CHỊ, EM YÊU CHỊ



Suốt nhiều ngày, Trần Thiên Hương tìm kiếm Vũ Hương Ly. Thế nhưng không có một chút tin tức nào, cứ như cô đã thực sự biến mất vậy. Ngày nào Trần Thiên Hương cũng gọi đi gọi lại đến số điện thoại của Vũ Hương Ly, nhưng đều là tắt máy, khuôn mặt cô buồn rầu, ngồi một mình ở phòng khách, bàn tay nắm chặt chiếc điện thoại.
Thêm một lần nữa gọi điện thoại, sớm đã biết kết quả chỉ là hồi chuông báo lại, Trần Thiên Hương kiên trì bấm gọi thêm mấy lần nữa, vào lúc cô thất vọng nhất rồi, ném điện thoại sang một bên thì đầu bên kia nhấc máy.
– Alo?
Có tiếng người nói, là giọng phụ nữ, Trần Thiên Hương cầm vội điện thoại, áp lên tai, giọng khẩn trương nói.
– Alo, Hương Ly?
– Xin lỗi, tôi là người nhặt được chiếc điện thoại này, điện thoại này là của cô sao?
Giọng nói một người phụ nữ lạ vang lên, Trần Thiên Hương trong lòng trùng xuống, vậy là không phải Hương Ly.
– Vâng, là điện thoại của người thân của tôi, xin lỗi, tôi có thể gặp chị để nhận lại điện thoại được không ạ? Tôi sẽ hậu tạ, chị cho tôi địa chỉ được không?
Trần Thiên Hương tuy buồn nhưng giọng vẫn hòa nhã nói, mặc dù người nghe máy không phải Vũ Hương Ly làm cho cô cảm thấy thất vọng, thế nhưng dù sao cũng phải lấy chiếc điện thoại đó về.
– Tôi là nhân viên tạp vụ ở bệnh viện B, cô có thể đến lấy trong buổi chiều hôm nay.
Người phụ nữ nói, nghe giọng có vẻ là người dễ tính, hiền hòa.
– Nếu được, tôi sẽ đến ngay bây giờ, chị đợi tôi một chút.
– Được.
***
Trần Thiên Hương cuối cùng cũng gặp được người phụ nữ, nhìn độ tuổi tầm ngoài ba mươi, đúng như cô suy nghĩ, là người trông rất hiền hòa, dễ gần.
Người phụ nữ quan sát Trần Thiên Hương, trông rất xinh đẹp, lại nhã nhặn, ăn mặc cũng sang trọng, nhưng quan trọng nhất, hình nền điện thoại chính là ảnh người này. Như vậy, có lẽ điện thoại này là của cô ấy.
– Tôi là người nhặt được điện thoại, xin lỗi vì lâu quá không liên lạc lại, đây, trả lại máy cho cô.
Người phụ nữ mỉm cười, đưa điện thoại đến trước mặt Trần Thiên Hương, cô nhẹ nhàng nhận lấy.

– Thế này, tôi mời chị uống cốc nước, chúng ta cùng nói chuyện, tôi cũng muốn cảm ơn chị luôn.
– Như thế cũng được.
Người phụ nữ gật đầu đáp.
Trần Thiên Hương và người kia vào căng tin của bệnh viện, cô nhanh chóng đi mua hai cốc cà phê đem tới.
– Mời chị.
– Cảm ơn.
Người phụ nữ mỉm cười, rất có thiện cảm với cách cư xử lịch sự của Trần Thiên Hương.
– Chiếc điện thoại này tôi nhặt được hơn một tuần trước, sau đó đem về phòng nghỉ ngơi cho nhân viên để tạm, bao giờ có thời gian sẽ mang đi tìm cách trả lại, nhưng mà do nhiều việc quá nên quên đi mất, hôm nay tôi mở ngăn kéo ra mới nhìn thấy, nên mở nguồn ra để tìm cách liên lạc.
Người phụ nữ đem sự tình ra kể với Trần Thiên Hương.
– Xin lỗi, tôi giữ máy lâu quá, chứ thực sự tôi không có ý định lấy nó.
– Tôi hiểu, chị không cần nói vậy. Cũng may là nó chưa mất, điện thoại này là của người thân của tôi, có ý nghĩa rất quan trọng, thực sự cảm ơn chị.
Người phụ nữ mỉm cười.
– Không có gì, là việc nên làm mà.
– À, phải rồi, chị nhặt được nó ở đâu vậy?
Trần Thiên Hương hỏi, lúc này ánh mắt cô hơi trầm buồn, có phải là Vũ Hương Ly vứt nó đi? Cô ấy muốn dứt bỏ mọi quan hệ với mình như mẹ đã nói? Nhưng nếu không phải, vậy thì tại sao? Có lẽ cô vẫn chưa thực sự hiểu Vũ Hương Ly, Trần Thiên Hương cười khổ.
Người phụ nữ suy nghĩ đôi chút, chuyện cũng hơn một tuần, không tự nhiên nhớ lại được, sau đó mới lên tiếng.
– À, hôm đó tôi quét dọn, lúc thay túi rác trước cửa phòng sinh đẻ thì nhìn thấy điện thoại này, nhưng mà tại sao người thân của cô lại vứt điện thoại này đi thế? Còn mới và dùng tốt lắm mà.
Người phụ nữ hỏi, đem thắc mắc của mình nói ra.

– Tôi cũng không biết lí do tại sao. Nhưng mà, thực sự cảm ơn chị, đây là một chút lòng thành của tôi, mong chị nhận lấy.
Trần Thiên Hương mỉm cười, lấy từ trong túi xách ra một cái phong bì trắng, đặt lên mặt bàn, đẩy về phía người trước mặt.
– Không cần đâu, đây là việc tôi phải làm mà, cô không trách tôi trả lại điện thoại chậm trễ là tốt rồi, lại mời tôi uống nước, như thế là tốt rồi, quà tôi không dám nhận.
Người phụ nữ nhìn phong bì trắng tinh trước mặt, liền đẩy lại phía cô.
Trần Thiên Hương nói chuyện cùng người đó thêm một chút nữa, cuối cùng cũng thuyết phục được cô nhận phong bì.
Trần Thiên Hương đi rồi, người phụ nữ mới cầm phong bì lên xem, phong bì trắng tinh, còn có hương thơm nhẹ. Công ty đá quý Thiên Hương? Cô hơi gật gù, thật sự là người hiểu biết.
***
Vũ Hương Ly sau khi xả giận lên Vũ Khánh Ly, tâm trạng cũng không tốt đẹp gì hơn, cô cũng tự nhận ra, bản thân mình làm như vậy là sai, người đáng bị quát tháo là Vũ Khánh, không phải cô gái này. Cô từ trên tầng đi xuống, không thấy Vũ Khánh Ly đâu, liền đi một vòng tìm xem, cuối cùng phát hiện cô đang ở trong phòng bếp, liền đi vào, rót một cốc nước, sau đó ngồi xuống, không nói lời nào.
Vũ Khánh Ly đang nấu ăn, quay lưng về phía Vũ Hương Ly nên không biết cô ở đằng sau, cho đến khi nghe tiếng động, mới quay lại. Đôi mắt còn đang hoe đỏ, có lẽ là do ban nãy bị Vũ Hương Ly quát mắng.
Vũ Hương Ly hơi mềm lòng, liền đứng dậy, đi về phía người kia, Vũ Khánh Ly thấy cô đi về phía mình, hơi lo lắng.
– Thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi quá lời, đã xúc phạm em, tại vì thời gian qua tôi chịu quá nhiều áp lực nên tính tình không tốt, em bỏ qua chuyện này, cho tôi xin lỗi, cũng đừng suy nghĩ về những gì tôi nói.
Vũ Hương Ly nói, lời nói dễ nghe nhưng phủ lạnh, khiến cho người ta cảm giác xa cách.
Vũ Khánh Ly ngạc nhiên, chị ấy xin lỗi mình?
– Không sao ạ, chị không giận em thì tốt rồi, thực ra những gì chị nói lúc nãy đều đúng, trong chuyện đó, em thay mặt mẹ em xin lỗi chị, chị không cần tha thứ, cũng không cần nhận lời xin lỗi của em, nhưng em mong chị hãy để cho em chăm sóc, việc này bố đã giao cho em.
Vũ Khánh Ly cúi đầu, chân thành nói.
– Tôi nhận lời xin lỗi của em, nhưng em không cần cảm thấy có lỗi, sai là ở người lớn, tôi không trách em. Sau này em chỉ cần giúp đỡ tôi, không phải chăm sóc gì hết, tôi cũng sẽ không làm khó em như những ngày đầu đâu.
Vũ Hương Ly nói.

– Em đang nấu ăn à? Có cần phụ giúp gì không? Ăn chung đi, tôi có chuyện muốn trao đổi.
– Vâng, không có gì đâu ạ, chị cứ ngồi chờ mấy phút, sắp xong rồi ạ.
Đồ ăn bày biện trên bàn, hai người ngồi đối diện nhau, khuôn mặt Vũ Hương Ly tản ra chút lạnh lùng, Vũ Khánh Ly ái ngại.
– Đồ ăn chỉ có thế này, em nấu ăn cũng không được ngon, chị đừng chê.
– Không sao, thế này được rồi, tốt lắm.
Vũ Hương Ly cầm bát đũa, từ tốn ăn. Không nói câu gì.
– Thực ra, lúc biết chị Hương Ly là chị của em, em đã rất bất ngờ.
Vũ Khánh Ly ăn một miếng, gợi chuyện để nói, giảm bớt căng thẳng.
– Vậy sao? lúc biết có em, tôi cũng rất bất ngờ.
Vũ Hương Ly cười nhạt, nói.
– Xin lỗi, đáng lẽ em không nên nói chuyện này.
– Không sao. Tôi quyết định theo học trường y, tôi sẽ nói với bố, em có lẽ hiểu biết mấy chuyện này hơn, giúp tôi hỏi bố được không?
– Được ạ, ăn cơm xong em sẽ hỏi ngay. Nhưng mà, sao chị lại muốn học y? Có lẽ…
– Sao? Bố không thể xin nổi vào trường y nào đó à?
Vũ Hương Ly nhướng mày hỏi.
– Không ạ, theo em biết, bố có quen một giáo sư ở một trường đại học y trong thành phố này, hình như quen biết với cả hiệu trưởng, em nghĩ bố có thể xin được, chỉ là…
– Là sao?
– Học y rất vất vả, tốn rất nhiều thời gian, chị sao lại chọn như vậy?
– Tôi muốn. Em nói nhiều thời gian? Là bao nhiêu lâu?
– Ít nhất cũng phải bảy, tám năm, lúc đó cũng còn chưa thành thục, thực sự rất vất vả.
Vũ Khánh Ly hơi chau mày nói.

– Ừ.
Vũ Hương Ly hờ hững đáp. Trong ánh mắt suy nghĩ điều gì đó.
***
Trần Thiên Hương trở về nhà, cô đưa đứa bé cho Nguyễn Hiền chăm sóc, thời gian này chỉ cố gắng tìm kiếm thông tin của Vũ Hương Ly. Nguyễn Hiền cũng không nói gì, chỉ đón đứa bé về, mặc kệ cô muốn tìm gì, làm gì thì làm.
Trần Thiên Hương cũng đã tìm Vũ Khánh để hỏi, nhưng lần nào cũng không gặp mặt được, lần thứ nhất đến khách sạn của ông để tìm thì trợ lí của Vũ Khánh nói ông đã đi nước ngoài, lần thứ hai, lần thứ ba cũng kiếm lí do không gặp mặt, cô cũng ngờ ngợ chuyện Vũ Hương Ly biến mất có liên quan đến Vũ Khánh, bởi vì cô ấy không có tiền, ngoài Vũ Khánh ra thì không còn ai có thể dựa vào, nhưng mà thực sự thì Vũ Hương Ly đang ở đâu? Nguyễn Hiền nói cô bỏ đi, không muốn có quan hệ gì với cô và đứa bé nữa. Hôm nọ gặp Nguyễn Hiền, bà còn nói thêm, Vũ Hương Ly nhắn lại, nói với cô hãy quên những chuyện trước kia và nuôi đứa bé đi, thời gian qua chỉ là sự sai lầm của cả hai người, cô ấy muốn làm lại cuộc đời, sẽ đi rất xa, nói với cô cũng đừng đi tìm cô ấy làm gì. Lúc đó, nghe Nguyễn Hiền nói, Trần Thiên Hương thẫn thờ, im lặng rất lâu. Cô biết mẹ cô nói dối, Vũ Hương Ly sẽ không bao giờ nói những câu như vậy, Hương Ly luôn là người có trách nhiệm, sẽ không có chuyện cô ấy bỏ đứa bé, còn nữa, Nguyễn Hiền bịa đặt mà thực sự không hiểu bản chất, bà luôn coi tình yêu của Trần Thiên Hương và Vũ Hương Ly là không thể nào, luôn coi nhẹ nó mà không biết sự thật nó sâu nặng đến như thế nào. Và, trong chuyện này, ngoài Nguyễn Hiền ra, không ai nói nó là sai lầm. Vì thế, mặc kệ lời Nguyễn Hiền nói như thế nào, Trần Thiên Hương vẫn kiên quyết đi tìm Vũ Hương Ly.
Cô mở điện thoại của Vũ Hương Ly, hình nền là ảnh của mình, là ảnh mà hôm Vũ Hương Ly chụp mình trên ô tô, khuôn mặt cười đến rạng rỡ. Trần Thiên Hương hơi mỉm cười. Bấm vào xem hình ảnh, cô hơi bất ngờ, tất cả đều là ảnh của cô, lướt xem từng hình một, có ảnh cô đang ngủ, mái tóc hơi lòa xòa, đôi mắt nhắm nghiền, có ảnh chụp ngay lúc cô đang buộc tóc, có ảnh lại chụp lưng cô khi đang nấu ăn, tim Trần Thiên Hương run nhẹ, cô sờ lên má, là nước mắt rơi xuống, tất cả đều là do Hương Ly chụp, cô ấy quan tâm đến từng khoảnh khắc trong cuộc sống hàng ngày của mình, từ lúc ngủ, lúc ăn, lúc cười, lúc làm việc. Vậy mà Trần Thiên Hương không hề hay để ý, dường như ít quan tâm, thuờng ngày cũng chỉ biết nấu cơm, cùng ăn, tâm sự bình thường, Vũ Hương Ly làm gì, cô cũng không thường xuyên quan sát, điều này Trần Thiên Hương dường như quên đi mất.
Cô xem vài thứ linh tinh trong điện thoại của Vũ Hương Ly, cũng không có gì khác nữa, cuối cùng lại vô tình bấm vào mục
tin nháp. Gì đây? Có rất nhiều ghi chú, Trần Thiên Hương tò mò bấm vào.
“Tối nay chị Hương lại đi làm về muộn, em thích chị như lúc ở Mỹ, cứ quấn lấy em cả ngày, biết là về Việt Nam thì chị phải làm việc rồi, nhưng có cần muộn thế không? Càng ngày càng biết làm em đau lòng.”
Cô mỉm cười, bàn tay vuốt nhẹ nước mắt trên mặt.
“Hôm nay em đọc sách cho con nghe, chị biết không, lúc em đọc truyện cổ tích thì nó liền đạp mấy cái, lúc đọc sách kinh doanh của chị thì nó lại im lìm. Có phải con muốn làm tổng giám đốc giống mẹ Hương của nó không?”
“…”
Trần Thiên Hương đọc tiếp, Vũ Hương Ly viết rất nhiều, có những điều cô ấy đã từng nói với cô, có những điều thì chưa từng kể bao giờ.
“Em khó chịu lắm, lần đầu tiên em mong muốn con đừng ra đời, cứ nằm mãi trong bụng em như bây giờ, thế thì em sẽ không phải rời xa cả hai người nữa. Những điều mẹ nói với em em đều hiểu, mẹ nói đúng hết, em không có gì cả, không thể dựa vào chị cả đời, mẹ em cũng chỉ vì dựa vào bố mà có kết cục không tốt, em biết chị Hương sẽ không tệ bạc như bố, nhưng mà em lo lắng lắm, tự em cảm thấy bản thân quá vô dụng, cứ để chị chăm lo cho em như thế thì không công bằng với chị. Nên, em mới quyết định làm theo ý của mẹ. Em thực sự muốn nói hết những điều này với chị, em muốn nói hết thật đấy, chị nhất định sẽ đứng ra thay em lo tất cả, sẽ không để em đi, sẽ không để em phải suy nghĩ về những điều này, nhưng mà em không nói. Bởi vì em biết chị sẽ làm thế, vì chị quá tốt, em cũng muốn làm điều gì đó cho chị. Em xin lỗi.”
Trần Thiên Hương lặng người, nước mắt rơi xuống càng nhiều hơn, thì ra là như thế, Hương Ly là bị ép phải đi, không ngờ mẹ cô dùng cách này để tách hai người ra. Trần Thiên Hương trong lòng nổi lên một cảm giác khó chịu, cô thực sự tức giận Nguyễn Hiền.
Bấm vào xem tin cuối cùng, lòng cô càng đau hơn, có lẽ thực sự hai người phải rời xa nhau một thời gian dài.
“Em xin lỗi, chị nuôi con thật tốt, đợi em, chỉ cần chị đợi em, nhất định em sẽ quay về.”
– Chỉ cần em về, bao lâu cũng được, chị nhất định chờ em.
Trần Thiên Hương nói nhỏ, giọng nói rất kiên định, nắm chiếc điện thoại, mặt vùi vào hay bàn tay, nước mắt không ngừng rơi xuống. Chị nhất định sẽ chờ em về, bởi vì, chị yêu em. Từ đáy lòng cô phát ra âm thanh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi