CHỈ CẦN XUYÊN SÁCH VẬN MAY SẼ TỚI


Ngu Vĩnh An lần này đã nhìn rõ dung mạo của nữ nhân trước mắt.

Dù chỉ nhìn thấy một bên mặt nhưng như vậy thôi cũng đủ để hắn nhìn tới đơ người.
Dung mạo Liễu Dược Ân tuy không gọi là quá xuất sắc nhưng cũng được coi như thuận mắt người nhìn.

Cô có khuôn mặt trái xoan, sóng mũi hơi thấp nhưng môi mỏng một màu hồng nhu thuận.

Lông mi khá dài, lờ mờ ẩn hiện sau lớp tóc mai dài gần như che mắt.

Mái tóc dài màu nâu hạt dẻ được buộc gọn ra sau bằng một sợi dây vải nhạt màu.

Y phục của Liễu Dược Ân cũng rất đơn giản, là kiện nữ phục được làm từ vải thô mà thôn nữ hay mặc.

Làn da hơi rám nắng khiến cô trông giống với một người hay phải làm việc nặng nhọc hơn là một trù sư.

Nhưng trông cô vẫn mộc mạc cũng không kém phần thục nữ.
Bộ dáng đoan trang, vẻ ngoài hiền thục như vậy nào giống loại người sẽ tiếp tay kẻ xấu làm hại người khác?
Đôi tay thanh thoát hữu lực của Liễu Dược Ân một lần nữa khuấy đều nồi canh lớn trước mắt.

Cô đưa tay về phía trước phẩy phẩy mấy cái đồng thời rướn người lên cố gắng cảm nhận mùi hương của món ăn.

Đôi mắt trắng dã của cô híp lại dường như vẫn chưa thoả lòng với thành quả này.
Trắng dã...!Đôi mắt trắng dã...
Từ từ?!! Đợi đã!!! Sao không ai nói cho hắn biết nữ nhân này bị mù vậy hả?
Ngu Vĩnh An kinh ngạc tới mức không nói lên lời, hắn như gặp phải cú sốc lớn, đứng chôn chân tại chỗ.

Khoé môi hắn giật giật, khó trách mỗi lần Lý Thu Sinh đều thành công hạ dược Ngu Vĩnh An như vậy.


Thì ra Liễu Dược Ân này là kẻ mù, có khi người ở trước mặt cô làm ra mấy chuyện xấu hổ thì cô cũng chẳng phát giác ra được.
Nhưng một người khứu giác nhạy bén như vậy thực sự không phát giác ra chuyện Lý Thu Sinh làm?
Ngu Vĩnh An mặc kệ chuyện đó có đúng hay không dù sao hắn cũng chẳng có tâm tình đi bắt nạt một người khiếm khuyết nên cứ coi như mọi chuyện đều là hiểu lầm.
Giọng hắn theo đó mà dịu đi, có chút gượng gạo nói:
"Nếu Liễu cô nương nói vậy...!thì cứ cho là vậy đi "
Lời Ngu Vĩnh An nói ra khiến cho đám gia đinh không khỏi giật mình.

Vẫn tên gia đinh kia không nhịn được mà thẳng thắn lên tiếng trước tiên:
"Tiểu thiếu gia, sao người có thể nói như vậy được? Danh tiếng Ngu Phủ phải tính sao? "
Quả nhiên Ngu Vĩnh An khựng lại, rơi vào trầm ngâm.
Đám gia đinh phía sau thuận theo đó mà xì xào bàn luận không thôi.

Một tên lo sợ tương lai liền nói lớn:
"Không nói tới danh tiếng Ngu Phủ, nếu lần này còn hỏng chuyện chỉ sợ đại phu nhân sẽ phạt chúng ta mất"
Cả đám người theo đó càng huyên náo hơn.
"Như vậy càng tệ hơn"
"Phải làm sao đây? "
"Đúng đấy"
" ...!"
"Còn cả đại thiếu gia nữa! Y chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu"
Một tên gây náo loạn còn chưa đủ đã thấy tên thứ hai bồi đắp khiến cho không khí thêm phần náo nhiệt.

Đám gia đinh phụ trách vận chuyển lương thực lập tức nhao nhao lên kể khổ.

Kẻ nói ở nhà còn mẹ già con thơ, kẻ than vãn muốn lấy vợ, không muốn mất đi phần việc ưng ý này, kẻ lại đạo mạo nói bản thân không sao nhưng trong lòng đã rối như tơ vò.
Tô Tiểu Ngạn đứng một bên thấy tình thế dần đi theo chiều hướng xấu liền lơm lớp lo sợ.

Đối với nàng Ngu Vĩnh An giống như cánh hoa mỏng manh động cái liền bị xé ra làm hai.


Lại thấy hắn trầm ngâm lâu như vậy cứ ngỡ người bị doạ sợ liền tiến lên phá vỡ thế cục lộn xộn kia:
"Các ngươi im miệng hết đi! Các ngươi tốt xấu gì cũng là người Ngu Phủ, nhốn nháo thành cái dạng này là làm trò cho ai xem? "
Tiếng bàn luận nhỏ đi nhưng bên trong đám người vẫn có kẻ không phục:
"Nữ nhân như ngươi thì biết cái gì chứ? Đã chẳng làm được gì thì đừng có mà lên tiếng"
Đám người lại nhao lên nhưng lần này bọn họ đồng lòng cùng sỉ nhục một nữ nhân.
"Ha! Đừng tưởng có tiểu thiếu gia chống lưng liền có thể lên mặt với bọn ta"
"Nữ nhân vẫn chỉ là nữ nhân thôi, vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà thì hơn"
"Hahaaaaa...!"
"Ngươi...!Các ngươi...!"
Bị đám người cười nhạo Tô Tiểu Ngạn tức không nói lên lời.

Nàng vốn là người hiếu thắng nào chịu được cảnh bị cả đám nam nhân khinh rẻ.
Căm phẫn nhìn đám người trước mắt song Tô Tiểu Ngạn thuận tay lấy từ trên bàn một bát canh nóng hất về phía đám gia đinh.
"Á"
"A...!Cái nữ nhân điên kia cô làm gì vậy hả"
"Nóng quá"
"Bỏng chết lão tử rồi"
" ...!"
Tiếng kêu gào thê lương cùng bộ dạng chật vật của đám nam nhân vang vọng khắp chùa.

Người người nhìn thấy vậy đều nhíu mày, riêng Tô Tiểu Ngạn một mặt đắc ý, ánh mắt rất có ý vị mà thưởng thức cảnh này.
Ngu Vĩnh An lúc này cũng không nhìn được nữa liền lên tiếng:
"Đủ rồi! Đừng nháo nữa! Bộ mặt Ngu Phủ đều bị các ngươi phá hỏng hết rồi"
Tên gia đinh thấy mọi chuyện dần đi quá xa cũng nhanh chóng tiến lên nói:
"Phải đấy! Huynh đệ mau bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó mà"
Tên gia đinh vốn chỉ buột miệng nói một câu không nghĩ tới liền khiến cho chúng huynh đệ của gã bùng nổ.


Gã thở dài ngao ngán, thấy tốt hơn hết vẫn nên bình tĩnh lại mà suy nghĩ cách giải quyết.
Đám gia đinh nghe vậy quả nhiên bình tĩnh lại, dù vẫn còn mấy kẻ khá bất mãn trừng Tô Tiểu Ngạn.

Nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm cũng dịu đi không ít.
Ngu Vĩnh An thở dài, nói tiếp:
"Cứ kéo dài như vậy cũng không phải là ý hay chi bằng ta suy nghĩ cách khắc phục"
Lời Ngu Vĩnh An vừa nói ra thu hút được sự chú ý của không ít người.

Mọi người đều chăm chú nhìn hắn, ánh mắt như muốn hỏi hắn có cách gì để giải quyết chuyện này.
Bị nhiều ánh mắt đổ dồn vào nhìn chăm chú Ngu Vĩnh An có chút không quen, hắn ngập ngừng nói ra suy nghĩ của bản thân:
"Phải rồi, ta có quen một vị đại ca làm bánh bao rất ngon nếu có thể cứ để mọi người ăn bánh bao lót dạ trước sau chờ tới khi Liễu cô nương tìm ra vấn đề rồi xử lý sau cũng chưa muộn"
"Mọi...!Mọi người thấy sao? "
Không gian yên lặng không một động tĩnh, hàng chục con mắt hướng về phía Ngu Vĩnh An khiến hắn có chút mất tự nhiên mà nhíu mày.
Đột nhiên tên gia đinh lên tiếng:
"Tiểu thiếu gia, cách này của người thật hay chúng ta vậy mà lại không nghĩ ra sớm hơn"
Đôi mắt gã long lanh đầy sùng bái nhìn Ngu Vĩnh An, phía sau ai cũng thả lỏng, bầu không khí cũng dịu đi.
Ngu Vĩnh An cười khó khăn, thật lòng nghĩ:
Cách này không khó nghĩ ra chỉ do mấy người là nhân vật quần chúng nên mới không nghĩ tới thôi
Hắn nhớ trong tiểu thuyết nữ chính từng gặp cảnh này, khi đó Ngu Gia trên thương trường gần như bị nữ chính đánh bại.

Phần việc tiếp tế này cũng được giao cho cô.

Có kẻ không thuận mắt nữ chính liền đi phá kho gạo của cô, đồ tiếp tế gần như bị mất hết.

Dân tỵ nạn rơi vào khốn cùng, đám người của cô cũng như này, liên tục đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.
Mà bên cạnh nữ chính tính cả Lý Thu Sinh còn có biết bao người được ví là thông minh hơn người nhưng chỉ vì cái danh nhân vật phụ mà chuyện cỏn con như thế cũng rơi vào bế tắc.

Cuối cùng phải đợi nữ chính tới lập ra kế sách cướp kho lương của đám quan lại tham ô mới giải quyết được.
Ngu Vĩnh An trong lòng khinh bỉ.

Thử để Lý Thu Sinh không mang danh đàn em của nhân vật chính xem, hắn cá gã còn chơi thâm hơn cả nữ chính.
Trong khi Ngu Vĩnh An vẫn rơi vào trầm ngâm, tên gia đinh bên này đã háo hức kéo người rời đi.

Chân trước chưa bước ra cửa chân sau của gã đã lùi lại, chợt nhận ra điều gì gã quay lại hỏi hắn:
"Mà tiểu thiếu gia này, vị đại ca người nói là ai vậy? "
Ngu Vĩnh An cười mỉm, hướng Tô Tiểu Ngạn nói:
"A Thúy tỷ tỷ, tỷ dẫn người tới phiên chợ tìm một nam nhân tên Đại Hán bán bánh bao đi"
Tô Tiểu Ngạn thoáng giật mình khi bị người gọi tên.

Nàng ta luống cuống không hiểu vì sao người đi nhiều như vậy còn cần nàng ta làm gì.

Ngu Vĩnh An cũng có thể nói cho đám người kia biết để họ đi tìm mà.
Ánh mắt Tô Tiểu Ngạn tỏ rõ vẻ cự tuyệt nhưng Ngu Vĩnh An vẫn rất kiên định.

Nàng ta mà không cút hắn làm sao vào chuyện chính được.
Sau cùng trước thái độ cương quyết của hắn, Tô Tiểu Ngạn đành tự an ủi lòng mình rằng Ngu Vĩnh An là vì tin tưởng nàng ta nên mới làm vậy.

Chưa kể nàng ta cũng muốn lấy lòng hắn vì thế liền thuận theo mà dẫn người rời đi.
Người vừa rời đi Ngu Vĩnh An nhanh chóng lật mặt, hắn duỗi người, thoải mái quay qua bắt chuyện với Liễu Dược Ân.
"Liễu cô nương"
Biết Liễu Dược Ân là người mù nên Ngu Vĩnh An chỉ giữ chất giọng yếu ớt còn biểu cảm lại cợt nhả không thôi.
" ...!"
Đợi một lúc lâu vẫn không thấy Liễu Dược Ân trả lời Ngu Vĩnh An thấy có chút gượng gạo liền lớn giọng gọi.
"Liễu cô nương"
" ...!"
"Liễu Cô Nương"
" ...!"
"Liễu - Cô - Nương"
Quê...!Quê lắm rồi nha
Ngu Vĩnh An bị người cho ăn bơ có chút tức giận liền gằn giọng gọi lại một lần nữa nhưng đối phương vẫn không mảy may đáp lại, chỉ chú ý tới nồi canh trước mặt.
Hai con người cách nhau một cái bàn dài, hắn bị người làm cho quê mặt cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ở lại liền tức tối rời đi, miệng không ngừng chửi rủa.
Đợi Ngu Vĩnh An đi chưa xa, Liễu Dược Ân mới ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói:
"Hình như có ai gọi ta thì phải? "
Liễu Dược Ân im lặng lắng nghe, xác định chẳng có ai lên tiếng liền nhún vai, coi như tự bản thân ảo tưởng ra mọi chuyện.
"Hừm! Thôi kệ vậy".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi