CHỈ CÓ THỦ ĐOẠN MỚI LẤY ĐƯỢC LÒNG NGƯỜI

Lục Chỉ làm theo yêu cầu trên thẻ nhiệm vụ, đổi trang phục sang một bộ đồ gợi cho hắn cảm giác quen thuộc khó hiểu. Áo sơ mi xám phối với quần tây nhã nhặn, lộ ra vóc dáng lưng cao chân dài, trông rất có phong thái của giới tinh anh, chỉ là không thuận tiện lắm trong quá trình chạy trốn lúc tận thế — chính hắn cũng không hiểu tại sao suy nghĩ này lại đột nhiên nhảy ra trong đầu mình.

Cố Kinh Bạch đã chờ sẵn từ lâu rồi, y mặc một bộ đồ thích hợp với thời tận thế, quần công nhân, giày Martin, áo T-shirt cùng màu, vừa người tôn dáng.

Quần áo này là kiểu dáng mà Cố Kinh chưa bao giờ mặc, nhưng Lục Chỉ vừa nhìn đã có càng cảm giác mãnh liệt rằng hắn thực sự đã từng gặp anh giai này ở đâu đó rồi!

Chắc chắn là kiếp trước đã gặp!

Có duyên, nhất định là có duyên.

Cố Kinh Bạch: “…” Không còn lời nào để nói. Tuy rằng Lục Chỉ không nói lời nào, nhưng y thừa hiểu mạch não kỳ lạ của Lục Chỉ, à mà y cũng không muốn thừa nhận là mình hiểu cho lắm.

Sau đó, Lục Chỉ xoay một vòng tại chỗ không góc chết, như một con khổng tước xòe đuôi, để Cố Kinh được chiêm ngưỡng hôm nay hắn đẹp trai cỡ nào.

Nỗ lực chải vuốt của hắn không thể để lãng phí được!

“Anh biết là đẹp rồi, đây là quần áo anh chọn mà, quên à?” Cố Kinh Bạch không thể không cắt ngang màn trình diễn tự kỷ của Lục Chỉ.

Lục Chỉ: Đúng là chỉ anh hiểu em!

Được rồi, Cố Kinh Bạch không còn cách nào khác.

Cả thành phố điện ảnh cực kỳ yên tĩnh, phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng san sát, mô phỏng lại y như đúc một góc phố xá hiện đại, là nơi giống với Giang Tả nhất mà Cố Kinh Bạch tìm được. Bọn họ chậm rãi sải bước dưới ánh mặt trời ấm áp, trời xanh mây trắng, tĩnh lặng như thu, giống như cả thế giới này chỉ còn lại hai người.

Nói thật là hơi đáng sợ, nhưng cũng hơi lãng mạn.

Là loại lãng mạn mà chỉ có vua tang thi mới hiểu được.

Lục Chỉ vẫn cố chấp ngồi xe lăn, tất nhiên không phải là để giả vờ yếu ớt mà là do hắn phát hiện, lúc đứng lên hắn lại thấp hơn Cố Kinh! [Đồng tử chấn động, không thể chấp nhận được.jpg].

Cố Kinh ở trong thế giới nhỏ này là một nghệ thuật gia có tính cách nhạy cảm, khụ, mặc dù Cố Kinh Bạch hoàn toàn không biểu hiện ra mặt này, chỉ khi nhìn Cố Kinh giữa đám người mới kinh ngạc phát hiện y thực sự không phải một Alpha theo tiêu chuẩn truyền thống. Hoắc Chi Trĩ thì hoàn toàn ngược lại, bản thân hắn trong nhóm Omega đã tính là cao gầy hiếm thấy với đôi chân dài mạnh mẽ thẳng tắp, nhưng dù gì cũng bị hạn chế về gen nên vẫn lùn hơn Cố Kinh một chút, phải nhón chân lên mới miễn cưỡng cao bằng nhau.

Làm công nhưng lùn hơn là lôi điểm của Lục Chỉ đó QAQ.

Nhưng Cố Kinh Bạch thì không.

“Sao không đứng lên đi cùng anh?” Cố Kinh Bạch đưa tay ra mời mọc Lục Chỉ. Tình cảnh này càng khiến Lục Chỉ vô thức nhớ lại nhiều hình ảnh không thuộc về thế giới này. Vẫn là đôi tay này cầm tóc hắn, còn chủ nhân của đôi tay thì cười đến nghiêng tới ngả lui, miệng nói chắc nịch: “Thầy Tony đại danh đỉnh đỉnh, không bao giờ chế ra bại phẩm, phải làm cho thật đẹp mới được!”

Lục Chỉ lại rất muốn hỏi: Xin thưa thầy Tony, mặc Hán phục hợp với một chùm tóc củ tỏi trên đầu à?

Cái gu thẩm mỹ này…

Đúng là nghiệp chướng.

Thế nhưng tình cảnh trong trí nhớ lại khác. Một tên mắt mù đang vỗ tay cổ vũ Cố Tony, khen ngợi mù quáng, cái gì mà không hổ là tay nghề của Cố đại thần, gì mà nhìn đường cắt ngẫu hứng đẳng cấp, gì mà độ cong mang đầy khí tức nghệ thuật, kỹ năng này đúng là của người trời, phàm nhân hiếm có cơ hội được chiêm ngưỡng. Đẹp, đúng là đẹp quá đi mất thôi!

Không hiểu sao hơi muốn cắn người.

Lục Chỉ vừa nghĩ vừa không kìm được vô thức cong khóe môi, có vẻ đây là một quãng hồi ức khiến người ta nhớ đến sẽ thấy vui vẻ. Lục Chỉ đặt tay lên tay Cố Kinh, tiếp nối cảnh đẹp trong tưởng tượng.

Mặt trời đầu thu vẫn còn khá lớn, ánh nắng gắt của ngày thu dường như còn đang cố nhen nhóm chút hơi tàn của mùa hè. Cố Kinh Bạch… đột nhiên có cảm giác mát mẻ trước nay chưa từng có. Không phải có tình uống nước ấm*, mà là Lục Chỉ như đang cầm một cái máy sấy tóc, chậm rãi cẩn thận thổi lên người Cố Kinh Bạch, mang theo cả mùi hương thuộc về Lục Chỉ.

(*nguyên gốc là 有情饮水暖 – có tình uống nước ấm: ý chỉ đời sống tinh thần được thỏa mãn, hạnh phúc, chỉ cần uống nước thôi cũng thấy no. Bắt nguồn từ bộ phim “Người tình lừa đảo” của đạo diễn Vương Tinh – baidu)

Cố Kinh Bạch híp mắt, hưởng thụ gió mát và mùi hương khiến cho tinh thần y sảng khoái: “Hôm nay mùi nước hoa của em rất đặc biệt.”

“Đặc biệt thế nào?” Lục Chỉ sững sờ, thật ra hôm nay lúc ra ngoài hắn không xịt nước hoa.

“Không miêu tả được, nhưng mà rất dễ chịu.” Cố Kinh Bạch không thể diễn tả được bằng lời, y chỉ có thể xác định được đây là mùi hương mà y cực kỳ thích, như gió biển vào đêm hè, như nắng ấm vào ngày đông, cũng giống hương thơm của mực mới viết trên trang giấy, khiến Cố Kinh Bạch trở nên hơi phấn khích, chăm chú thưởng thức rồi lại càng muốn nhiều hơn.

“Em cũng có ngửi thấy, nhưng mà là mùi bạch đào ô long.” Lục Chỉ hình dung rất cụ thể, lạnh lẽo, trong suốt, lại mang hương thơm ngọt khiến người ta mơ tưởng nhớ mong, là mùi hương chỉ thuộc về Cố Kinh Bạch.

Cố Kinh Bạch kinh ngạc nhìn Lục Chỉ. Cố Kinh không thích bạch đào ô long, mà ở thế giới này Cố Kinh Bạch cũng chưa từng dùng qua loại nước hoa mà y rất thích này, một chút cũng không dùng. Nói cách khác, Lục Chỉ nói như vậy hoặc là do hắn đã nhớ lại thế giới trước, hoặc là do… hôm nay một trong hai người không dùng nước hoa, để lộ ra mùi tin tức tố độc nhất chỉ xuất hiện khi tìm được bạn đời phù hợp.

Trước đây Cố Kinh Bạch vẫn còn khá mới lạ với thế giới ABO sáu loại giới tính này, kiểu như, rốt cuộc mùi vị tin tức tố là như thế nào? Là kiểu mỗi người một loại mùi vĩnh viễn không thay đổi à? Một tinh cầu có đến hàng tỷ nhân khẩu, chẳng nhẽ cũng sẽ có nhiều mùi hương khác nhau luôn ư? Nếu bị trùng lặp mùi với nhau thì sao bây giờ? Hơn nữa, giả sử có người có mùi thịt nướng, đến khi phát tình, nửa kia hẳn sẽ ngửi thấy mùi đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, như thế thì chẳng phải nên thỏa mãn cơn thèm ăn trước à…

Đến tận lúc này Cố Kinh Bạch cuối cùng cũng tìm được đáp án.

Tin tức tố không cố định, ít nhất thì tin tức tố của cư dân [Thế giới nhỏ 1314] không phải, người ngửi được thích mùi gì thì tin tức tố sẽ có mùi đó, giống như tình dược trong Harry Potter vậy, nôm na là một loại mùi khiến người ta thần hồn điên đảo.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí đột nhiên nóng lên.

Cố Kinh Bạch không thể không buông tay Lục Chỉ ra, bởi vì thật sự quá nóng, nóng từ da thịt đến tinh thần. Y thậm chí không thể tiếp tục nhìn vào mắt Lục Chỉ được nữa, chỉ có thể giả vờ không có gì, quay đi ngắm nghía đường phố không một bóng người: “Kiến trúc này mô phỏng chân thực phết nhỉ?”

Lúc đang độc thoại một mình, y tự hiểu là Lục Chỉ cũng biết.

Nói xong câu này, Cố Kinh Bạch cũng mặc kệ, không quan tâm đến câu trả lời cho lắm, y hỏi qua một vấn đề khác chẳng theo logic gì: “Em từng nghe nói đến không gian mười chiều bao giờ chưa?”

Lục Chỉ cuối cùng cũng hồi thần, trước kia Cố Kinh cũng từng nói qua rồi, không ngờ bệnh trung nhị của Cố Kinh vẫn chưa khỏi. Dù vậy, chỉ cần Cố Kinh vui, hắn sẽ phối hợp, vì vậy Lục Chỉ nói: “Có lẽ cũng biết chút chút, bọn anh đi đến các thế giới nhỏ để chấp hành nhiệm vụ đúng không? Nhiệm vụ của anh là gì, thưa ngài trưởng phòng?”

“Cứu vớt thế giới.” Thật đấy không lừa đâu, Cố Kinh Bạch tô vẽ thêm cho nhiệm vụ của mình một chút, bởi vì cái danh xưng phòng Thâm tình nghe có vẻ không đứng đắn cho lắm.

“Há, Avengers à?” Lục Chỉ lúc nào cũng có thể tìm được cách lý giải hợp lý, “Vậy siêu năng lực của anh là gì?”

Không biết tại sao, Lục Chỉ luôn cảm thấy dáng vẻ giương cung bắn tên của Cố Kinh chắc chắn là đẹp trai rạng ngời. Mũi tên như nước cắt ngang trời cao, cắt qua người vô số tang thi. Lại là tang thi, Lục Chỉ cúi đầu ngẫm nghĩ, xem ra gần đây hắn có vẻ hứng thú với đề tài này hay sao ấy, về nhà phải tìm mấy bộ phim tận thế để nghiên cứu thêm mới được, tiện thể có cớ rủ rê Cố Kinh xem cùng, tuyệt vời!

“… Bọn anh không giống với Avengers.” Cố Kinh Bạch bất đắc dĩ, “Cũng không có siêu năng lực, chủ yếu dựa vào khoa học kỹ thuật.”

Dị năng chỉ là một hình thức biểu hiện ra ngoài của tinh thần lực, nhưng cũng không phải tất cả những ai có tinh thần lực đều có được dị năng, ít nhất thì Cố Kinh Bạch không có, chỉ ở thời điểm y cải tạo cơ thể nhân tạo rồi được hỗ trợ đặc thù thì mới có thể sử dụng dị năng.

“Hiểu rồi, người nghèo dựa vào biến dị, người giàu dựa vào khoa học kỹ thuật.” Lục Chỉ gật gù, “Rất hợp lý.”

Cố Kinh Bạch: =.= Em im đi.

Lục Chỉ tất nhiên không thể im được rồi, hắn là người thích nói nhiều, không nói gì có mà nghẹn chết mất: “Thế thì thế giới này cũng phải cứu à? Có cần giúp gì không? Nếu chưa xong thì em có nhiều tiền lắm.”

“Sắp xong rồi.” Cố Kinh Bạch đá đá sàn xi măng bị mặt trời hun như sắt nóng, y chưa bao giờ cảm thấy thấp thỏm như thế này, sau khi hít sâu mấy hơi mới quyết định nói ra. Đây là chuyện mà y đã muốn nói từ trước cả khi phát hiện ra Lục Chỉ là vua tang thi, “Anh hẹn em tới đây là để hỏi, em có muốn khám phá vũ trụ này cùng anh không?”

Ngay cả vấn đề thị thực người nhà cũng chuẩn bị xong hết rồi.

“Lãng mạn thế?” Hai mắt Lục Chỉ lập tức bừng sáng, vui đến muốn bay thẳng lên trời, dường như hắn đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi, hắn đáp chắc nịch: “Em đồng ý!”

Em sẽ đi cùng anh đến bất cứ nơi nào, sẽ cùng anh trải qua tất cả những ngày vui vẻ hay buồn chán, bởi vì em chỉ muốn ở bên cạnh anh mãi mãi thôi.

Cố Kinh Bạch không ngờ Lục Chỉ trả lời không chút nghĩ ngợi như vậy, ngơ ngác nói: “Thế, không cần suy nghĩ thêm chút nữa à?”

Trong mắt Lục Chỉ viết đầy chữ “Còn phải cân nhắc cái gì nữa?” hỏi ngược lại y, hận không thể đồng ý ngay lập tức ấy chứ. Không chờ Cố Kinh phản ứng lại, hắn thừa dịp này tuôn ra mấy lời đã chất chứa trong lòng từ lâu, nói: “À đúng rồi, anh biết không? Em đã nghiên cứu về vấn đề tang thi sống dựa vào cái gì, cũng như việc nếu như cả trái đất đều biến thành tang thi thì sẽ như thế nào rồi.”

Vừa nói xong thì chính Lục Chỉ cũng choáng váng, hắn đúng là thiên tài, thế mà lại có thể lôi ra một việc không liên quan để tiếp chuyện.

Nhưng Cố Kinh Bạch hiểu.

Lục Chỉ thật sự nghe hiểu những điều y nói với hắn lúc trước trong khoang cấp cứu. Bên trong không gian trắng tinh ấy, Cố Kinh Bạch hỏi Lục Chỉ, cậu có biết tang thi sinh tồn dựa vào năng lượng gì không? Cậu có biết nếu tất cả mọi người biến thành tang thi thì tinh cầu này sẽ biến thành cái gì không?

Lúc đó Lục Chỉ một câu cũng không trả lời được, nhưng bây giờ hắn có thể thao thao bất tuyệt ba ngày ba đêm không ngừng. Cho dù mất trí nhớ, đáp án đó dường như vẫn vững vàng khắc sâu trong linh hồn hắn, bởi vì chuyện này thực sự rất quan trọng.

“Anh đã nghe qua lý giải về vũ trụ của một nhà vật lý học ở nước M chưa?”

“Là cái gì?”

“Chúng ta, em muốn nói là con người, trong thân thể con người có rất nhiều nguyên tố duy trì sự sống, những nguyên tố này thực chất đều bắt nguồn từ mười triệu năm trước, thời điểm vụ nổ Big Bang, sau khi các ngôi sao chết đi tạo thành những nguyên tử như bột mịn. Cho nên, về lý thuyết thì con người cũng không cần ngửa mặt lên trời mới nhìn thấy sao.”

Anh chính là một ngôi sao rực sáng lộng lẫy đó.

Lục Chỉ không biết đã chuẩn bị bao lâu cho thời khắc này.

Mặc dù Cố Kinh Bạch đã từng đọc qua thông tin này trong thư viện của Cục quản lý, nhưng khi nghe thấy Lục Chỉ nói vậy, vẫn có một thứ cảm xúc khó tả nào đó dấy lên trong lòng y.

Lục Chỉ tiếp tục nói: “Con người cần đồ ăn, cây cối cần ánh sáng mặt trời, tang thi cũng cần năng lượng chứ không phải động cơ vĩnh cửu. Chỉ có điều khác với con người và cây cối, tang thi phải thu thập một loại nguyên tử hoạt tính rất trừu tượng, lúc thiên thạch từ vũ trụ rơi xuống địa cầu làm thay đổi từ trường mới có thể sinh ra nguyên tử này.”

Đây cũng là lý do tại sao trước đó Cục quản lý cho phép Cố Kinh Bạch mang máy làm sạch theo, chờ đến khi máy móc dọn sạch được thiên thạch, tang thi sinh tồn dựa vào nguyên tử hoạt tính cũng sẽ từ từ biến mất, theo đó thế giới sẽ trở về như trước kia.

Chỉ có không gian mười chiều là nơi duy nhất thu nhận nguyên tử hoạt tính, còn những thế giới khác thì không.

Thời điểm phát hành “Kế hoạch Z”, bọn họ phải tham khảo nguyên nhân hình thành tinh cầu tang thi một cách cẩn thận và chân thực nhất, đại khái đây cũng là lý do mà [Thế giới nhỏ 156] ra đời.

“Tang thi không thể sinh đẻ duy trì nòi giống, nguyên tử kia cũng không thể bảo đảm cho bọn họ sống mãi. Nếu như con người trên toàn cầu đều biến thành tang thi, thì tương lai đang chờ họ chính là toàn bộ thế giới đi đến diệt vong. Có thể tinh cầu vẫn còn sức sống bừng bừng, nhưng sẽ không còn sinh vật có trí khôn nữa.” Theo phán quyết của Liên minh Vũ trụ, một tinh cầu như vậy sẽ trở thành một hành tinh năng lượng, không có tương lai.

Từ rất lâu về trước Cố Kinh Bạch đã viết một báo cáo nghiên cứu liên quan đến đặc tính đồng quy vu tận này của tang thi.

“Cho nên, một vua tang thi ngông cuồng muốn tang thi hóa cả một hành tinh sẽ đại biểu cho việc hắn đang tự mình chặt đứt sinh cơ cuối cùng của tinh cầu này. Hắn hại chết tất cả mọi người, có lẽ lúc làm ra hành động đó, hắn không hề biết gì về hậu quả tai hại của nó.” Bởi vì không biết gì cho nên mới không sợ.

Sinh vật có trí khôn sẽ không bao giờ quên mất sự quan trọng của mạng sống.

Cố Kinh Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc giảng giải của Lục Chỉ, vốn dĩ y muốn tạo ra một hồi ức đẹp đẽ cho Lục Chỉ, cuối cùng ngược lại, là Lục Chỉ mang đến cho y vô vàn bất ngờ.

“Hóa ra anh là một ngôi sao, chẳng trách lúc vừa nhìn thấy anh, em đã không thể dời mắt nổi.”

*

Sau khi Cố Kinh Bạch trở lại không gian mười chiều, mọi chuyện đều tiến triển theo dự đoán của trợ lý nhỏ AI — Cố Kinh trở về, Hoắc Chi Trĩ cũng chủ động thức tỉnh. Bọn họ bước tiếp trên con đường mà mình đã chọn, cho dù là phát triển sự nghiệp, hay là trả thù người cha đốn mạt, đây đều chuyện mà bản thân bọn họ tự mình làm, không cần bất cứ ai nhúng tay vào làm hộ.

Sau khi được trải nghiệm văn ngược văn ngọt xong, Cố Kinh Bạch rất muốn kiến nghị biên kịch Tiểu Nam thử sức với thể loại sảng văn.

Sau khi Hoắc Chi Trĩ thành công thức tỉnh, theo quan sát của trợ lý nhỏ AI, [Thế giới nhỏ 1314] vẫn vận hành ổn định như trước, điều này chứng minh việc Lục Chỉ rời đi không gây ra bất kỳ vấn đề nào.

Sau đó Cố Kinh Bạch tới phòng y tế, y muốn làm người đầu tiên mà Lục Chỉ nhìn thấy khi mở mắt ra. Đôi mắt kia trắng đen rõ ràng, luôn sáng lấp lánh mỗi khi nhìn y, thế nhưng y chờ mãi không thấy.

Nhân viên phòng y tế cũng phát sầu: “Tình huống này rất hiếm gặp, trên lý thuyết thì khả năng xảy ra cũng không lớn.”

“Cho nên rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

“Hố đen vũ trụ? Hằng tinh mới hình thành? Chuyện gì cũng có thể xảy ra. Điều duy nhất tôi có thể nói cho anh biết là, hiện giờ tinh thần thể của cậu ấy hẳn là đã bị rơi xuống một thế giới nào đó không biết tên. May mà cơ thể vẫn hoàn toàn bình thường, chứng tỏ cậu ấy vẫn còn sống.” Đây là trong cái rủi có cái may rồi.

“Vậy phải làm thế nào mới tìm được tinh thần thể của Lục Chỉ về đây?” Cố Kinh Bạch hỏi.

Trả lời y là một hồi im lặng.

Trợ lý nhỏ AI cố hết sức giảm độ tồn tại của mình xuống, nó cũng không ngờ miệng mình lại xui xẻo như vậy, xác suất còn bé hơn cả một phần vạn nữa, thế mà lại bị nó nói trúng. Lục Chỉ thật sự bị ném văng đi đâu mất rồi.

“Tinh thần lực vẫn luôn là một lĩnh vực rất huyền diệu, từ trước đến nay ngay cả không gian mười chiều cũng không thể hoàn toàn nắm bắt được.” Nhân viên y tế cẩn thận quan sát sắc mặt của Cố Kinh Bạch, ám chỉ một cách cực kỳ uyển chuyển, “Một số trường hợp tinh thần thể sẽ tình cờ gây ra chuyện thần kỳ, chúng tôi không có cách nào lý giải chuyện này cũng như không còn biện pháp nào nữa, chỉ đành, chỉ đành chờ đợi kỳ tích xảy ra thôi.”

Trên thực tế, theo như những dữ liệu của phòng y tế, kỳ tích được gọi là kỳ tích bởi vì, về cơ bản thì nó chưa từng xảy ra.

Cho nên Cục quản lý mới không tiếc trang bị, cưỡng chế yêu cầu mỗi nhân viên khi thi hành nhiệm vụ bắt buộc phải sử dụng cơ thể nhân tạo, như vậy mới có thể tránh việc bị lạc mất tinh thần thể.

Nguyên nhân mà Cục quản lý ngăn cản việc Lục Chỉ cưỡng ép xuyên qua chính là đây.

Mọi hành động luôn kéo theo một kết quả, Cố Kinh Bạch thậm chí không thể tìm được căn nguyên của chuỗi phản ứng dây chuyền này để mà trách cứ, muốn trách thì chỉ có thể trách chính y.

“Chuyện này liên quan gì đến anh đâu?” Trợ lý nhỏ AI cố gắng an ủi Cố Kinh Bạch, có vẻ nó cảm thấy cho dù mình nói gì cũng không ổn nên chỉ đành lo lắng nói, “Em nhất định sẽ nghĩ cách giúp anh tìm Lục Chỉ về.”

“Cảm ơn em.” Cố Kinh Bạch nói xong lập tức lao vào thư viện, vùi đầu nghiên cứu trong biển tri thức mênh mông, hòng tìm được biện pháp tìm lại tinh thần thể không biết lạc đi phương nào của Lục Chỉ.

Chẳng còn thời gian để nghĩ về chuyện gì khác nữa.

Cố Kinh Bạch chưa bao giờ tin vào số mệnh, lần này cũng vậy, y sẽ không ngồi chờ cái gọi là kỳ tích kia, y chỉ muốn Lục Chỉ quay về thôi. Thậm chí nếu bây giờ Lục Chỉ đột nhiên mở mắt ra, nói với y rằng em lừa anh đấy, em chỉ muốn làm anh lo lắng thui nè, Cố Kinh Bạch chắc chắn sẽ không tức giận. Đáng tiếc, kiểu đùa giỡn không có chừng mực này, Lục Chỉ không làm được.

“Nhất định sẽ có cách.”

Cố Kinh Bạch quyết định gửi đơn xin nghỉ phép lên cấp trên, nghỉ luôn một đợt phép năm dài dằng dặc không biết ngày quay lại. Y đã làm việc ở Cục quản lý Thời Không cả trăm năm rồi, ngày nghỉ phép hàng năm tích lũy lại đã đủ để y nghỉ luôn cả đời này. Nhưng Cố Kinh Bạch cũng không định từ chức, bởi vì y tin chắc rằng sau khi tìm được Lục Chỉ, bọn họ còn phải cùng nhau đi khám phá thật nhiều thế giới vô danh nữa kìa.

Cấp trên cực kỳ thông cảm với vấn đề này.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, nhưng đến giờ Cố Kinh Bạch vẫn chưa thể tìm được biện pháp nào để định vị tinh thần thể, ngược lại y phát hiện ra một chuyện — trong thư viện, không phải Lục Chỉ trùng hợp đọc được cùng một quyển sách với y, mà là Lục Chỉ mượn đọc tất cả những quyển sách mà Cố Kinh Bạch từng mượn.

Bọn họ khác nhau là thế, nhưng Lục Chỉ nguyện ý tìm mọi cách để hiểu hơn về Cố Kinh Bạch.

Lý trí của Cố Kinh Bạch nói cho y biết y cần phải tiếp tục nghiên cứu một cách lý trí chứ không phải xem xét mấy thứ cảm tính này, nhưng y không khống chế nổi, tay cứ ngừng lại ở một trang nào đó mãi mà không lật qua được. Đúng lúc này, trợ lý nhỏ AI vắng mặt đã lâu lại kích động login: “Nhanh, mau khen em đi, em đúng là một thiên tài! Em biết ngay mà, trên thế giới này không có lỗ hổng mà em không lách qua được!”

“Cái gì cơ?” Cố Kinh Bạch cảm thấy đầu óc mình như ngừng hoạt động.

“Em tìm thấy Lục Chỉ rồi!” Trợ lý AI đi vào trọng điểm rất nhanh, không hề có ý định trêu đùa.

Cố Kinh Bạch thất thố đứng bật dậy, kích động hỏi: “Em tìm được kiểu gì?” Lời nói hơi to tiếng khiến cho không ít người trong thư viện liếc sang. Cố Kinh Bạch áy náy xin lỗi mọi người, theo trợ lý nhỏ AI vội vã rời khỏi thư viện.

Trên đường, trợ lý nhỏ AI đơn giản nói qua biện pháp tìm người: “Cũng không có gì, anh đã nghe qua phương pháp loại trừ chưa?”

Liệt kê ra tất cả, rồi đi tìm ở từng thế giới một.

“Đối với con người các anh thì cách này đúng là rất khó, nhưng em là ai cơ chứ, em là AI duy nhất sinh ra từ trí tuệ cao cấp đó.” Trợ lý nhỏ AI giải toán ngày đêm không ngừng một giây nào, lần theo danh sách các thế giới quy mô nhỏ, vừa, lớn được đăng ký tại Cục quản lý Thời Không, tìm từ số [1] đến số [950123], sau đó, nó tìm được rồi.

“!!!”

“Đừng có cảm ơn, em sẽ thấy anh rất buồn nôn.”

“Anh có thể…”

Trợ lý nhỏ AI không chờ Cố Kinh Bạch nói xong đã cắt lời trước: “Đương nhiên là anh có thể đi đến thế giới kia rồi. Đoán xem? Không ngờ lại trùng hợp như thế, [Thế giới lớn 950123] là thế giới tu chân mà anh từng đến để chấp hành nhiệm vụ hồi còn làm việc ở phòng Nghịch tập. Anh còn ấn tượng gì về nó không?”

Cố Kinh Bạch có ấn tượng với thế giới này, lúc đó y vẫn là người mới, phải đi hoàn thành một nhiệm vụ cực kỳ khó khăn.

Nhiệm vụ là trợ giúp cố chủ nghịch tập.

Cố chủ tên là Cố Thị, là một thiên chi kiêu tử trong thế giới tu chân “Bạch Ngọc Kinh”, bị người ta huỷ linh căn, đập tan linh mạch toàn thân, chính miệng Thánh Y đã khẳng định rằng y đã hết duyên với con đường tu tiên. Sau khi tin tức bị truyền ra, người người than thở tiếc hận, y lại gặp phải càng nhiều biến cố. Cố Thị bị hôn phu từ hôn, cha mẹ lựa chọn bồi dưỡng một đứa con khác, sư môn cũng quay đầu với y, không thèm để ý.

Một chữ “thảm” cũng không đủ để hình dung tình cảnh của Cố Thị, bị rơi từ trên mây xuống mặt đất.

Nhưng có lẽ đây vốn chính là đạo của Cố Thị, ở Bạch Ngọc Kinh có ba ngàn đại đạo, mỗi người tu chân đều có đạo của riêng mình. Đạo của Cố Thị chính là kiểu “trời cao phó thác sứ mệnh trọng đại cho kẻ nào, trước tiên phải rèn chí qua khổ tâm…”, cứ lần này đến lần khác bị quật ngã, lại lần này đến lần khác đứng lên.

Cố Thị nhất định phải tự đứng lên.

Nhưng bởi vì bị tàn phá từ quá sớm nên chẳng còn khả năng vực dậy nữa.

Nhiệm vụ của Cố Kinh Bạch chính là thay Cố Thị ngược gió trở mình.

Nhưng chuyện là, dường như đây là một nhiệm vụ không thể hoàn thành được. Lúc đó trong Cục quản lý đã có không ít tiền bối thành danh lâu năm đi thử nhiệm vụ, không một ai thành công. Không phải là do nghịch tập có độ khó quá cao, dù sao bọn họ cũng được phép sử dụng cơ thể nhân tạo do Cục quản lý Thời Không cấp cho, muốn linh căn linh mạch thế nào thì sẽ có cái đấy. Khó khăn thực sự đây là, bất luận bọn họ chọn con đường nào để trở mình thì cố chủ — Cố Thị bản auth vẫn chỉ là một kẻ tàn phế.

Khi đối mặt với nhiệm vụ này, Cố Thị cảm tưởng như đang xem mấy bộ phim điện ảnh đồng nhân của mình vậy. Tác phẩm mãi mãi chỉ là tác phẩm chứ không thể thay đổi được hiện thực. Cố Thị vẫn không thể ngộ đạo, đây đích thị là một nhiệm vụ khó nhằn.

Cho đến tận khi Cố Kinh Bạch bất ngờ tiếp nhận nhiệm vụ này của phòng Nghịch tập. Thật ra y cũng không có ý tưởng đột phá nào, chỉ là trước khi bắt đầu nhiệm vụ y đã đi tìm cố chủ Cố Thị để trao đổi một buổi, cố gắng tìm ra mong muốn thực sự của Cố Thị cũng như chuyện yêu hận tình thù của Cố Thị.

Chính nhiệm vụ lần đó đã tạo nên thói quen bắt buộc phải trao đổi với cố chủ trước khi bắt đầu nhiệm vụ của Cố Kinh Bạch sau này, bởi vì y đã thành công.

Cố Kinh Bạch dùng thân phận của Cố Thị khai sơn lập phái, đắc đạo thành thánh, chém ma quân, giải cứu nhân gian. Nghịch tập đến mức có thể nói là đúng quy đúng củ, hơn nữa sau khi cố chủ Cố Thị xem xong lại triệt để giác ngộ, phi thăng tại chỗ.

Tất cả mọi người trong Cục quản lý vây xem cảnh này đều hô to: thật là đỉnh!

Cố Thánh Nhân đạt được thánh vị siêu phàm thoát tục ở không gian mười chiều, việc này ngay cả bản thân ông cũng không hiểu nổi rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Có lẽ chỉ đơn giản là cơ duyên đã đến, cũng có lẽ chỉ là do trong nháy mắt nào đó Cố Kinh Bạch trở thành người thầy dẫn đường cho ông. Nói chung là ông cứ thế mà giác ngộ, ông vừa là vạn vật, cũng không phải vạn vật. Ông không cần linh căn, không cần linh mạch, thậm chí không cần ‘đạo’ mà thiên đạo đã sắp đặt cho ông, ông chỉ là chính ông mà thôi. Gặt hái nhân quả, siêu thoát khỏi ngũ hành.

“Biết tại sao lại nói em là giỏi nhất không? Trước khi đi Cố Thánh Nhân đã bảo, ông nợ anh một hồi nhân quả, ngày nào đó có cơ hội sẽ trả lại.”

Cố Kinh Bạch gật đầu: “Em cảm thấy đây chính là thời cơ mà Cố Thánh Nhân đã nói?”

“Em không nghĩ ra có lúc nào mà chúng ta sẽ cần ông ấy hơn so với lúc này nữa.” Trong lòng trợ lý nhỏ AI suy nghĩ, cho dù đây không phải là thời cơ mà ông ấy nhắc tới, Cố Thánh Nhân mà không xuất hiện thì nó cũng sẽ tự mình đi tìm Cố Thánh Nhân. Liên hệ được với thánh nhân cũng không phải dễ, nhưng nó còn có thể loại trừ mà, cứ đi tìm từng thế giới một rồi kiểu gì chả gặp.

May là trợ lý nhỏ AI suy đoán đúng, đây đúng thật là cơ duyên mà Cố Thị đã từng đề cập tới.

Bọn họ ra khỏi thư viện, nhìn thấy thánh nhân đã chờ sẵn bên ngoài.

“Tôi sẽ cho cậu sử dụng thân phận của tôi, cậu muốn làm gì tùy cậu. Trên thực tế, thế giới kia về cơ bản đều là việc mà cậu từng trải qua, tôi chỉ là người đứng ngoài, thân phận này vốn là của cậu. Tôi đến đây chỉ để nhắc nhở cậu rằng, cậu sẽ không thể quay lại quá khứ khi trước được nữa, chỉ có thể tiến vào thế giới hiện tại thôi. Cậu có còn nhớ kết cục thế nào không?”

Thiên địa xao động, tình kiếp của thánh quân sắp tới. Thời ấy trong Cục vẫn cho phép nhân viên được chọn cách tự kết liễu để chạy trốn, Cố Kinh Bạch đã dùng cách thức đơn giản thô bạo này để tránh khỏi tai kiếp.

Nhưng bây giờ điều nên đến vẫn phải đến thôi.

Cố Kinh Bạch cảm thấy chuyện này rất dễ giải quyết: “Tôi trực tiếp chuyển sang tu đạo Vô Tình là được.”

“Cậu có thể khống chế bản thân nhưng sẽ không thể khống chế được người khác.” Cố Thị nhắc nhở.

“Tôi sẽ nghĩ cách.”

Năm đó trợ lý nhỏ AI còn có một máy phụ theo chân Cố Kinh Bạch cùng làm nhiệm vụ nên có lưu trữ tọa độ tại Bạch Ngọc Kinh, vừa hay có thể lén lút phân ra một cơ thể để qua đó hỗ trợ.

Trước khi xuyên qua, Cố Kinh Bạch lần nữa góp nhặt tư liệu hiện giờ của Bạch Ngọc Kinh, ít nhất phải biết nơi y xuyên qua cách với lúc y làm nhiệm vụ bao nhiêu năm, phân bố thế lực tương quan thế nào, cũng như vị trí mà Lục Chỉ có thể đang ẩn náu.

Cố Kinh Bạch vừa đọc tư liệu vừa phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái. Năm đó lúc y thi hành nhiệm vụ, Bạch Ngọc Kinh đã là một thế giới lớn khá hoàn chỉnh, đã đạt đủ tất cả các điều kiện lên cấp, vậy mà nhiều năm trôi qua vẫn trì trệ chưa được sát nhập vào không gian mười chiều.

“Thế giới kiểu này, tình hình có lẽ rất phức tạp.” Trợ lý nhỏ AI phân tích, cho dù là Cố Kinh Bạch cũng không thể bảo đảm được y sẽ tìm được Lục Chỉ rồi an toàn trở về.

Nhưng Cố Kinh Bạch phải đánh cược một lần thôi!

Trợ lý nhỏ AI lo lắng nói: “Anh có thể bảo đảm bản thân không yêu người khác nhưng làm sao ngăn cản được người khác yêu anh?” Một khi sinh ra tình kiếp, Cố Kinh Bạch có thể sẽ thất bại, hoặc sẽ vĩnh viễn bị giữ lại ở cái thế giới đình trệ này.

“Anh đã quan sát rồi, hiện giờ, thế giới này về bản chất có lẽ cũng là diễn sinh từ một quyển tiểu thuyết đồng nhân.”

“Thì?” Trợ lý nhỏ AI nghe hổng hiểu.

“Tiểu thuyết đồng nhân trên Tấn Giang.”

“… Hả?”

Cố Kinh Bạch giới thiệu cho trợ lý nhỏ AI cơ thể nhân tạo mới toanh của y — thân xác trẻ con không thể lớn lên trong vòng ít nhất trăm năm nữa.

“Ai dám quẩy trên điểm lôi này đây?”

[Hết chương 41]

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi