đâu, em tự về cũng được.”

Lục Quốc Bảo thấy cô một mạch xuống xe không quay đầu lại, kéo tay cô: “Vợ à...”

“Có chuyện gì thế?” Lâu rồi anh chưa gọi cô như vậy.

“Hôm nay là sinh nhật anh.” Lục Quốc Bảo nhìn cô, ánh mắt sáng ngời như đang trông mong điều gì đó.

Lương Mỹ Nhân dừng lại, nhìn về phía ghế sau, quả nhiên đằng sau có một đống đồ, rất nhiều hộp được đóng gói tinh xảo, còn có mấy túi thức ăn cho chó, xích chó ngao Tây Tạng chuyện dụng lấp lánh dưới ánh nắng.

Lần đầu tiên cô tặng quà sinh nhật cho anh là một túi đồ ăn cho Gale. (1)

Khi đó cô còn cười nói, sao thức ăn cho chó lại thơm thế. Lục Quốc Bảo đáp rằng, em yêu chó thật hay giả vờ để ăn vụng đồ ăn cho chó?

Lục Quốc Bảo cười ôm cô, cắn tai cô: “Anh cũng ngửi thấy thế, hay em nếm thử đi?”

Lương Mỹ Nhân đỏ mặt đẩy anh ra: “Không muốn! Thối lắm!”

Hai người nói cười rộn rã trong trại chó. Lục Quốc Bảo hồi đó rất thiếu nghiêm túc, tay cũng thật hư, vừa đi vừa sờ tới sờ lui trên người cô.

Trại chó này là của một người bạn Lục Quốc Bảo. Lục Quốc Bảo rất thích những con chó lớn, chó anh nuôi đều thuần chủng, rất đẹp. Mỗi một con đều có tên riêng, anh giới thiệu hết cho cô. Đây là “Donahue”, đây là “Emmanuel”, Lục Quốc Bảo thích nhất Gale – một con chó ngao Tây Tạng, bộ lông bóng lưỡng, oai phong uy vũ, Lục Quốc Bảo nói, chó ngao Tây Tạng là tượng trưng cho lòng trung thành và sự dũng cảm.

Giới thiệu xong, Lục Quốc Bảo đứng trước một đống chó, cao giọng nói: “Mọi người, hôm nay cho gia giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, cô Lương Mỹ Nhân. Về sau, cô ấy chính là nữ chủ nhân của các người, cô ấy là người tôi rất vất vả mới theo đuổi được, cũng là vợ tương lai của tôi, các người cũng phải trung thành với cô ấy!”

Lương Mỹ Nhân cười muốn tắc thở, bàn tay trắng muốt giả vờ đấm lên ngực anh: “Lục Quốc Bảo! Anh đúng là điên!”

Lục Quốc Bảo bắt được cú đấm của cô, nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ nghịch ngợm của một bé trai: “Trước mặt nhiều anh em thế này, phải giữ thể diện cho anh chứ!”

Lương Mỹ Nhân cười đến mức tựa đầu vào ngực anh: “Có phải trước đây mỗi lần anh theo đuổi con gái, đều dẫn đến đây khoe khoang trước mặt anh em?”

Lục Quốc Bảo cau mày, suy nghĩ nghiêm túc: “Hay là… anh dẫn em ra mắt bố mẹ anh?”

Lương Mỹ Nhân bất ngờ: “Anh thật sự muốn kết hôn sao? Xin anh đấy, chúng ta mới có 19 tuổi! Anh đùa em à?”

Lục Quốc Bảo nghiêm nghị: “Anh không đùa em, Lương Mỹ Nhân, trên thế giới này không thể tìm được người con gái nào làm anh si mê bằng em. Anh thề, nếu không cưới em…”

Lương Mỹ Nhân che miệng anh, cười kiêu ngạo: “Đừng nói nữa, mấy lời thoại chuyên để lừa gạt thiếu nữ lên giường của công tử các anh tôi lạ gì!”

Lục Quốc Bảo nhướn mày, uất ức nhìn cô: “Anh đâu có lừa em lên giường?”

Lương Mỹ Nhân hừ lạnh, quay đi.

Lục Quốc Bảo bỗng bật cười, thủ thỉ gần sát cô: “Anh sẽ không lừa gạt em, anh muốn em cam tâm tình nguyện… lên giường.”

“Lục Quốc Bảo!” Lương Mỹ Nhân vừa tức vừa buồn cười, đuổi theo anh.

...

Sự ngọt ngào ấy phảng phất trong quá khi, càng ngọt càng khiến người ta đau đứt ruột gan.

Lương Mỹ Nhân nói: “Vậy thì chúc mừng sinh nhật. Mong sinh nhật này anh sẽ thật vui vẻ bên đàn chó.”

Lục Quốc Bảo hít sâu, buông tay cô ra, quay đầu đi, gương mặt trầm ngâm mang nét thất vọng và tức giận.

Lương Mỹ Nhân thấy anh không còn kiên trì, nhấc tay lên nhìn vết máu đông ở tay, lạnh lùng nói: “Lục Quốc Bảo, nếu không chịu nổi anh có thể ly hôn. Sao anh phải khổ thế?”

Lục Quốc Bảo chợt nhìn cô, nheo mắt, nói dõng dạc từng chữ: “Anh sẽ không ly hôn!”

Lương Mỹ Nhân lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt ướt nhòe, cười: “Vậy cứ như chó của anh, sống qua ngày đi...”

“Em!” Lục Quốc Bảo quay lại đã thấy cô đẩy cửa xuống xe. Xuyên qua cửa sổ xe, anh thấy bóng lưng cô đằng xa, nhẹ nhõm, cũng vui vẻ.

Lục Quốc Bảo chợt rùng mình, đập mạnh vào vô lăng,

...

Lương Mỹ Nhân hít sâu, cố xua tan vẻ mặt căng thẳng, đẩy cửa tiệm trà sữa. Tô Tiểu Mạt đang chống cằm, trĩu nặng tâm sự cắn ống mút.

Lương Mỹ Nhân ngồi xuống, Tô Tiểu Mạt ngay lập tức như tìm được cứu tinh.

“Sao thế này, có chuyện gì mà bác sĩ Tô buồn bã đến vậy?”

Tô Tiểu Mạt đẩy trà sữa tới trước mặt Lương Mỹ Nhân, nói: “Mỹ Nhân, em dâu của cậu lai lịch thế nào?”

Lương Mỹ Nhân hỏi: “Em ấy chọc giận cậu sao?”

Tô Tiểu Mạt đập mạnh lên bàn: “Cô gái này khiêu chiến mình!”

Lương Mỹ Nhân khựng lại: “Em ấy biết cậu thích thầm Lục Lập Phong nhiều năm rồi à?”

Tô Tiểu Mạt nói: “Chắc chắn có biết! Cô ấy từ lúc bắt đầu làm sinh kiểm đã nhìn chằm chằm vào mình, cười mờ ám, luôn cố tình làm quen với mình. Cậu biết không, hôm nay lúc mình kiểm tra phòng cô ấy, Lục Lập Phong cũng ở bên trong, cô ấy đột nhiên nói mình mệt, muốn đi ngủ. Mình biết thừa là muốn đuổi mình đi, không muốn để Lục Lập Phong nói chuyện với mình. Nhưng mình còn phải làm việc, vì thế cô ta giở trò, cố tình để Lục Lập Phong đắp chăn cho. Cậu xem xem, thế không phải cố tình khoe khoang tình yêu đẹp trước mặt mình à? Bực chêt đi được!”

Lương Mỹ Nhân cười: “Chồng nhà người ta đắp chăn cho vợ, cậu tức cái gì?”

Tô Tiểu Mạt vẻ ai oán: “Cậu nghe mình nói đã, mình chưa nói hết mà! Mình xem xong hết một cảnh tình yêu đẹp đẽ rồi liền đi ngay, vừa đi đến cửa, cô ấy đã gọi mình lại, cười ha hả rủ, bác sĩ Tô, tối nay ăn cơm cùng nhau không?”

Nụ cười Lương Mỹ Nhân nhạt dần: “Loại người như Diêu Tinh Thần, nói cho cậu biết, nếu so trí tuệ, tuyệt đối không phải đối thủ của cậu. Cậu không cần nghĩ nhiều.”

Tô Tiểu Mạt cũng cười lạnh: “À, tớ từ chối ngay từ đầu, nói có việc không đi ăn được. Ai ngờ rằng, cô ta còn cố tình nói để tối mai!! Cậu xem, mình là người quen của cô ta à? Đương nhiên không quen biết, ăn cái gì mà ăn. Mình muốn biết rốt cuộc cô ta muốn giở trò gì.”

Lương Mỹ Nhân tâm trạng không tốt lắm, thấy cô bạn không có chuyện gì to tát, liền lắc đầu cười, không đáp.

Tô Tiểu Mạt nhìn cô mà mất hứng, hỏi: “Mình thấy Lục Quốc Bảo vừa đưa cậu tới, hai người làm lành rồi à?”

“Không, hôm nay là sinh nhật anh ấy, đi tìm mấy con chó rồi.”

Tô Tiểu Mạt bĩu môi: “Anh ấy đi tìm chó sao? Thôi cho anh ta sinh nhật luôn với chó đi!”

Lương Mỹ Nhân ngẩn người, vừa nãy khi cô nói như vậy với Lục Quốc Bảo, chỉ là tiện miệng chế giễu, bây giờ nghe lời này từ miệng người khác, thật chói tai.

Nghĩ đến khi nãy, anh nhất định rất giận.

...

Ngày thứ hai có hẹn với bác sĩ Tô ở một nhà hàng cao cấp lãng mạn, Diêu Tinh Thần kéo Lục Lập Phong tới trước nửa tiếng.

Lục Lập Phong như đang xem trò vui, ngồi dưới ánh đèn màu đỏ, chống cằm, rất hứng thú nghe cô thuyết giảng, toàn là kinh nghiệm xương máu.

Ánh sáng yếu ớt hơi ám muội, Lục Lập Phong vốn rất đẹp, dưới ánh đèn ngũ quan càng thêm rõ ràng, làn da như tỏa ra ánh sáng mềm mại, khiến người ta hơi chìm đắm vào đôi mắt đen nhánh của anh.

“Đúng rồi, chút nữa anh cứ nhìn cô ấy bằng ánh mắt này, đảm bảo cô ấy sẽ mềm nhũn.” Diêu Tinh Thần nói.

Lục Lập Phong nhếch miệng cười xấu xa: “Vậy em đã mềm nhũn chưa?”

Diêu Tinh Thần lườm: “Anh đang trêu đùa một phụ nữ mang thai có hoocmon dồi dào đấy, đúng là vô nhân tính.”

Lục Lập Phong không nói nữa, con mắt lướt trên người cô. Nhìn đôi mắt, chóp mũi, đôi môi của cô. Thời khắc này, hai người như đang ước hẹn.

Diêu Tinh Thần ho nhẹ, nói vào chủ đề chính: “Này bạn học Lục, bạn có muốn biết không, nhiều năm như vậy rồi, đoán xe bác sĩ Tiểu Mạt còn thích bạn không?”

Thấy Lục Lập Phong không đáp, Diêu Tinh Thần nhắc nhở anh: “Nói nhanh, muốn biết không–?”

Lục Lập Phong bắt chước cô kéo dài âm cuối, để kệ cô suy diễn: “Muốn–“

“Tốt,” Diêu Tinh Thần bắt đầu trở thành một chuyên gia, tay để trên bàn, lưng thẳng tắp: “Để đoán xem một cô gái có thích anh không, có vài cách, chúng ta hãy chọn thử một người: bác sĩ Tiểu Mạt. Chiêu thứ nhất, anh thử nói đùa một câu, nếu cô ấy thích anh sẽ hùa theo anh nói tiếp, cười thật tâm, nếu cô ấy không thích anh, sẽ cười lấy lệ.”

Lục Lập Phong nhíu mày nói: “Thật ra người anh thích không phải Tô Tiểu Mạt, anh luôn thích em, chỉ mình em.”

“Ha, ha, ha” Diêu Tinh Thần miệng cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Thấy không, khi anh nói mấy câu vớ vẩn thế này, em sẽ giả vờ cười.”

Lục Lập Phong liếc cô, gương mặt trầm xuống.

Diêu Tinh Thần mím môi, ghé mặt lại gần, mắt to chớp chớp, long lanh nhìn anh, đồng tử tối màu như viên ngọc châu.

Lục Lập Phong cũng ghé sát lại, nhìn từ xa, hai người trông như đang hôn nhau.

Lát sau, Lục Lập Phong dựa lại vào ghế ngồi, uống muộn ngụm cà phê: “Diêu Tinh Thần, mang thai mà cũng trang điểm mắt, em trang điểm cho ai xem?”

Diêu Tinh Thần lườm anh, sờ sờ đôi mắt: “Mặt mộc rất ghê, không cho người ta trang điểm mắt à…”

Lục Lập Phong chán nản nhìn đồng hồ đeo tay: “Mãi chưa tới.”

Diêu Tinh Thần tranh thủ thời gian thuyết giảng: “Chiêu thứ ba rất quan trọng, khi một cô gái thích anh, anh chỉ cần trêu cô ấy một chút, cô ấy sẽ vừa tức vừa cười, đôi khi còn đánh trêu lại anh nữa. Nếu anh làm vậy mà cô ấy đánh trêu lại anh, chứng tỏ cô ấy bị anh hấp dẫn rồi.”

Lục Lập Phong híp mắt: “Em muốn anh trêu cô ấy?”

Diêu Tinh Thần lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy xe Tô Tiểu Mạt đang đỗ ở cửa. Diêu Tinh Thần nói rất nhanh: “Tiểu Mạt của anh đến, còn nhiều điều em chưa kịp nói, ví dụ như khi cô ấy thấy anh thì không ngừng vuốt tóc, đôi khi còn cắn môi, luôn nhìn anh,.. Mấy cái này đều phải chú ý, nhiệm vụ hôm nay là xác nhận tâm ý đối phương.”

Lục Lập Phong nghe không lọt tai câu nào, nhưng vẫn nghiêm túc phối hợp: “Anh hiểu rồi, cô giáo Diêu.”

Diêu Tinh Thần nói: “Em đi vệ sinh, Lục Lập Phong fighting!”

Lục Lập Phong thầm cười trong lòng.

Tiếng Anh còn chưa qua mức trung bình, fight cái gì mà fight?

Trong ánh nhìn mong đợi của Diêu Tinh Thần, anh lười biếng vươn tay ra, khóe miệng hơi nhếch lên, cúi đầu uống cà phê, còn Diêu Tinh Thần đập tay mình vào tay anh, cười gian xảo rồi chạy mất. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi