CHỈ CÓ THỂ CƯNG CHIỀU

Nhận thấy biểu cảm của Yến Trì có gì đó không đúng, Tô Du Du quan tâm hỏi một câu: “Làm sao vậy?”

Yến Trì quan sát biểu cảm của cô, không hề thẹn thùng, giống như cô thật sự chỉ thơm anh một cái trong sáng.

Đột nhiên, anh lập tức nghĩ thông suốt những chi tiết không hợp lí trong quá khứ mà anh vẫn luôn xem nhẹ.

Yến Trì giống như bị người ta tạt một gáo nước lạnh vào người, từ đầu đến chân đều bị đông lạnh tới cứng đờ.

Anh cảm thấy mình cần một khoảng thời gian yên tĩnh để hồi phục chấn thương tâm lí.

….….

Từ khi ngồi cáp treo tới khi trở lại xe khách của trường, Yến Trì vẫn không hề nói thêm nửa câu.

Tô Du Du ngồi bên cạnh Yến Trì, nhìn anh vừa lên xe đã nhắm mắt, hơi mê mang mà cắn c ắn môi dưới.

Tuy anh chưa nói lời nào, nhưng trực giác mách bảo Tô Du Du là tâm trạng anh không tốt, hình như là đang tức giận.

Chẳng lẽ lúc nãy ở trên núi bị cô dọa sợ rồi sao?

Tô Du Du chậm chạp phát hiện hình như hình vi của cô thật sự không ổn.

Thời điểm Tô Du Du băn khoăn không biết nên xin lỗi Yến Trì thế nào, thì anh đã nghỉ học liên tiếp ba ngày.

Tô Du Du không giỏi che giấu cảm xúc, rất nhanh đã bị Yến Đường nhận ra manh mối.

Tiệm trà sữa.

Yến Đường nghe Tô Du Du ấp a ấp úng nói ra, vừa mới uống một ngụm trà sữa thì suýt nữa đã phun ra.

“Chị nói chị đã làm gì?” Yến Đường mở to mắt, không khống chế được âm lượng mà hỏi hơi lớn tiếng.

Dẫn tới những người bàn khác đều nhìn qua chỗ họ.

Tô Du Du bị phản ứng của Yến Đường làm cho hơi xấu hổ, mặt đỏ lên.

“Đường Đường, em cứ bình tĩnh trước đã nha?”

Yến Đường cầm cốc trà sữa lên, uống thêm một ngụm, cô bé cảm thấy bản thân khó có thể bình tĩnh được.

Xem ra, nếu cứ để mọi chuyện như vậy là không được. Yến Đường nghĩ như vậy, phải tiến hành giáo dục giới tính cho chị ấy mới được!

Nhưng Yến Đường mười hai tuổi vắt óc suy nghĩ, nghĩ ngợi nửa ngày mà vẫn không biết nên giáo dục thế nào.

Ngay cả bản thân cô bé còn chưa hiểu mà!

Thôi, liền chọn cách đơn giản nhất vậy!

Yến Đường cẩn thận mà nhìn ngó xung quanh, thấy không ai nhìn về phía họ nữa, mới từ từ mở khóa cặp sách mình ra, lấy một cuốn sách đóng gói cực tinh xảo và xinh đẹp bên trong đưa cho Tô Du Du.

“Chị cầm về xem đi!” Vẻ mặt Yến Đường thần bí mà nói.

Tô Du Du ngây ngốc cầm lấy, nhìn lướt qua tên sách, không hiểu vấn đề cho lắm.

Lại nghe thế Yến Đường bổ sung thêm một câu: “Đừng để dì Tôn phát hiện ra nha!”

Tô Du Du gật đầu.

***

Thời điểm Tô Du Du lén lút mang tiểu thuyết Yến Đường đưa cho mình về nhà, thì bên kia, Tô Mạn Mạn đang ngồi ở sofa giận dỗi.

Trong hoạt động phát triển kĩ năng mềm, lớp của Hạ Ngữ Vi và Tô Mạn Mạn đều rút trúng trải nghiệm làm phục vụ ở trung tâm thương mại.

Mà trùng hợp thay, hai người này còn được phân vào cùng một nhóm.

Vốn dĩ, Tô Mạn Mạn không muốn tham gia hoạt động phát triển kĩ năng mềm này, huống chi, trước nay cô ấy còn chưa từng phục vụ người khác.

Kết quả liền có thể đoán ra. Hơn nữa, còn đối lập với Hạ Ngữ Vi, Tô Mạn Mạn càng cảm thấy mất mặt hơn biết bao nhiêu!

Nhớ tới vẻ mặt đắc ý mấy ngày nay của Hạ Ngữ Vi, Tô Mạn Mạn liền tức giận tới mức ngủ không yên.

Trương Cao Như vừa trở về sau khi tham dự yến hội, mặt mày tươi cười mà đi vào nhà, nhìn Tô Mạn Mạn đang khó chịu nằm trên sofa, quan tâm nói: “Ôi trời, con làm sao vậy? Sao lại gục mặt xuống thế?”

Nhìn thấy có người quan tâm mình, Tô Mạn Mạn thấy thoải mái hơn, ném gối ôm trong ngực ra, thở phì phò nói: “Còn không phải là do con nhỏ Hạ Ngữ Vi kia sao?! Đúng là đáng ghét muốn chết mà!”

“Hạ Ngữ Vi? Tên này nghe quen quen nhỉ? Là con nhà ai vậy?” Trương Cao Như hỏi.

“Hình như là công ty khoa học kĩ thuật Hạ Phương thì phải?” Tô Mạn Mạn không rõ mà trả lời.

“Hóa ra là nhà bọn họ, khó trách…” Trong giọng Trương Cao Như mang theo chút khinh thường, không hứng thú mà chuẩn bị trực tiếp lên lầu.

Nhưng mà, Tô Mạn Mạn liền đánh hơi được mùi bất thường!

Cô ấy lập tức nhảy xuống sofa, tung ta tung tăng đuổi theo Trương Cao Như: “Mẹ, mẹ đừng đi mà. Mẹ nói rõ cho con đi!”

Tô Mạn Mạn đi theo Trương Cao Như tới tận phòng chứa quần áo: “Khó trách gì hả mẹ? Mẹ nói tiếp đi!”

Trương Cao Như như cởi vòng cổ sáng lấp lánh ra, vừa liếc nhìn cô ấy: “Con nít con nôi, hỏi thăm nhiều như vậy làm gì?”

“Kẻ thù của con, con có thể không để bụng sao?” Tô Mạn Mạn ôm cánh tay Trương Cao Như làm nũng.

“Được rồi, chuyện này cũng liên quan đến đời trước.” Trương Cao Như suy nghĩ một chút, mịt mờ mà nói một câu. “Kiểu dạng con giáp thứ 13 trèo lên làm phu nhân chính thức ấy.”

Tô Mạn Mạn không khỏi há miệng.

“Sau khi Hạ gia trở về Nam Thành, có rất nhiều người cũng không biết, nhưng chuyện này không thể lừa gạt được nhà chúng ta.” Trương Cao Như khẽ hừ một tiếng. “Nhưng mà Hạ Viễn Tân kia cũng có mắt như mù, lại vì một cái thứ vô dụng mà… Thật đáng tiếc!”

Sau khi Hạ gia trở về, Lý Uyển vẫn luôn thèm muốn tiến vào hòa nhập vào vòng xã giao của giới phu nhân nhà giàu, nhưng bản thân bà ta không phóng khoáng, ở nơi xó xỉnh Khánh Thành kia lâu rồi, còn tưởng là các phu nhân ở Nam Thành cũng giống bên kia, phải tâng bốc nịnh bợ bà ta!

Tuy sự nghiệp của Hạ Viễn Tân không tồi, nhưng trên đất Nam Thành, còn chưa là cái đinh gì cả.

“Được rồi, được rồi. Chuyện con muốn biết thì cũng đã nói cho con biết. Con cũng đừng bám dính ở đây nữa.” Trương Cao Như phất phất tay với Tô Mạn Mạn, ý bảo cô ấy có thể đi rồi.

Tô Mạn Mạn nghe được tin tức mình muốn biết xong, cũng không cần ở lại nữa, liền mỹ mãn rời đi.

Cô ấy thật sự không ngờ rằng, Hạ Ngữ Vi lại có xuất thân như vậy!

Nói thật, tuy cô ấy cực kì chán ghét con giáp thứ 13, nhưng những đứa con của họ thì cũng không quá trách móc nặng nề. Rốt cuộc, con người thì không thể lựa chọn xuất thân của mình, cùng lắm thì cô cũng chỉ coi thường thôi.

Nhưng Hạ Ngữ Vi lại không giống thế!

Gia thế của Hạ Ngữ Vi ở Nhất Trung Nam Thành cũng coi như là top giữa, nhưng bản tính ba hoa chích chòe của cô ta lại thường tâng bốc địa vị của bản thân trong trường học, làm như bản thân đang ở tầng lớp cao nhất vậy.

Còn nữa, ngày thường, Hạ Ngữ Vi không ít lần thổi phồng tình yêu của ba mẹ mình, rồi cha cô ta cưng chiều hai mẹ con cô ta bao nhiêu, quả thật là làm cho những người có cha mẹ bận rộn làm việc cực kì ghen tị.

Hiện tại, chẳng biết cha mẹ cô ta có thật sự có “tình yêu” không nữa.

Nếu không như lời cô ta nói, thì bây giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy ghê tởm.

***

Mấy ngày nay, Yến Trì không tới trường học, gọi điện thoại không nghe, nhắn tin Wechat không trả lời, điều này làm bọn Trình Hoành Vũ cảm thấy hơi sai sai.

Lý Thịnh cầm một bát mì gói, vừa thổi vừa ăn: “Anh Trì bị sao vậy chứ? Không phải lúc trước vẫn còn tốt sao? Sao vừa đi leo núi về, lại nhốt mình trong một xó như bị tự kỉ vậy chứ?”

“Tớ cảm thấy trong học kì này, tính tình cậu ấy càng ngày càng bất thường.” Đỗ Cao Dương nhún nhún vai.

Trình Hoành Vũ vuốt cằm, nghe hai người đoán già đoán non, không lên tiếng.

Sau một lúc lâu, cuối cùng cậu ta cũng nghĩ ra một manh mối, cầm áo khoác của mình lên, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Định đi đâu đấy, anh Vũ?”

Lý Thịnh nhìn bóng dáng cậu ta hét to một tiếng, Trình Hoành Vũ xua xua tay: “Cậu cứ lo ăn đi.”

Trình Hoành Vũ ngồi xổm dưới lầu nhà Yến Trì hứng gió lạnh đã lâu, cuối cùng cũng chờ được dì giúp việc nhà Yến Trì, hơn nữa còn đi với bà, trà trộn vào nhà anh.

Trong phòng thoạt nhìn vẫn bình thường, không có gì khác lạ.

Không đúng, vẫn có, đó là Yến Trì tinh thần sa sút đang ngồi trong phòng.

Nhìn thấy Trình Hoành Vũ đến đây, anh chỉ nhàn nhạt nhìn cậu ta một cái, không nói lời nào.

Tâm tư chế giễu ban đầu của Trình Hoành Vũ lập tức tiêu tán không ít: “Không phải chứ người anh em, cậu thật sự bị đả kích đến mức suy sụp rồi sao?”

Yến Trì hoàn toàn không thèm nhìn cậu ta.

“Chẳng lẽ cậu chơi lớn… Biết thế tớ đã nói sớm cho cậu để cậu tém tém lại… Chậc chậc…” Trình Hoành Vũ ở bên cạnh than vãn.

Yến Trì lại đột nhiên phản ứng: “Cậu biết cái gì?”

“Còn không phải là chuyện cậu hiểu lầm con gái nhà người ta thích cậu sao--- ” Trình Hoành Vũ đáp lại theo bản năng, đột nhiên cảm thấy không khí có gì đó không đúng.

“Cậu đã biết từ sớm rồi sao? Vây bây giờ cậu đang cố ý tới chê cười tớ đúng không?!” Yến Trì khó chịu mà muốn đá văng Trình Hoành Vũ ra.

“Không thể nào, là anh em tốt của cậu, sao tớ lại có thể là hạng người như vậy được!” Trình Hoành Vũ định bao biện.

Yến Trì cười lạnh một tiếng, lại nghe thấy Trình Hoành Vũ nói tiếp: “Vừa thấy là biết ngay cậu chả hiểu gì rồi, lại phải để tớ truyền thị ít kinh nghiệm cho cậu vậy!”

Cánh tay định đóng cửa của Yến Trì hơi ngừng lại, ghét bỏ mà nhìn cậu ta một cái.

“Cậu đừng nghi ngờ nha! Nói thế nào thì ngoại trừ cậu ra, thì tớ là người được yêu thích thứ hai trong trường đó!” Trình Hoành Vũ kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Ít nhiều gì cũng nhờ câu này, mà cậu ta thành công được Yến Trì tạm chấp nhận làm quân sư tình yêu!

Yến Trì như bị vắt kiệt sức lực, xoay người, ngồi xuống sofa trước bàn trong phòng ngủ, bực bội mà gãi loạn tóc tai: “Nói nghe xem nào.”

“Hay là cậu nói sơ qua tình huống của cậu cho tớ nghe trước đi?” Trình Hoành Vũ được đằng chân thì định lân lên đằng đầu.

Yến Trì lạnh lùng nhìn cậu ta một cái.

Trình Hoành Vũ liền rụt cổ, thôi, cũng không phải là cậu ta không đoán được ra mọi chuyện đã xảy ra như thế nào.

Vì thế, liền hắng giọng, nói: “Tớ nói trước một câu nhé, tất cả mọi chuyện, chỉ cần bản thân cậu không xấu hổ, thì người phải xấu hổ chắc chắn sẽ là người khác!”

Da mặt dày của cậu ta chính là được luyện thành theo cách này mà ra!

“Đối với con gái, đặc biệt là… cậu hiểu mà, thì cậu phải chủ động một chút! Tớ có thể đưa ra vài gợi ý cho cậu--- ”

….…

Sau khi Yến Đường đưa sách cho Tô Du Du xong, thì liền nhẫn nại đợi một ngày.

Đây chính là cuốn tiểu thuyết ngôn tình cực kì thích hợp mà cô bé lựa chọn kĩ càng cho Tô Du Du đọc! Đương nhiên, đây cũng là biện pháp tuyệt diệu mà cô bé có thể nghĩ ra.

Quả nhiên, Tô Du Du cũng chỉ dùng thời gian một ngày, đọc hết mấy quyển ngôn tình Yến Đường đưa cho.

Cuốn sách này không giống mấy cuốn sách cô đọc trước kia, nhân vật chính đều là một nam một nữ, nội dung chính cũng chỉ xoay quanh quá trình yêu hận tình thù của hai người.

Suốt lúc đọc, Tô Du Du luôn trừng lớn hai mắt.

Phản ứng đầu tiên là, không ngờ trên đời lại có loại sách như thế này! Phản ứng thứ hai là, cuốn sách này cũng khá hay đó chứ!

Sau khi tiếp thu lễ rửa tội của truyện ngôn tình, Tô Du Du cũng hơi hiểu ra về các loại trạng thái của “thích” mà Yến Đường từng nhắc tới…

Nhưng mà, chỉ dựa vào mấy quyển tiểu thuyết, tất nhiên là không thể giải quyết được những thắc mắc tích góp từ lâu của Tô Du Du.

Vì thế, cô buông tiểu thuyết trong tay xuống, lần đầu tiên bắt đầu chủ động hóa giải vấn đề này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi