CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Khi ánh nắng của buổi sáng rọi vào phòng, Ngọc Hiên mệt mỏi từ trong mộng tỉnh dậy, nàng nhìn đồng hồ, phát hiện đã quá giờ làm việc của nàng. Mà nha đầu Huệ Gia hôm nay cũng không đi học, đang ngủ ngon lành bên cạnh nàng. Ngọc Hiên đưa tay lay Huệ Gia dậy, Huệ Gia đang ngủ tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là lo sợ.

"Huệ Gia!" Ngọc Hiên bực bội gọi.

Huệ Gia nhanh chóng thanh tỉnh, chuẩn bị hứng chịu sự tức giận của Ngọc Hiên. Chuyện tối qua, thế nào nàng cũng bị Ngọc Hiên mắng, vì đã suy nghĩ cả đêm như thế, thế nên Huệ Gia chỉ đang trông đợi bị Ngọc Hiên la, không ngờ lại nghe nàng ấy nói, "Trễ học rồi, em lại lười hả?"

"Dạ?" Huệ Gia tròn mắt kinh ngạc.

"Trễ học, dạ cái gì mà dạ?" Ngọc Hiên bực bội, "Em không lo học mà muốn đi du học, sang bên đó em muốn làm gì? Học ở trong nước còn chưa xong"

"Ngày mai sẽ đi học mà" Huệ Gia cũng không biết mình nên tỏ thái độ như thế nào, chỉ thấy mọi chuyện như một giấc mơ nàng tự dệt. Thế nhưng nếu nàng tự dệt, tại sao nó lại chân thực như thế, quần áo còn nằm yên trong sọt như nhân chứng cho tất cả hôm qua là sự thật. Vậy… Ngọc Hiên hoàn toàn không nhớ gì?

Ngọc Hiên đứng lên nhưng phát hiện chân nàng bủn rủn, nàng đứng không nổi nữa, Huệ Gia thấy thế bèn giữ nàng trong lòng mình, không cho phép đi.

"Chị muốn đi đâu?"

"Chị đi được mà" Ngọc Hiên cố gắng đứng lên, chân nàng bủn rủn hệt như ngày đầu tập chân, cảm giác như sắp sửa rụng xuống. Thế nhưng không thể để Huệ Gia thấy nàng uống có chút rượu mà thất thố đến vậy, nên Ngọc Hiên cố gắng đi đứng bình thường.

Huệ Gia cũng đứng lên đi vào nhà tắm, nàng bôi kem đánh răng lên hai cây bàn chải rồi chải răng mình trước, Ngọc Hiên cũng đi từ từ vào bên trong. Lúc Huệ Gia cởϊ áσ ra thay bằng chiếc áo khác thì bị Ngọc Hiên phát hiện trên lưng Huệ Gia chi chít vết trầy, Ngọc Hiên liền chạm vào, hơi tức giận hỏi, "Em lại đi đánh nhau? Lưng trầy hết rồi!"

Huệ Gia im lặng không nói. Ngọc Hiên lại lèm bèm mắng trong miệng, mắng nào là Huệ Gia tối ngày đánh nhau, có ngày bị đánh nhập viện, nào là đánh nhau chẳng có gì hay. Ngọc Hiên thậm chí còn chẳng nhớ đến chính nàng là người cào Huệ Gia tối qua, trong lúc thăng hoa ái ân Ngọc Hiên không kiềm được mà bấm sâu vào trên lưng Huệ Gia, đạt cao triều.

"Hình như chị uống rượu này không hợp, chị dị ứng quá trời nè" Ngọc Hiên chỉ vào những vết đỏ trên ngực mình, cả trên cánh tay, bắp chân, cả người nàng đều bị "rượu" làm cho đỏ ửng.

"Vậy mốt đừng đi uống rượu nữa" Huệ Gia hờ hững nói. Buổi tối còn sợ Ngọc Hiên la mắng nàng, không nghĩ khi Ngọc Hiên không đoái hoài đến nàng còn giận hơn.

Ngọc Hiên hừ một tiếng, "Chị xoay được vốn rồi, uống có vài ly đó mà"

"Nếu…" Lời bên môi Huệ Gia định buông ra, nhưng rốt cuộc lại không nói. Nếu hôm qua người chở Ngọc Hiên về không phải nàng, có phải sẽ bị người ta khi dễ không?

"Nếu gì?"

Huệ Gia chải lại mái tóc mình, sau đó lấy thun cột gọn lên, "Nếu chị cần gì thì nói em, sau khi tốt nghiệp em sẽ vừa học vừa làm, chị đừng liều mạng nữa"

"Em nuôi chị?" Ngọc Hiên vui vẻ đứng lên nhìn gương mặt tinh xảo của Huệ Gia, nàng thấy Huệ Gia nhẹ gật đầu xác nhận, "Phải"

"Càng ngày chị càng thấy em đẹp" Ngọc Hiên giả vờ bưng hai bên má của Huệ Gia trêu chọc, cô bé này từ khi nào mà trở nên trưởng thành như thế. Huệ Gia phì cười một tiếng, sau đó nói, "Chị đi tắm đi"

Ngọc Hiên gật đầu, nàng nhờ Huệ Gia lấy giúp mình một bộ đồ. Lúc tắm Ngọc Hiên cũng không có thói quen đóng cửa chặt, thế nên Huệ Gia cũng quá quen với việc đi ra đi vào lúc có người trong nhà tắm. Dù sao phòng này cũng chỉ có hai người nàng, cũng không phải sợ ai nhìn thấy.

"Để em gội đầu cho" Huệ Gia cầm vòi sen, cố ý bảo Ngọc Hiên đưa mái tóc ra khỏi bồn tắm để nàng gội. Ngọc Hiên cũng ngoan ngoãn để đầu dựa vào thành bồn tắm, mặc cho Huệ Gia gội đầu giúp nàng.

"Ai lấy em thật có phúc" Nhưng đáng tiếc, kiếp trước đến năm Ngọc Hiên ba mươi mấy tuổi vẫn không thấy có ai đến làm chồng Huệ Gia, có lẽ chẳng ai có phúc phần ấy.

Huệ Gia nhẹ nhàng làm ướt tóc Ngọc Hiên, sau đó lấy xà phòng tạo bọt rồi giúp Ngọc Hiên xoa bóp da đầu. Mái tóc của Ngọc Hiên được uốn xoăn, thế nên từ lâu trong phòng của Huệ Gia đã đổi dầu gội thành dầu gội dành cho tóc uốn, mùi hương rất thơm, nhẹ nhàng, thanh thoát. Nàng vừa gội vừa dặn dò, "Sau này chị có đi uống rượu thì nhớ gọi cho em trước, nhớ không? Tính nết của chị khi say rượu chẳng giống ai cả"

"Chị quậy phá lắm sao?" Ngọc Hiên cảm thụ bàn tay của Huệ Gia trên mái tóc mình, có lẽ tối qua nàng thất thố không ít nên Huệ Gia mới phải nhắc nàng.

"Chị cầu tình"

"Cái gì?" Ngọc Hiên xoay người lại nhìn Huệ Gia, mắt nàng trợn to không thể tin được, chỉ chờ Huệ Gia xác định xem đó là nói thật hay nói dối.

"Nói thật, bảo là muốn… muốn lắm"

"ĐỪNG NÓI~!" Ngọc Hiên đưa hai tay che tai lại, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng. Sau đó nàng xua xua tay, "Xem như em chưa từng nghe nha, em con nít…. đừng nghe mấy cái này"

"Chị còn…"

"Chị đi chết!" Nói rồi Ngọc Hiên chìm xuống làn nước bồn tắm, Huệ Gia thấy vậy bèn lo lắng cho tay vào nước kéo Ngọc Hiên lên. Ngọc Hiên gương mặt đỏ bừng khả ái, nhìn thế nào cũng thấy thật ngây ngốc, Huệ Gia không nhịn được mà cảm thấy yêu thương len lỏi trong lòng.

"Đưa tóc đây em gội" Nói rồi Huệ Gia lại chăm chú gội đầu cho Ngọc Hiên, hai người cũng không nói gì về vấn đề này nữa. Có Chúa mới biết Ngọc Hiên chỉ muốn độn thổ, có Chúa mới biết lòng của Huệ Gia ngổn ngan trăm mối, muốn Ngọc Hiên biết tối qua hai người đã phát sinh quan hệ rồi, cũng không muốn mất đi Ngọc Hiên. Nàng biết nếu Ngọc Hiên biết chuyện, thế nào Ngọc Hiên cũng sẽ cách xa nàng.

Sau khi tắm xong, Huệ Gia cùng Ngọc Hiên ra nhà bếp ăn sáng, buổi sáng cũng không phải quá đặc sắc, cũng không quá vô vị. Chỉ là hôm nay hai người cùng nhau nghỉ, ăn cơm xong bèn tính toán xem có thể tiêu một ngày thời gian ra sao. Huệ Gia muốn hai người đi du lịch, thế nhưng Ngọc Hiên lại muốn đi mua sắm. Thế nên hai người quyết định đi dạo phố, mua sắm.

Cả ngày Ngọc Hiên hết mua này đến mua kia, thế nhưng Huệ Gia lại chẳng có chút khó chịu nào, lại rất ôn nhu chọn lựa đồ cho nàng. Nhớ đến Khải Tập ngày xưa chỉ toàn vứt nàng ở khu trung tâm, sau đó đi chơi để mặc nàng tự đi taxi về, cảm giác thật sai biệt. Huệ Gia chẳng cằn nhằn dù chỉ là một tiếng, ngay cả gương mặt cũng chẳng tỏ ra là mình mệt mỏi, mỏi chân, có vẻ như rất vui lòng đợi chờ nàng mua sắm.

"Chị mặc cái này đẹp hơn, hay cái này" Ngọc Hiên đưa hai cái váy lên, băn khoăn chọn một cái. Ban nãy nàng mặc thử cả hai rồi, mẫu mã của hai cái tương đối giống nhau, thế nên nàng chỉ muốn chọn một cái.

Huệ Gia cười ngại ngùng, "Thật ngại quá, chị mặc cái nào em cũng thấy đẹp."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi