CHỊ, EM YÊU CHỊ



Hai năm sau.
Vũ Hương Ly đứng ở sân bay. Đây là lần thứ hai cô trở về Việt Nam từ sau tám năm qua. Quãng thời gian kia, bản thân cô cũng không biết đã vượt qua như thế nào. Dù sao thì bây giờ tốt rồi. Ít nhất, cô có năng lực để vượt qua mọi chuyện.
Vũ Khánh tự mình ra sân bay đón con gái, nhìn thấy cô từ đằng xa. Vội vàng đi đến.
– Hương Ly.
Vũ Hương Ly nghe tiếng gọi liền quay lại, bỏ kính râm xuống, đôi môi mỉm cười thật tươi.
– Bố.
– Con về rồi. Về là tốt rồi.
Vũ Khánh vội ôm lấy con gái, vỗ nhẹ sau lưng. Sau rất nhiều năm, cuối cùng đến ngày hôm nay ông mới dám thể hiện tình cảm với con gái mình. Đứa nhỏ này, ông đã nợ quá nhiều. Đôi mắt Vũ Khánh hơi đỏ lên, ôm càng chặt hơn, một lúc sau mới từ từ buông lỏng.
– Bố, con về rồi mà.
Vũ Hương Ly cầm lấy bàn ay người đàn ông kia, vỗ nhẹ như trấn an, từ trong ánh mắt tỏa ra sự ấm áp. Trong lòng Vũ Khánh nhẹ nhàng hơn rất nhiều, thái độ này, có lẽ con gái đã thật sự tha thứ cho ông rồi.
– Đi, về nhà thôi.
Ông nói, hai người bảo vệ ở đằng sau liền biết ý, đi lên phía trước lấy vali của Vũ Hương Ly cất lên xe.
Ở trên xe, Vũ Khánh quan tâm hỏi thăm con gái rất nhiều chuyện. Thấy cô nhiều năm qua thực sự rất cố gắng ông rất vui mừng. Bằng chứng là hiện tại Vũ Hương Ly ở nước ngoài đã lấy được bằng thạc sĩ, Vũ Khánh rất tự hào.
– Con định khi nào gặp Thiên Hương?
Ông hỏi, đây có lẽ là chuyện đáng quan tâm nhất.
– Không phải hôm nay, con muốn tặng chị ấy bất ngờ. À đúng rồi bố, con muốn gặp con gái con. Hôm nay được không ạ?
Cô mỉm cười, ngày hôm nay Vũ Hương Ly cười rất nhiều, mà cười rất rất tươi. Đây là ngày cô mong muốn rất lâu rồi.
Vũ Khánh nhìn đồng hồ đeo tay. Hơi nghĩ một chút sau đó nói.
– Được, bây giờ con về nhà nghỉ ngơi tắm rửa, đợi đến giờ Hương Vy tan học bố đưa con đến đón con bé.
– Vâng.
Về đến nhà, mẹ con Vũ Khánh Ly đi ra đón. Vũ Khánh Ly đã về Việt Nam làm việc từ năm ngoái.
– Hai bố con về rồi.
Bà đi đến gần, mỉm cười nói. Đây là lần thứ hai được gặp Vũ Hương Ly, thật sự rất giống người phụ nữ kia. Từ trong đôi mắt bà nhìn cô có phần dịu dàng, đan xen chút áy náy. Nhiều năm qua, không ít lần bà suy nghĩ về mẹ con Vũ Hương Ly, những điều này luôn luẩn quẩn trong đầu. Tự bản thân bà cảm thấy có lỗi với cô gái trước mắt.
– Con chào dì.
– Chị Ly.
Vũ Khánh Ly mỉm cười chào. Cô chị gái này, lúc nào nhìn cũng đẹp như vậy, mới qua gần một năm chưa gặp, vậy mà nhìn đẹp hơn rất nhiều.
– Ừ, làm việc tốt không?

Cô quan tâm hỏi thăm.
– Tốt lắm ạ.
– Mà thôi, con lên phòng nghỉ ngơi một chút đi sau đó tắm rửa đi. Dì nói người mang vali lên phòng con rồi.
Bà nói rồi bảo người giúp việc đưa Vũ Hương Ly đến phòng của cô.
***
Vũ Khánh gọi điện thoại cho Trần Thiên Hương nói hôm nay ông sẽ đến trường đón Hương Vy về nhà chơi, cho nên cô không cần phải đi đón nữa.
Giờ tan học, Vũ Khánh và Vũ Hương Ly đến trước cổng trường.
– Để con tự vào tìm con bé được rồi. Con muốn tự làm quen với nó.
Vũ Khánh hơi nhíu mày, sau đó nói.
– Hay cứ để bố cùng đi với con đi. Hương Vy không giống mấy đứa bé khác đâu. Nó cứ lạnh lùng.
Vũ Hương Ly bật cười.
– Con gái con thật sự như thế sao?
Cuối cùng, sau khi nói mãi, vẫn là Vũ Hương Ly tự mình đi vào.
Trường học khá lớn, nhưng hiện tại tan học cũng được một lúc rồi nên không đông người lắm. Vũ Hương Ly theo địa chỉ Vũ Khánh nói đi tìm lớp học của con gái. Trong lòng vô cùng hưng phấn cùng hồi hộp, cô muốn nhìn thấy con bé.
Thời tiết hôm nay thật mát mẻ, Vũ Hương Ly mặc áo phông đen, quần jean đen, đi giày thể thao, mái tóc buộc lên. Nhìn có vẻ rất thoải mái, làn da trắng ngần càng rõ ràng khi cô mặc đồ đen. Không thể phủ nhận, ở mọi hoàn cảnh nhìn Vũ Hương Ly đều thật xinh đẹp.
Đang vui vẻ đi, bỗng nhiên có một cô bé chạy rất nhanh, va mạnh vào người Vũ Hương Ly, mạnh đến nỗi cô có chút đau còn cô bé kia ngã xuống đất, mái tóc mây che mất khuôn mặt cô bé. Rất nhanh, Vũ Hương Ly ngồi xuống, đỡ đứa nhỏ dậy.
Hương Vy đang định hất tay người trước mặt ra, lại thấy trước mắt là khuôn mặt quen thuộc, đôi mắt đẫm nước mở thật to. Cô không nhìn nhầm chứ?
– Con có sao không?
Vũ Hương Ly phủi váy đồng phục lấm bẩn cho cô bé, cũng chưa nhìn đến khuôn mặt nó, mãi đến lúc phủi cảm thấy sạch sẽ rồi mới nhìn xem. Cô giật mình, trái tim đập mạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng kia. Cô nhìn thấy rất nhiều lần qua ảnh Vũ Khánh gửi, nhìn đến mức thỉnh thoảng nhớ nhung đến phát khóc. Bây giờ được nhìn thẳng trước mắt, đứa bé này, giống mình như đúc. Vũ Hương Ly nhìn nó thật lâu, sau đó tự giác đưa tay lên sờ khuôn mặt nhỏ bé kia. Thấy một bên má của nó đỏ ửng, có vết bàn tay, trông như là bị đánh, bên khóe môi còn có tia máu. Tim Vũ Hương Ly giật mạnh, đau lòng vô cùng.
– Mặt của con bị làm sao thế này?
Nước mắt không biết từ đâu tràn ra, hai bàn tay đưa lên nhẹ nhàng sờ vào, ánh mắt tràn đầy lo lắng xem xét khuôn mặt bị thương kia.
Hương Vy nhìn người trước mặt, người này, vừa lạ lùng vừa quen thuộc. Là cô ở trong tấm ảnh trong phòng mẹ Hương. Ngay lập tức Hương Vy quên mất mình đang bị đau, toàn bộ chú ý dồn hết lên người trước mắt. Vũ Hương Ly thấy đứa nhỏ không trả lời, nhìn mình thật lâu, lại càng sốt ruột, định mở miệng hỏi lại, nhưng nó lại lên tiếng trước.
– Con biết cô.
Hương Vy thấy cô kia rơi nước mắt thật nhiều, đưa tay ra lau nước mắt trên mặt cô ấy, không hiểu vì sao, lúc đứng gần cô ấy, lúc cô ấy lo lắng hỏi vết thương của mình, trái tim non nớt của Hương Vy cảm thấy ấm áp.
– Ừ, ngoan, ngồi ra ghế kia, mẹ xem chỗ đau của con, được không?
Vũ Hương Ly hỏi, ánh mắt chờ mong xem ý kiến của con bé, sau đó thấy nó nhẹ gật đầu. Rất nhu thuận. Liền cầm tay nó đưa đến ghế đá. Đứa trẻ này thật nghe lời, vậy sao bố lại nói nó lạnh lùng chứ?
Hương Vy thấy cô kia xưng mẹ, lại rất ân cần, không hiểu sao lại cảm thấy rất nghe lời cô ấy, cô nói gì đều đồng ý.

Trong ví của Vũ Hương Ly bao giờ cũng đem theo bông, thuốc và băng cá nhân. Cô nhẹ nhàng bôi chút thuốc vào khóe môi con bé, vừa bôi vừa nhẹ nhàng thổi, sau đó dán một miếng băng nhỏ vào. Xong rồi mới hỏi.
– Đau không con?
Hương Vy lắc đầu. Lễ phép trả lời.
– Không ạ.
Vũ Hương Ly thấy khuôn mặt nhỏ bé có vết tay đỏ ửng kia. Đau lòng không chịu được, còn có tức giận.
– Là ai đánh con?
Hương Vy bé nhỏ nhìn thấy trong ánh mắt kia sự tức giận. Cô ấy tức giận người ta đánh mình sao? Nghĩ rồi kể cho Vũ Hương Ly nghe.
– Là mẹ của bạn Nhi. Bạn ấy nói con lấy đồ của bạn ấy, nhưng mà con không hề lấy. Mẹ bạn ấy đến thấy con thì đánh con.
Hương Vy hơi cúi đầu, nước mắt rơi xuống. Sau khi bị tát một cái mạnh vào mặt, cô chạy thẳng ra khỏi lớp, cô không muốn khóc trước mặt những người đó.
– Thật quá đáng. Đi, đi về lớp của con.
Vũ Hương Ly cầm tay Hương Vy đứng dậy, đi về phía lớp học. Không cần biết hôm nay sự việc là như thế nào, nặng tay đánh con gái cô thành thế này, không thể bỏ qua!
NHA thấy Trần Thiên Hương đến giờ rồi mà vẫn chưa đi đón Hương Vy, chưa thèm hỏi gì liền về nhà kéo tay Trần Hà My đi đón cháu. Đến trước cổng trường lại gặp ông ngoại Hương Vy, nên bảo với ông là sẽ đi đón con bé, đi vào gần đến lớp học thì thấy Hương Vy đang đứng cùng một người. NHA giật mình, vội vàng đi về phía trước.
– Vy, mặt con làm sao thế này?
Vừa nhìn thấy mặt con bé đỏ ửng, còn có băng cá nhân dán gần khóe môi, NHA vội vàng ngồi xuống, xem xét khuôn mặt kia.
– Dì Ann, con không sao.
Trần Hà My cũng mải nhìn Hương Vy trước, sau đó mới nhìn người đứng bên cạnh. Bật thốt lên.
– Chị Hương Ly!
Đôi mắt cô mở to. Trời đất. Người này không phải Vũ Hương Ly sao?
NHA nhìn về phía cô gái xinh đẹp kia, người này, chính xác là đã tám năm rồi, tám năm rồi chưa từng gặp lại.
– Chị về khi nào thế? Chị Hương biết chưa?
Trần Hà My ngạc nhiên hỏi. Vũ Hương Ly hơi cười chào hỏi hai người. Sau đó nói.
– Chị vừa về, chuyện đấy nói sau. Còn có, con bé bị người ta đánh. Không hiểu chuyện gì mà nặng tay như thế.
Trần Hà My thu lại ngạc nhiên, lại để tâm lên Hương Vy. Thấy khuôn mặt nhỏ bé bị đánh nặng tay thế kia không khỏi tức giận. Cháu gái người ta coi như vàng như ngọc, ai dám nặng tay thế này?
Đi vào lớp học, cô giáo chủ nhiệm đang đứng nói chuyện với một phụ huynh. Người phụ nữ này mặt mày cau có. Trên người mặc quần áo cũng là khá sang trọng. Bên cạnh còn có một cô bé đang sợ hãi, bàn tay nắm chặt váy.
– Con ranh này. Đã ăn trộm lại còn không nhận, nói lại còn cãi, muốn trốn tội à? Bây giờ dám quay lại đây à?
Giọng nói chua ngoa vang lên, Vũ Hương Ly cau mày, người phụ nữ này, buông ra mấy lời thô thiển như thế. Thật sự chỉ muốn ấy cái bạt tai.

– Xin chị bớt giận, không nên nặng lời với học sinh như vậy đâu ạ.
Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng, phụ huynh của em Nhi trước mặt đây đóng góp rất nhiều tài sản cho nhà trường, cho nên chị ta nói gì cũng phải nể, từ nãy đến giờ cô chỉ dám nói vài câu chị bớt giận, chị bớt giận, ngay cả lúc cô ta đánh Hương Vy lệch một bên mặt, ngã xuống đất, cũng không dám thể hiện thái độ.
– Chị kia, ăn mặc đẹp đẽ mà nói chuyện thế à? Cháu gái tôi đã làm sai chuyện gì? Mà kể cả nếu cháu có làm sai chị phải nhắc nhở, nặng tay như thế nhìn được sao?
Trần Hà My tức giận, muốn tổng xỉ vả vào mặt của cái người phụ nữ thô thiển kia.
– Làm sai gì à? Cháu của các người lấy trộm vòng tay của con gái tôi, là vòng đắt tiền đấy, không biết con cái nhà ai, dạy dỗ ra cái đứa tắt mắt, thấy đồ đẹp là trộm cắp. À phải rồi, là con gái của cô giám đốc công ty đá quý Thiên Hương phải không? Mẹ nó dạy nó thế phải không?
Bàn tay Vũ Hương Ly nắm chặt lại, Hương vy thấy tay bị nắm có chút đau, vội nhìn lên, thấy Vũ Hương Ly đôi mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kia.
– Cô nói chuyện quá mức vô văn hóa, trước mặt giáo viên và học sinh lại phát ngôn như ngoài hàng ngoài chợ. Chỉ dựa vào mấy lời nói từ nãy đến giờ của cô đã đủ để kiện cô vì hành vi cố tình nhục mạ người khác rồi.
Vũ Hương Ly nhìn thẳng vào mắt người kia nói. Người phụ nữ kia bị đôi mắt lạnh kia quét qua, trong lòng phát sợ, nhưng sau đó lại lấy lại bình tĩnh.
– Cô là ai? Chuyện này thì liên quan gì đến cô?
– Tôi là ai thì quan trọng gì. Quan trọng là cô vừa làm cái gì,cô muốn làm cho ra lẽ việc đứa nhỏ này ăn trộm đồ của con cô sao? Nhưng mà từ nãy đến giờ cô làm toàn những hành vi khiến cho người khác nhìn không vừa mắt, cô lấy tư cách gì hỏi tội người ta? Phát ngôn vô văn hóa như vậy, cô dạy con cô đã hay chưa mà bình luận người khác dạy con như thế nào?
Vũ Hương Ly tiến lên phía trước, đi về phía người phụ nữ kia, đôi mắt càng trở nên lạnh lùng đáng sợ. Ánh mắt này đã từng dọa Trương Quân Ninh chết khiếp không dám lại gần cô trong suốt ba năm. Đương nhiên người trước mặt này cũng không ngoại lệ, cô ta lúng búng, nhất thời cứng họng không nói được gì.
NHA từ nãy đến giờ nhìn người phụ nữ kia. Bây giờ lạo nhìn về phía Vũ Hương Ly, đôi môi hơi mỉm cười, đây là người mẹ đang bảo vệ con sao?
– Cô giáo, đầu đuôi câu chuyện là như thế nào?
Cô giáo chủ nhiệm nhìn Vũ Hương Ly, thật lợi hại, vừa nói mấy câu đã khiến phụ huynh khó tính kia ngậm miệng, cũng không biết cô gái này có liên quan gì với Hương Vy, nhưng bị ánh mắt của cô ấy làm cho căng thẳng, đem toàn bộ chuyện kể lại.
– Là thế này, em Nhi có một chiếc vòng tay đắt tiền, gần cuối giờ học em lên báo với tôi rằng bị mất, sau đó tôi nói cả lớp ở lại để kiểm tra. Cuối cùng tìm thấy chiếc vòng trong cặp sách của Hương Vy.
– Nghe thấy chưa? Bằng chứng rõ ràng, không phải nó ăn trộm thì ai?
Vũ Hương Ly nhìn về phía cô ta, ánh mắt sắc lạnh, lập tức người kia lại im miệng.
– Con không làm.
Hương Vy nhìn Vũ Hương Vy, lắc lắc đầu nói, trong mắt đầy sự thành thật. Cô gật đầu, ý bảo rằng: mẹ biết rồi.
– Không phải mày thì ai? Cứng đầu cứng cổ.
– Này chị kia, mẹ Hương Vy là giám đốc công ty đá quý, cưng nó như vàng ngọc, không để nó thiếu cái gì bao giờ, loại vòng tay này nó muốn bao nhiêu chẳng có, sao phải đi trộm cắp, hơn nữa, cháu của tôi không bao giờ làm cái chuyện này.
Trần Hà My bực mình, tức không thể lên cho người phu nữ này hai cái bạt tai.
– Ha ha, muốn gì có đấy? Không phải vẫn đi ăn cắp đồ của người khác đấy sao? Nhi, đứng lên đây nói ẹ biết, có phải con bé này lấy vòng tay của con không.
Cô bé tên Nhi từ nãy đến giờ đứng một bên nắm chặt váy, bị mẹ gọi một câu thì giật nảy mình. Sau đó ấp ấp úng úng.
– Ph… phải ạ. Sáng nay bạn Vy khen vòng của con đẹp, xong rồi đến chiều con không thấy vòng đâu nữa, rồi… rồi tìm thấy trong cặp sách của Vy.
Cô bé kia cúi mặt nói. Mặt mũi đã đỏ ửng hết lên, đôi mắt hơi ửng đỏ. NHA thấy cực kỳ kỳ lạ.
– Nghe thấy chưa? Ý định trộm cắp rõ ràng như thế, lại tìm thấy luôn cái vòng trong cặp nó, còn chối cái gì?
– Sao chị để mình con chị nói? Hương Vy không được nói gì à? Vy, nói đi con.
Vũ Hương Ly nhìn con gái.
– Con chưa từng khen vòng của bạn đẹp, vừa nãy mới là nhìn thấy lần đầu tiên. Con cũng không lấy vòng của bạn.
Hương Vy nói, đôi mắt tỏa ra lạnh lùng cùng chán ghét nhìn về phía cô bạn kia.
– Nhi!

Người phụ nữ kia lại gầm lên.
– Là cậu, rõ ràng cậu khen vòng đẹp, sau… sau đó lấy trộm.
– NÓI DỐI!
Từ ngoài cửa lớp có một bé trai chạy vào.
– Tú, em từ đâu chạy vào đây?
Cô giáo chủ nhiệm thấy cậu bé kia, ngạc nhiên hỏi.
– Cô ơi cô, em nhìn thấy bạn Nhi tự lấy vòng tay để vào cặp của Vy. Bạn Vy không lấy trộm, bạn Nhi nói dối.
– Sao em không nói với cô sớm.
– Cô kia dữ quá, em sợ…
Cậu bé nhìn về phía người phụ nữ kia. E dè nói.
Cuối cùng, mọi chuyện cũng kết thúc, mẹ của cô bé Nhi kia phải nói lời xin lỗi với Hương Vy, nhưng thái độ không hề thành khẩn, Vũ Hương Ly nhìn đến là chán ghét.
Chuyện là lũ trẻ bình bầu ai xinh xắn nhất lớp, hóa ra là Hương Vy được bầu xếp thứ nhất còn cô bé kia xếp thứ hai. Ghen tị nên mới làm như vậy. Nhưng một đứa trẻ lại ăn gian nói dối, biết làm thế để đổ oan cho bạn thì quả thật không hề tốt đẹp.
Lúc đi ra khỏi lớp, Hương Vy còn quay lại nhìn cô bạn kia, lạnh lùng nói một câu.
– Từ giờ trở đi, tránh xa tớ ra.
***
Tối khi trở về nhà, Trần Thiên Hương mới biết chuyện, thấy vết thương trên mặt con gái, vô cùng sốt ruột. Lo lắng lấy khăn lạnh ra đắp lên.
– Đau lắm không con?
Cô nhíu mày, tức giận vô cùng, mình còn chưa từng đánh nó một cái. Người khác lại dám động vào. Cô sẽ không bỏ qua việc này.
Trước khi Hương Vy về, Vũ Hương Ly có nhắc con bé đừng có kể ẹ Hương nghe chuyện đã gặp mình. Hương Vy suy nghĩ suốt, định rằng không nói ra, nhưng cuối cùng, vẫn nói.
– Mẹ, cô ấy về rồi.
Trần Thiên Hương đang chăm chú đắp khăn lạnh lên má Hương Vy, nghe con gái nói vậy, bàn tay chợt khựng lại.
– Là cô ấy bôi thuốc dán băng cho con. Còn bảo vệ con, không để mẹ bạn Nhi mắng con.
Trần Thiên Hương vội đứng dậy, nói.
– Mẹ ra ngoài một chút, con ở nhà đi ngủ trước đi, nhé.
Cô đang định đi ra ngoài, Hương Vy vội cầm lấy tay mẹ, giữ lại.
– Con nghe thấy cô ấy nói chuyện với dì Ann, bảo sẽ tự đến gặp mẹ.
– Cô ấy nói thế thật à?
Hương Vy gật gật đầu.
– Vâng ạ.
Trần Thiên Hương lại ngồi xuống, im lặng không nói một câu. Từ đôi mắt nhìn ra rất nhiều cảm xúc. Hương Ly, thật sự về rồi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi