CHỊ DÂU, NHÌN EM MỘT CHÚT!

Sau đám tang hơn một tháng là tết đến, không khí tết cũng không mấy vui vẻ như Ngọc Hiên nghĩ, nàng sửa sang nhà cửa, dọn dẹp, rồi trang hoàng lại. Vào mùng một tết, nàng dành cho Huệ Gia một phong bao lì xì đỏ rực, nếu có ai hỏi nàng tư vị lì xì cho lão công tương lai của mình là như thế nào. Ngọc Hiên chỉ thấy buồn cười. Nàng nhìn gương mặt xám xịt của Huệ Gia, nhưng Huệ Gia cũng không từ chối, con bé nhận lấy rồi bỏ vào túi.

Một lúc sau trong túi của Ngọc Hiên có một phong bao lì xì màu đỏ, trên bao có hình một lượng vàng sáng chói và chữ "năm mới phát tài". Nàng cầm lấy, mỉm cười, là con bé len lén nhét vào. Những ngày năm mới rất nhộn nhịp, hầu hết là Ngọc Hiên dẫn Huệ Gia đi chúc tết lấy bao lì xì về. Tết cũng là lúc Khải Tập ở nhà nhiều nhất, ở kiếp trước Ngọc Hiên thường hay cùng quây quần với hắn ngày tết, lần này nàng chỉ vui vui vẻ vẻ dẫn Huệ Gia đi chúc tết, đi du xuân.

Đến tối Ngọc Hiên về đến nhà đã thấy Khải Tập đứng ở cửa ngóng ra, thấy nàng và Huệ Gia vừa đi vừa cười nói, hắn hơi híp mắt, hỏi, "Hôm nay hai người đi đâu?"

Ngọc Hiên nghe hắn hỏi, nàng giả vờ không nghe thấy, nói với Huệ Gia rằng, "Ai vào nhà tắm trước người đó tắm trước." Nói rồi nàng đi hai bước bỏ một bước, nhanh chóng đi vào phòng của hai người.

Huệ Gia nhìn theo bóng lưng của Ngọc Hiên, yêu thương trong ánh mắt không thể nào không biểu lộ. Khải Tập thấy hai người họ xem mình như không khí, trong lời nói có vẻ tức giận, "Anh hỏi hôm nay hai người đi đâu?"

"Hôm nay đi chúc tết thôi" Huệ Gia mỉm cười, cũng không muốn nói chuyện với anh ấy nữa nên bỏ đi về phòng.

"Chúc tết ai? Dạo này em thấy chị em có gì lạ không? Có gặp ai đó khác không?" Khải Tập chặn lại trước mặt Huệ Gia, không cho con bé đi thêm bước nào.

Huệ Gia đang đi thì bị chặn lại nên trong lòng có chút không vui, "Không phải hai người sắp ly hôn rồi sao? Anh quan tâm như vậy làm gì?"

"Ai nói mày sắp ly hôn? Tao với chị mày chỉ giận nhau thôi. Vài ngày nữa là làm lành ấy mà" Nữ nhân ấy mà, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa. Chỉ cần hắn lưu lại được Ngọc Hiên một hôm, hắn nghĩ mình có thể dỗ Ngọc Hiên không giận nữa. Ngọc Hiên ấy mà, lúc nào mà chẳng quỵ lụy dưới chân hắn?

Huệ Gia nhướn mi, "Em không biết, em chỉ biết là sắp ly hôn. Thôi em đi tắm, bằng không chị ấy sẽ tắm trước mất."

Nói rồi Huệ Gia một đường chuồn thẳng, vào đến trong phòng thì thấy Ngọc Hiên đang thong thả ngồi xem sách. Huệ Gia thấy tựa sách trên bàn là gì bèn xanh mặt, nàng vội vã chạy lại chỗ Ngọc Hiên, giật lấy quyển sách trên tay chị ấy. Đây không phải "sách" đây là truyện tranh mà nàng tự vẽ, hầu hết trong truyện đều là Ngọc Hiên chị ấy.

"Chị mới coi đoạn mở đầu mà, xem xem em vẽ chị thành cái gì" Ngọc Hiên đứng lên muốn giành lại quyển truyện tranh trong tay Huệ Gia, nhưng Huệ Gia đã sớm giấu quyển truyện tranh đằng sau lưng, cố gắng không cho Ngọc Hiên chạm vào. Hai người cứ thế người muốn giành, người muốn giấu, Ngọc Hiên chạm vào quyển truyện tranh không được bèn đỏ mặt lên, nàng hừ một tiếng, "Để xem giành được không nhé."

Nếu như lúc đầu Ngọc Hiên chỉ muốn giành lấy truyện tranh thì bây giờ nàng chỉ muốn chiến thắng, hai người tranh giành với nhau quyển truyện tranh không khác gì trẻ con giật đồ. Ngọc Hiên đẩy Huệ Gia qua một bên để giành truyện, Huệ Gia lại né, thế nên Ngọc Hiên dùng sức đẩy Huệ Gia xuống giường, cười cười chạm vào quyển truyện tranh, "Lấy được rồi nhé."

Không nghĩ Huệ Gia lại lật người lại, đem Ngọc Hiên chế trụ dưới thân, lúc này tim Ngọc Hiên đập rộn ràng trong lồng ngực, muốn nói gì đó nhưng cứ ấp úng thế thôi. Nàng nghiêng mặt đi không nhìn Huệ Gia nhưng trong lòng lại cứ mãi kêu gào, tình huống cẩu huyết gì đây? Nàng xấu hổ chết mất!

Huệ Gia giành lại quyển truyện tranh của mình, vuốt lại mái tóc do đùa giỡn nên tán loạn của Ngọc Hiên, yêu thương định nói gì đó thì tiếng gõ cửa lại vang lên. Huệ Gia bực dọc đứng lên khỏi người Ngọc Hiên, đi thẳng ra cửa. Quả thật như Huệ Gia nghĩ, là Khải Tập anh nàng.

"Bác Thuấn đến" Khải Tập nói, hắn nhìn thấy Ngọc Hiên đang nằm lả lơi trên giường, dáng vẻ hệt như một tiểu thụ đang chờ đợi được lâm hạnh. Trong lòng hắn bỗng nhiên lại cảm thấy mọi chuyện thật lạ thường, hắn nhíu mày, nhìn chằm chằm Ngọc Hiên.

Như cảm nhận được ánh mắt của Khải Tập nhìn mình, Ngọc Hiên vội vàng lấy chăn che mình lại, bực dọc mắng thầm một tiếng. Nàng cũng không muốn ánh mắt lang sói của hắn nhìn mình một chút nào.

"Được rồi, em ra ngay" Nói rồi Huệ Gia đóng cửa lại, vui vẻ nói với Ngọc Hiên, "Bác Thuấn với chị Nhiên đến, em ra ngoài ấy một chút, chị muốn đi cùng không?"

"Đợi chị một chút" Ngọc Hiên nghe đi gặp Tưởng Duyệt Thuấn với Tưởng Duyệt Nhiên, nàng đương nhiên là muốn gặp. Đại nhân rồng đến nhà tôm, tôm làm sao dám không tiếp đãi chu đáo rồng?

Nói rồi Ngọc Hiên đứng lên lục lọi trong tủ tìm một chiếc áo khoác dày, nàng choàng vào người rồi buộc lại ở eo. Sau đó cùng Huệ Gia đi ra phòng khách gặp hai người họ, bác Thuấn là một người đàn ông trung niên, dáng vẻ uy nghi bệ vệ, còn Duyệt Nhiên hệt như một chú hổ nhỏ, trên mắt có một vết sẹo dọc, nhìn thế nào cũng thấy dữ tợn. Thấy hai người họ nhìn mình, Ngọc Hiên bèn cười chào.

Ba người ngồi nói chuyện với nhau, sau đó bác Thuấn lấy trong người ra hai phong bao lì xì, phát cho Ngọc Hiên và Huệ Gia mỗi người một phong. Huệ Gia cười thật tươi nhận lấy, đến phong bao lì xì của Duyệt Nhiên, Huệ Gia càng cười xán lạng hơn, chụp lấy bao lì xì bỏ vào túi.

"Năm nay thi đại học, con định thi vào trường gì?" Bác Thuấn hỏi.

Duyệt Nhiên ở bên cạnh nhướn mắt, trả lời, "Cần gì học, đi làm bảo kê là được."

Ngọc Hiên ngước mắt qua nhìn Duyệt Nhiên, đừng nói đem lão công của nàng biến thành một cô bé mặt sẹo, suốt ngày cầm dao cầm gậy đi đòi tiền bảo kê. Nghĩ đến là thấy không ổn rồi, Ngọc Hiên vội nói vào, "Không được!"

"Đúng đó, nghe lời chị Nhiên con là chết, ráng học hành, sau này thành bác sĩ hay luật sư gì đó cho bác" Bác Thuấn nghĩ đến Huệ Gia phải đi theo hắn đâm đâm chém chém đã thấy không vui, thế nên trực tiếp cho con bé biến thành người đàng hoàng, thành công dân có địa vị cao trong xã hội.

Bốn người cùng nhau tán gẫu một lát, bác Thuấn và Duyệt Nhiên cũng ra về. Ngọc Hiên cũng quên béng chuyện quyển truyện tranh ban nãy, nàng ngồi ở trên ghế suy nghĩ một chút, gương mặt xinh đẹp đăm chiêu, "Em định làm cái gì? Mình còn chưa nói về chuyện này một cách nghiêm túc."

"Em định làm bác sĩ." Huệ Gia lấy một miếng mứt, nàng đưa nó lên miệng Ngọc Hiên, ra hiệu cho Ngọc Hiên cắn một chút.

Ngọc Hiên có chút ngạc nhiên hỏi lại, "Không phải em thích làm nghệ thuật sao?"

"Em thích nghệ thuật, nhưng em sẽ là bác sĩ" Huệ Gia ôn nhu nhìn Ngọc Hiên.

Ngọc Hiên lại hừ một tiếng, "Nhưng chị vẫn nghĩ em giỏi kinh doanh, nhóc con."

"Đừng gọi em là nhóc con." Huệ Gia không vui hai từ nhóc con này, nó nhắc cho nàng nhớ nàng nhỏ tuổi hơn Ngọc Hiên, khiến nàng cảm thấy bản thân nhìn chẳng khác gì hạt cát nhỏ trong sa mạc cát mênh mông.

Ngọc Hiên vẫn còn nhớ khi Huệ Gia bắt đầu kinh doanh, con bé không chọn buôn bán sản phẩm mà là buôn bán dịch vụ. Lần đó Huệ Gia giàu có đến thế nào Ngọc Hiên vẫn nhớ. Nhớ một hôm nàng cần xoay vốn phải tìm đến gặp Huệ Gia, lúc đó con bé đang ngồi ở bờ hồ câu cá cùng mỹ nhân, thấy nàng bèn nở nụ cười, nói, "Chị Hiên đến?"

Nhớ đến mỹ nhân, Ngọc Hiên bèn hỏi, "Em không thích nam nhân đúng không?"

Huệ Gia tuy không uống gì nhưng lại sặc, nàng che miệng ho vài tiếng, sau đó nói, "Sao chị lại hỏi vậy?"

Còn hỏi tại sao! Ngọc Hiên bực dọc trong lòng nhớ về bạn gái kiếp trước của Huệ Gia, rõ ràng là kiếp trước yêu người khác, vậy mà Vịnh Thi nói Huệ Gia sẽ là chân ái của nàng, có phải là nói sai rồi không? Nếu bây giờ nàng và Huệ Gia quen nhau, người đó xuất hiện, không phải sẽ khiến Huệ Gia rung động như kiếp trước đã từng? Càng nghĩ lòng Ngọc Hiên càng như lửa đốt, chỉ hận không thể khạc lửa thiêu chết Huệ Gia bằng sự ghen tuông của mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi