CHỈ CÓ TÔI HIỂU ĐƯỢC NHU TÌNH CỦA ANH ẤY

Đường Vực vẫn đứng ở đầu hướng gió, chắn gió cho Minh Chúc, sau khi Lục Trác Phong nhảy xuống từ máy bay trực thăng, máy bay trực thăng chuyển phương hướng hạ cánh, hướng gió cũng di chuyển theo, từ bên phía Đường Hinh thổi qua bên phải, giọng Đường Hinh cũng theo gió bay loáng thoáng vào tai anh.

Sống chung rất tốt?

Anh cười lạnh.

Đường Hinh trong lòng run sợ mà nhìn anh, cảm thấy anh ta rất không được vui vẻ, trên mặt chỉ thiếu chưa viết lên vài chữ: Sống với anh cũng không tệ nhé!

Cô nàng cúi đầu xuống, không dám đối mắt với anh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: Xong rồi xong rồi … bị ông chủ nghe được những lời nói không biết xấu hổ này, quả thực là muốn chết đi cho xong, còn có thể lăn lộn trong công ty hay không đây.

Minh  Chúc bị cô nàng giữ đến chặt cứng, quay đầu lại, nhìn thấy một mặt hốt hoảng của cô, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Đường Hinh vội vàng lắc đầu: “Không có gì không có gì.”

Cô đang phân vân, không biết có nên tìm cơ hội giải thích với ông chủ hay không? Hay là nịnh nọt vài câu?

Bên cạnh, Khương đạo lớn tiếng hô: “Lục đội, màn biểu diễn vừa rồi thật là kích thích mà.”

Lục Trác Phong mỉm cười gật đầu, hững hờ nhìn về phía Minh Chúc, cô cột tóc đuôi ngựa, giống như lúc học trung học không khác một chút. Minh Chúc cũng nhìn về phía Lục Trác Phong, nhớ lại những lời vừa rồi của Đường Hinh, mặt càng ngày càng đỏ.

Lục Trác Phong đối diện với ánh mắt của cô, nhíu mày hỏi: “Có muốn thử không?”

Đầu óc cô tỉnh tỉnh mê mê, ngơ ngác hỏi: “Thử … cái gì?”

“Nhảy xuống từ máy bay trực thăng.”

Minh Chúc còn đang xấu hổ với mấy ý nghĩ không được trong sáng cho lắm, ngẩng đầy nhìn máy bay trực thăng một cái, đột nhiên có chút kích động, ánh mắt cô nhìn anh hơi lộ ra sự chờ mong: “Có thể chứ?”

Lục Trác Phong đối với suy nghĩ này của cô cũng không lạ gì, bên ngoài thì mềm mại như nước, nhưng thật ra gan còn lớn hơn trời, anh cười cong khoé miệng, “Không thể.”

Minh Chúc: …..

Lục Trác Phong đùa cô xong, ho khan, nhỉn về phía đám người, “Hạng mục huấn luyện này tương đối nguy hiểm, không thể để các vị thử nghiệm được.”

Mọi người đều lắc đầu, có cho bọn họ cũng không dám thử đó chứ! Chỉ nghĩ thôi cũng có thể cảm giác được, cái kia so với nhảy lầu hẳn không khác gì mấy, Đỗ Hồng hỏi: “Lục đội, lần đầu tiên cậu nhảy cái này có sợ không?”

Lục Trác Phong nhập ngũ mười năm, năm đó lần đầu tiên nhảy máy bay trực thăng là năm hai mươi tuổi, nói không sợ là nói dối, nhưng tố chất tâm lý anh tốt, nói nhảy là nhảy, không chút do dự, lúc đó Đường Hải Trình đã bị hù doạ không nhỏ, mắng anh: “Thằng nhóc cậu, vội vàng đi chết hay gì! Lần đầu tiên nhảy không yêu cầu nghiêm khắc cậu nhất định phải hoàn thành trong hai giây.”

Một lần đó, anh cũng không khỏi ngạc nhiên trong vòng hai giây đã đáp xuống đất.

Anh lắc đầu cười cười: “Mọi chuyện đều có lần đầu mà.”

Hai mắt Lâm Tử Du toả sáng nhìn chằm chằm vào anh, hỏi: “Lục đội, lát nữa anh có nhảy lại không?”

Lục Trác Phong gật đầu, lúc huấn luyện anh cũng sẽ chú ý tới bản thân mình, ánh mắt lại di chuyển đến trên người Minh Chúc, phát hiện gò má cô phiếm hồng, liếc nhìn mặt trời cũng vừa mới mọc không lâu nơi góc chân trời, lúc này ánh vẫn còn rất dịu.

“Nóng lắm sao?” Anh mắt của anh quay lại trên mặt cô.

Minh Chúc lắc đầu.

“Vậy em đỏ mặt cái gì?”

………”Không có gì.”

Minh Chúc có chút khó xử, người này hôm nay bị làm sao vậy? Dồn sự chú ý lên người cô làm gì!

Những người khác cũng đã quen với việc này. Bình thường, Lục Trác Phong cũng rất quan tâm Minh Chúc, có thể là do hai người đã quen biết từ trước, nếu không phải vậy, làm sao Minh Chúc biết được Lục Trác Phong hẹn hò năm nào?

Người nghe có tâm tư đều mẫn cảm biết được sự tình bên trong không đơn giản, ví du như Đường Vực, anh ta cúi đầu mắt nhìn hai lỗ tai đỏ ửng của Minh Chúc, càng không phải nói trong lòng có bao nhiêu phức tạp.

Khương đạo và Đỗ Hồng ít nhiều cũng đã nhìn ra, Lục Trác Phong cùng Minh Chúc sợ không chỉ đơn giản là quen biết cũ. Thế nhưng đây là việc riêng của bọn họ, mấy người đàn ông cùng không nhiều lời.

Lục Trác Phong nhìn cô chằm chằm mấy giây, đôi mắt đen nhánh sâu không thấy đáy, cũng không nhìn ra được anh đang suy nghĩ gì.

Minh Chúc cảm thấy không thể ở lại đây được nữa, nhìn về phía Đường Hinh: “Chúng ta về văn phòng trước đi.”

Đường Hinh cũng bị ánh mắt của Đường Vực chiếu đến mức toàn thân phát lạnh, cầu còn không được: “Được được.”

Đường Vực hai tay đút túi quần, nhìn về phía Minh Chúc, “Anh đi với hai người.”

Anh không có nhiều thời gian, đợi lát nữa còn phãi về công ty dự họp.

Đường Hinh: …….”Được.”

Đường Vực nhàn tản đi ngoài bên cạnh Minh Chúc, Tuần Tĩnh cùng với hai người biên kịch khác cũng cùng đi.

Lục Trác Phong có chút không kiên nhẫn nhìn mất mấy giây, khẽ nhìu mày, đè chặt vành nón, quay người đi về phía sân huấn luyện.

————-

Trên đường đi, Đường Hinh đầu cũng không dám quay ngang quay dọc.

Đường Vực phải về công ty, tiễn Minh Chúc đến ký túc xá liền chuẩn bị đi, Minh Chúc chuẩn bị lên lầu thì bị anh gọi lại, “Minh Chúc, đợi một chút.”

Minh Chúc quay đầu nhìn anh, “Đường tổng, có chuyện gì sao?”

Đợi mọi người đi khỏi, Đường Vực mới mỉm cười hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”

Minh Chúc sửng sốt một lúc, có chút xấu hổ, “Không cần đâu, đồ ăn trong quân khu cũng rất ngon.”

Đường Vực cười: “Vậy được, em lên lầu trước đi.”

Khi Minh Chúc lên tới nơi, Đường Hinh cuống cuồng vội và lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Đường tổng đã nói gì với cậu vậy?”

“Hỏi tớ sáng mai muốn ăn gì.”

“Vậy là tốt rồi……”

Đường Hinh yên tâm thở phào.

“Cậu sao vậy? Hình như đột nhiên rất sợ Đường tổng.”

“Làm gì có …”

Minh Chúc nhìn cô kỳ quái, thế nhưng cũng không nói gì, lấy laptop ra, bắt đầu làm việc.

Một lát sau, Lâm Tử Du bọn họ cũng quay về.

Lâm Tử Du nói: “Khương đạo cùng với Đỗ Hồng đi phỏng vấn các quân nhân xuất ngũ đã tham gia cứu viện, tối nay sẽ trở về.”

Chuyện này mọi người đều biết, không quân tham gia nhiệm vụ cứu viện ở nước ngoài năm đó cũng sẽ được phỏng vấn. Minh Chúc nhớ rõ anh trai của cô cũng tham gia nhiệm vụ cứu viện kia, lúc đó cũng bị thương, nằm viện nửa tháng, ở bệnh viện tổng bộ.

Khi đó mỗi ngày cô đều đến bệnh viện thăm anh cô, nhưng lại không biết Lục Trác Phong cũng cũng một lần hành động đó mà bị thương, lại còn bị thương rất nghiêm trọng, dạo một vòng ở bờ vực sinh tử quay về.

Minh Chúc cắn cắn nắp bút, có chút xuất thân nghĩ, lúc đó anh ở bệnh viện nào? Bệnh viện quân khu sao?

Anh đã nói qua, Bành Hảo Ni đã làm phẫu thuật cho anh, đó phải là bệnh viện quân khu.

Minh Chúc phục hồi lại tinh thần, lắc đầu, đem ý nghĩ linh tinh vứt bỏ, chuyên tâm viết kịch bản.

Tối nay, Vương Quốc Dương sẽ triệu tập mọi người mở cuộc họp.

Lục Trác Phong mặc thường phục ngồi ở phía bên phải của bàn dài, tay tuỳ ý để lên trên bàn, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cô gái đang mặc sườn xám màu trắng gạo phía đối diện, thật đúng là trời vừa tối là lập tức mặc sườn xám.

Vương Quốc Dương nói: “Hai ngày nữa toàn đội sẽ đi Vân Nam tham gia xạ kích trong rừng cùng với huấn luyện dã ngoại sinh tồn, hợp tác giữa Trung Quốc và Thái Lan.” Ông nâng mắt nhìn Khương đạo, “Nếu bên đoàn các vị không chê vất vả thì cũng có thể đi theo.”

Khương đạo đương nhiên cầu còn không được: “Được, để tôi quay về bàn bạc với mọi người một chút.”

Vương Quốc Dương cười cười: “Sau khi kết thúc, sẽ đi thẳng đến biên giới tập trận chống khủng bố, khoảng chừng một tuần, nhiều lắm là một tháng.”

Đương nhiên, bọn họ cũng có thể trở về sớm hơn.

Thật ra bọn họ chủ yếu là muốn xem diễn tập chống khủng bố, dĩ nhiên là muốn đi theo.

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn Minh Chúc, “Nếu vậy thì cấp cho họ một bộ đồng phục huấn luyện đi.”

Minh Chúc nhìn anh một cái.

Vương Quốc Dương thế mà lại không có ý kiến gì: “Được, chuyện này không thành vấn đề.”

Sau khi cuộc họp kết thúc, đoàn làm phim cùng Lục Trác Phong và chỉ đạo Lưu ngồi lại, Khương đạo nói: “Minh Chúc và Đỗ Hồng chắc là phải đi, những người khác nếu như không muốn đi có thể lên tiếng.”

Tuần Tĩnh và một người biên kịch khác giơ tay lên.

Lục Trác Phong dựa vào ghế, gõ gõ ngón tay trên bàn, đứng lên nói, “Sáng mai các vị đi đến phòng hậu cần nhận đồng phục huấn luyện là được rồi.”

Anh cùng với chỉ đạo Lưu còn có việc cần bàn, liền đi đến văn phòng sát vách.

Mười một giờ, Đường Hinh đưa mắt nhìn Minh Chúc: “Đi về chứ?”

Minh Chúc còn đang ghi chép vài ý nghĩ, không ngẩng đầu lên, “Đợi chút, cỡ mười phút nữa, tớ viết xong đoạn này đã.”

Đường Hinh nhìn ra cửa một cái, đem đồ đạc thu xếp xong trước, “Tớ đi nhà vệ sinh một lát, xong rồi quay lại gọi cậu.”

“Được.”

—————-

Lục Trác Phong đóng cửa văn phòng lại, nhìn thấy phòng sát vách đèn vẫn còn sáng, bước đến cửa, bên trong văn phòng trống không, chỉ có một mình Minh Chúc. Cô ngồi quay lưng với anh, mái tóc dài tuỳ ý cột phía sau, dáng vẻ cúi đầu chuyên chú, ngón tay thon dài tinh tế đang gõ bàn phím với tốc độ cực nhanh, một chút cũng không nhận ra có người đang đứng ở cửa.

Đường Hinh từ nhà vệ sinh đi ra, cách mấy cánh cửa, đã nhìn thấy Lục Trác Phong đứng khoanh tay, dựa trên khung cửa, bước chân cô khựng lại.

Điện thoại di động của Minh Chúc đang để trên bàn bỗng nhiên báo chuông.

Cô cầm lên nhìn.

Là Đường Hinh nhắn tin Wechat: “Tớ về ký túc xá trước, túi của tớ tí cậu cầm về nhé, để lát nữa Lục Trác Phong đưa cậu về.”

Minh Chúc: ……..

Đột nhiên quay đầu, liền nhìn thấy người đàn ông hai tay đút túi dựa lên khung cửa.

“Anh ….. Đến đây lúc nào?”

“Mới vài phút.” Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, rút một tay ra khỏi túi, đứng thẳng lên, đi về phía cô. “Sao còn chưa về?”

Minh Chúc cúi đầu, lưu lại văn kiện, đóng máy tính, bắt đầu thu dọn đồ đạc, “Bây giờ về đây.”

Lục Trác Phong dựa bên góc bàn của cô, cúi đầu liếc cô, có chút kì lạ, “Chỉ một mình em?”

Minh Chúc vâng một tiếng. Đường Hinh hẳn là đã nhìn thấy Lục Trác Phong nên vụng trộm chuồn trước rồi.

Cô vừa thu dọn xong, Lục Trác Phong liền thuận tay đón lấy túi của cô, nhìn thấy cô đi lấy túi của Đường Hinh trên bàn, cũng thuận tay cầm lấy. Minh Chúc cúi đầu nhìn, hai cái túi đều nằm trong tay trái của anh, cũng không nói lời nào.

Lục Trác Phong hất cằm, chỉ ra cửa, “Đi thôi.”

Hai người một trước một sau đi ra ngoài, lúc Lục Trác Phong khoá cửa, Minh Chúc đứng ở hành lang nhìn xuống dưới lầu thấy một đám binh lính cõng bao hành lý mệt mỏi đứ đừ bước nhanh qua.

Lục Trác Phong đứng ở sau lưng cô, thân hình cao lớn thẳng tắp dữa vào rất gần, giọng nói vang lên trên đỉnh đầu cô, “Hàn Tĩnh dẫn đội đi đã ngoại việt dã, đã xảy ra chút chuyện nên về trễ.”

Mình Chúc: “À.”

Cô thu hồi ánh mắt, cúi đầu đi về phía cầu thang.

Lục Trác Phong đi sau lưng cô, lại ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ toát ra từ người cô, anh ho khan, đi đến bên cạnh cô, “Có mang thuốc chống muỗi không?”

Cô đặc biệt có sức hút với muỗi. Trước đây khi ngồi trong sân, nếu không cho cô nhang muỗi thả bên cạnh chân, chắc chắc toàn chân sẽ bị muỗi cắn. Sau đó cô phát hiện muỗi chỉ thích cắn cô, vô cùng bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao muỗi chỉ cắn mỗi em?”

Lục Trác Phong liếc nhìn làn da trắng sáng của cô, cúi đầu cười ra tiếng: “Anh da dày thịt béo nên chắc muỗi không thích cắn.”

“Anh đâu đến nỗi.” Dù sao cô cũng cảm thấy dáng dấp anh rất dễ nhìn.

Anh cúi đầu cười cười: “Lần sau đừng mặc sườn xám, mặc quần dài đi.”

……… “Em thích mặc.”

Anh nhìn cô, cúi đầu cười đứng dậy, “Đi, anh lấy thêm cho em thêm vài khoanh nhang muỗi.”

Minh Chúc cúi đầu nhìn xuống bậc thang, “Không có.”

“Ừ, vậy ngày mai mua cho em một cái, muỗi rừng rất độc.”

Minh Chúc dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh một chút, “Tự em đi mua.”

Lục Trác Phong rủ mắt liếc cô, “Cũng được, ngày mai anh lái xe chở em ra ngoài mua.”

“Tự em có thể lái xe ra ngoài.”

“Gác cổng sẽ không cho đi.” Anh bịa đại, mang theo vài phần uy hiếp.

“…..”

Minh Chúc lười tranh luận với anh, quay người bước nhanh xuống lầu.

Lục Trác Phong cong cong khoé miệng, gãi gãi mái tóc, đi sau lưng cô.

Vừa xuống đến lầu một, hai binh lính đang dẫn hai chú chó săn cỡ lớn đi qua, đúng lúc đụng phải Minh Chúc đang vội vội vàng vàng. Minh Chúc cảm giác được đám lông xù kia đang ngọ nguậy trên đùi thì giật mình cứng đơ, cúi đầu nhìn xem, liền hết lên một tiếng, cuống quít lùi về sau, Lục Trác Phong duỗi tay ra, lập tức đem người ôm vào ngực.

Minh Chúc lảo đảo dưới chân, cả người rơi vào trong ngực anh, còn cố gắng chui sát vào trong, bị hù doạ không nhẹ.

Lục Trác Phong nghiêng người, đem cô bảo về sau lưng, lạnh mặt xuống, nhìn về phía hai binh lính kia, trầm giọng nói: “Mau đem bọn chúng dắt đi đi.”

Hai cậu binh lính không hiểu lắm, nhìn Lục đội cùng Minh tiểu thư trong ngực anh, gãi đầu một cái, “Vâng, sẽ dẫn đi ngay ạ.”

Minh tiểu thư còn sợ chó sao?

Không phải, trọng điểm phải là Lục đội ôm Minh tiểu thư …..

Sau khi bọn họ đi khỏi, Lục Trác Phong quay người lại, vòng tay ôm cô, cúi đầu xuống, ánh mắt dừng ở cái gáy trắng nõn, nhẹ nhàng nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên trượt xuống, “Đừng sợ, đã đi rồi.”

Minh Chúc gan rất lớn, không sợ độ cao cũng không sợ kích thích, ngoại trừ sợ nước, còn một cái, sợ chó.

Bình thường nhìn thấy chó cô đều đi vòng ra xa, chó nhỏ còn đỡ, loại chó cỡ lớn này cô rất sợ.

Khi còn bé đầu đường nhà cô có nhà nuôi một con chó săn, con chó kia được nuôi trong sân, nhưng không có cột lại, lại thích đứng ở cửa. Minh Chúc mỗi lần đi qua đều có chút sợ hãi, sợ nó lao ra cắn người.

May là lúc đó mỗi ngày Từ Duệ đều đưa cô đi học, cô mới không quá sợ. Về sau, con chó kia điên rồi, có một lần, cô học xong lớp dạy kèm ở trường đang trên đường về thì bị đuổi cả một con đường, cũng không ai giúp cô.

Cuối cùng vẫn là Từ Duệ từ trong viện chạy đến, cầm cây gậy thô chắn ở phía trước mặt cô, đuổi con chó đi.

Tất cả mọi người đều khuyên ông chủ kia xử lý con chó, lỡ như cắn người thì làm sao bây giờ?

Nhưng người chủ kia rất không biết điều, càng ngạc nhiên hơn là không đem chó dại đi.

Minh Chúc bị đuổi ba lần, bị cắn một lần, để lại bóng ma tâm lý rất lớn.

Vừa rồi đột nhiên đụng phải hai con chó săn to như vậy, thật sự là có chút bị hù doạ.

- Hết Chương 22-

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi