CHỊ, EM YÊU CHỊ



Trần Thiên Hương nói xong câu này càng làm cho Hương Ly ngồi bên cạnh không hiểu gì cả, rốt cục cái người tên Minh kia là sao chứ?
– mẹ không muốn con cứ phải một mình vì mẹ như thế này, mẹ làm sao biết con không sao chứ.
– con không sao thật mà.
– ừ, mẹ chỉ biết nói thế thôi.
Nguyễn Lan mệt mỏi cất tiếng, Trần Thiên Hương cứ luôn như vậy, đối với mọi người lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ, cường ngạnh nhưng bên trong đâu ai biết cô yếu đuối,cô đơn như thế nào.
Trần Thiên Hương nói chuyện cùng Nguyễn Lan thêm mấy câu, sau đó dặn dò cô gái giúp việc rồi cùng Hương Ly rời khỏi phòng bệnh.
Hương Ly không hiểu lắm câu chuyện của Trần Thiên Hương và người phụ nữ kia, suốt buổi không nói một câu, chỉ suy nghĩ về người kia,rốt cục anh ta là người như thế nào?

– chị, sao chị với mẹ của người yêu chị nói chuyện lạ thế? em thấy người đó giống mẹ đẻ của chị hơn đấy.
Khi tư duy của Hương Ly đã đến giới hạn cùng với tò mò nổi lên nhất định phảu hỏi cho ra trò.
– em không cần biết, chuyện này với em có gì liên quan đâu.
Trần Thiên Hương không nghĩ muốn kể chuyện này ra cho thêm một ai biết, ngay kể cả khi Hương Ly có nghe thấy gì, cũng không muốn cùng cô nói về chuyện này.
– sao không liên quan? em thật sự muốn biết người yêu của chị rốt cuộc là người như thế nào mà.
– em muốn biết thì là liên quan đến em à?
Trần Thiên Hương đang đi quay sang nhìn Hương Ly, ánh mắt lạnh lùng nói, cô không muốn cùng ai nhắc đến chuyện này nữa mà Hương Ly thì cứ ở bên tai nhan nhản hỏi chuyện, nếu còn tiếp tục hỏi chỉ sợ Trần Thiên Hương sẽ tức giận mà nổi nóng.
– đúng, là liên quan đến em đấy, kể từ lúc em biết em có tình cảm với chị, cái gì về chị cũng là liên quan đến em !
Hương Ly nhìn ánh mắt lạnh lùng của Trần Thiên Hương, cũng không chịu thua kém mà tiếp tục nói.
– đã nói rồi, chị với em là quan hệ bạn bè hàng xóm, đừng để đến lúc chị tức giận lên, cái gì cũng không xong đâu. sau này cái gì không liên quan đến em đừng có hỏi.
– em cứ hỏi, em muốn biết người yêu của chị là ai đấy? nói cho em !
– này, chị rất ghét ai làm trái ý chị đấy, im miệng, lên xe.
Trần Thiên Hương mở cửa xe, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hương Ly.

– không lên, trừ khi chị hứa nói cho em biết người kia là ai.
– đừng có đặt điều kiện, có lên không?
Trần Thiên Hương đã thực sự bực mình, từ hôm qua tới hôm bay đã có ba người làm trái ý cô, ít nhiều động đến tự trọng của tổng giám đốc này.
– chị hứa đi.
Hương Ly lại thêm một câu.
– hứa? sao phải hứa? không lên thì thôi.
Trần Thiên Hương đóng mạnh cửa xe, nghe đến phải giật mình, cố lẽ tổng giám đốc đã tức giận đến đỉnh điểm.
Trần Thiên Hương vòng qua đằng kia của chiếc xe, mở cửa xe để lên.
– chị ra vẻ cái gì? nói cho em biết người yêu chị là ai thì anh ta chết sao? chị ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra khí thế quyền lực, nhưng thực ra cũng chỉ là cô gái chân yếu tay mềm thôi, sao cứ phải như thế làm cái gì ệt mỏi ra, chị đối với lời nói của em quan tâm một chút có được hay không?

Trần Thiên Hương khựng lại,thực sự tức giận.
– người đã chết rồi hỏi hỏi cái gì? tại sao cô lắm chuyện thế? tôi cần cô bình phẩm sao? sau này đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Trần Thiên Hương ánh mắt đầy phẫn nộ hơi đỏ lên nhìn về phía Hương Ly, cô ta rốt cuộc là cái gì? cô ta lấy tư cách gì hỏi đến chuyện của cô và Minh? còn bình phẩm con người cô như thế nào nữa, hình như Hương Ly đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Trần Thiên Hương tức giận nghĩ.
cô rất rất chán ghét ai hỏi về Minh, càng ghét cay đắng những người nhìn cô như kẻ yếu đuối.
Trần Thiên Hương nói xong liền lên xe lái đi thẳng, để lại Hương Ly đứng một mình ở sân bệnh viện.
Hương Ly không ngờ Trần Thiên Hương tức giận như vậy, nhưng chị ta nói gì? người đã chết? chẳng lẽ người yêu của Trần Thiên Hương đã chết rồi hay sao? sau một hồi suy luận thì có vẻ đúng là như thế. tin này đến với Hương Ly, không biết là nên vui hay buồn.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi