CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Cửu Mộ mới 12 tuổi, dù bản thân có kiên định bao nhiêu thì khi gặp phải trường hợp này cũng sẽ không biết phải làm sao.
Chỉ riêng có quan hệ với người tộc Côn thôi cũng là một trọng tội, có thể phán vào tội phản quốc, bị tử hình là cái chắc.

Nhưng Cửu Mộ vẫn chỉ là một hài tử, nó không hiểu rõ thế sự đạo lý của người lớn, cũng không quan tâm mấy thứ luật lệ lằng nhằng đó, nó chỉ biết người là do nó cứu về, một phần trách nghiệm cũng thuộc về nó.
Tia hoang mang sượt qua đuôi mắt Cửu Mộ song nó lấy lại vẻ kiêu ngạo ban đầu, ánh mắt kiên định nói:
"Vậy rồi sao? Ngươi muốn báo quan? "
Ngu Vĩnh An bất ngờ trước thái độ của Cửu Mộ, hắn đơn giản chỉ muốn chọc nhóc này để xem phản ứng của nó ra sao.

Vậy mà nó lại không khóc, không nháo, không cầu xin, thái độ bình tĩnh xen lẫn kiên định của nó khiến hắn tự hỏi đây là thái độ mà một đứa trẻ 12 tuổi nên có?
Hắn nhớ năm hắn 12 tuổi khi đó vẫn còn ham chơi, suốt ngày chạy dọc cánh đồng, cùng đám bạn chơi với bùn đất.

Nếu hắn năm đó rơi vào tình trạng giống Cửu Mộ hiện tại sợ rằng đã khóc nấc lên vì sợ.

Ngu Vĩnh An âm thầm thở dài mệt mỏi, hắn ghét nhất mấy đứa nhóc tính ông cụ non, chọc chẳng thấy vui gì cả.
Không đợi Ngu Vĩnh An hoàn hồn, Cửu Mộ tiếp tục nói:
"Người là do ta cứu, chuyện này không liên quan tới mẫu thân ta! Muốn báo quan chỉ cần bắt ta là được.

"
"Mộ Nhi...!Khụ...!Khụ...!"
Mẫu thân Cửu Mộ nhìn bóng lưng thẳng tắp của nó mà trong lòng rối loạn.

Bà không biết Ngu Vĩnh An nói gì với nhi tử lại khiến nó phản ứng mãnh liệt như vậy.
Đến khi nghe thấy lời nói ngông cuồng của nhi tử bà không khỏi kinh hách.

Tuy chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng bà có linh cảm chuyện này không ổn.

Bà toan vươn người ngồi dậy nhưng lại vì cơ thể yếu nhược mà gục người xuống ho khan.

Cánh tay mảnh khảnh vẫn cố gắng chống đỡ cơ thể, bà rất muốn tiến lên ôm nhi tử vào lòng, muốn lên tiếng bảo vệ nó nhưng cơ thể bà thật sự rất yếu nhược, không cất lên nổi một từ.

Nước mắt bất chợt rơi xuống, lăn trên gò má gầy, bà cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Ngay chính nhi tử của mình cũng không bảo vệ được.
"Mộ Nhi...!"
Cửu Mộ thấy mẫu thân khóc gọi tên mình, nó liền nhanh chân chạy đến bên cạnh bà an ủi:
"Mẫu thân...!Người không sao chứ? "
Bàn tay nhỏ nhắn nhẹ vuốt dọc sống lưng của người phụ nữ, giúp bà lấy lại bình tĩnh.
Cửu Thành nằm bên kia cũng bị doạ sợ không kém, y sốt sắng, cơ thể căng cứng, mặc kệ cơn đau kéo tới mà không ngừng động đậy cơ thể như muốn đe doạ Ngu Vĩnh An đừng động tới mẫu tử Cửu Mộ.
"Phụt- haha...!"
Ngu Vĩnh An nhìn một màn này mà không nhịn được bật cười, lại thấy bản thân thất thố liền nhanh tay bịt miệng lại, cố gắng kiềm lại tiếng.
"Là ta thất lễ...!"
Miệng Ngu Vĩnh An nói bản thân thất lễ vậy mà vai vẫn không ngừng run rẩy liên hồi như cố gắng nhịn cười.
Hắn chỉ là muốn doạ nhóc Cửu Mộ một chút, thất bại cũng thôi đi, vậy mà lại doạ sợ hai người trưởng thành.
Ngu Vĩnh An từ khi gánh trên mình món nợ lớn, hắn nhận ra bản thân vẫn luôn bị cuộc sống này trêu đùa.

Mà những người xung quanh hắn là người trực tiếp thực hiện những trò đùa đó.

Từng người từng người một, tất cả đều lừa dối, trêu đùa tình cảm của hắn.
Tới một ngày khi Ngu Vĩnh An đang ngồi thẫn thờ ở công viên, thấy một đứa trẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.

Hắn khi đó không biết bản thân như thế nào lại trêu chọc nó, doạ nó sợ tới phát khóc.

Khi đó hắn cảm thấy khá vui, chẳng trách đám người đó luôn lựa chọn hắn mà trêu đùa.
Sau ngày đó, Ngu Vĩnh An đều lấy việc trêu chọc đám trẻ con làm thú vui, dù rằng nhiều lúc lại gặp cả đám nhóc đó bị chúng đuổi theo đánh hội đồng nhưng chỉ có những lúc như như vậy hắn mới thấy cảm thấy thoải mái, thấy việc bản thân bị người lừa dối là một việc gì đó rất bình thường.
Không phải hắn chưa từng trêu chọc những người trưởng thành.

Chỉ là đám người xung quanh hắn đều chẳng quan tâm tới mấy hành động, lời nói đó.

Thậm chí bọn họ còn thấy mấy việc hắn làm là ấu trĩ, trẻ con, thấy mấy trò đó là vô bổ.

Ngay cả cái biểu cảm cũng không thèm ném cho hắn một cái huống chi bị doạ sợ.

Ngu Vĩnh An da mặt mỏng đương nhiên cũng chẳng ham hố chơi mấy trò đó cùng họ nên đối tượng của hắn chỉ dừng lại ở mấy đứa nhóc mặt búng ra sữa.

Đây là lần đầu tiên mà hắn doạ sợ được người trưởng thành, điều này khiến hắn thích thú không thôi cảm thấy bản thân như đạt được thành tựu lớn lao Ngu Vĩnh An nội tâm vui vẻ lên không ít, âm thầm tán thưởng bản thân.
Cửu Mộ thấy Ngu Vĩnh An cười như một kẻ ngốc liền khó hiểu, trừng mắt nhìn hắn, càng ngày nó thấy người này chướng mắt.

Từ lúc gặp mặt tới giờ Ngu Vĩnh An vẫn không ngừng biến đổi thành đủ loại khuân mặt khác nhau khiến Cửu Mộ không thể nhận định được đâu mới là bộ mặt thật của hắn, vừa rồi hắn thế mà còn bật cười khiến nó có cảm giác tên ngụy quân tử này đang có ý trêu đùa mẫu tử nó.

Càng nhìn cái điệu bộ ngả ngớn kia của Ngu Vĩnh An nó càng tức giận tới mức thở phì phò, đỏ mắt trừng hắn thiếu điều lao lên cắn xé hắn như vừa rồi.
"Ngươi cười cái gì? "
Cửu Mộ tức giận quát lớn, Ngu Vĩnh An lúc này mới ngừng cười, nhún vai nói:
"Lẽ nào các ngươi nghĩ ta sẽ báo quan sao? Ta chỉ muốn hỏi rõ thân phận các ngươi thôi! "
Dù cho Ngu Vĩnh An có báo quan thật đi chăng nữa chắc gì đám quan quân đó đã xử trí phân minh? Lấy Lý Thu Sinh làm ví dụ, dù Ngu gia xuất ngân lượng cùng lương thực cứu tế nhưng hoàng đế cũng xuất ngân khố, theo luật thì quan quân cũng phải tới xem xét, kiểm tra vật cứu tế Lý Thu Sinh có gan ăn chặn vật tế chứng tỏ gã đã cấu kết với đám quan lại.

Có khi chức vụ của đám quan đó cũng không nhỏ nếu không đám người Tào Trảm cũng không ngang tàn, hống hách, mặt dày ăn chặn, hà hiếp người dân như thế.

Còn có thể một tay che mắt Tô Hành Ý, chứng tỏ Lý Thu Sinh còn cả một dây liên kết rộng lớn phía sau.
Chẳng trách trong tiểu thuyết nữ chính chỉ cần có Lý Thu Sinh cũng có thể kiếm về cả đống tiền, một bước trở thành thương gia bí ẩn có danh tiếng.
Chỉ tiếc con đường lần này của nữ chính sẽ không thuận lợi như thế.

Có trách thì trách cô ta kiếp trước không có mắt, trắng trợn cướp hết mọi thứ trong tay Ngu Vĩnh An.

Hắn kiếp này đơn giản chỉ là cướp lại mọi thứ cũng coi như là nhân từ.
Nữ chính Ngô Tiểu Huệ trước khi xuyên qua là một thiếu nữ xinh đẹp, thanh thuần, là học sinh ba tốt trong trường.

Dù cô có IQ cao nhưng cách đối nhân xử thế lại rất ngây thơ.

Mà một người thanh thuần như vậy muốn sống trong hậu cung hiểm ác thật sự rất khó khăn.

Chính vì thế sự xuất hiện của hệ thống 0.5 đã giúp đỡ nữ chính rất nhiều trong hành trình chinh phục chân tâm nam chính cũng như dàn nam phụ.
Hệ thống 0.5 là một hệ thống tiên tiến, có tư duy riêng biệt, nó là một hệ thống toàn năng có thể đưa ra rất nhiều giải pháp giúp nữ chính thoát hiểm, đưa ra những sinh ý tốt giúp nữ chính phát triển sự nghiệp hay tạo cơ hội thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính.

Thậm chí hệ thống còn có một khu cửa hàng đầy những vật phẩm đáng giá, có ích cho nữ chính.
Và đó cũng chính là vấn đề đáng nói nhất.
Hệ thống 0.5 vẫn sẽ là hệ thống toàn năng nếu những vật phẩm trong kho đó đều không phải là đồ ăn cắp.
Cũng chẳng biết cái hệ thống đấy có thù oán gì với Ngu Vĩnh An mà đa số những đồ trong đó đều là đồ của y.

Thậm chí nó còn lấy một số thứ mà ngay cả Ngu Vĩnh An cũng không thể lý giải được như áo yếm, y phục, đồ dùng, những cuốn sách y thuật hiếm,...!Và đặc biệt là lệnh bài ấn ký hoa đào của đảo chủ Ngục Đảo.
Trong tiểu thuyết, tình tiết này đơn giản là hệ thống đã chỉ huy nữ chính tiến vào cung của Ngu Vĩnh An, âm thầm lấy trộm lệnh bài.

Nhờ vào hào quang của nhân vật chính nữ chính đương nhiên lấy được đồ.

Và theo tình tiết chung mỗi lần nữ chính lén lút lấy được đồ xong đều sẽ bị người phát hiện để tăng thêm phần kịch tính.

Sau lại được nam chính giấu trong phòng qua mặt đám thị vệ, giúp nữ chính trốn thoát nhằm tăng tiến độ tình cảm của cả hai.

Sau đó là một khung cảnh lãng mạn đầy ngại ngùng như nữ chính nép vào lòng nam chính cảm ơn nam chính vì đã giúp mình.
Nhưng đó là nội dung trong tiểu thuyết, tới khi tiếp nhận kí ức của Ngu Vĩnh An hắn mới biết tất cả đều là giả dối.
Ngu Vĩnh An là một người kỹ tính, chưa bao giờ y tin tưởng những người bên cạnh mình dù là người thân thiết nhất.

Vì thế một vật quan trọng như lệnh bài hoa đào y chưa từng tùy tiện cất trong mật đạo mà luôn để trên người.
Còn cái hệ thống kia thì rảnh rỗi ăn trộm lệnh bài trên người y xong mới để vào mật đạo cho nữ chính tới tìm nhằm tạo lên tình tiết truyện như trên.
Nói chung lệnh bài ấn ký hoa đào của Ngu Vĩnh An đơn giản chỉ là vật phẩm thúc đẩy tuyến tình cảm của nam nữ chính.

Vì tương lai nữ chính chưa kịp sử dụng lệnh bài thì người Ngục Đảo đã bị Ngu Vĩnh An tiêu diệt hết.
Ngu Vĩnh An thật sự muốn phun tào, nữ chính không đáng chết, cái hệ thống kia mới đáng chết.

Toàn bộ diễn biến trong tiểu thuyết hay mọi việc nữ chính làm đều là do cái hệ thống kia tẩy não cô, ép cô phải thực hiện nhiệm vụ.
Vì thế Ngu Vĩnh An đã đưa ra một quyết định, nếu cái hệ thống kia đã muốn tạo dựng cốt truyện như thế thì hắn sẽ đập nát cái kịch bản đó.
Còn về nữ chính thì cô với hắn nước sông không phạm nước giếng, cứ coi như người dưng là được.
"Ngươi nói thật? "
Cửu Mộ một mặt mơ hồ không tin những gì Ngu Vĩnh An nói, hắn thấy thế cũng chỉ có thể gật đầu, bất lực đáp:
"Thật! Không chỉ cứu mẫu thân ngươi mà ca ca ngươi ta cũng cứu"
Nhưng vẻ bất cần đó của Ngu Vĩnh An không hề lấy được sự tin tưởng của Cửu Mộ ngược lại còn khiến nó nghi ngờ hơn.

Trong mắt nó đám người gia thế hiển hách như Ngu Vĩnh An chẳng có lý do gì lại liều mình đi cứu một người tộc Côn cả.


Hành động đó của hắn chẳng khác nào đang đưa cả gia tộc của hắn vào chỗ chết.

Nếu thật sự cứu được chỉ sợ tâm tư Ngu Vĩnh An đặt trên người Cửu Thành cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Nếu vậy nó thà bị người vây bắt, gắn cho tội phản quốc còn hơn giao Cửu Thành cho Ngu Vĩnh An.
"Sao ta có thể tin ngươi được? "
Ngu Vĩnh An chấp nhận cứu mẫu thân nó thì nó có thể hiểu nhưng còn ca ca nó thì...!Không nói đến Cửu Thành là người của tộc Côn, nhìn lại vết thương của y nó có thể đoán phía sau còn có uẩn khúc.

Y thành ra như vậy có khi không phải do bệnh lạ mà là...!trúng độc? Nếu thật sự như vậy thì cũng chẳng có cách chữa.

Đám người tộc Côn vốn độc ác, tay hạ độc rất dứt khoát.

Những loại độc bọn họ sử dụng đều là kịch độc, còn là tự chế.

Trên thiên hạ này nó chỉ nghe danh một người tên là Thôi Túc mới có thể điều chế ra thuốc giải nhưng người đã không còn sao có thể lấy được giải dược.

Ngay cả Trương thần y của Ngu gia tuổi đời lớn, y thuật cao minh cũng hết cách chữa chứ đừng nói tới một tiểu công tử như Ngu Vĩnh An biết cách điều chế giải dược.
Bị người nghi ngờ Ngu Vĩnh An cũng chỉ có thể bất lực cười, có vẻ như bộ dáng này của hắn không doạ người như kiếp trước nên mới khiến hài tử quên mất hiện tại mệnh cả nhà nó đều do hắn nắm giữ, nó cho dù có không tin cũng chẳng làm gì được hắn chính vì thế Ngu Vĩnh An cười xoà, bình thản nói:
"Ha! Ngươi không cần tin ta cũng được.

Ngươi chỉ cần biết nội trong 3 ngày ta chắc chắn sẽ điều chế ra giải dược! "
Lời này nói ra chọc Cửu Mộ cười khinh bỉ, độc dược do người tộc Côn tạo ra mà hắn lại nói nhẹ nhàng, bâng quơ như chữa bệnh cảm không phải phường lừa đảo thì là gì.
"Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? "
Lời vừa nói ra Cửu Mộ ngay lập tức che miệng lại, nó bị Ngu Vĩnh An chọc tức vô thức nói ra lời vừa rồi mà quên mất hắn đang nắm thóp nó.

Vả lại cái chất giọng khinh người kia của nó thật sự rất dễ chọc tức người khác.

Quả nhiên Ngu Vĩnh An bên kia khuân mặt đã sớm đen lại ánh mắt ám trầm nhìn nó, dáng vẻ hắn lúc này thực sự có vài phần doạ người.
"Ha"
Ngu Vĩnh An cười lạnh một tiếng, Cửu Mộ cảm thấy nguy cơ ánh mắt nó đề phòng nhìn hắn, chính bản thân đứng chắn trước mặt mẫu thân hòng để bà không đối diện với con ngươi u ám kia của Ngu Vĩnh An.
"Ta...!chính là thần y tái thế! Hưahuahuahua...!"
Bầu không khí đang căng thẳng lại bị Ngu Vĩnh An đánh gãy nhất là cái giọng điệu vô sỉ cùng điệu cười ngu ngốc kia khiến Cửu Mộ ngộ ra nó lại bị người này lừa.
"Ngươi...!tên khốn...!"
Cửu Mộ mặt đỏ ửng như trái ớt chín, răng nanh nghiến chặt vào nhau như dã thú mài răng chuẩn bị lao lên xé xác con mồi.

Thế nhưng Ngu Vĩnh An lại như mắt mù tai điếc vẫn cười ngu chọc Cửu Mộ càng tức hơn.
"Cái tên ngụy quân tử chết tiệt kia...!Đứng lại đó cho ta...!"
"Hưahuahuahuahua"
.
Lời vừa rồi của Ngu Vĩnh An thật ra cũng chẳng phải nói đùa, nhờ vào ký ức của Ngu đại ca mà giờ đây đã mang một thân y thuật đầy mình, những thứ hắn biết chính là y thuật một đời mà Ngu đại ca vun đắp chính vì thế chỉ là một trùng độc nhỏ nhoi đương nhiên sẽ không làm khó được hắn.

Dược liệu ở Ngu Phủ cũng không thiếu, chỉ cần hắn muốn búng tay một cái là có đủ.
Nói đến vấn đề lớn chỉ có thể là Cửu Thành.
Độc mà Cửu Thành trúng phải là độc Giác Trùng do Thôi Bác Lạc tự tay điều chế.

Loại độc này chuyên được gã dùng để xử lý những kẻ phản bội trong tộc nhưng luận theo thời gian thứ này vẫn chưa thật sự hoàn thành.

Phải đợi đến hai năm nữa, khi độc hoàn thiện, độc phát tác không chỉ khiến người bị lột đi vài lớp da mà còn khiến lục phủ ngũ tạng xáo trộn, đau đớn không ngừng.

Cơ thể chủ thể sẽ phát ra mùi hương dẫn dụ các loại côn trùng khiến chúng lao tới cắn xé thể xác của họ tới khi chỉ còn xương cốt.

Ác độc nhất chính là bọn họ bị cắn xé khi vẫn còn tỉnh táo, bị dày vò tới khi trút hơi thở cuối cùng mới thôi.
Cửu Thành như này còn tốt, nếu y trúng độc khi Giác Trùng hoàn thiện chỉ sợ đau đớn không dừng lại ở mấy lớp da bị lột ra.
Giải dược của loại độc này cũng không khó làm.

Chỉ là sau khi điều trị dung nhan cùng tướng mạo ảnh hưởng không ít.

Nếu Cửu Thành chỉ bị lột một lớp da không nói, đây y lại mất 3 - 4 lớp, đã đi vào sâu trong thịt.


Còn có một vài phần thịt vì không được cứu chữa kịp mà nhiễm trùng, bị mưng mủ, muốn tiếp tục chữa phải khoét bỏ lớp thịt thối đó đi.

Nhìn chung chính là khoét mấy lỗ trên cơ thể, tương lai điều trị không tốt chỉ sợ thành cái bộ dạng ngay cả quỷ cũng không nhìn nổi.
Đến khi da lành lặn lại càng khó, lớp da mới mọc lên vừa nhạy cảm lại mỏng, đôi lúc sẽ gây ngứa.

Nếu không biết nhẫn lại mà động vào da khiến da bị tổn thương sẽ càng khó để phục hồi như ban đầu.
Nói chung người hắn cứu, độc hắn giải nhưng muốn trở lại như ban đầu phải dựa vào bản lĩnh của Cửu Thành.
Ngu Vĩnh An thong thả bước trên con đường tấp nập người ở phiên chợ.

Hắn mơ màng chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không chú ý, đụng phải người đi tới từ phía đối diện.
"A! Ngươi không có mắt nh- "
Người bị Ngu Vĩnh An đụng phải cũng choáng váng, cơ thể người đó dường như rất yếu ớt bị đẩy ngã ngồi trên đất.
Người vừa ngẩng đầu lên, lời thô thiển chưa nói hết nhanh chóng bị Ngu Vĩnh An nuốt ngược vào trong.

Trước mắt hắn hiện tại đang là một mỹ nam tử xinh đẹp tuyệt trần, dám chửi hắn không xứng làm người.
Ngu Vĩnh An như bị hút hồn vào dung mạo như hoa như ngọc, đẹp như tạc tượng của đối phương mà âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Trái tim hắn vô thức rung động, một tia ý nghĩ hoang đường xẹt qua đại não nhanh chóng bị hắn bác bỏ.

Đặc biệt là khi nhìn thấy nốt chu sa đỏ rực giữa mi tâm mỹ nam tử khuôn mặt hắn khẽ trùng xuống.

Người này không sợ ra đường bị người ta bắt về làm túc phụ hay sao mà không chịu đeo mạt ngạch? Song suy nghĩ một hồi Ngu Vĩnh An lại ngộ ra, nam tử xinh đẹp như vậy có đeo mạt ngạch hay không cũng chẳng có ích gì.

Với cái dung mạo động lòng người kia ngay cả hắn còn muốn lật kèo làm 1, bắt người về làm nương tử huống chi là mấy tên nam nhân cường tráng.
Ngu Vĩnh An tiến lên có ý đỡ người dậy nhưng lại bị đối phương gạt ra trong lòng thoáng qua vẻ hụt hẫng, hắn nhìn bàn tay bản thân vẫn còn xúc cảm mềm mại lưu lại liền nhìn mỹ nam tử nhiều hơn một chút.

Da thật mềm, thật mịn rất dễ khiến người nổi lên tâm ma.

Nhìn kỹ lại mới thấy mỹ nam tử trước mắt dáng người thanh mảnh, khá cao, mái tóc đen dài buông thả xuống như suối, nét ngài thanh tú, thiên về vẻ nữ tính nhiều hơn.

Rõ ràng rất xinh đẹp chỉ là đôi môi trắng bệch khẽ thở ra hơi thở lạnh băng, khuôn mặt tái xanh cùng làn da trắng sáng thiếu sức sống.

Y phục khoác trên người mỹ nam tử tông màu chủ đạo là đen - đỏ gồm nhiều lớp áo dày, thậm chí bên ngoài còn khoác thêm một lớp áo choàng lông càng tăng lên vẻ đẹp lãnh diễm của mỹ nam tử.

Nhưng hiện tại mới là mùa thu, tiết trời trong xanh mát mẻ mỹ nam tử mặc kín như vậy khiến người không khỏi hoài nghi cơ thể y có điểm không ổn.
"Huynh không sao chứ? "
Sau khi thấy người đứng dậy Ngu Vĩnh An ân cần hỏi han, hắn vô thức muốn thân cận với đối phương, ánh mắt chuyên chú nhìn khiến nam tử có chút đề phòng lùi lại mấy bước.

Ngu Vĩnh An cũng chẳng phải kẻ không biết điều hắn cùng đối phương giữ khoảng cách song lại ngó trái ngó phải nhìn xung quanh.
Nhìn thoáng qua y phục trên người mỹ nam tử lại thêm cái khí chất phi phàm này ít ra cũng phải có vài ba người đi theo bảo hộ nhưng hắn nhìn mãi vẫn là không thấy ai có vẻ đang chú ý tới hai người họ liền quay sang hỏi:
"Mỹ nhân ca ca, huynh đi một mình sao? "
Ngu Vĩnh An đã rất cố gắng đưa ra cái biểu cảm tốt, hắn vậy mà không nhận ra câu vừa rồi bản thân nói ra có bao phần ngả ngớn giống như lời của mấy tên sắc lang chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành.
Mỹ nam tử bên này ánh mắt lại ẩn hiện một tia lạnh lẽo như không thích cái danh mỹ nhân ca ca mà hắn ban cho càng không thích cái bộ dáng cố tỏ ra thân thiết của Ngu Vĩnh An.

Ngập ngừng một lúc sau mỹ nam tử mới nở một nụ cười gượng gạo, đáp cho có lệ:
"Ta không sao"
Nhưng lời này qua tai Ngu Vĩnh An không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy mỹ nam tử có chút e dè, sự né tránh của y cũng khiến trái tim hắn khó hiểu mà nhói đau.

Bỏ qua cảm giác dị thường thoáng qua Ngu Vĩnh An nhận thấy đối phương rõ ràng là giọng nam nhân nhưng lại nhẹ nhàng, thanh mảnh, nghe qua có chút ngọt giống như mật hoa.

Hắn lại như bị say vào giọng nói ấy, ánh mắt mê mẩn nhìn mỹ nam tử như muốn nuốt trọn con nhà người ta vào bụng.
Ánh mắt này trực tiếp doạ sợ mỹ nam tử khiến y sợ hãi, vô thức lui ra sau vài bước.

Ánh mắt mỹ nam tử cũng lạnh lẽo hơn, ác cảm tăng lên mấy phần.
Nhìn thấy phản ứng mãnh liệt ấy Ngu Vĩnh An cũng ngộ ra bản thân thất thố liền cười trừ, cũng chủ động buông mỹ nam tử ra.
"Là ta lỗ mãng, doạ huynh sợ rồi."
Ngu Vĩnh An nghiêng mặt ra sau, âm thầm sỉ vả bản thân mấy chục lần - Đúng là không có tiền đồ! Thấy trai đẹp là mắt sáng lên như đèn pha ô tô, ta ơi mau tĩnh tâm lại .
Quay mặt lại hắn đã là bộ dạng chính nhân quân tử, nở một nụ cười làm hoà hoãn bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
Cả hai đối đáp đơn giản vài câu song mỹ nam tử cũng khuất bóng rời đi.
Ngu Vĩnh An nhìn theo bóng dáng mỹ nhân rời đi sắc mặt càng trùng xuống, hắn liếc xuống nhìn vào lòng bàn tay còn vương lại xúc cảm mà mỹ nam tử để lại.

Giữa tiết trời mùa thu mỹ nam tử lại mặc một thân y phục kín mít.

Sắc mặt nhợt nhạt, tái xanh thêm cỗ thân nhiệt lạnh băng như kẻ sắp chết lan toả khắp bàn tay khiến hắn khẽ rùng mình.
Một cỗ xúc cảm nuối tiếc dâng lên trong lòng khiến Ngu Vĩnh An chỉ biết lắc đầu, thở dài.

Đúng là phận hồng nhan bạc mệnh, tiếc thay mỹ nam tử lại mang trong mình một thân trọng bệnh, chỉ sợ khó sống qua khỏi năm nay.
Tuy hắn có thể chữa được bệnh của mỹ nam tử nhưng lại không có ý định ra tay cứu giúp.

Đơn giản hắn chẳng phải thánh mẫu, việc hắn lo chưa xong lo cho người khác làm gì? Chỉ tiếc dung mạo ấy hắn vẫn còn muốn ngắm nữa nha.
.
Mộ Thiếu Thanh hơi thở gấp gáp cố chống đỡ thân thể tiến về phía trước.

Dung mạo mỹ miều của y bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi nhớp nháp khiến y cáu giận, thầm chửi rủa trong lòng.
Dừng lại trước một thanh lâu rộng lớn đầy sắc tình, hơi thở Mộ Thiếu Thanh càng gấp gáp hơn.

Y vẫn đứng ngơ ngẩn trước thanh lâu mà nhìn tấm bảng Nghê Viễn Lâu được chạm khắc tinh tế.
Có vẻ là ở đây - Y thầm nhủ trong lòng.
Ngay khi Mộ Thiếu Thanh còn đang chần chừ xem có nên tiến vào nơi phong hoa tuyết nguyệt kia hay không thì đúng lúc này từ phía xa có một đoàn nam nhân đi tới, ước chừng khoảng 5-6 tên mặc gấm y cao quý, đoán chừng thân phận đều là thiếu gia công tử trong kinh thành.
Đi đầu tiên là một tên mũm mĩm mặc hoàng y có vẻ là kẻ cầm đầu, vừa nhìn thấy Mộ Thiếu Thanh gã liền nhe nhởn tiến lên, lượt lờ trước mặt y mấy vòng gã liền cười dâm.

Song đứng lại, gã đưa một tay lên vuốt sườn mặt Mộ Thiếu Thanh một cái khiến y giật mình vô thức đánh bay cánh tay dơ bẩn của gã đi.

Tên mũm mĩm thấy vậy không chỉ không tức giận ngược lại còn một mặt vô sỉ đưa tay lên ngửi càng khiến y kinh tởm hơn.
"Aiyo, quả nhiên là mùi hương của mỹ nhân, thật thơm! "
Lời nói vô sỉ phát ra từ miệng tên mũm mĩm khiến Mộ Thiếu Thanh tức giận, y trừng gã nhưng điều đó chỉ làm gã hứng thú hơn, gã quay lại cười đùa với đám đồng bạn:
"Nhìn kìa, tiểu mỹ nhân trừng ta, nhưng như vậy càng khiến ta yêu thích hơn hahahhaha...!"
Gã vươn tay toan tiến tới bắt lấy Mộ Thiếu Thanh đã bị y mạnh mẽ đánh bật lại một lần nữa.
Khung cảnh này vừa hay thu hút sự chú ý của đám người nhiều chuyện xung quanh, có mấy kẻ còn đứng lại không ngừng rầm rì bàn tán.
Còn người trong Nghê Viễn Lâu lại coi như chẳng có chuyện gì mà tiếp tục kinh doanh như thường.
Tên mũm mĩm bị đánh úp bất ngờ, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, đến khi định thần lại đã phải đối diện với ánh mắt khinh bỉ của người quan đường gã liền tức giận quát lớn:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Tin ta móc mắt các ngươi không? "
Lời này của gã quả nhiên khiến người ghê sợ, có vài người không hứng thú bỏ đi riêng gã quay qua nhìn Mộ Thiếu Thanh, càng nhìn y ra vẻ đứng đắn gã càng tức giận hơn.
"Ngươi, đồ tiện nhân vậy mà dám đánh gia? Người đâu, bắt lấy hắn"
Đám tiểu thiếu gia đi cùng tên mũm mĩm nghe vậy liền tiến lên, hai tên to cao nhất giữ chặt hai bên tay của Mộ Thiếu Thanh.
"Buông...!ra...!"
Mộ Thiếu Thanh yếu ớt phản kháng nhưng vẫn là không thể, cơ thể y yếu ớt tới mức ngay cả thở mạnh cũng khó khăn huống chi là nói chuyện bình thường.
Tên mũm mĩm thấy y đã bị giam cầm bởi người của gã liền đứng thẳng dậy chỉnh trang trang phục.

Gã âm thầm đánh giá cậu từ trên xuống dưới song tiến lên bóp chặt quai hàm của y ép y phải nhìn gã.
Gã một tay siết chặt hàm Mộ Thiếu Thanh, tay còn lại đưa lên, tò mò vén trán y ra.

Gã kinh hô khi nhìn thấy nốt chu sa màu đỏ tươi như máu của y:
"A! Thì ra là một cái tiểu tiện nhân thiếu thao! Chu sa đỏ như vậy mà còn dám nghênh ngang để lộ trán ra đường"
Gã vươn mặt tới gần sát Mộ Thiếu Thanh mặc cho bản thân chỉ cao tới trước ngực y, trông nực cười vô cùng.
Khuôn mặt được Mộ Thiếu Thanh ví như heo rừng cứ liên tục kề sát khiến y kinh tởm không thôi, vô thức rụt cổ lại.
Gã lại chẳng quan tâm tới tới tiểu tiết mà nói ra những lời lẽ khiến người ghê tởm:
"Có phải hay không muốn nam nhân tới mức đó! Vậy chi bằng để gia...!"
Chưa để gã nói hết đã có một lực đạo mạnh đến kinh hồn đánh thẳng vào mặt gã, đánh gã bật người bay ra xa.

Tên mũm mĩm ngã vật ra đường, đến khi hồi thần lại gã vật vã chống đỡ thân thể nặng trịch của mình ngồi dậy.

Đưa tay ra che miệng ho khan mấy tiếng gã thất kinh không ngờ bản thân bị người đánh tới thổ huyết, trong dòng máu tanh tưởi còn mơ hồ có 3-4 chiếc răng bị đánh gãy.

Thấy vậy tên mũm mĩm liền kêu khóc thảm thương, đương tính quay người xem tên hỗn đản nào dám chọc gã liền thấy đám tiểu đệ của gã cũng bị người kia đánh bay sang một bên khiến gã sợ tới mức co rúm người lại.
Người tới là một nam nhân cường tráng, thậm chí so với Mộ Thiếu Thanh còn cao hơn một cái đầu.

Bộ dạng anh khí bức người trông như mấy tên cao thủ trốn giang hồ.
"Ca ca...!"
Mộ Thiếu Thanh được nam nhân che chở phía sau lưng liền hư hư nhược nhược lên tiếng, ánh mắt không dấu nổi vẻ vui mừng.

Nhìn sang đám người vô sỉ đang nằm vật vã ra đất kia, y trừng mắt khiến chúng run sợ không dám nhìn thẳng mặt y.

Song sức lực y như đã cạn kiệt, nghiêng người một cái thân thể hoàn toàn dựa vào Mộ Minh Viễn.
Mộ Minh Viễn thấy đệ đệ thành ra cái bộ dạng này vừa tức lại vừa thương, hắn tặc lưỡi, nghiêm giọng tra hỏi:
"Sao đệ dám tự mình rời đi? Lại còn một mình tới Nghê Viễn Lâu, đệ có biết đây là đâu không mà tới? "
Mộ Thiếu Thanh không nói lời nào, một lúc sau y mới ấm ức rơi nước mắt:
"Ca ca...!Đệ không muốn chết...!"
Giọng y nỉ non khiến người thương tiếc, Mộ Minh Viễn nghe vậy liền chạnh lòng.

Hắn bất lực nói:
"Như vậy cũng không thể một mình tới đây được, rất nguy hiểm, nhỡ đâu người bên trong không biết bắt đệ về làm tiểu quan thì sao? "
Mộ Minh Viễn dừng một lúc giọng dịu lại an ủi đệ đệ:
"Nghe lời ca ca, ca ca chắc chắc sẽ giúp đệ gặp được người đó! "
Nói xong Mộ Minh Viễn ánh mắt kiên định nhìn lên lầu cao nhất của Nghê Viễn Lâu dường như hắn đang nhắm tới ai đó ở bên trong lâu.
Tên mũm mĩm cùng đồng bọn sớm đã bị người doạ sợ tới ba chân bốn cẳng chạy tẩu thoát, huynh đệ Mộ Gia cũng chẳng để ý nhiều tới chúng nên cũng mặc kệ.
Đột nhiên Mộ Minh Viễn ngửi thấy mùi lạ liền hỏi:
"Đệ dùng dược"
Mộ Thiếu Thanh nằm trong vòng tay ca ca nhắm mắt nghỉ ngơi, bị người tra hỏi ban đầu thoáng nghi hoặc sau nhận ra điều gì đó y khẽ lắc đầu đáp:
"Là ta đụng trúng người"
"Là y sư sao"
Khuôn mặt Mộ Minh Viễn thoáng qua tia kinh hỷ nhưng lại bị lời tiếp theo của Mộ Thiếu Thanh đánh bay hết thảy:
"Không phải! Là một hài tử...!"
Nhưng...!cơ thể người đó rất thơm, cũng rất ấm...!Chỉ là...!trông hơi...!vô lại xíu thôi...!
Mộ Thiếu Thanh rơi vào hôn mê, lời phía sau cũng chỉ mình y biết..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi