CHỈ CÓ THỂ CƯNG CHIỀU

Khi tan học, Tô Du Du duỗi người, vừa lòng mà nhìn thoáng qua thành quả cả buổi chiều của mình.

Cô sửa sang một xấp giấy thật dày lại một chút, cẩn thận đánh số trang, hơn nữa, còn cố ý lấy máy đóng sách ra đóng thành một quyển sách.

“Cậu cầm cái này về làm một lần đi.” Tô Du Du mỉm cười đưa đến chỗ Yến Trì.

Yến Trì duỗi tay cầm lấy, phát hiện bên trong đều là các bộ đề đã được sửa sang lại, có toán học, vật lí, hóa học…

“Đây là gì vậy?” Yến Trì nhướng mày.

“Tớ đã tổng hợp một số đề cơ bản, cậu thử làm một lần, để tớ xem xét trình độ hiện tại của cậu.” Tô Du Du trả lời.

Trải qua việc tự học lúc trước, Tô Du Du cũng đã mò mẫm ra một số biện pháp và phương pháp học tập dành cho người mất gốc.

Bây giờ, cô muốn kiểm tra trình độ hiện tại của Yến Trì, sau đó bắt đầu từ lỗ hổng kiến thức của anh.

“Nhưng mà, còn ngữ văn và tiếng Anh tớ còn chưa làm xong, ngày mai tớ sẽ đưa cậu sau.” Tô Du Du lấy anh lật bài thi trên tay, bổ sung một câu.

“Tớ sẽ kiểm tra nghiêm túc, cậu cũng phải làm thật nghiêm túc!” Khuôn mặt nhỏ của Tô Du Du nghiêm lại, tiếp tục nói với Yến Trì.

Yến Trì yên lặng nuốt câu “Tớ cảm thấy không cần phiền phức như vậy, chỉ cần tùy tiện nói một chút là được rồi.” vào trong bụng.

“Được.” Anh kiềm ý cười trong mắt xuống, đồng ý.

“Ok.” Tô Du Du cũng lên tiếng, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình. “Vậy tớ về trước để soạn đề đây, cậu cũng nhanh chóng về nhà làm bài đi. Ngày mai gặp lại.”

Yến Trì nhìn bóng dáng chạy xa của Tô Du Du, nhịn không được xoa xoa giữa mày.

Cứ cảm thấy bản thân chơi lớn quá, cô gái nhỏ quá nghiêm túc rồi.

…...

Yến Trì nhìn một xấp đề thi trên bài, chữ viết xinh đẹp của thiếu nữ đập vào mắt.

Cuối cùng, anh đành thở dài một tiếng, chấp nhận số phận mà cầm bút viết tên lên.

Đề thi do Tô Du Du tự ra rất có trình độ, khái quát tri thức cũng rất toàn diện.

Yến Trì vừa phải chọn làm những bài đơn giản, vừa phải khống chế điểm số, còn phải cố gắng làm “thật” nhất có thể, để Tô Du Du không phát hiện anh đang giả vờ. Làm một bộ đề xong, thật sự là còn đau đầu hơn thi thật.

Ngày hôm sau, anh mang tâm trạng không quá tốt mà tới trường, đặt đề thi đã làm xong trên bàn Tô Du Du, sau đó cả người ngả vào bàn bổ sung giấc ngủ.

Nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được tiếng ghế dựa kéo ra bên cạnh, Yến Trì hồi phục tinh thần, tỉnh lại.

Tô Du Du bên cạnh cầm đề thi Yến Trì đã làm xong để lật xem, thấy anh tỉnh rồi, liền hơi mỉm cười: “Chào buổi sáng, tớ không ngờ là cậu đã làm xong hết rồi!”

“Tớ vốn cho rằng cậu làm nhiều lắm cũng chỉ được hai môn, nhưng thực tế còn tốt hơn tưởng tượng của tớ rất nhiều nha!”

Yến Trì cứng đờ.

Vừa định nói gì đó, liền nhìn thấy Tô Du Du lấy hai cuốn đề thi khác từ trong cặp sách ra, nhấp miệng cười nói: “Có rảnh thì làm nốt hai quyển này nha.”

Yến Trì nhìn những con chữ chi chít bên trong, cảm thấy hơi buồn nôn vì bị ngộ độc chữ.

Nhưng đối mặt với ánh mắt chờ mong của Tô Du Du, chỉ đành ngoan ngoãn mà cầm lấy.

Tận dụng tiết tự học buổi sáng, Tô Du Du liền chấm đề tối qua Yến Trì làm. Xác suất chính xác không quá cao, nhưng tốt hơn không ít so với tưởng tượng của cô.

Nhìn lướt qua những đề sai, Tô Du Du nghĩ nghĩ, cầm bút bắt đầu lên kế hoạch bổ sung kiến thức cho Yến Trì.

Vì thế, lần đầu tiên trong đời, Yến Trì được trải nghiệm cuộc sống bị người ta đốc thúc học tập.

Đầu tiên, trốn học là không thể, ngủ gật cũng đừng mơ.

Thứ hai, đừng hòng không làm bài tập về nhà, bởi vì lần nào Tô Du Du cũng sẽ kiểm tra.

Các giáo viên lớp 1 đều chấn động hết một lượt, trước nay họ chưa từng thấy Yến Trì ngoan như vậy, không chỉ nghiêm túc nghe giảng, mà còn chịu làm bài tập về nhà, tuy là tỉ lệ chính xác không phải là quá cao.

Nhưng mà, xem xét biểu hiện trước kia của Yến Trì, các giáo viên cũng không dám nói gì, cũng không biết Yến Trì đang nghĩ gì, chỉ đành mắt nhắm mắt mở cho qua.

Yến Trì chưa từng cảm thấy mình là một người tốt tính, nếu người khác mà dám yêu cầu thế nọ thế kia với anh, thì anh đảm bảo sẽ khiến nó hối hận vì ngày xưa dám chui ra khỏi bụng mẹ.

Nhưng đối mặt với Tô Du Du, anh lại không thể hó hé gì.

….….

Sau một lần kiểm tra nhỏ, Tô Du Du cầm bài thi của Yến Trì, nhíu mày.

Không đúng nha, cô cảm thấy kế hoạch của mình rất tốt mà, vì sao điểm Yến Trì vẫn chẳng cao lên vậy?

Tô Du Du chống cằm, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ trầm tư suy nghĩ, cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô quay đầu nhìn về phía Yến Trì, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy, chúng ta nên đổi cách học khác thôi. Vậy thì tớ sẽ dạy bù cho cậu sau giờ học nhé!”

“Ở đâu?” Yến Trì nhướng mày.

“Hay là đến nhà tớ nha?” Tô Du Du nghĩ nghĩ.

“Thôi, đến nhà tớ đi.” Yến Trì cười cười.

Cứ nghĩ là học thêm sau giờ học thì hai người có thể ở bên nhau nhiều thêm một chút, nhưng sự thật lại là---

Hai người ngồi đối diện nhau, trước mặt Yến Trì để một đống bài thi, còn Tô Du Du thì đang nghiêm túc đọc sách.

Yến Trì không khỏi cảm thấy hơi phát điên lên.

Trì tính không bằng Du tính, ai mà ngờ được, bây giờ anh còn phải nhào vào việc học cơ chứ!

Chẳng lẽ không nên làm chuyện gì đó ý nghĩa sao? Như là ra ngoài cùng nhau ăn bữa cơm, hoặc là xem phim điện ảnh gì đó?

Còn nữa, anh có nên tỏ tình trước không nhỉ?!

Yến Trì suy nghĩ vấn đề này rất lâu. Anh cảm thấy mấy chuyện này vẫn nên là do nhà trai chủ động thì tốt hơn. Nhưng mà, anh vẫn luôn bị Tô Du Du bắt học tập, cũng không có cơ hội gì để bày tỏ.

Yến Trì bi phẫn mà nhìn Tô Du Du một cái.

Thấy cô chẳng có phản ứng gì, liền chấp nhận cầm bút làm bài thi.

Anh quyết định không thể để mọi chuyện diễn ra như vậy được!

Sau khi đưa bài thi cho Tô Du Du xong, Yến Trì ho nhẹ một tiếng: “Tớ cảm thấy số điểm như thế này chắc là được rồi nhỉ?”

Tô Du Du nhìn lướt qua bài thi của anh, lắc lắc đầu: “Không được, còn phải nỗ lực hơn.”

“Vì sao?” Thoạt nhìn hình như Tô Du Du còn có tiêu chuẩn khác thì phải?

Tô Du Du buông bài thi xuống, nghiêm túc nghĩ ngợi: “Lúc trước, tớ đã tìm hiểu điểm trúng tuyển của đại học Nam Thành trong nhiều năm, vẫn tương đối cao, cậu còn phải nâng cao điểm số hơn.”

“Đại học Nam Thành sao?”

“Ừ, là đại học tớ muốn học.” Đôi mắt Tô Du Du sáng lấp lánh.

“Vì sao tớ cũng phải học ở đó?” Tâm trạng Yến Trì liền tốt lên, khóe miệng khẽ cong.

“Chúng ta học chung một đại học không phải là tốt hơn sao?” Tô Du Du mê mang chớp chớp mắt. “Hay là cậu muốn học đại học khác?”

“Không, học ở đại học Nam Thành.” Yến Trì cười cười.

Thật ra, anh không nghĩ ra là sẽ học ở đại học nào, dù sao, anh tùy tiện thi một chút thì trường nào cũng có thể vào được. Nhưng nếu Tô Du Du muốn học ở đại học Nam Thành, thì anh học cùng cô cũng được.

Nghĩ đến đây, anh liền đứng lên, xoa xoa đầu Tô Du Du, mái tóc mềm mại, sờ rất thích: “Đừng quá lo lắng, tớ chắc chắn sẽ học cùng cậu.”

Tô Du Du trừng mắt nhìn anh một cái, vuốt lại máu tóc vừa bị anh cào loạn lên.

Ở chung với anh lâu rồi, Tô Du Du cũng phát hiện một số thói quen xấu của Yến Trì, ví dụ như bây giờ, ví dụ như là những lúc lười biếng không chịu làm bài tập…

Tô Du Du tính tình luôn tốt mà còn bị anh chọc cho phát điên lên thì hiểu rồi đấy.

Nhưng mà, có đôi khi, Yến Trì cứ thích trêu cô, nhìn cô phát điên lên, rồi lúc thấy cô sắp dỗi, thì lại nhanh chóng giảng hòa nhận sai, làm cho Tô Du Du tức cũng không được, mà không tức cũng không xong.

Tuy nhiên, những hành động này của Yến Trì lại làm cho Tô Du Du hoạt bát hơn hẳn, bằng mắt thường cũng có thể thấy được, điểm này dì Tôn và Yến Đường cũng đã từng nói qua.

Chính bản thân Tô Du Du cũng không rõ, cô cũng không thèm để ý tới Yến Trì nữa, mà cúi đầu chữa bài thi cho anh.

Nhưng mà, Yến Trì cũng không phải là người ngoan ngoãn cho cam, anh vừa đặt bút viết, vừa liếc mắt nhìn Tô Du Du một cái, hỏi: “Cậu thật sự muốn chúng ta cùng học chung một trường đại học sao?”

“Ừ.” Tô Du Du cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời.

“Còn những chuyện khác thì sao?” Yến Trì tiếp tục hỏi.

“Chuyện khác gì?”

“... Thôi.”

Yến Trì vốn định hỏi, trong kế hoạch của cậu, bao giờ thì chúng ta bên nhau. Nhưng lại không thể hỏi ra miệng được.

Nếu thế thì anh lại có bộ dáng gấp không chờ nổi rồi.

Tuy sự thật vốn dĩ đã là như vậy…

Nhưng Yến đại thiếu gia vẫn rất cố chấp giữ thể diện cho bản thân mình.

Dù sao, bây giờ anh đã biết, trong kế hoạch tương lai của Tô Du Du, chắc chắn là có anh.

Nhưng mà, nhìn qua, hình như cô không có ý định yêu sớm.

Nhưng không sao, chờ đến khi lên đại học cũng được, cũng chỉ có một năm rưỡi nữa thôi, anh chờ được.

Dù sao, anh đã chấm Tô Du Du rồi, dù thế nào đi chăng nữa, cuối cùng, chắc chắn cô sẽ là của anh!

***

Hoạt động ngoại khóa của Nhất Trung Nam Thành có nhiều loại, trong đó, nổi tiếng nhất là hoạt động phát triển kĩ năng mềm cuối kì.

Nhưng mà, rốt cuộc là tham gia hoạt động gì, trong lòng lũ học sinh tất nhiên là có mục tiêu trước.

Ví dụ như bây giờ, Tô Du Du nhìn không khí lớp đột nhiên sôi nổi mà hơi mờ mịt.

“Tuyệt đối đừng vào leo núi nha! Tuyệt đối đừng vào leo núi!”

“Tốt nhất là đi làm nhân viên phục vụ, gió thổi không tới, mưa xối không vào!”

“Nếu mà không được thì l@m tình nguyện viên cũng được!”

Nghe xong một hồi lâu, cuối cùng Tô Du Du cũng hiểu được chủ đề mà họ đang nhắc tới.

Hóa ra là hoạt động phát triển kĩ năng mềm cho học sinh đã được trường học triển khai, khối 11 bọn họ năm nay có ba loại, ngoại trừ leo núi năm nào cũng có, thì còn có hai hoạt động khác là trải nghiệm cảm giác làm nhân viên phục vụ hoặc tham gia hoạt đ ộng tình nguyện.

Còn ai tham gia hoạt động nào á?

Tất nhiên là phải dựa theo phương thức công bằng nhất--- bốc thăm theo lớp rồi.

Theo phân tích của các bạn trong lớp, khổ nhất là hoạt động leo núi. Nghe nói là sau khi hoạt động này kết thúc, khi đến trường, bạn sẽ chỉ thấy những con người đáng thương vừa đi học vừa xoa chân, không ai có thể lành lặn trở về được. Vậy nên, chắc chắn là chẳng ai thích leo núi rồi.

Hơn nữa, bây giờ thời tiết lạnh như vậy, còn phải leo lên núi, đây không phải là đi chịu tội sao?!

Còn hai hoạt động khác, tuy cũng có có yếu tố khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn hoàn cảnh màn trời chiếu đất.

Chiều hôm nay, lớp trưởng được người hội học sinh gọi ra ngoài để bốc thăm.

Tất cả các bạn lớp 1 đều dùng ánh mắt trông mong mà nhìn cậu ta: “Lớp trưởng, vận may của cậu có dùng được không vậy?”

Lớp trưởng hiền lành nở một nụ cười miễn cưỡng: “Chuyện này… tớ sẽ cố gắng nha?”

“Từ trước tới nay, vận may của tớ không tồi. Nào, nhanh tới đây, nắm tay tớ, tớ cho cậu vay một chút.” Một bạn nam lao tới, nắm chặt lấy tay lớp trưởng.

“Tất cả trông chờ vào cậu đó!”

“Bốc thăm xui xẻo thì cậu cũng đừng trở lại nha!”

Lớp trưởng bước ra khỏi cửa lớp dưới ánh nhìn thiết tha hi vọng của toàn thể dân chúng lớp 1.

Tô Du Du nhìn mà buồn cười, thật ra, cô thấy hoạt động nào cũng không tồi, nhưng so với việc phải giao tiếp với những người lạ, thì hoạt động leo núi vẫn an toàn hơn nhỉ?

Nhưng mà, để an toàn, cô vẫn phải bảo mật ý nghĩ của mình mới được…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi