CHỈ CÓ THỂ CƯNG CHIỀU

Khi ăn cơm, Tô Du Du mới chậm chạp phát hiện Yến Trì có gì đó sai sai.

Khi xem phim điện ảnh, còn cả sau khi xem xong…

Cô nhìn người đối diện: “Vừa nãy không phải là anh ghen đấy chứ?”

Yến Trì dừng tay lại.

“Anh trẻ con quá đi!” Khóe miệng Tô Du Du không nhịn được mà cong lên.

….…

Sau khi cơm nước xong, hai người đi ra ngoài tản bộ.

Lúc đi ra một cửa hàng bán đồ xa xỉ, nhìn thấy bên trong có một đám người vây quanh, còn phát ra âm thanh cãi cọ ầm ĩ.

Tô Du Du nhìn bên trong một cái, nhìn bên kia chật như nêm cối, người vây quanh như tạo thành một bức tường thành, ba vòng trong ba vòng ngoài, căn bản là không thấy rõ cái gì cả.

Nhưng mà, khi đi ngang qua, lại nghe thấy có người nghị luận.

“Ở đây xảy ra chuyện gì thế?” Một người không chen vào được tò mò hỏi người bên cạnh.

“Nghe nói là đang bắt tiểu tam đấy!” Người trả lời dùng giọng điệu hóng hớt giải thích. “Mà con giáp thứ 13 kia nhìn trông còn rất nhỏ, hình như đang trong tuổi đi học. Tuổi còn trẻ như vậy, mà đã đắm mình trong trụy lạc rồi.”

Yến Trì cũng nghe thấy, không khỏi nhíu mày, kéo Tô Du Du đi nhanh qua.

Hai người không biết là, cô gái bị giật tóc, tát tai, quần áo xộc xệch bên trong, lại là người bọn họ quen biết.

Mà ngay khi cô gái trẻ bên trong ra sức phản công, áp đảo bắt lấy người phụ nữ phúc hậu phú quý bên trong, người vây xem cũng ít đi, thì cô ta đã nhìn xuyên qua đám người, nhìn thấy bóng dáng hai người rời đi, đáy mắt hiện lên tia tối tăm.

…...

Hạ Ngữ Vi che đôi mắt sưng tím lại, dùng túi xách che chắn bản thân, tránh không ít ánh mắt đánh giá của người đi đường, trở về một khu dân cư bình thường.

Tay cô ta run rẩy lục lọi túi xách một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy chìa khóa, lẩy bẩy mở cửa ra.

Cửa vừa mở ra, mùi rượu nồng nặc đã ập vào mặt.

Hạ Ngữ Vi mím chặt môi, nặng nề đóng cửa lại.

Lý Uyển nghe thấy tiếng động, đi từ trong phòng ra, nhìn Hạ Ngữ Vi chật vật, bộ dáng già hơn không ít, còn vô cùng tiều tụy, lập tức lo lắng hỏi: “Vi Vi, con bị sao vậy?”

Bộ dáng Hạ Ngữ Vi lúc này quả thật là hơi đáng sợ.

Tóc tai bù xù, quần áo trên người cũng bị xé rách mấy chỗ.

Đương nhiên, đáng sợ nhất là khuôn mặt của cô ta, má phải in dấu bạt tai rất mạnh, dưới mắt trái thì thâm tím, các chỗ khác trên mặt thì bị cào đến trầy xước.

Rốt cuộc thì vẫn là miếng thịt rơi từ người mình xuống, Lý Uyển thấy bộ dáng thảm hại này của Hạ Ngữ Vi, hốc mắt liền đỏ lên.

“Có đau không vậy? Mau tới đây, mẹ bôi thuốc cho con.”

Lý Uyển cầm lấy tay Hạ Ngữ Vi, kéo cô ta vào trong phòng, khi đi qua phòng khách, còn có thể thấy một người đang nằm rạp trên bàn.

“Vi Vi, con nghe mẹ nói, đừng tiếp tục làm chuyện này nữa được không? Coi như mẹ cầu xin con đi.” Lý Uyển vừa bôi thuốc cho Hạ Ngữ Vi, vừa lo lắng nói.

Tuy Hạ Ngữ Vi không nói với bà là cô ta đang làm cái gì, nhưng là một người mẹ, nhìn thấy cô ta suốt đêm không về nhà, còn có mấy món đồ đắt tiền cô ta mặc trên người, làm sao mà bà không biết được?

“Con sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, chúng ta chỉ cần an phận tìm một công việc, sinh hoạt thật tốt thôi.” Lý Uyển đã nói như vậy không biết bao nhiêu lần.

Sau khi Hạ Ngữ Vi chuyển trường, thành tích học tập liền xuống dốc nghiêm trọng, cuối cùng, khi thi đại học, ngay cả một trường đại học hạng bét cũng không trúng, chỉ đành đến học một trường nghề trong ba năm.

Hạ Ngữ Vi bặm môi, rồi lại tác động tới vết thương trên mặt, đau đớn làm cô ta hít một hơi thật sâu.

Tìm một công việc sao? Công việc gì?! Cái công việc mệt sống mệt chết, nghe người ta sai bảo, lương một tháng cũng chỉ có mấy ngàn nhân dân tệ, tiền lương một năm còn không đủ cho cô ta mua một cái túi xách sao?

Nếu chưa từng trải qua cuộc sống phú quý, thì Hạ Ngữ Vi sẽ chấp nhận số phận này.

Nhưng bây giờ, đã được trải qua cuộc sống chân chính là gì rồi, sao Hạ Ngữ Vi có thể đồng ý kiếm sống mệt mỏi như thế.

Không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, Hạ Ngữ Vi nhìn về phía Lý Uyển: “Nhà mình dạo này thế nào rồi ạ?”

Nói tới đây, ánh mắt Hạ Ngữ Vi hiện lên tia chán ghét.

“Còn có thể thế nào nữa?!” Lý Uyển thở dài một hơi.

Mấy năm nay, vì tìm Tô Du Du, Hạ Viễn Tân trở nên rất điên cuồng. Công ty vốn kinh doanh không tồi cũng trượt dốc không phanh, cuối cùng vì kinh doanh không ổn mà bị thu mua với giá thấp.

Nhà bọn họ cũng chuyển ra khỏi căn biệt thự rộng lớn, tới ở một khu dân cư bình thường.

Tuy cũng đủ sống, nhưng so sánh với cuộc sống trước kia, thì hiện tại đã xem như là nghèo túng.

Mà Hạ Viễn Tân lại không biết từ bỏ là gì, dù không chạy ra ngoài tìm kiếm lung tung nữa, nhưng suốt ngày lại rượu chè bê tha.

Hạ Ngữ Vi không nói gì, chờ Lý Uyển bôi thuốc cho mình xong, khi bà đang dọn dẹp hòm thuốc, thì cô ta đứng lên ra ngoài.

Hạ Viễn Tân đang nằm rạp trên bàn trong phòng khách, trong tay cầm mấy bình rượu rỗng, tóc bù xù, râu trên mặt đã bao lâu không cạo, quần áo dúm dó, mùi rượu hỗn loạn, tản ra một mùi hương rất khó ngửi.

Hạ Viễn Tân bây giờ, đâu còn có thể nhìn ra bộ dáng nho nhã lúc trước nữa.

Hạ Ngữ Vi nhấp nhôi, nhấc chân đá mạnh ông một cái.

Hạ Viễn Tân bị đá tỉnh, ngẩng đầu lên, hai mắt mang theo men say mà nhìn người trước mặt.

Nhìn thấy là Hạ Ngữ Vi, ánh mắt liền hờ hững.

Hạ Ngữ Vi cong môi: “Không phải là ông muốn tìm Tô Du Du sao? Để tôi nói cho ông biết nha?”

Hai mắt Hạ Viễn Tân mở to.

Hạ Ngữ Vi cười lạnh mà mở ra bức ảnh cô ta lưu trên mạng hôm trước, móng tay chọc mạnh vào màn hình, sau đó vứt đến trước mặt Hạ Viễn Tân: “Nó đang ở đại học Nam Thành đấy, đi tìm nó đi.”

Hạ Ngữ Vi cắn răng mà nói.

Cô ta hận Hạ Viễn Tân trước mặt, đều là con gái nhà họ Hạ, vì sao Hạ Ngữ Vi lại kém Tô Du Du.

Nếu không phải vì Hạ Viễn Tân liều mạng muốn tìm Tô Du Du, không đến công ty điều hành, thì cô ta sẽ trải qua cuộc sống như vậy sao? Sẽ phải nịnh bợ, chạy theo mấy lão già bụng phệ để có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý sao?

Trước kia Hạ Ngữ Vi kiêu ngạo vì Hạ Viễn Tân bao nhiêu, thì bây giờ liền cảm thấy ghê tởm ông bấy nhiêu.

Cho nên, ba ba như vậy, vẫn phải để lại cho Tô Du Du thôi!

Hai tay Hạ Ngữ Vi nắm chặt lại, móng tay dài găm sâu vào máu thịt, nhưng cô ta lại không hề cảm giác được gì.

….…..

Khi Tô Du Du ra khỏi phòng thí nghiệm, thì nhận được tin nhắn chuyển tiếp một bài viết từ Tô Mạn Mạn.

Tiêu đề là: [Sự kiện nhà họ C Nam Thành bắt tiểu tam, bật mí những nội tình mà bạn không biết về giới nhà giàu.]

Tô Du Du không biết Tô Mạn Mạn đã trở nên bà tám như vậy từ lúc nào, gửi một dấu hỏi chấm qua.

Tô Mạn Mạn: [Nhìn đi nha, vai chính là Hạ Ngữ Vi đó.]

Hạ Ngữ Vi sao? Nếu Tô Mạn Mạn không nói, thì cô sắp quên người này luôn rồi.

Tô Du Du nhấn vào, nhìn lướt qua, bất ngờ phát hiện địa điểm xảy ra là cửa hàng mà cô và Yến Trì đi ngang qua đợt trước.

Tô Mạn Mạn rất hưng phấn khi biết tin tức của Hạ Ngữ Vi, liền nhanh chóng đánh một đoạn dài tới, Tô Du Du vừa đi ra ngoài, vừa trả lời một vài câu, chủ yếu là vì không trả lời không được…

Hôm nay, công ty Yến Trì có chút việc, sẽ tới đây muộn một chút, Tô Du Du định đến nhà ăn trước rồi chờ anh.

Chẳng qua, mới vừa đi ra ngoài tòa thực nghiệm, đã bất ngờ phát hiện một người đàn ông trung niên đang chờ phía dưới.

Ông nhìn Tô Du Du đang từ từ đi xuống, môi nhịn không được mà giật giật: “… Du Du?”

Tô Du Du dừng chân lại, nhìn ông.

Hiếm khi Hạ Viễn Tân chỉnh trang lại bản thân sạch sẽ như hôm nay, mặc quần áo sạch sẽ, râu cũng đã cạo sạch, nhưng tổng thể trông vẫn rất suy sụp và tiều tụy.

So với bộ dáng ba năm trước, có vẻ già nua và nghèo túng hơn không ít.

Tô Du Du nhìn ông vài giây, cuối cùng cũng nhận ra.

Ba ba Hạ Ngữ Vi, cha ruột của cô…

“Chúng ta, có thể tâm sự được không?” Ánh mắt Hạ Viễn Tân vẫn luôn dừng trên mặt Tô Du Du, luyến tiếc rời đi, trong giọng nói cũng có vài phần sợ hãi không dễ phát hiện.

Tô Du Du im lặng một chút, cuối cùng cũng gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi