CHỊ CÓ TỪNG YÊU TÔI?

Hai người, một trước một sau bước lại ngồi ở bộ bàn đặt dưới gốc hoa phượng vĩ. Vì hè đã qua nên trên cây toàn một màu xanh. Đặt dĩa bánh lên bàn rồi ngồi xuống, Bích Diệp cầm lấy một mẩu bánh rồi cắn thử:"Mmm... Thật sự rất ngon đó, em cũng ăn đi".

"Nhìn chị... là đủ no rồi"

Bích Diệp đang ăn bánh trong miệng, nghe lời nói đó liền ho sặc một tiếng. Hoàng Lân lo lắng bước đến ngồi cạnh, tay phải vỗ nhẹ sau lưng chị:

"Chị đâu phải còn nhỏ đâu mà ăn bánh còn để nghẹn".

Nghe được người nhỏ tuổi hơn mình nói mình trẻ con liền thẹn quá hóa giận:

"Đều không phải tại em...".

Thấy Bích Diệp tức giận thật rồi, liền ngoan ngoãn nhận lỗi:

"Được, tại em hết, ăn nói lung tung".

Nghe được lời muốn nghe, tâm tình Bích Diệp cũng nguôi bớt, chuyển vào vấn đề chính:

" chị biết em muốn thực hiện được lời hứa của nhóm chúng ta nên giờ giờ khắc khắc đều cố gắng, chị rất vui, nhưng nếu em không chú trọng bản thân mình, chị càng không vui hơn việc em không đậu vào, em... Hiểu ý chị chứ?"

Nghe được những lời quan tâm từ người trước mặt, tâm tình liền tốt lên không ít

"Được, nghe chị hết".

Hai chị em trò chuyện cùng nhau được một lúc cũng đã đến giờ ăn trưa. Cả hai bước vào trong nhà, Bích Diệp định bụng sẽ trở về sau bữa cơm trưa, nhưng nhìn xung quanh biệt thự không thấy bóng dáng của dì đâu. Lúc này điện thoại vang lên tin nhắn:

" Dì xin lỗi, hôm nay là cuối tuần nên giúp việc đều đã về quê, dì lại có đối tác đột xuất nên không kịp nói cho hai đứa, có gì con giúp dì trông nom nhà nhé, dì sẽ tranh thủ về sớm!"

Đọc xong tin nhắn, nhìn lên đồng hồ, đã 12 giờ trưa, thời tiết này ra ngoài thật sự rất nóng, xem ra phải tự trổ tài nấu ăn rồi. Cô bước vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, nhìn thấy nguyên liệu khá phong phú, nên quyết định sẽ trổ tài nấu ăn cho Hoàng Lân nếm thử.

"Em, hôm nay có nhiệm vụ là làm phụ tá, cùng chị vào bếp."

Cậu nghe vậy liền ngạc nhiên, từ trước tới giờ chưa bao giờ ăn món do chị ấy nấu, trong lòng lúc này không khỏi tò mò cùng vui sướng.

"Hmm....nhìn nguyên liệu còn dư... xem ra món thích hợp nhất là món trân châu ốc biển."

Bích Diệp liền bắt tay vào làm. Việc đầu tiên cô làm không khỏi khiến Hoàng Lân trố mắt. Cô lấy điện thoại gõ cách làm món ăn rồi vừa đọc vừa làm:

"Cắt thịt ốc biển thành phiến mỏng, rửa nước ấm, dùng nước sôi trụng chín cải, băm gừng, thêm gia vị, nước, hòa thành nước gừng..."

Trông thấy cậu cứ trố mắt nhìn mình liền bực dộc:

"Em đó, không lo phụ chị mà đứng đó vậy hả?"

"Em thắc mắc tí, chị có bao giờ nấu ăn chưa?".

Cô nghe câu hỏi, liền thoáng chút ngại ngùng:

"Thật ra... Đây là lần đầu tiên chị xuống bếp".

Nghe được đáp án này, cậu không thể không bất ngờ

"Vậy... Chị...vì em nên mới lần đầu xuống bếp?"

Bích Diệp tay đang làm dở nên không chú ý, phía sau lưng cô Hoàng Lân tâm tình thật sự rất tốt, bạo gan tiến đến trước ôm lấy eo cô, đặt cằm lên vai cô rồi thủ thỉ:

"Vậy... Em nhất định sẽ không phụ lòng chị...ăn hết tất cả."

Tiểu Diệp chưa bao giờ đứng một cách thâm mật như thế này với Hoàng Lân nên cô liền cảm thấy lúng túng, nhưng sau đó liền dẹp bỏ những suy nghĩ loạn trong đầu sang một nên chuyên tâm nghiên cứu cách nấu ăn.

Hoàng Lân thấy được hành vi lúng túng vụng về của chị, môi nhẹ nhếch lên cười xấu xa. Bích Diệp thấy cậu cứ ôm mình không buông liền nói:

"Em đang làm vướng tay chị đó, nếu không muốn giúp thì lên phòng khách xem TV đi".

Hoàng Lân luyến tiếc buông ra, xoay người rời khỏi nhưng đi được vài bước vẫn quay lại nhìn mà cảm thán

Hình ảnh lúc này của chị ấy thật sự rất khó bắt gặp đó, mọi khi trông chị ấy lúc nào cũng vô cùng hoàn hảo lại xa cách, khó với tới, nhưng không ngờ khoảng nấu ăn lại vụng về như vậy. Thu hết hình ảnh đó vào mắt, không hiểu sao lại có suy nghĩ rằng sẽ không cho bất kì ai có cơ hội nhìn thấy hình ảnh này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi