CHỈ CÓ HOA HỒNG MỚI NỞ RỘ NHƯ MỘT ĐÓA HỒNG

Vào ngày sinh nhật ba mươi ba tuổi của Hạng Tri Lam, Tôn Yến Ngữ đặc biệt tích cực rêu rao giúp hắn tổ chức. Sau đó lại làm chuyện đặc biệt ngu xuẩn: Tin tức phát khắp nơi. Dựa theo câu chuyện Tôn Yến Ngữ vô cùng đau đầu mà thuật lại, lúc đó đang ở trên weibo lựa chọn danh sách mời, tâm lý hoạt động là như thế này, cái này là bạn học cấp ba quan hệ không tệ, cái này là người quen của Hạng Tri Lam, cái này là lần trước còn ăn cơm chung… Vì vậy ngay sau đó liền đem Du Tiến Chu vào danh sách mời. Sau đó ý thức được chính mình đã phạm sai lầm, Tôn Yến Ngữ vội vàng báo cho Hạng Tri Lam một tiếng, chỉ sợ vào lúc đó tình cảnh trở nên lúng túng. Hạng Tri Lam nói không có chuyện gì.

Lần này tụ hội ngoại trừ bạn bè sau khi tốt nghiệp, bạn học cấp ba, bạn học thời đại học, còn có mấy người bạn trong lĩnh vực kinh doanh quan hệ khá tốt của Hạng Tri Lam. Nam nữ đều có. Hạng Tri Lam cho địa chỉ là một câu lạc bộ (Clubhouse) tư nhân, hắn bao một gian phòng khách rộng lớn, chuẩn bị một ít rượu, mang tính tượng trưng tụ họp một chút liền rời đi, dù sao nếu như không phải Tôn Yến Ngữ nhắc, Hạng Tri Lam căn bản không nhớ tới sinh nhật mình. Thời điểm còn thiếu niên cảm thấy hai mươi tuổi là điều rất xa xôi, bây giờ chớp mắt một cái, đã là ba mươi ba tuổi, trở thành một nam nhân trung niên. Hạng Tri Lam ở bên ngoài phòng khách rút một điếu thuốc, thở dài, đợi người đến.

Lúc Du Tiến Chu nhận được tin từ Tôn Yến Ngữ, nháy mắt run lên. Chốc lát, mới mím mím môi, như không có chuyện gì xảy ra mà trả lời: “Được.”

Sau lần nói chuyện kia, quan hệ hai người liền khôi phục trạng thái lúng ta lúng túng. Hạng Tri Lam nói hắn không cam lòng, Du Tiến Chu cũng không phải là người có lỗi. Du Tiến Chu tại bên ngoài phòng khách đụng phải Hạng Tri Lam, Hạng Tri Lam đang cùng bạn bè lâu ngày xa cách nhẹ nhàng đụng vai chào hỏi, rồi chỉ hướng đi vào bên trong, quay đầu lại nhìn thấy Du Tiến Chu, cũng cười cười chào một tiếng “Đến.”

Du Tiến Chu cũng cười: “Tôi còn tưởng rằng cậu không hy vọng tôi tới.” Du Tiến Chu đưa lễ vật lên, một cái hộp nhỏ ở bên trong được tỉ mỉ đóng gói.

Hạng Tri Lam: “Cậu là người duy nhất mà tôi đường hoàng nói chuyện yêu đương.” Cái xưng hô thân mật thời thiếu niên tại đầu lưỡi hắn lưỡng lự vài vòng, rốt cục vẫn là không có nói ra, hắn chỉ có thể cười một cái nói, “Nói chung, hoan nghênh.”

Du Tiến Chu tiến lên nhẹ nhàng ôm hắn, sau đó đi vào bên trong phòng khách.

Người tới không nhiều, quan hệ tốt nhưng không hẳn mỗi người đều rảnh rỗi, sau khi ngồi xuống, phục vụ đem rượu cùng món ăn bày lên. Hạng Tri Lam có chút buồn phiền. Cảnh tượng bữa tiệc ăn uống linh đình này thật giống như biến thành một buổi xã giao. Luc này Tôn Yến Ngữ còn chuẩn bị một cái bánh kem ba tầng, đủ màu sắc, bên trên còn cắm đầy cây nến, Hạng Tri Lam dở khóc dở cười. Cuối cùng cái bánh này cũng không động tới nhiều. Ăn uống được một lúc, Tôn Yến Ngữ như là có chút say rồi, cầm ly rượu lên, nói muốn mời Hạng Tri Lam một ly.

“Lão Hạng, chúng ta làm bạn bè nhiều năm, ta phi thường cảm ơn ngươi, nếu như không phải ngươi, ta sẽ không biết tới rượu, sẽ không mở nổi cái quán bar kia, ta cũng sẽ không gặp được Dung Dung. Ta biết, ta kiên quyết tổ chức tiệc sinh nhật này cho ngươi, trong lòng ngươi không hẳn nguyện ý, thế nhưng!” Tôn Yến Ngữ đem ly rượu trong tay uống cạn, “Anh đây sau này sẽ là đàn ông có gia đình, các loại tiệc rượu như thế này e rằng sẽ thiếu đi một người, sau này ta còn phải trải qua những ngày tháng cùng vợ con. Hạng lão bản, ta hôm nay mượn gió xuân của ngài, cáo biệt năm tháng độc thân của ta một chút. Chớ trách chớ trách.”

Hạng Tri Lam cũng nâng ly rượu lên, cười nói: “Vậy ta chỉ có thể chúc các ngươi trăm năm hảo hợp a.”

Tôn Yến Ngữ cười hắc hắc một tiếng. Hạng Tri Lam uống cạn rượu trong ly, lại nhìn về phía Tôn Yến Ngữ, phát hiện nụ cười trên mặt Tôn Yến Ngữ như là cứng lại, vặn vẹo thành một vẻ phức tạp. Tôn Yến Ngữ nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Hạng Tri Lam, lắp bắp hô một câu: “Lão, lão Hạng, kia, cậu ta làm sao… Đến?”

Hạng Tri Lam bỗng nhiên quay đầu, ở cửa phòng khách là Nguyên Sơ, đã lâu không gặp, y gầy đi không ít, cả người lộ ra một luồng trạng thái tái nhợt cùng mệt mỏi, trong tay y mang theo một cái túi giấy, nhìn qua mặt bàn liền biết tiệc rượu đã gần kết thúc, nhìn lại thấy mọi người cũng đang nhìn thần sắc của mình, y cũng hơi có chút mờ mịt.

Hạng Tri Lam theo bản năng quay đầu lại liếc nhìn Du Tiến Chu. Bề ngoài xem ra không có chuyện gì, nhưng vừa nhìn, Du Tiến Chu liền ý thức được sự tình có điểm không đúng.

Nguyên Sơ đem lễ vật để xuống, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, chuyển đến phần hộp thư có thiệp mời, trước tiên nhìn Hạng Tri Lam một chút, lại nhìn Tôn Yến Ngữ một chút: “Không phải là các ngươi gửi ta?” Trong những người có mặt ở đây, y cũng chỉ biết có hai người này. Nguyên Sơ thậm chí không chú ý tới trong đám người đang ngồi ở đây có Du Tiến Chu.

Tôn Yến Ngữ liên lạc không ít người, cuối cùng xác định thời gian địa điểm, bởi vì là câu lạc bộ tư nhân, nên khi mời, Tôn Yến Ngữ thông qua hộp thoại tin nhắn gửi hàng loạt thiệp mời cho mỗi người, chủ yếu chỉ là đảm bảo cho mọi người có thể đi vào câu lạc bộ mà thôi. Hạng Tri Lam nhìn về phía Tôn Yến Ngữ, Tôn Yến Ngữ mặt sấp khóc, hận không thể tại chỗ tuyên thề chính mình tuyệt đối không gửi thiệp cho Nguyên Sơ.

Đêm đó tại quán bar Nguyên Sơ ngất đi, Hạng Tri Lam cùng Tôn Yến Ngữ đem y đưa đến bệnh viện gần đó, sau đó hắn bảo Tôn Yến Ngữ gọi điện thoại cho trợ lý của Nguyên Sơ, rồi để Tôn Yến Ngữ ở đây chờ người đến. Đêm đó Hạng Tri Lam cũng hướng Tôn Yến Ngữ giải thích rõ quan hệ giữa hắn và Nguyên Sơ, còn nói rõ, quãng thời gian trước đoạn này quan hệ đã kết thúc, nếu như vô tình gặp phải Du Tiến Chu, chớ nói lung tung.

Nguyên Sơ thấy hai người đều không lên tiếng, chỉ cảm thấy buồn cười, nhẹ giọng nói: “Khả năng là nhầm lẫn, bất quá nếu tôi đã đến, lễ vật liền để nơi này. Xin lỗi, quấy rối mọi người.” Nguyên Sơ quay người rời đi, Hạng Tri Lam động tác so với đầu óc nhanh hơn, đầu tiên là phát ra một tiếng “Nguyên Sơ”, nữa là kéo y lại. Thời điểm nắm chặt cổ tay lạnh lẽo của y, Hạng Tri Lam mới thanh tỉnh lại, hắn nhìn Nguyên Sơ, muốn nói cứ ngồi xuống cùng ăn tiệc, lại chợt nghe trên bàn rượu phía sau truyền đến giọng trò chuyện cùng cười khẽ, “Nguyên Sơ? Kia thật là Nguyên Sơ?” “Ta đã nói nhìn quen mắt, diễn viên a…” “Trên internet nói cậu ta là… Có thật không?”

Nguyên Sơ rũ mắt, cong cong môi, liền nói lại một lần: “Xin lỗi, quấy rầy. Tôi, tôi đi trước.”

Hạng Tri Lam cũng bật thốt lên một câu xin lỗi. Nguyên Sơ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng liền cúi đầu, nói: “Không có chuyện gì, thiệp mời có thể là có người đùa dai đi.” Nguyên Sơ đẩy tay Hạng Tri Lam ra, liền cười cười với hắn, gần như có chút vội vàng mà lùi về sau, sau đó rời khỏi. Hạng Tri Lam khó giải thích được mà hoảng hốt, luôn cảm thấy tình trạng của y không đúng, đuổi theo y hai bước, có người cùng hắn đi ra. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Du Tiến Chu trầm mặt, hỏi hắn: “Cậu ta với cậu là quan hệ gì?”

Du Tiến Chu nghĩ thầm, quả nhiên lăn lộn trong vòng giải trí chính là không đáng tin, mẹ cậu ta còn muốn kết thân, không chừng sẽ làm hại em gái của mình!

Nhìn thấy Hạng Tri Lam một mặt do dự, tâm Du Tiến Chu nguội lạnh đi nửa phần, quan hệ này quả nhiên là không minh bạch. Du Tiến Chu nói: “Cậu nói thật với tôi.” Du Tiến Chu không ngại Hạng Tri Lam cùng người khác nói chuyện yêu đương, dù sao cả hai tách ra cũng đã lâu như vậy, điều này hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng điều bản thân Du Tiến Chu sợ nhất chính là Hạng Tri Lam là loại người kia.

Hạng Tri Lam nhìn sắc mặt Du Tiến Chu, biết mình nói ra thì mọi chuyện liền kết thúc. Thế nhưng không nói ra, đoạn quan hệ này cũng để lại vết nứt, Du Tiến Chu tra xét một chút, cũng có thể đoán được tám chín phần. Hạng Tri Lam chỉ có thể nhắm mắt lại, giọng khàn khàn, thừa nhận: “Tôi…bao dưỡng cậu ta. Nhưng đoạn quan hệ này đã sớm kết thúc!”

Du Tiến Chu viền mắt đỏ chót, tới tóm chặt cổ áo của Hạng Tri Lam, “Thao! Con mẹ ngươi Hạng Tri Lam!”

“Cậu hãy nghe tôi nói, ” Vào lúc này, tên gọi thân mật thời thiếu niên liền như vậy hốt hoảng nói ra, “Tiểu Chu, tôi chỉ là không có cách nào cùng người khác nói đến chuyện tình cảm, cậu biết, tôi…”

Du Tiến Chu một quyền đánh tới, hốc mắt bắt đầu dâng lên cỗ chua xót, “Ta có hay không từng nói với ngươi, ta ghét nhất là nói như vậy! Ta có hay không từng nói với ngươi, mẹ ta ——” Du Tiến Chu nghẹn ngào, nói không được, chỉ cảm thấy tất cả toàn bộ đều sụp đổ. “Hạng Tri Lam, con mẹ nó, ngươi là cái loại tra nam ngu ngốc, cút đi!” Du Tiến Chu buông tay ra, lau nước mắt, sửa lại cổ áo một chút.

“Du Tiến Chu!”

Du Tiến Chu quay đầu lại, thần sắc lạnh lùng, “Ngươi biết rõ đây là ranh gới cuối cùng của ta. Mười năm, tình cảm giữa chúng ta vốn còn dư lại không có bao nhiêu, ngươi còn làm ra chuyện như vậy, ngươi cảm thấy chúng ta còn có thể sao? Một chút khả năng cũng không có.”

Mẹ của Du Tiến Chu lúc còn là sinh viên, bởi vì trong nhà khốn cùng, rõ ràng có năng lực du học nước ngoài, đến một trường đại học tốt, nhưng bởi vì thiếu hụt tài chính, bất đắc dĩ, bán đứng chính mình. Nam nhân kia đối với bà ấy rất tốt, lúc đó thiếu nữ ngây thơ, trong lúc vô ý lại rơi vào bể tình. Sau đó bị vứt bỏ, cũng chỉ đổi lấy lại một câu, người yêu chân chính qua đời từ lâu, tâm lý đã sớm không chứa nổi người khác. Qua hai tháng, bà ấy phát hiện mình mang thai, cuối cùng đi tìm nam nhân kia, lại phát hiện nam nhân kia đang cùng người phụ nữ khác vui sướng tân hôn, họ là môn đăng hậu đối, cô dâu là một cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp. Bà ấy cuối cùng cũng không thể đi du học.

Du Tiến Chu sẽ không bao giờ quên khoảng thời gian khổ sở lúc còn nhỏ, ngày ngày bị ngườ khác cười nhạo; càng sẽ không quên lúc cấp ba, nam nhân kia phát hiện sự tồn tại của Du Tiến Chu, bởi vì vợ hắn ta không thể sinh đứa con trai nối dõi liền muốn Du Tiến Chu rời bỏ mẹ mình mà đi theo hắn ta, liền bắt ép Du Tiến Chu chuyển đến cái trường tư thục nổi tiếng. Càng trào phúng hơn chính là, vợ hắn ta lần thứ hai mang thai sau đó sinh được đứa con trai, thái độ nam nhân kia trong nháy mắt liền biến thành hờ hững.

Hạng Tri Lam ho khan hai tiếng: “Lúc đó, cậu âm thầm cắt đứt liên hệ, tôi thật sự là —— ”

“Con mẹ nó, đây là mượn cớ sao? Ngươi muốn trả thù ta, hà tất đi thương tổn một người khác?!”

Hạng Tri Lam giật mình.

“Cậu ta và mẹ của cậu không giống nhau…” Hạng Tri Lam muốn nói, hắn và Nguyên Sơ là giao dịch theo nhu cầu mỗi bên, bọn họ trước sau tuân thủ nghiêm ngặt khoảng cách, nhiều năm như vậy, hắn cũng không biết tên thật của Nguyên Sơ gọi là gì.

Du Tiến Chu cơ hồ tức giận nở nụ cười, “Ngươi là khờ thật hay là giả ngu, ngươi không nhìn ra được sao, ngươi không thấy được cậu ta ——” Du Tiến Chu ngữ khí có chút tĩnh táo lại nói tiếp, “Cậu ta thích ngươi.”

Một tên nhân viên phục vụ chạy tới nói: “Hạng tiên sinh, vị bằng hữu kia của ngài, tại cửa té xỉu.”

Du Tiến Chu gần như khiêu khích cười nói: “Mẹ ngươi không phải hối thúc ngươi tìm đối tượng sao? Ta thấy cậu ta vô cùng tốt.”

——- 

Phần này mình đổi cách xưng hô của Du Tiến Chu đối với Hạng Tri Lam, từ “tôi – cậu” đổi thành “ta – ngươi” là bởi vì lúc này Du Tiến Chu đang tức giận, giống như bình thường nói chuyện thì kiểu như bạn bè còn khi tức giận thì mày – tao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi