CHỊ GÁI NHỎ

Editor: Melbournje

Lạc Hữu Tiềm ở bên ngoài một lát để gió thổi cho tỉnh, sau đó về lại căn nhà mới thuê.

Đi vào thang máy xong, anh nhắm mắt, trong đầu tràn đầy hình ảnh của Trần Trừng trước lúc mình rời đi, trông có vẻ thất hồn lạc phách, không có cảm xúc mà cô thường có.

Trao con tim mình đi liền khó như vậy sao?

Nói đến cùng thì, Trần Trừng vẫn không tin tình cảm của anh dành cho cô.

Nhưng anh thật sự quá thích cô, thích đến nỗi căn bản không lý trí nổi, tất cả tình cảm mãnh liệt dường như đều lao nhanh theo nụ hôn kia, không thể dự đoán trước.

Anh vốn đã định chờ đến khi mình có một chỗ đứng trong giới quyền anh rồi nói với cô sau, nhưng sau đó lại nghĩ chờ thi đại học xong rồi sẽ tỏ tình, chỉ là mỗi ngày trôi qua anh đều không thể chờ nổi mà muốn ở bên cô.


Lạc Hữu Tiềm tự cho là đúng, dùng sự thiên vị của chính mình để nuôi trồng đất đai, khiến Trần Trừng nảy ra sự quyến luyến và ỷ lại vào anh, lại không nghĩ tới chỉ một phút xúc động đã thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đánh thức một kẻ mơ mộng.

Đây là trận tuyết đầu năm tại thành phố này, đầu vai Lạc Hữu Tiềm phủ đầy tuyết, anh chỉ mặc một chiếc áo len đơn bạc.

Anh không dám về lại nhà cũ, sợ sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến Trần Trừng, khiến cô trốn đi nên đành phải mang theo đau khổ mà về nhà mới, chờ thêm một thời gian nữa khi cả hai bên đã bình tĩnh lại, sau đó rồi mới trở về.

Anh cũng sức cùng lực kiệt, toàn thân rét run, huyệt Thái Dương nhảy dựng.

Cai thuốc đã được mấy tháng nhưng lúc này anh lại mới mua thêm mấy bao thuốc mới từ bên ngoài, châm lửa hít sâu một ngụm.


Thang máy đi lên tới tầng 16, "Leng keng" một tiếng, khi cửa mở ra thì toàn bộ đèn cảm ứng đã đang được kích hoạt, nhanh hơn nhiều so với tiểu khu kia.

Căn nhà anh mới thuê nằm ở cuối hành lang.

Anh cúi đầu, kéo bước chân đi chậm rì rì về phía trước.

Đèn cảm ứng dần dần sáng lên hết, chiếu sáng lên đôi mắt đầy tơ máu của anh, đỉnh đầu dính tuyết, nước tuyết đang tan ra cũng chảy từ trên tóc đen xuống.

Đáy mắt anh đen nhánh, giương mắt nhìn lại.

Rồi sau đó lại sáng lên một chút, bùng lên như từng đợt pháo hoa đang nở rộ trước mắt.

......

Một cô gái rất gầy đang ngồi ở cửa nhà, tóc dài rối tung che khuất nửa bên mặt của cô, sắc mặt trắng đến nỗi khiến tim người ta đập nhanh, cô cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi rồi.

Đại khái là ở trong mơ cũng cảm thấy lạnh, đôi tay cô rúc vào trong tay áo khoác vốn không dài, vai duỗi thẳng, mắt cá chân lộ ra ở bên ngoài cũng đang gắt gao áp chặt vào đùi để sưởi ấm.


Lạc Hữu Tiềm sững sờ ở tại chỗ, ngón tay dừng lại, tàn thuốc trực tiếp rơi xuống đất, đốm lửa nhảy lên ở trên không trung rồi dập tắt.

Anh mặc kệ mọi thứ, vội vã chạy tới, ngay cả điếu thuốc cũng chưa nhặt lên, trực tiếp đi nhanh tới hướng Trần Trừng.

Sau khi tới gần cô rồi mới cảm thấy bó tay, hết cách.

Anh đành phải đè thấp giọng ngồi xuống trước mặt cô, không biết nên đánh thức cô như thế nào.

Do dự lúc lâu, Lạc Hữu Tiềm vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chọc ở trên mặt Trần Trừng.

Rất lạnh.

Cảm giác vừa xa lạ lại vừa tham luyến truyền từ làn da tới, sự bực bội vừa rồi lập tức bị biến mất, ngay cả cơn nghiện liên quan tới thuốc lá cũmg tan đi không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Anh dừng một chút, nghiêng đầu đánh giá cô hồi lâu mới sực nhớ ra, sợ cô bị cảm.
"Trần Trừng." Anh nhẹ giọng gọi.

Anh chính là một người không sợ ai, luôn sắc bén ở trên sàn đấu, vừa mới thành niên mà thân hình và khí thế đã khiến cho người khác không khỏi bị thuyết phục.

Nhưng ở trước mặt cô gái này, anh chỉ như một lão hồ đang cố thu móng vuốt của mình lại, tự mình thuần hoá mình thành một chú mèo lớn, giọmg nói cũng dịu dàng mà yêu chiều, lộ ra chút vui sướng và kinh hỉ từ tận đáy lòng.

Trần Trừng nghe được một giọng nói quen thuộc từ khung cảnh buồn rầu trong mơ.

Gương mặt lại bị một cảm xúc nóng bỏng chọc vài cái.

Cô híp mắt, vừa mở mắt lên đã thấy gương mặt của Lạc Hữu Tiềm, đồng tử nhanh chóng phóng đại, rồi sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà lại thả lỏng.

Cô còn nghiêng đầu, trực tiếp cọ cọ mặt vào bàn tay của Lạc Hữu Tiềm.
Dường như đang lấy lòng, khiến người ta thấy vui thích.

Lạc Hữu Tiềm sửng sốt, không dám có chút động tác gì.

Chỉ nghe Trần Trừng thỏa mãn than thở một tiếng, rồi sau đó đôi tay lại nhào qua cổ Lạc Hữu Tiềm, anh không đứng vững, ngay lập tức ngã xuống mặt đất.

Trần Trừng thấy anh bị ngã, liền ngồi ở góc tường mà cười rộ lên, đôi mắt cũng vui sướng mà híp thành một đường cong.

Hỗn hợp mùi rượu trên người cô và cả mùi thuốc lá của Lạc Hữu Tiềm như phóng đại lên trong tối lãng mãn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác.

"Cậu hút thuốc." Trần Trừng nghiêm trang ngầm kết luận, lại ôm cổ anh bĩu môi, gương mặt phiếm hồng.

Đáng yêu không chịu nổi.

Lạc Hữu Tiềm cảm thấy giọng nói như bị lửa đốt, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, xoa xoa tóc cô, vô cùng nhẹ nhàng mà nói: "Ừm, hút một điếu, hút vào là nghiện."
Khi say rượu, lúc cười sẽ thấp giọng hơn, điều này đã được xác minh ở trên Trần Trừng.

Cô cười giòn tan, lại dịch tới gần Lạc Hữu Tiềm.

Đồng tử lập loè trong đêm đen giống như sao trời, giọng nói nhẹ nhàng mê người: "Lần trước ở nhà kia, cậu nói cậu muốn hút thuốc...... Lần đó tôi đã muốn làm như này."

"Cái......"

Lời còn chưa dứt, môi Lạc Hữu Tiềm liền có một chút cảm xúc nhẹ lướt qua, vừa ngây ngô lại vừa lỗ mãng.

"Còn muốn hút thuốc không?" Con ma men nhỏ nắm lấy cằm anh hỏi.

"Càng muốn." Lạc Hữu Tiềm nói khản cả giọng.

"A." Trần Trừng nghiêng đầu, nghi hoặc nói, "...... Tôi còn tưởng rằng làm như này thì cậu sẽ không muốn hút thuốc nữa chứ."

"Nếu hôn một chút nữa thì sẽ không......"

Anh trực tiếp ấn bả vai Trần Trừng, tay trái bóp cằm cô để cô ngẩng đầu lên, sau đó lại triền miên mà hôn tới, khi chạm vào Trần Trừng, anh tựa như không thầy dạy cũng hiểu, hôn đến chuyên chú mà nghiêm túc.
Mới vừa rồi bị Trần Trừng làm ngã xuống đất anh cũng không đứng lên, cứ quỳ như vậy, thành kính mà đỡ lấy mặt cô.

Lạc Hữu Tiềm dùng sức, khớp hàm cắn tới khẩn trương, giống như một tù nhân táo bạo, trực tiếp ấn Trần Trừng vào trên cánh cửa.

Anh lấy răng nhẹ cắn lên cánh môi của Trần Trừng, sau khi người nọ bị ăn đau xong, hai mắt nhắm ghiền không thoải mái mà rầm rì, thái dương Lạc Hữu Tiềm đổ một giọt mồ hôi, đè nén du͙ƈ vọиɠ của mình xuống thật sâu, ngược lại hôn ở trên cổ của Trần Trừng.

Anh có thể cảm nhận được mạch đập ở trên cổ cô.

Trần Trừng ngoài miệng rảnh rỗi, nhẹ nhàng gọi tên của anh: "Lạc Hữu Tiềm......"

Hô hấp của anh càng nặng hơn, rơi vào trên cổ cô, nóng đến nỗi Trần Trừng muốn trốn về sau, lại không nề hà mà bị kéo trở về.
"Bây giờ tôi tới tìm cậu, cậu còn muốn tôi không?" Cô nói.

Lạc Hữu Tiềm ngẩng đầu từ bên gáy của cô, ánh mắt tối đến đáng sợ, nhìn cô một lúc láu mà không nói lời nào, rồi sau đó từ từ cong khóe môi, cười.

"Muốn, em muốn."

Anh nói, sau đó đem đầu chôn vào trong lòng Trần Trừng.

Cửa sổ trên hành lang mở ra, gió bắc thổi tới, hai người dựa vào cửa, gỡ mặt nạ phòng bị xuống ôm lấy nhau.

May mà, tất cả mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp.

Bọn họ dọn tới một ngôi nhà lớn hơn, từng người bước một bước lớn trên con đường theo đuổi ước mơ của mình, còn cả những linh hồn ôm nhau một cách chân thành ở trong đêm đông giá rét.

***

Sáng sớm, ánh mặt trời tùy tiện mà chiếu xuyên qua cửa kính, vương vãi trên giường, phủ kín căn phòng bằng sự ấm áp dào dạt.

Lúc trước khi ở nhà dưới mặt đất, ánh nắng cũng không chiếu vào phòng được nhiều lắm, ít có khi nào được tắm nắng ở trên giường.
Trần Trừng nghiêng mặt, đón ánh nắng, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Hậu quả của say rượu đó chính đầu đau như búa bổ, cô khó chịu mà hừ vài tiếng, dùng tay xoa xoa huyệt Thái Dương.

Chớp mắt vài cái, đột nhiên cô phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.

Phản ứng đầu tiên của cô đó chính là nhìn xem trên người mình còn mặc quần áo hay không, trừ áo khoác đã cởi ra thì mọi thứ còn lại đều chỉnh tề, trên người ngoài đau đầu cũng không có gì khác thường.

Cô đờ ra vài phút, rồi sau đó ký ức về tối hôm qua mới như thủy triều đột nhiên đánh úp tới.

......

"Cậu có thích tôi không, Lạc Hữu Tiềm?"

"Thích, thích chị nhất."

"Chỉ là tính tình tôi không tốt lắm, sống cô độc mà lại còn nhạy cảm." Con ma men la lối khóc lóc như treo ở trên người Lạc Hữu Tiềm, ngoài miệng lải nhải.
Lạc Hữu Tiềm đỡ cô đến bên sô pha, an tĩnh lắng nghe.

Trần Trừng: "...... À, đúng, tôi còn xấu nữa."

Lạc Hữu Tiềm rót một ly nước ấm: "Ai nói vậy, chị rất đẹp...... Tới đây, há miệng ra đi."

Trần Trừng liền uống một ngụm nhỏ, chỉ trích nói: "Cậu nói, ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu nói với Hạ Minh là tôi xấu."

Nếu biết rằng khi tổ tông này uống say sẽ lôi chuyện cũ ra nói, thì khi đó Lạc Hữu Tiềm cũng sẽ không có nói như vậy.

Anh thở dài: "Đẹp, khi đó em bị mù nên mới nói vậy."

Vì thế Trần Trừng rất vui vẻ mà cười rộ lên.

Cười xong, Trần Trừng nhào tới phía sô pha, hét to là đêm nay mình ngủ ở đây, sau đó lại bị Lạc Hữu Tiềm nửa kéo nửa ôm tới phòng ngủ.

Cô ôm cổ anh không buông tay, còn chẳng biết xấu hổ, cười tủm tỉm hỏi: "Cậu còn muốn hôn tôi không?"
Lạc Hữu Tiềm rất thành thật: "Muốn."

Trần Trừng lại chu miệng lên.

......

Điên rồi......

Thật sự là điên rồi......

Sau khi tỉnh xong Trần Trừng rất thẹn, hận không thể xuyên về mười tiếng trước mà tát cho mình một cái.

Cô thở hắt ra, nhìn xung quanh một vòng.

Phòng ngủ sáng ngời, một bên là tủ quần áo rất lớn, còn có ba hàng kệ để túi và giày, cửa sổ mở rộng, bức rèm bị gió thổi đang khẽ lay động.

Nhìn ra phía ngoài đó chính là hồ Tân Thành, thảm cỏ xanh ngời ở khắp nơi.

Thật không biết là do cô điên rồi, hay căn bản là do chưa tỉnh.

Trần Trừng đi chân trần xuống giường, trên sàn nhà được trải thảm nhung đỏ, cào vào trên gan bàn chân có chút ngứa, ở tủ quần áo còn có một tấm gương.

Cô giương mắt liền nhìn thấy vết đỏ ở trên cổ, không lớn, phiếm một chút tơ máu.
Là Lạc Hữu Tiềm để lại.

Trần Trừng chỉ cảm thấy mặt nóng rực, cọ xát nửa ngày mới đi đến cửa phòng.

Vừa mở cửa đã bị doạ nhảy dựng

Lạc Hữu Tiềm ngồi ở cửa, lưng dựa tường, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn ngậm ý cười chưa tan đi.

Cũng không biết tối hôm qua anh liền ngủ ở đây hay là sáng nay mới chờ ở đây rồi ngủ thϊếp đi.

Mái tóc đen của anh hơi rối, tóc trên đỉnh đầu còn bị dựng lên, trông hơi đần đần.

Trần Trừng đứng ở một bên nhìn anh trong chốc lát, cô cũng chưa thấy anh khi chưa tỉnh ngủ bao giờ, trước kia ở nhà cũ, mỗi lần cô dậy là Lạc Hữu Tiềm đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng cho cô rồi.

Lại nói tiếp, Lạc Hữu Tiềm vẫn luôn đối xử với cô rất chu đáo và cẩn thận.

Cũng không biết não cô bị gì mà lại cho rằng anh muốn dọn ra ngoài.
Thật đúng là bị loạn mà.

Trần Trừng nhấc chân muốn đi tới phòng khách, lại bị người đang giả vờ ngủ nọ nắm lấy ngón tay, ngón trỏ tay cô, quơ quơ, ý cười nơi khoé miệng vẫn rất nhộn nhạo.

Trần Trừng sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại là anh đang giả vờ ngủ.

Vì thế cô nhấc chân đá anh một cái: "Giả vờ cái gì chứ."

"Không, lúc chị ra ngoài em mới tỉnh." Anh kéo âm điệu, loanh quanh lòng vòng, tựa như đang làm nũng, "...... Em sợ chị tức giận, liền muốn xem trộm xem phản ứng của chị thế nào."

Trần Trừng không nói gì, ngày hôm qua người chơi trò lưu manh chính là cô, người nên tức giận hẳn cũng phải là anh.

Nhưng cô không có mặt mũi mà đi thừa nhận, đành phải mở to mắt như vô tội, trực tiếp giả vờ mất trí nhớ: "Sao tôi lại tức giận chứ? Hôm qua có chuyện gì xảy ra sao? Mà sao tôi lại ở đây?"
Biểu cảm của Lạc Hữu Tiềm lập tức thay đổi thất thường, luống cuống tay chân mà đứng lên, nóng nảy nói: "Chị! Chị không còn nhớ gì sao!?"

Trần Trừng nín cười tiếp tục giả bộ: "Cái gì?"

"Đêm qua là chị hôn em! Chị chủ động!" Anh lên án, cực kỳ bất bình.

Mặt Trần Trừng lẳng lặng mà tăng nhiệt độ dần lên, tiếp tục giả vở trấn định: "Sao có thể."

Cô nói xong liền trực tiếp tránh khỏi anh, đi vào phòng bếp, đổ vào ấm điện một chút nước rồi đun sôi.

Nước đun phát ra tiếng vang, Lạc Hữu Tiềm nhắm mắt theo đuôi phía sau cô, trực tiếp chơi xấu: "Em mặc kệ, dù sao thì chị cũng phải chịu trách nhiệm với em...... Chị cũng đã hôn em rồi."

Trần Trừng cười đầu hàng: "Được rồi, vậy cậu muốn tôi chịu trách nhiệm thế nào?"

"Thích em là được rồi, không cần gì khác nữa."
Trần Trừng sửng sốt, xoay người, đôi tay chống ở trên bếp nhìn anh, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Bỗng nhiên eo cô bị một vòng tay ôm qua, hơi dùng chút sức là hai người đã liền kề lại gần nhau, Lạc Hữu Tiềm đem đầu vùi ở bên cổ cô, giọng nói rất nhẹ nhàng mà lại thành kính.

"Thích em một chút đi, chị."

Trần Trừng ôm lại anh, sờ sờ tóc của anh, thở dài, nhận mệnh nói:

"Ừm, tôi thích cậu."

_________

Editor: Tung hoa, cuối cùng thì ngày này cũng đã tới, tháng ngày tiểu đường sắp tới rồi mn oi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi