CHỊ DÂU CỦA NỮ CHÍNH



Lại là ngày đẹp trời tháng ba hoa nở, Ninh Hồi ngồi dưới gốc cây hoa lê trong sân, đang suy nghĩ vườn hoa mình vừa làm thì một tiểu cô nương búi hoa kế lúc lắc hà bao chạy bước nhỏ nhào vào ngực nàng, ngọt ngào nói: “Nương, người lại đẹp hơn so với hôm qua rồi.”
Ninh Hồi cười ôm lấy nữ nhi, nhẹ nhàng hôn lên má bé một cái, vui vẻ nói: “Ôi chao, nương cũng cảm thấy vậy nha.” Nàng kéo tiểu cô nương ngồi lên đùi mình, chỉ hà bao trong tay bé: “Hà bao ở đâu ra đây?”
Tiểu hà bao của nàng trông không giống thế này.
Bùi Đào Đào đảo mắt, kín đáo đưa hà bao cho Ninh Hồi: “Là Trấn ca ca một mực muốn tặng cho nữ nhi.”
Nàng thò tay vào móc một đĩnh bạc ra: “Hắn nói để nữ nhi đi mua đồ ăn ngon.”
Trân ca ca mà Bùi Đào Đào nhắc tới là công tử nhỏ nhất của Tấn Hầu gia, hai đứa nhỏ vẫn luôn thích chơi chung từ bé, Ninh Hồi nghe vậy cũng không hỏi sâu hơn, nhéo một sợi dây buộc tóc của nữ nhi: “Vậy con cũng không thể tùy tiện thu bạc của người ta.”
Bùi Đào Đào lắc đầu, nghiêm túc phản bác: “Nữ nhi đã từ chối rồi, hắn nhất định phải cho bằng được, ném cho con xong chạy mất.”
Ninh Hồi cười híp mắt nhéo mặt nàng: “Vậy à, thế chắc chắn là vì Đào Đào nhà chúng ta được yêu thích quá.”
Bùi Đào Đào gật đầu nghiêm trang: “Đúng vậy, dù sao con chính là nữ nhi thân sinh của mẫu thân cơ mà.”
Hai người nói một hồi, Ninh Hồi cũng có chút không ở yên, lại đi vần vò hoa hoa cỏ cỏ của mình, Bùi Đào Đào cũng giúp một tay.

Bùi Chất và Tề Thương từ bên ngoài trở lại, vừa vào tới đã thấy một lớn một nhỏ ngồi trên băng ghế nghiêng đầu cười với mình.
Bùi Chất mỉm cười, thong thả đi tới ngồi xuống tháp dưới tàng hoa lê, ung dung nhìn hai người, lại ngó xung quanh hỏi: “Phưởng Nhi còn chưa về sao?”
Ninh Hồi trả lời: “Chưa về.

Hôm nay thư viện Ứng Thiên có buổi hội thi từ, hắn nói muốn tham gia náo nhiệt.

Nếu trễ sẽ quay về cùng Nhị thúc hắn.”
Nghe được phụ mẫu nhắc tới đệ đệ, Bùi Đào Đào mở to mắt, con ngươi đen bóng chuyển một vòng, lại dúi đầu vào lòng Ninh Hồi, kiếm cớ kéo Thanh Thanh Thảo Nguyên đang vùi trong góc chạy ra ngoài.
Bùi Chất nhướng mày, quay đầu ý bảo Tề Thương đi theo nàng.
Nha đầu này không bớt lo chút nào, tính tình tinh ranh, cũng chỉ phu nhân và tổ mẫu mới cho rằng nàng ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Vừa ra khỏi cửa Tây Cẩm Viện, Bùi Đào Đào nhấc chân là chạy, gấu trúc và Tề Thương vội vàng đuổi theo.
“Đào Đào tiểu thư, người muốn đi đâu?” Tề Thương không biết làm sao, thật vất vả mới bắt được người: “Lát nữa Thiếu phu nhân sẽ lo lắng.”
“Đi đón Phưởng Nhi nha, thật lâu rồi ta chưa tới thư viện Ứng Thiên chơi.”
Thư viện Ứng Thiên cách phủ Quốc công không xa lắm, Bùi Đào Đào lười ngồi xe ngựa, ngồi xe ngựa nào có sảng khoái tinh thần như đi bộ chứ.

Tiểu thư Phủ Quốc công và con Thực Thiết Thú mập thành quả bóng kia lại đi ra, đám tiểu hoàn khố còn du đãng bên ngoài thấy bóng gấu của Thanh Thanh Thảo Nguyên thì lập tức vây lại.
“Đào Đào tỷ, mọi người muốn đi đâu vậy?”
“Đào Đào tỷ, hôm nay tỷ thật tinh thần!”
“Đào Đào tỷ…”
Bên tai vang lên ong ong, mấy người này còn liên tục chen tới bên người, Bùi Đào Đào vội vàng khoát tay: “Bây giờ ta phải đi đón Phưởng Nhi, không rảnh.

Muốn nịnh hót, ngày mai đến sớm.”
Tề Thương: “...”
Đào Đào tỷ vừa nói, đám tiểu hoàn khố xung quanh lập tức tản ra nhường đường, đưa mắt dõi theo nàng biến mất ở cuối phố.
Địa vị của Bùi Đô ở thư viện Ứng Thiên cao cao tại thượng, có mặt mũi vị Nhị thúc này, cộng thêm danh tiếng phụ thân, Bùi Đào Đào vào thư viện Ứng Thiên như vào nơi không người.
Đệ tử của thư viện Ứng Thiên đông đảo, đệ đệ Bùi Phưởng của Bùi Đào Đào năm nay vừa tròn năm tuổi, đến thư viện Ứng Thiên học chưa được nửa tháng, xem như là thuộc nhóm nhỏ nhất, được bố trí tại Trí Viễn Trai tận phía Nam.
Hôm nay là buổi hội thi từ truyền thống của thư viện Ứng Thiên, các đệ tử nhỏ tuổi cũng thích tham gia náo nhiệt, mấy củ cải lùn của Trí Viễn Trai đều dồn hết tại cửa.
Bùi Phưởng ngồi xổm dưới đất nhàm chán ngáp, có người bên cạnh chợt lên tiếng: “Bùi Phưởng, tỷ ngươi tới kìa!”
Hai mắt Bùi Tiểu Phưởng sáng rỡ, bỏ qua nhánh cây nhỏ trong tay đứng lên, vừa ngẩng đầu đã thấy tỷ tỷ oai phong đi vào, chậm rãi chuyển đến bên phải.
Danh tiếng Đào Đào tỷ vang dội vô cùng, nàng đi tới bên nào thì đám tiểu nhãi con đều chạy tới bên đó, Bùi Phưởng cũng bị dồn đến phía sau.
Bùi Đào Đào sờ lỗ tai của Thanh Thanh Thảo Nguyên, đôi mắt hạnh tròn vo nhìn đám người vây trên thềm đá trầm ngâm.
Vương Tam công tử nhà Lễ bộ Thượng thư là đứa trẻ lớn tuổi nhất Trí Viễn Trai, vốn nên lên lớp trên, đáng tiếc khảo hạch không đủ quy cách, chỉ có thể lưu tới bây giờ.
Tiểu tử này cũng là một vị công tử quần là áo lượt nổi tiếng Kinh Thành, ngày thường thích nhất lắc xí ngầu, đấu khúc khúc, nhân tiện còn bắt nạt người.
Bây giờ chính đang đẩy người ngã xuống đất kia.

Một tiếng ‘phịch’ vang lên, Bùi Đào Đào nhìn thôi cũng thấy đau, nàng cau mày, đi lên kéo tiểu tử dưới đất dậy: “Vương Tam, làm gì vậy? Chỉ giỏi bắt nạt người khác khắp nơi!”
Vương Tam thấy Bùi Đào Đào bất ngờ xuất hiện thì sững sờ: “Bùi Đào Đào? Ngươi từ nơi nào chui ra?”
Bùi Đào Đào nhoẻn miệng cười, nàng lớn lên giống Ninh Hồi, cười rất ngọt: “Cái này không quan trọng, quan trọng là hình như thời gian này ngươi đang trốn ta.”
“Ta không trốn!”
Bùi Đào Đào hừ hai tiếng: “Được thôi, không trốn thì không trốn.


Thật vất vả mới gặp, mau trả tiền cho ta đi.

bốn trăm năm mươi lượng, ba tháng lợi tức tính cho ngươi chẳn năm mươi lượng, tổng cộng vừa vặn năm trăm lượng.”
Đây là tiền lần trước chơi xúc xắc, đấu khúc khúc mà, giấy nợ đều còn ở hà bao nhỏ của nàng đây.
Vương Tam công tử vắt hết óc mới tìm được từ ngữ: “Năm trăm lượng? Bùi Đào Đào ngươi điên à? Ta nói cho ngươi biết, làm người không nên quá hùng hổ dọa người, chớ quá mức!”
Quá mức? Nàng phúc hậu nhất có được hay không? Giấy trắng mực đen giấy nợ viết như vậy.

Bùi Đào Đào không vui ‘hừ’ một tiếng, xòe tay nhỏ ra: “Bớt nói nhảm, nguyện cược nguyện thua, thiếu nợ trả tiền.”
Vương Tam: “Ngươi nói bậy!”
Bùi Đào Đào khoanh tay trước ngực, giày thêu đế trắng mặt xanh giẫm thẳng lên ghế nhỏ, hếch cằm nhìn người đối diện.

Tuy nàng lùn hơn người ta cả một đoạn dài, nhưng khí thế không thua chút nào, còn học dáng vẻ cao quý lạnh lùng của phụ thân: “Làm sao? Nói vậy là ngươi muốn quỵt nợ phải không? Hử?”
Bùi Phưởng Nhi hết nhìn trái lại nhìn phải, tốn công phí sức chen qua mấy củ cải lùn cùng trường đi tới cạnh tỷ tỷ, gương mặt tròn trịa phiếm hồng, lấy quạt xếp nhỏ của mình ra ân cần quạt gió, ngoài miệng còn đốt lửa, e sợ cho thiên hạ không loạn: “Tỷ, tỷ xem hắn hung ác như vậy không phải chỉ muốn quỵt nợ đâu.

Chắc trong lòng còn đang nghĩ cách đánh tỷ đấy!”
Bùi Đào Đào từ nhỏ đã theo Sở Hốt và Tề Thương luyện võ.

Tuy bây giờ còn không tính là lợi hại, nhưng trời sinh sức lớn, lại linh lợi thông minh, ý đồ xấu dào dạt không dứt.

Vận may tốt đến bùng nổ, gặp đánh cuộc tất thắng.

Trong vòng tiểu bối ở Kinh Thành này, nàng đứng thứ hai không ai dám dẫm lên đầu nàng đứng thứ nhất.
Vương Tam công tử hung ác trợn mắt nhìn Bùi Phưởng một cái, sau đó mới quay sang mạnh miệng với Bùi Đào Đào: “Bùi Phưởng bớt nói bậy, ta Vương Tam chưa bao giờ đánh nữ tử.


Giờ các ngươi lập tức rời đi thì chuyện hôm nay xem như cho qua.”
“Qua?” Bùi Đào Đào bĩu môi, đạp thẳng lên ghế nhỏ: “Vương Tam, ngươi cũng không đi ra hỏi thăm một chút đã thua cược ký nợ với Bùi Đào Đào ta còn muốn quỵt nợ sẽ như thế nào đi? Ngươi cho là cái danh một lông không rút của Bùi Đào Đào này là tùy tiện mà tới à? Trả tiền mau!”
Vương Tam đương nhiên không chịu, lúc ấy hắn đánh cuộc cùng Bùi Đào Đào cũng là vì tò mò tiếng danh tiếng đánh cuộc tất thắng của nàng mà thôi.

Kết quả… thôi được rồi, hắn thua thật thảm.
Vương Tam đứng bất động, Bùi Đào Đào luôn thích động miệng không động thủ, nàng nói: “Thế này đi, chúng ta đánh cược lần nữa, nếu ngươi thắng, năm trăm lượng kia xóa bỏ.”
Vương Tam thoáng chần chừ.

Chỉ cần liên quan đến chữ ‘đánh cuộc’ là Bùi Đào Đào chưa từng bại, phần thắng của hắn không lớn, nhưng… Lại cược thêm một lần này có thua hình như cũng không tổn thất gì.
Hắn ưỡn bộ ngực nhỏ của mình: “Ngươi nói đánh cuộc gì?”
“Cuộc ngươi có chủ động đưa bạc trên người cho ta hay không.” Bùi Đào Đào rất có phong phạm.

“Có hoặc là không? Ngươi đặt trước đi.”
Vương Tam suy tính nửa ngày, bạc ở trên người hắn, hắn chắc chắn sẽ không chủ động cho nàng, trong lòng yên tâm: “Không!”
Bùi Đào Đào cười híp mắt nói: “Được, ngươi nói không thì ta không cần chọn nữa, dư lại là có thôi.”
Vương Tam vui sướng, tháo hà bao từ bên hông ra quơ quơ: “Ta sẽ không chủ động đưa cái này cho ngươi.

Bùi Đào Đào, ngươi ngu đấy à? Ha ha ha ngươi thua rồi.”
Bùi Đào Đào bắt hai tay nhỏ sau lưng yên lặng vòng hai vòng tại chỗ không nói gì, Vương Tam cũng không muốn ở lâu với nàng, nắm hà bao muốn chạy.
Ai ngờ mới đi được hai bước, một chân đạp hụt ngã nhào.

Thư đồng lanh tay lẹ mắt kéo người lại, nhưng hà bao trong tay hắn lại bay thẳng ra ngoài, vừa vặn rơi vào trên giày thêu của Bùi Đào Đào.
Mặt Vương Tam ngờ nghệch, Bùi Đào Đào lại quơ túi tiền với hắn: “Ngươi cho rằng danh hiệu gặp cược tất thắng của Đào Đào tỷ là nói chơi ư?”
Vương Tam: “...!Bùi Đào Đào! Ngươi mau trả tiền lại cho ta!” Hắn thật vất vả mới tiết kiệm được!
Bùi Đào Đào le lưỡi với hắn: “Ha hả…”
Ngươi kiêu ngạo điên rồi đúng không? Vương Tam giận đến não ứ máu: “Bùi Đào Đào, ngươi không biết xấu hổ, cả đời ngươi cũng không ai thèm lấy a a a!”
Bùi Đào Đào đếm đếm ngân phiếu trong hà bao, tuy chỉ có một trăm lượng, nhưng ít ra vẫn hơn không có gì.
Nàng bĩu môi, nghiêm mặt nói: “Đừng nói đề tài này với ta, ta còn nhỏ, biết xấu hổ.”
Vương Tam: “Ngươi cút chưa!”
Bùi Đào Đào gật đầu: “Cút cút.”

Tề Thương dở khóc dở cười, Đào Đào tỷ gặp cược tất thắng đúng là danh bất hư truyền.
Suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy buồn cười, nhưng trên đường về Tề Thương vẫn không nhịn được nói: “Đào Đào tiểu thư, người…”
Tề Thương vừa mở miệng Bùi Đào Đào đã biết hắn ta muốn nói cái gì, vội vàng nâng hai tay lên: “Là Vương Tam nhất định muốn đánh cược với ta, không liên quan tới ta.

Tới cảnh giới như ta rồi cơ bản đều sẽ không rời núi.”
Dù sao đều là nàng thắng, không thú vị gì cả.

Nhưng có người chạy đến đưa tiền cho nàng, nàng không cầm thì khách sáo.
Bùi Phưởng cũng giơ tay lên: “Ta làm chứng cho tỷ.”
Bùi Đào Đào hơi do dự một chút: “Tề thúc, không cho phép ngươi nói cho nương nha, ta chính là Đào Đào ngoan của nương.” Chỗ phụ thân thì nói hay không cũng được, dù sao phụ thân nên biết gì đều biết cả rồi.
Tề Thương ho nhẹ một tiếng không đồng ý, Bùi Đào Đào lắc ngón tay út: “Nếu thúc nói với mẫu thân, ta sẽ nói cho Sở Hốt cô cô ngươi lén giấu bạc ở kẽ gạch sau nhà!”
Tề Thương: “...”
Được rồi, tiểu thư thắng.
Lúc này Bùi Đào Đào mới yên tâm, dắt em trai ngoan ngoãn trở về Tây Cẩm Viện, dẫn đầu nhào vào ngực Ninh Hồi, ngọt ngào nói: “Nương, Đào Đào đói.”
Bùi Tiểu Phưởng chờ tỷ tỷ vừa rút lui cũng nhào lên, dính trên người Ninh Hồi không chịu xuống, gương mặt nhỏ tròn trịa dụi dụi đòi thơm.
Bùi Chất gỡ hắn xuống: “Đi rửa tay ăn cơm.”
Bùi Phưởng mới không sợ phụ thân, le lưỡi một cái lại chạy đến chỗ Ninh Hồi quyến luyến hồi lâu, chờ tới khi Bùi Đào Đào gọi mới nhấc chân ngắn chạy ra ngoài.
Bùi Chất nửa vòng Ninh Hồi, nhẹ nhàng hôn lên môi nàng.
Ninh Hồi cong mắt cười, dụi đầu trong ngực hắn.
Hai người dính chung một chỗ hồi lâu mới ra phòng ngoài dùng cơm.
.
Phủ Thượng thư:
“Phụ thân, chúng ta tìm tới cửa đi, hôm nay nhi tử nuốt không trôi khẩu khí này!”
“Tìm ai?”
Vương Tam cả giận: “Nhi tử của ngài đều bị bắt nạt thành như vậy, đương nhiên là tìm phụ thân Bùi Đào Đào đòi giải thích chứ!” Khẳng định là Bùi Đào Đào cố ý!
Vương Thượng thư tát lên gáy hắn một cái: “Tìm phụ thân nàng? Tìm phụ thân nàng ấy à? Có phải ngươi ngại lão tử sống thoải mái quá không hả? Cái thằng nhóc hố thân phụ này.

Ta cho ngươi lắc xí ngầu với nàng này, cho ngươi đấu khúc khúc với nàng này! Ta cho ngươi đánh cuộc với nàng này! Năm trăm lượng! Người ta bảo ngươi viết giấy nợ ngươi còn đồng ý! Nhìn hôm nay lão tử không đánh chết ngươi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi