CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Hãy nhớ Ngu Vĩnh An từng nói cái hệ thống mà nữ chính luôn mang theo bên mình có cái sở thích ăn cắp vặt.
Và lần này cũng thế, nhân lúc hoàng đế cùng Tĩnh vương đang tranh cãi nảy lửa, nữ chính khi đó vừa giúp hoàng đế hàn gắn mối quan hệ giữa hai nước Đại Minh Quốc và Tề Quốc bộ dâng đoan trang thục nữ lên tiếng hoà giải.

Cô đơn giản chỉ đưa ra một miếng ngọc bội trước mặt Tĩnh lão phu nhân liền được bà ấy nói đỡ.

Song còn mềm mỏng giúp đôi chú cháu nào đó hoà giải.
Và miếng ngọc bội đó do ai lấy?
Cái hệ thống 0.5 chết tiệt kia chứ ai.
Giờ ngẫm lại Ngu Vĩnh An thấy phân đoạn này có chút phi lý, ai đời thù hằn trong gia đình lại chỉ với mấy lời ngon ngọt của người ngoài liền xí xoá.

Tuy không nhớ được rõ ràng lời nữ chính nói nên hắn cũng không biết nó có thật sự thuyết phục hay không.

Nhưng kể ra mối thù này cũng đã kéo dài tới hơn 3 năm, còn liên quan tới mạng người.

Ấy vậy mà nữ chính nói đạo lý được hai ba câu liền chuyện lớn hoá nhỏ chuyện nhỏ hoá hư vô.
Ngu Vĩnh An thở dài ngao ngán, nội tâm thấu hiểu nhân sinh.

Hắn một mặt bất đắc dĩ nói:
"Là chuyện do trưởng bối quyết, đệ thật sự không liên can"
Ngu Vĩnh Chương kinh ngạc trước lời của Ngu Vĩnh An, y dường như hiểu ra được điều gì đó liền hỏi tiếp:
"Là do bá mẫu quyết định? "
"Phải! Năm đó cha đệ...!"
Ngu Vĩnh An rất kiên nhẫn kể lại toàn bộ câu chuyện năm xưa mà Thôi Túc làm ra.

Ngu Vĩnh Chương cũng rất chăm chú nghe.


Tới đoạn Thôi Túc đập đôi ngọc bội y thậm chí còn phì cười, nội tâm hiện lên suy nghĩ muốn gặp người bá mẫu này một lần.
Nhưng sự việc đó Ngu Vĩnh Chương đương nhiên không thể làm được.

Dù sao người cũng đã mất, nếu y thật sự muốn gặp cũng chỉ có thể...
Nghe xong chuyện của Ngu Vĩnh An, Ngu Vĩnh Chương đột nhiên đứng khựng lại, ánh mắt y thâm thúy nhìn lên bầu trời cao như chất chứa đầy tâm sự.
Y thở dài, giọng nói vẫn ôn nhu, cưng chiều hắn như trước:
"Vậy đệ quyết định sao? Nếu đệ chấp nhận mối hôn sự này huynh sẽ theo đệ đến cùng.

Dù Hàn Nhất Dạ có phản đối đi chăng nữa ta cũng ép hắn chấp thuận"
Ngu Vĩnh An đột nhiên phì cười, vị ca ca này của hắn cũng cưng chiều hắn quá mức rồi đi.

Chưa kể y cũng thật to gan khi dám gọi thẳng tên của Tĩnh vương gia như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào Ngu Vĩnh Chương, buông ra lời chắc chắn:
"Huynh không cần phải làm vậy đâu! Mối hôn sự này là do trưởng bối sắp đặt, đệ cùng Tĩnh vương gia trước nay cũng chưa từng gặp mặt.

E là ngài ấy đối với đệ cũng không có mấy cảm tình, thành thân xong đệ sợ đến cả đối mặt với nhau cũng rất khó"
Ngụ ý rất rõ, Ngu Vĩnh An hắn không đồng ý mối hôn sự này, càng không muốn giao cả đời này cho người hắn không yêu.
Ngu Vĩnh Chương đương nhiên hiểu thế sự này.

Cảm thấy người thân của y ai cũng thật giống nhau, đều chỉ muốn tự tìm cho bản thân một người thích hợp.

Một người mà bản thân cho là ưng ý nhất, yêu thương nhất.
Nhưng lại cũng cực kỳ cứng đầu, ngang ngược, thứ bản thân đã muốn thì chắc chắn phải có được.
Ngu Vĩnh Chương thở dài mệt mỏi, nhớ tới vị muội muội vẫn không ngừng đâm đầu vào người không yêu mình mà không khỏi lo lắng.

Tuy nói Tri Đình Ức cùng y là trúc mã cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ nhưng nam nhân này không đáng tin.

Chợt nghĩ tới điều gì, Ngu Vĩnh Chương bóng gió nói:
"Vĩnh An, đệ thấy Tri Đình Ức là người như thế nào? "
Ngu Vĩnh An nghe tới đây liền trợn tròn mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.

Cái gì chứ? Lẽ nào lời hắn vừa nói Ngu Vĩnh Chương nghe không hiểu sao? Hay hắn làm gì khiến y hiểu lầm?
Nghĩ tới đây hắn vội vã giải thích:
"Hắn thì sao chứ cũng chỉ là tên công tử đào hoa chuyên đi lừa con gái nhà lành.

Đệ ấy à, liếc mắt cũng không muốn nhìn thấy cái bản mặt đó của hắn"
Ngu Vĩnh Chương nghe tới đây liền cười cười, âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Y sợ nhất là thấy đệ đệ muội muội mà y thương yêu nhất vì một tên nam nhân chẳng ra gì mà tranh giành nhau.

Bởi khi đó y thật sự cũng chẳng biết phải làm gì, cũng không biết phải khuyên bảo ai.
Lời khẳng định của Ngu Vĩnh An như xoa dịu nội tâm rối bời của Ngu Vĩnh Chương.

Y cũng không gượng ép thêm nữa mà quay sang nói chuyện khác để xoa dịu bầu không khí dần căng thẳng này.
Ngu Vĩnh Chương lần này dẫn Ngu Vĩnh An tới bên hồ cá phía sau rừng trúc.
Phía dưới đàn cá Chép vàng chậm chạp chuyển động xung quanh hồ.

Bóng trăng chiếu xuống mặt hồ, một con cá Chép vàng quẫy mình, đạp nước nhảy lên mặt hồ.

Ánh trăng chiếu lên vảy cá toả ra ánh sáng vàng lung linh thu hút ánh nhìn của Ngu Vĩnh An.


Hắn không khỏi cảm thán:
"Thật đẹp quá đi"
Thấy Ngu Vĩnh An vui vẻ Ngu Vĩnh Chương cũng vui lây, y mặt không đổi sắc nói:
"Đệ thích? Nếu vậy sau này nơi này sẽ là của đệ"
"Của ta? Thật sao? "
Ngu Vĩnh An đôi mắt mở lớn, há hống miệng không ngậm lại được.

Thiên a! Vừa mới gật đầu một cái trong tay liền có hồ cá lớn, Ngu đại ca, ngươi đây là thể loại đầu thai gì đây?
Chợt nghĩ ra trò vui, Ngu Vĩnh An cúi người nhặt trên đất một hòn đá nhỏ bằng ngón tay cái sau đó liền ném xuống hồ.

Đám cá Chép dưới hồ bị kinh hách quẫy đạp loạn xạ không thôi, lúc này thân con nào con nấy cũng hiện rõ ra trước mắt.

Ngu Vĩnh An thầm kinh hô, cá chép thật lớn, con nhỏ nhất cũng phải chục ký.
Hắn suýt xoa, chưa tính số tiền để xây dựng hồ, riêng tiền nuôi đám cá này thôi cũng ngốn không ít của.

Ngu Vĩnh An chép miệng, người nhiều tiền quả nhiên khác biệt.
Ngu Vĩnh Chương đứng bên cạnh nhìn không những không ngăn cản hành động có phần ngông cuồng kia của Ngu Vĩnh An mà còn sủng nịnh nhìn hắn.
Y thầm cảm thán nếu phụ thân nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ khóc không thành tiếng mất.
Bởi vốn hồ cá cùng rừng trúc này là nơi một tay Ngu Phước dựng lên.

Cũng là nơi lão yêu thích nhất.

Đàn cá Chép kia cũng là tự tay lão chăm từ khi còn nhỏ bằng bàn tay người.
Không những thế trong cái Ngu Phủ rộng lớn này, cái hồ cá cũng là tài sản duy nhất đứng tên lão ở Ngu Gia.
Hiện tại Ngu Vĩnh Chương lại chẳng nể mặt lão nói một câu đổi chủ liền đổi chủ.

Y biết phụ thân sau khi biết chuyện chắc chắn sẽ bát nháo không thôi nhưng đại thiếu gia Ngu Gia nhiều tiền như vậy muốn y đền cho lão mấy chục cái hồ khác tương tự cũng được.
Hỏi y nếu đã nhiều tiền như vậy sao không xây cái hồ khác cho Ngu Vĩnh An luôn đi tự dưng cướp của phụ thân y làm gì à?
Đơn giản là vì cá Chép vàng này rất quý, được chính Ngu Phước thỉnh về từ ngoại tộc.
Loài cá Chép này vốn sống trong hồ sương trong một hang động cổ ở ngoại tộc.


Ngu Phước năm đó ở thanh lâu nghe được tin loài cá này vì sinh trưởng trong hồ tối nên màu sắc cực kỳ khác biệt.

Từ đường sống lưng là một màu đỏ rực, chạy dọc xuống bụng sẽ nhạt dần.

Vảy đặc biệt dày, sáng bóng.

Thức ăn thường ngày của chúng là một loại quả dại mọc ngay bên hồ.

Loại quả này không tên, quả đỏ mọng theo chùm.

Mỗi lần chúng muốn ăn đều phải nhảy lên cao nên sau khi nấu thịt cá rất mềm ngon, ngọt.
Không những vậy ngay cả Trương Địch Luân cũng từng khẳng định loài cá Chép này ăn vào rất bổ cơ thể.

Đặc biệt là khi hầm chung với mấy loại hương dược liệu bồi bổ khác.
Ngu Phước thích cái lạ liền đem về nuôi.

Nhưng được mấy hồi cá đều chết hết.

Ngay cả vị huynh đệ bên ngoại tộc giúp lão tìm cá cũng mệt mỏi tới mức phải tìm cách chạy trốn.
Người chạy, Ngu Phước mặt dày chạy sang địa bàn nhà người ta ăn cắp cá song một hồi người truy ta đuổi.
Cuối cùng vẫn phải đợi Ngu Vĩnh Chương ra mặt lão mới thỉnh được đám cá kia về.
Bị một trận nhục nhã như vậy Ngu Phước đương nhiên chăm sóc đàn cá rất tỉ mỉ.

Xây cho chúng một hồ lớn gần giống với nhà cũ.

Còn nhờ Tô Hành Ý trồng giúp loại cây dại kia, mỗi ngày đều cho chúng ăn tới no căng bụng.

Đàn cá to khoẻ như ngày hôm nay đều là nhờ lão chăm sóc..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi