CHỈ CÓ HOA HỒNG MỚI NỞ RỘ NHƯ MỘT ĐÓA HỒNG

Nguyên Sơ cử động, luôn cảm thấy có cái gì đang ở phía sau cổ mình, y từ từ tỉnh dậy, ý thức được đó là cánh tay Hạng Tri Lam. Hồi ức về tối hôm qua từng chút, từng chút một hiện ra trong đầu, quá chân thật, quá hạnh phúc, cho nên y không khỏi hoài nghi, đó là giấc mộng sao? Y do dự, cõi lòng đầy nghi vấn, tích góp hết dũng khí, nhắm chặt mắt lại rồi mở to hai mắt ra. Hạng Tri Lam thực sự ở ngay trước mắt y.

Tựa hồ là nhận ra động tĩnh của Nguyên Sơ, Hạng Tri Lam đưa tay qua ôm hông của y, đem y ôm vào trong lồng ngực của hắn. Nguyên Sơ không dám động, một lát sau, y mới tỉnh hồn lại, nhẹ nhàng tiến đến trước mặt Hạng Tri Lam, môi dán lên môi của hắn, sau đó chậm rãi lui lại, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng.”

Nguyên Sơ cẩn thận từng chút, cứ như là sợ đụng vỡ mộng đẹp.

Hạng Tri Lam không mở mắt, hắn nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy của Nguyên Sơ, mơ hồ mà đáp lại y: “Chào buổi sáng.” Cho nên hắn không nhìn thấy biểu tình của Nguyên Sơ, trong nháy mắt đó, giống như là muốn khóc. Nguyên Sơ đẩy cánh tay hắn ra, muốn xuống giường, hắn không tha, “Ngủ thêm một lát nữa đi.”

Lát sau, Hạng Tri Lam thức dậy, vừa mở mắt thì thấy Nguyên Sơ đưa lưng về phía hắn, đang nghịch điện thoại di động. Hắn nhắm mắt lại, thích ứng dần với ánh sáng, đồng thời hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Nguyên Sơ trả lời: “Mười giờ bốn mươi.”

“Đói không?”

“Không đói.”

Hạng Tri Lam nắm vai y, “Ngươi gầy đi nhiều lắm, không thể không ăn cơm.”

Nguyên Sơ tắt điện thoại di động, quay đầu lại nhìn Hạng Tri Lam, cười cười, “Tôi sẽ ăn.”

Buổi trưa, Nguyên Sơ quả nhiên thực hiện lời hứa, giống như thật sự rất đói bụng, Hạng Tri Lam gắp cho y cái gì y sẽ ăn cái nấy, rau dưa, thịt, canh, cơm, Hạng Tri Lam ngồi nhìn y ăn, chỉ cảm thấy Nguyên Sơ nhét đồ ăn vào, hai gò má phình ra bộ dáng thật là đáng yêu, thậm chí bắt đầu cân nhắc sau này làm sao nuôi y cho tốt, còn nghĩ xem có phải nên mời bác sĩ dinh dưỡng tư vấn.

Tối hôm qua Nguyên Sơ khóc đến như vậy, hắn cũng không nghĩ tới ba chữ “Ta yêu ngươi” này có thể nói ra một cách tự nhiên như thế, trong đầu nghĩ liền nói ra. Ba chữ này ngây ngô mà chân thành, lần trước nói, còn phải ngược dòng thời gian về thời thiếu niên. Hắn đến cái tuổi này, người bên cạnh rất ít nói đến từ “hành động theo cảm tính”, mọi người sẽ chỉ nói đến việc: Có hợp hay không? Có xứng nhau hay không? Bên nhau có thoải mái? Mà hiển nhiên không đề cập tới chuyện có yêu thích đối phương hay không… Có lẽ bởi vì nó quá nặng nề “trách nhiệm” đi.

Nhưng, cũng như Trình Tiểu Chanh đã nói, vào một thời điểm nào đó, một cách tự nhiên… tình yêu sẽ lại bắt đầu.

Hắn đang thất thần, Nguyên Sơ đột nhiên đứng lên, không nói một câu đã xông ra ngoài. Hạng Tri Lam cả kinh, đứng dậy đuổi theo, thì thấy Nguyên Sơ tiến vào phòng rửa tay, đá cánh cửa khóa lại, hắn ở ngoài cửa, chỉ có thể nghe bên trong tiếng nước mở rất lớn, lúc ẩn lúc hiện truyền đến âm thanh nôn mửa. Hạng Tri Lam gõ cửa: “Nguyên Sơ, Nguyên Sơ!”

Lúc Nguyên Sơ đi ra, đôi mắt hơi ửng hồng, mặt tái nhợt. Y vô lực, chán nản nói: “Xin lỗi.”

Hạng Tri Lam nắm chặt đôi tay lạnh lẽo của y, khó nhọc nói: “Là ta không đúng… Thực sự ăn không vô thì cũng không cần ép buộc bản thân, không sao cả. Không thoải mái? Chúng ta đi gặp bác sĩ, có được không?”

Nguyên Sơ lắc đầu.

“Tại sao không đi?”

“Không phải anh đặt trước cái phòng này một tuần lễ sao, bệnh viện… phải đi đến nội thành.”

Hạng Tri Lam không biết nên tức giận hay nên cười, hắn kiềm chế nôn nóng, cố gắng bình tĩnh nói: “Đặt trước một tuần lễ không có nghĩa là phải ở đủ một tuần lễ. Thân thể ngươi không thoải mái nên đi đến bệnh viện.”

Nguyên Sơ nhìn hắn một chút, như là có chút bất an, y mím môi, nhất thời nắm tay Hạng Tri Lam lại, liền nhanh chóng buông ra. Y tiếng nói hơi khàn, “Xin lỗi, tôi không muốn gây thêm phiền phức cho ngài.”

Hạng Tri Lam nhìn thần sắc Nguyên Sơ, bỗng nhiên tỉnh táo mà ý thức được cái gì, một bụng vui sướng cùng nhu tình bị một thùng nước lạnh dội xuống, bị đông lại chỗ cũ.

“Nguyên Sơ, ngươi…”

Hắn nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Nguyên Sơ thay đổi, vọt vào phòng rửa tay. Hắn tức giận đập một quyền vào tường, cuối cùng vẫn chỉ có thể ôn nhu mà đem Nguyên Sơ đi ra, sau đó không nói nhiều với y, áp giải người lên xe, lái xe trở về nội thành.

Nguyên Sơ mệt mỏi mà ngồi vào xe, rũ đầu xuống. Hạng Tri Lam xuyên qua kính chiếu hậu nhìn xoáy trên đỉnh đầu y, biết rằng trái tim muốn trở lại tuổi thanh xuân, ngoại trừ vui sướng, còn phải chịu đựng thống khổ, thậm chí so với thời thiếu niên càng mẫn cảm, càng khó chạm vào. Nhưng mà cũng may, hắn thành niên đã lâu, không trải qua thế sự hiểm hách, nhưng cũng đủ làm cho hắn học được sự nhẫn nại, ngụy trang và chờ đợi.

“Nguyên Sơ.” Hắn gọi y, nhìn y chậm rãi ngẩng đầu lên, nam nhân hai mươi tám tuổi, bị ánh mặt trời chiếu đến rạng ngời rực rỡ, da dẻ trắng đến gần như trong suốt, càng ảo giác như thằng bé con. Hạng Tri Lam giọng ôn nhu: “Còn khoảng một tiếng nữa mới đến, ngươi có thể ngủ một lúc.”

Nguyên Sơ không phụ ý tốt của hắn, gật đầu, dựa vào cửa sổ nhắm hai mắt lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi