CHỊ GÁI NHỎ

Editor: Melbournje

Mấy ngày sau, mới sáng sớm Trần Trừng đã bị Lạc Hữu Tiềm kéo dậy cùng nhau đi tập thể dục, nói cho hay thì chính là "trau dồi sức khoẻ".

Trần Trừng choáng váng, sau khi Lạc Hữu Tiềm gõ cửa tới lần thứ sáu thì rốt cuộc cửa phòng cũng đã mở, đỉnh đầu cô rối như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài.

"Cậu có thấy phiền hay không." Cô tức giận tới nỗi mắng chửi người.

Mấy ngày nay sáng nào Lạc Hữu Tiềm cũng hị mắng nên đã quen rồi, anh cầm lấy khăn quàng cổ và mũ rồi đội cho Trần Trừng, lại tự tay giúp cô đeo bao tay lên, ở trong lòng bàn tay còn có một miếng giữ ấm.

Lôi kéo tay cô tới bên giá để giày ở cửa, anh lấy đôi giày để tới bên chân cô: "Đi vào đi."

Cơn buồn ngủ đã ăn mòn cảm giác bực tức của Trần Trừng, ngay cả tay mình bị anh kéo đi cô cũng không phản ứng lại, híp mắt đối diện với giày trong chốc lát, mới phản ứng chậm một cái mà đi vào.


Lạc Hữu Tiềm nắm tay Trần Trừng đang bọc kín người từ trên xuống dưới, chỉ lộ mỗi mắt ra ngoài.

Trên đường vẫn còn tối, lác đác vài ánh đèn đường đang bật sáng.

Chạy không nổi vài bước, Trần Trừng đã thở hồng hộc, liều mạng kéo anh lại, không chịu chạy nữa.

"Cậu đừng lo cho tôi nữa, cứ tự chạy đi, tôi nghỉ ngơi một lát rồi tự về." Trần Trừng thở phì phò nói.

"Bây giờ chị mà về ngủ là sẽ bị tụt huyết áp đó." Lạc Hữu Tiềm đem mái tóc đang dính vào sườn mặt của cô kéo xuống, "Đi ăn sáng trước đã."

"...... Được rồi."

Trần Trừng bị anh kéo đến cửa hàng bán đồ ăn sáng, sau đó lại bị dí vào chỗ ngồi.

"Chị dựa vào đây nhắm mắt một chút đi, em đi gọi mì cho chị."

Anh vừa định đi thì vạt áo đã bị kéo lại, xoay người liền thấy Trần Trừng híp mắt ngửa đầu nhìn anh: "Không cần đâu, gọi cơm nắm cho tôi với."


"Được, cơm nắm." Lạc Hữu Tiềm vỗ vỗ tay cô.

Chủ quán bán đồ ăn sáng cười tủm tỉm mà nhìn hai người, chờ Lạc Hữu Tiềm đi tới liền đưa cơm nắm qua: "Cô bé từ đâu ra mà xinh vậy, bạn gái sao?"

Lạc Hữu Tiềm bị lời "cô bé xinh đẹp" đó của (1) ông ấy chọc cười, giương mắt nhìn Trần Trừng đang ngồi ở kia, cô chống đầu vào tường, còn buồn ngủ mà nhìn qua, ý thức đã sớm phóng không.

______(1) Mấy chương trước mình có để là bà chủ nma tới đoạn này mới biết là ông chủ nên mình sửa lại rồi nha mn.

___________

Anh chỉ chỉ vào đậu phụ hoa: "Thêm một chén này nữa đi ạ."

Không phủ nhận câu bạn gái kia.

Ông chủ đưa một chén qua: "Chỉ một chén thôi sao, cậu không ăn à?"

"Cháu còn định đi chạy hai vòng tiếp, cô ấy ăn trước, chạy không nổi nữa rồi."

Anh cầm cơm nắm cùng đậu phụ hoa qua, để tới trước mặt cô.


Trần Trừng đang ở trong một mảnh mông lung nhìn Lạc Hữu Tiềm đến gần, vẫn còn có một chút ý thức mà suy nghĩ một cách chán nản ——

Mình cũng chiều thằng nhóc thối này quá rồi, cậu ta gọi mình dậy sớm như vậy mà mình còn chưa đánh cậu ta.

"Chị ăn trước đi, em chạy một lát nữa rồi về, khoảng hơn mười phút." Lạc Hữu Tiềm cầm cái muỗng nhét vào tay Trần Trừng.

Cô giơ tay lười biếng mà tùy tiện vung lên, một tay khác bắt đầu ăn đậu phụ hoa.

***

Những ngày tháng sau đó đều trôi qua vô cùng bình đạm, nhưng cũng rất có động lực.

Trần Trừng cứ sinh hoạt theo lẽ thường, đi học, làm thêm, chụp ảnh, chỉ là hiện giờ có một hi vọng mới, chờ qua nửa tháng nữa, đó chính là lúc game show kia bắt đầu ghi hình.

Mà ngày nào Lạc Hữu Tiềm cũng tới phòng tập để tập luyện để bù đắp lại hai năm hoang phế kia, mồ hôi tẩm ướt hết cả quần áo, mỗi lần về nhà thì lại làm bài tập, làm xong thì hít đất, sau đó dường như chỉ cần chạm đầu vào gối là có thể ngủ luôn.
Nửa tháng sau, Lạc Hữu Tiềm rốt cuộc cũng bắt đầu tham gia một trận đấu đầu tiên sau khi quyết định đứng lên.

Cùng với cả kỳ họp phụ huynh ở trong trường nữa.

"Lạc gia, chốc nữa họp phụ huynh mày tính sao đây?" Hạ Minh hỏi.

"Buổi tối có phải đấu, để lát nữa tao trốn vậy."

"Mày không sợ ngày mai lão Sầm sẽ mắng chết mày sao."

Lạc Hữu Tiềm liếc cậu ta một cái: "Mày bị mắng còn ít sao, thêm nữa thì ngày mai có tới được trường hay không còn chưa biết đâu."

Trong lòng Hạ Minh lộp bộp một chút: "Đối thủ rất lợi hại sao?"

"Coi như là một đối thủ xứng tầm, trước kia tao cũng đã từng được huy chương vàng rồi nên không có khả năng yếu thế hơn được."

Chẳng qua Lạc Hữu Tiềm chưa bao giờ sợ gặp phải đối thủ mạnh trên sàn đấu, chỉ là đây là lần đầu tiên anh khiêu chiến lại sau hai năm với bóng ma trong lòng mình, anh không biết mình có thể bước ra khỏi vùng an toàn được không.
"Buổi tối tao sẽ đi với mày, để xem mày thi đấu." Hạ Minh nói.

Lạc Hữu Tiềm: "Được."

Vừa mới học xong tiết thể cuối cùng, hai người đi xuyên qua sân bóng rổ tới khu dạy học.

Có một nữ sinh từ đối diện đi tới, trong tay cầm một túi quà.

Khi Trần Trừng vừa đi vào cổng trường liền gặp Hạ Minh, Hạ Minh nhìn thấy cô cũng lắp bắp kinh hãi.

"Chị gái xinh đẹp? Sao chị lại tới trường vậy?" Hạ Minh ở nơi xa nhìn một lát, dườmg như là đang phân biệt xem có phải cô hay không, sau đó lập tức chạy tới.

"Cậu gọi tôi là Trần Trừng được rồi, cũng không kém bao nhiêu tuổi."

Trần Trừng bị câu chị gái xinh đẹp kia của cậu ta làm cho hơi xấu hổ.

"Em gọi Lạc Hữu Tiềm một tiếng Lạc gia, (2) ông nội của em cũng gọi chị một tiếng chị, em nào không biết xấu hổ mà gọi thẳng tên chị chứ." Hạ Minh không nghiêm túc mà nói.
__________(2) Lạc gia, gia trong "gia gia", nghĩa là ông nội.

_________________

Trần Trừng híp mắt cười rộ lên: "Vậy tuỳ cậu, nếu gọi thẳng vậy thì xem xem mặt mũi ông nội cậu ở đâu chứ."

"Ai! Chị!" Hạ Minh vui mừng mà kêu một tiếng, "Sao chị lại tới trường vậy, lão Sầm tìm chị sao?"

"Lão Sầm?" Trần Trừng hỏi, đôi mắt quét xung quanh một vòng.

"Chính là chủ nhiệm lớp bọn em, lần trước chị đã gặp qua rồi đó."

"Xem như vậy đi, vậy ông nội của cậu đâu?"

"Ông nội? À à, Lạc gia à, cậu ta đang ở sân thể dục bên kia, để em dẫn chị qua! "Hạ Minh nói.

Cậu ta nghĩ thầm: Lúc này Lạc Hữu Tiềm phải cảm ơn cậu ta vì đã giúp đỡ đấy.

Hạ Minh đưa Trần Trừng đến sân thể dục, giương mắt liền thấy Lạc Hữu Tiềm đang đứng cùng một nữ sinh ở cách đó không xa, trong tay nữ sinh cầm theo một túi quà màu hồng nhạt.
Ý tứ rất rõ ràng.

Trần Trừng dừng bước chân, không hiểu sao ngực đột nhiên đau xót, xoay đầu nhìn Hạ Minh: "Tỏ tình sao?"

"Ừm, Lạc gia chắc chắn sẽ xấu hổ muốn chết, chúng ta qua đó giải vây cho cậu ta đi."

Trần Trừng không nhúc nhích, yên lặng nhìn về hướng đó.

Thật ra cô rất ít khi thấy Lạc Hữu Tiềm mặc đồng phục, ở nhà anh ít khi mặc áo khoác, chỉ mặc áo phao hoặc là hoodie.

Nhưng hiện tại, nhìn anh và cô gái kia đều mặc đồng phục mùa đông, như là kiểu đồ đôi vậy, cũng có chút ý vị của thanh xuân, từ mặt mày cho tới ngọn tóc đều là sự dào dạt mà tuổi trẻ nên có.

Anh yêu chiều và thiên vị Trần Trừng vô điều kiện, dụ dỗ cô thả lỏng cảnh giác, bước vào bẫy rập, thậm chí có đôi khi cô còn bắt đầu hy vọng xa vời.

Gió lạnh thổi tới, ngực Trần Trừng bị vỡ ra thành một kẽ nứt.
Khiến tất cả những bí mật chưa bao giờ nói ra bị lộ ra ngoài.

Rồi sau đó, cô thoải mái mà cười, vỗ lưng Hạ Minh: "Ai lại đi chen vào chuyện tỏ tình của nữ sinh như vậy chứ, có hiểu quy củ hay không hả, đợi ở đây một chút đi."

Nhưng mà, dường như Lạc Hữu Tiềm có giác quan thứ sáu mà nhìn qua.

Cách mấy người, chạm mắt đến Trần Trừng, mặt mày anh run lên.

Không biết anh nói với nữ sinh kia cái gì, còn chỉ chỉ vể hướng Trần Trừng, nói xong liền vội vàng chạy tới chỗ cô.

Gió lạnh thổi qua mái tóc anh khiến nó hơi rối, thật sự là trong mắt chỉ có Trần Trừng.

"Chị, sao chị lại tới đây?" Trong mắt anh tất cả đều là kinh hỉ.

Trần Trừng không tự chủ được mà lướt tầm mắt qua sau lưng anh, nhìn về phía cô bé phía sau, sau đó nói: "Không phải hôm nay cậu phải thi đấu sao, tôi nghe nói là có họp phụ huynh nên liền tới đây trước."
Hạ Minh ở một bên nghe xong câu này, "phụt" một tiếng mà cười ra, ngả trước ngả sau.

Lạc Hữu Tiềm đau đầu mà nhìn cậu ta, sau đó đẩy một phen: "Mày mau cút đi."

"Ai! Cố Lên!"

Hạ Minh đứng ở sau lưng Trần Trừng làm động tác cố lên, sau đó chạy đi.

"Còn một lát nữa mới bắt đầu họp phụ huynh cơ, phòng học đang tổng vệ sinh lại, chúng ta đi lại kia ngồi một lát trước đi."

Hai người đi đến khán đài quanh sân thể dục, Trần Trừng đi theo phía sau anh.

Tuy rằng hiện tại Lạc Hữu Tiềm đã rời khỏi nhà, nhưng từ nhỏ anh đã lớn lên ở trong thành phố, kiến thức được giáo dục tốt, nhưng Trần Trừng là cô nhi viện lớn lên tại một huyện nhỏ, cho dù sau này lên đại học có học được nhiều kiến thức hơn nhưng sự tự ti của cô vẫn cứ luôn ngủ đông dưới đáy lòng.

Bọn họ ngồi xuống trên khán đài, gió thổi tới từng đợt, khiến mùi hương dễ chịu của Lạc Hữu Tiềm thổi tới khoang mũi cô.
Trong lòng Trần Trừng nhảy dựng, tầm mắt khẽ nâng, đi tìm anh.

Đường cong ở hàm dưới thon gầy mà sắc bén, hầu kết lộ ra, mi mắt vừa đẹp vừa tuấn tú, môi mỏng khẽ mím, ngũ quan sắc mà bén đĩnh bạt tựa như một ngọn núi.

Trần Trừng nghe thấy tiếng tim mình khẽ đập trong tiếng gió đang gào thét.

Cô rũ mắt liền thấy túi quà màu hồng nhạt bên cạnh anh, thật sự rất chói mắt, cô nghe thấy chính mình hỏi: "Là cô bé kia tặng cho cậu sao?"

"Ừm." Lạc Hữu Tiềm mở túi quà, lấy từ bên trong ra một lọ thuỷ tinh xinh đẹp: "Đây là cái gì?"

Trần Trừng bất đắc dĩ: "...... Bình ước nguyện đó, sao cậu lại không biết cả cái này chứ."

Đây không phải là đồ mà học sinh cấp ba rất thích tặng cho người mình thích sao.

"Nữ sinh kia em không quen, đột nhiên cậu ấy tới tìm em." Anh đột nhiên nói như vậy.
"Thích cậu sao, cậu hẳn là rất khiến con gái yêu thích nhỉ." Trần Trừng cười nói.

"Em không thích bọn họ." Anh nói.

Lúc này Trần Trừng mới ngẩng đầu nhìn qua, trực tiếp đụng phải một đôi mắt đen nhánh, giống như đao khắc vậy.

Bỗng nhiên cô cảm thấy giờ phút này, mình lại đang sống lại.

"Em cũng không thích mấy món quà đó."

Đầu ngón tay Trần Trừng dừng ở trên lọ thuỷ tinh, vân vê dạo quanh một vòng: "Khá đẹp."

"Chị thích sao." Lạc Hữu Tiềm nhìn cô, "Em đi mua cho chị."

"Không phải." Trần Trừng bật cười, "Vị thẳng nam này, cậu có biết cái gì gọi là bình ước nguyện không hả, những tờ giấy nhỏ cất ở trong lọ này đều được viết vài dòng lên đó đấy."

Trần Trừng mở nắp lọ, lấy một tờ giấy rút cái dây nhỏ nhưng không có mở ra, cô không muốn lấy bất cứ thân phận gì để đi rình chuyện người khác ái mộ Lạc Hữu Tiềm, chỉ đưa qua cho anh.
Lạc Hữu Tiềm nhìn, cũng không có phản ứng gì, sau đó lại ném lại vào trong lọ.

"Em cũng có thể cho chị mà." Anh nhẹ giọng nói.

Chỉ cần chị muốn, mặc kệ có khó đến đâu em cũng muốn cho chị.

***

Ngày đó bởi vì khúc nhạc đệm này, nên khi bắt đầu họp phụ huynh Trần Trừng cũng không có nghe rõ chủ nhiệm lớp đang nói những gì.

Cô ngồi ở trên vị trí của Lạc Hữu Tiềm, cùng một đống phụ huynh rõ ràng lớn tuổi hơn cô rất nhiều, chủ nhiệm lớp còn cố tình nhắc đến thành tích học, lại còn không tiếc lời mà khen ngợi anh, vì thế sự chú ý của các phụ huynh đều để lên trên người cô.

Cũng may sao lão Sầm giới thiệu với mọi người, nói cô là chị gái của Lạc Hữu Tiềm, vì thế mới tránh được mấy ánh mắt đánh giá.

Thật không ngờ cô lại được đi họp phụ huynh và trải nghiệm bầu không khí này sớm như vậy.
Trần Trừng thở dài, gửi lịch thi cuối kì và lịch kiểm tra các môn khác mà lão Sầm vừa mới phát cho anh.

Đối phương gửi tới sáu dấu chấm.

Trần Trừng: "......"

Cô lại hỏi: Cậu đang ở đâu?

Lạc Hữu Tiềm: Ngồi xổm ở bên cửa sổ đó.

Trần Trừng quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ theo bản năng, liền thấy anh đứng lên, nhưng không có quay người lại mà đưa lưng về phía cửa sổ.

Bóng lưng rất khoan thai.

Thật sự không giống một học sinh cấp ba.

Haizz, thật phiền lòng.

Trần Trừng dời tầm mắt, một lần nữa nghe lão Sầm nói thành tích của lớp.

Trừ chuyện Lạc Hữu Tiềm bỏ thi toán lần trước vì Dương Tử Huy ra, thì cũng đứng ở vị trí top 2 rất ổn định, người được hạng nhất luôn luôn là một nữ sinh, nghe lão Sầm nói thì chính là lớp trưởng của lớp bọn họ.

Trần Trừng ngửa đầu nhìn bảng điểm mà máy chiếu đang chiếu, phát hiện những môn khoa học tự nhiên của Lạc Hữu Tiềm có thành tích rất tốt, Toán Lý Hoá dường như đều gần đạt được điểm tối đa, mà Ngữ Văn và Tiếng Anh thì lại kém hơn rất nhiều.
Tam trung không phải là trường top đầu trong thành phố, muốn vào được đại học danh tiếng cũng không dễ dàng.

Nhưng hiển nhiên Lạc Hữu Tiềm không nằm trong số này.

Trần Trừng lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho anh: Cậu muốn thi vào trường đại học gì?

"Đại học F."

Đại học F là một trường cực kỳ nổi tiếng, lấy trình độ dạy học của Tam Trung thì muốn thi đỗ vào đó cũng không phải là dễ dàng.

Trần Trừng không nhịn được mà líu lưỡi, cực kỳ cũ kỹ mà gửi một cái emoji ngón tay cái qua.

Sau đó lại nói: Tôi còn tưởng rằng cậu định thi trường thể thao cơ.

Lạc Hữu Tiềm: Trường đại học F cũng có một khoa dành cho sinh viên học thể thao, và vận động viên quyền anh cũng có thể dựa vào thành tích thi đấu để lấy điểm.

Trần Trừng nâng mày, có chút ngoài ý muốn, đầu ngón tay dừng ở trên màn hình điện thoại, câu "Cậu hiểu biết rất nhiều nhỉ" kia còn chưa gửi đi đã thiếu chút nữa bị tin nhắn Lạc Hữu Tiềm mới gửi tới làm cho tắt thở.
—— Hơn nữa còn có thể ở gần chị hơn một chút.

Ngón tay Trần Trừng khựng lại, nhìn qua bên cửa sổ, liền thấy sống lưng anh đứng thẳng tắp, kiên nghị giống một ngọn núi.

Cô sửng sốt nhìn điện thoại một hồi láu không có trả lời, mãi đến khi khoé mắt thấy Lạc Hữu Tiềm xoay người nhìn về phía cô, Trần Trừng mới vội vàng trả lời một câu.

—— Nếu về sau tôi chuyển tới thành phố khác sống thì sao?

Nơi này vốn dĩ không phải quê của cô.

Lạc Hữu Tiềm: Nếu là sinh viên thể dục thì cũng được đi đây đi đó để tập luyện, chủ yếu là chỗ đó có cơ sở của trường hay không, em có thể xin tới chỗ chị để tập luyện.

Lạc Hữu Tiềm: Nên nếu trước khi thi đại học mà chị quyết định dọn tới thành phố khác thì nhớ nói trước với em một tiếng.

Lạc Hữu Tiềm: Em sẽ nỗ lực, xem có thể thi qua hay không.
***

Chạng vạng, bầu trời đầy những rặng mây đỏ.

Gió nhẹ nhàng thổi vén lên làn tóc của Lạc Hữu Tiềm.

Anh rũ mắt, mặt mày buông xuống, sự sắc bén ban đầu đã dần dần biến thành nhu hoà.

Anh nhẹ nhàng nói với nữ sinh đứng trước mặt mình: "Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi."

Nữ sinh kia chỉ cho rằng anh thuận miệng lấy cớ để từ chối, vì thế truy vấn nói: "Là ai? Học sinh của trường chúng ta sao?"

"Không phải." Lạc Hữu Tiềm chỉ chỉ sang bên cạnh.

Nữ sinh nhìn theo phía đó, liền thấy có một cô gái đứng trong sân thể dục, quần jean bó sát lấy hai cẳng chăn làm lộ ra đôi chân thẳng, thon và dài, làn da rất trắng, mặt mày nhu hòa mà mê người.

"Chính là cô gái ấy, tôi thực sự rất thích cô ấy."

Giọng nói nhẹ đến nỗi như là sợ đánh thức kẻ đang ngủ say trong lòng mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi