CHỊ HAI HỌC ĐƯỜNG


Chiều hôm đó là buổi tập đầu tiên của lớp nó. Vì có Hoàng tử từ lớp khác tới nên em nào em nấy đều cố tỏ ra dễ thương. Một vài em còn bám cứng lấy Chẫn Vũ. Tên Chấn Vũ này cũng hiền lành ra phết. Chỉ cười thế chứ cũng chẳng dám nạt nộ gì. Mãi một lúc sau lớp trưởng Mai Hương mới tập hợp mọi người được để tập.
Giờ giải lao, Chấn Vũ cố mãi mới lách được đám con gái bu quanh, tới chỗ Thiên Di cười tươi rói, chìa ra cho nó một lon coca mát lạnh
- "Uống đi em."
- "Hj. Tks anh." Nó đưa tay đón lấy lon coca trên tay Chấn Vũ. Cảm giác mát lạnh lan dần trên cánh tay mỏi nhừ của nó. Dù Sao thì Chấn Vũ cũng rất tốt với nó.
Nó và Chấn Vũ đang cười nói vui vẻ với nhau thì Hạo Nhiên xuất hiện. Hắn đưa mắt tìm nó, mặc cho đám co gái rít lên. Nhìn thấy nó đang vẫy vẫy tay, Hạo Nhiên cười mỉm, tiến về phía nó
- "Mệt không em?" Hạo Nhiên âu yếm hỏi nó. Chấn Vũ thắc mắc.
- "Ai vậy em?"
- "Àk?" Thiên Di nhìn Chấn Vũ. "Đây là anh Hạo Nhiên. Chồng chưa cười của em. Anh. Đây là anh Chấn Vũ. Người sắp cưới em."
Thiên Di nói làm Hạo Nhiên bật cười. Hắn xoa đầu nó. "Con bé này."
Nhưng nó không để ý. Khuôn mặt Chấn Vũ thoáng đượm buồn. Rồi hắn đứng dậy, cười nói
- "Thế anh ra ngoài chút. Em với Hạo Nhiên nói chuyện đi nhé."
Chấn Vũ đứng trước tấm gương lớn trong nhà vệ sinh. Hắn lắc lắc đầu. Tự nhiên trong tim cảm thấy đau nhói. Hắn đưa tay ôm lấy ngực. Thiên Di có một người chồng chưa cưới như thế. Sao hắn lại cảm thấy như thế này. Nhiều khi tình cảm cũng thật khó hiểu.
Lúc Chấn Vũ quay lại phòng tập thì không thấy Hạo Nhiên đâu nữa. Hắn bước về phía Thiên Di, cố cười thật tươi.
- "Chồng chưa cưới của em về rồi àk?"
- "Vâng." Thiên Di ngước lên, cười với Chấn Vũ làm hắn thốt nhiên đỏ bừng mặt. Hình như con bé này có thói quen ban phát nụ cười vô tội vạ như thế.
- "Ơ Em mệt không."

- "Bình thường thôi anh. Hj. Chẳng biết ngày mốt như thế nào "
Thiên Di tía lia. Nhưng Chấn Vũ không để ý nữa. Hắn ngồi nghiêng nghiêng đầu nhìn Thiên Di, môi khẽ mỉm cười. Cứ thế này, bình dị thôi, nhẹ nhàng thôi. Nhưng có lẽ cảm giác thoải mái này đã đánh gục hắn mất rồi. Hắn biết sẽ đau lắm. Nhưng dường như ngay lúc nhìn Thiên Di như thế này, hắn đã quyết tâm sẽ ở bên Thiên Di mãi mãi, dù là với thân phận nào.
..
Thiên Di đang đứng trong phòng vệ sinh, rên rỉ vào chiếc điện thoại
- "San San. Tớ run quá."
- "Con bé này. Sao mà dễ run đến thế hả?"
- "Đây là lần đầu tiên tớ đóng kịch trước đám đông đấy."
- "Hehe. Mà đóng cùng hoảng tử hả? Bạch Tuyết hả? Cũng thú vị phết đấy."
- "Thú vị cái nỗi gì chứ. Hjx."
- "Nhưng mà này. Có hôn không đấy." San San tưng tửng, làm Thiên Di đỏ cả mặt
- "Hôn gì? Bọn tớ thống nhất cắt cảnh đó rồi."
- "Vậy à? Tiếc quá" San San nói giọng tiếc rẻ. Nếu có hôn thì có kịch hay rồi.
- "Cái gì mà tiếc? May quá đi chứ."
Thiên Di thì thầm. Đúng lúc đó, nó nghe MC giới thiệu tới tiết mục của bọn nó.
- "Tớ phải cúp đây. Thế đã nhé." Nó nói vội rồi cúp máy chạy đi.
Chấn Vũ mặt mày khá căng thẳng. Nếu mà đột nhiên không nhớ lời thì quê lắm. Đóng với Thiên Di mà. Cũng mây vai của hắn tuy quan trọng nhưng cũng chỉ có một chút xíu. Đang loay hoay thì hắn giật mình nghe giới thiệu. Hắn ngước lên, mắt đột nhiên đụng phỉ Thiên Di.

Chấn Vũ biết rằng Thiên Di đẹp. Nhưng hắn không biết Thiên Di trang điểm vào lại đẹp đến mức này. Chấn Vũ ngẩn ngơ nhìn Thiên Di múa may trên sân khấu. Đột nhiên hắn nhìn xuống đám người phía dưới. Đứa con trai nào cũng ngơ ngẩn. Đẹp như là tiên nữ vậy. Một chút khó chịu len lỏi trong lòng Chấn Vũ. Hắn không muốn những đôi mắt ngây dại kia nhìn vào Thiên Di như vậy. Dường như Hạo Nhiên ngồi bên dưới cũng cảm thấy y như vậy.
Hạo Nhiên nhăn mặt. Sao lại trang điểm đẹp như thế này? lẽ ra ngay từ đầu hắn không nên đồng ý cho Thiên Di tham gia vở kịch. Bây giờ có biết cũng muộn rồi. Chẳng nhẽ, trước bao nhiêu con mắt lại chạy lên kéo Thiên Di đi?
Một đám người cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế. Có thánh cũng không thể không rung được. Thiên Di lúng túng. Lúc đáng ra nên quay quay vài vòng thì nó lại quay quá đà, dẫm phải gấu váy dài thượt. Chấn Vũ hoảng hốt chạy ra. Đỡ lấy nó. Gì vậy? như thế này là sai kịch bản rồi. Chấn Vũ khẽ nhắm mắt, ngao ngán. Thôi thì nốt sai, sai cho nốt. Chấn Vũ thì thầm. Cứ tỏ ra bình thường đi. Rồi hắn kéo Thiên Di đứng lên.
- "Xin thứ lỗi cho tôi thưa tiểu thư. Ta đi ngang qua đây, thấy tiểu thư quá xinh đẹp nên mạn phép dừng lại."
- "A." Thiên Di như hiểu ra. "Không không sao."
- "Vậy, tôi xin phép " Nói rồi Chấn Vũ cúi đầu mỉm cười, làm cho phái nữ phía dưới hét ầm lên. Thiên Di, lúc đó, đột nhiên cũng cảm thấy tê người. Phải công nhận nụ cười của Chấn Vũ rất đẹp. Chẳng trách được hâm mộ ghê thế.
Mai Hương, dẫn chuyện cũng chẳng biết làm thế nào. Đành tua đại.
- "Cuộc gặp định mệnh làm cho công chúa xao xuyến. Công chúa vui vẻ nhảy nhót. Đâu ngờ được, hình ảnh dễ thương của nàng đang in lên chiếc gương mà mụ phù thủy đang nhìn với con mắt đầy căm thù."
Hạo Nhiên ở phía dưới ngồi im lặng, mím chặt môi.
- "Đóng kịch thôi. Là đóng kịch thôi." Hạo Nhiên tự nhủ thầm, cố gắng làm xẹp đi cơn giận dữ. Suốt vở kịch, Thiên Di cũng cảm thấy đỡ run. Lại tiếp tục múa may quay cuồng trên sân khấu. Vai diễn của nó khá nhiều làm nó mệt lử. Chấn Vũ thì cứ nhìn theo nó suốt buổi. Tới vai diễn của Chấn Vũ, hắn nhẹ nhàng, miệng lúc nào cũng cười tươi. Nhưng trong nụ cười vẫn có đôi nét lạnh lùng.
- "Tiểu thư." Giọng Chấn Vũ đầy ngạc nhiên. Dù nằm im nhưng Thiên Di vẫn không thể không thầm thán phục. Tài đóng kịch cũng khéo léo phết. Thiên Di mím môi, cố nín một nụ cười. Vì là quan tài bằng thủy tinh, lỡ mà cười là bị phát hiện ngay.
Chấn Vũ giữ ngyên vẻ mặt ngạc nhiên. Ra lệnh cho lính khiêng chiếc quan tài đi. Lúc đi còn lia chia những câu đại loại như "Ôi vợ mình đẹp quá.". Cứ vợ mình thế này, vợ mình thế kia. Thiên Di cố lắm mới không bật cười.
Thiên Di thở phào. Cuối cùng cũng tới cảnh cuối. Một ngày mệt mỏi. Cũng may là cảnh kết hôn không có hôn hít gì hết. Không thì nó không dám về nhà nhìn Hạo Nhiên mất. Nó cố cười thật tươi. Đứng cạnh Chấn Vũ trong vai chồng đang cưới của nó. Lúc bước lên phía lễ đài, đột nhiên nó vấp phải gấu váy dài thượt rồi mất đà, chới với. Chấn Vũ, đang khoác tay nó, không kịp phản ứng gì, bị nó kéo theo, ngã chồng lên nó. Tệ hơn nữa là Chấn Vũ không làm chủ được cái đầu, đôi môi mềm chạm phải môi nó. Rồi nó, rất nhanh, đẩy Chấn Vũ ra. Mặt đỏ bừng. Chấn Vũ mặt mày cũng đỏ không kém. Cả hội trường hét ầm lên. Còn Hạo Nhiên, lập tức đứng phắt dậy, mắt nảy lửa, chẳng nói chẳng rằng, nhảy lên sân khấu giật lấy tay nó kéo đi.
- "Di Di. Đề nghị em đứng thẳng lên cho anh." Hạo Nhiên gằn giọng, ra lệnh cho Thiên Di đang cúi gằm mặt, vẻ hối lỗi.
- "Em Em không cố ý đâu."
- "Anh có bảo em cố ý đâu." Giọng Hạo Nhiên ngọt ngào làm Thiên Di rùng mình. Nói kiểu này thì chắc là giận lắm rồi. Lần này nó chết chắc. Nhưng mà chết trước còn hơn chết sau. Thiên Di bặm môi, ngước mặt lên, mắt nhắm tịt

- "Huhu. Không phải tại em cố ý đâu. Nhưng mà anh muốn đánh cứ đánh. Không đánh trả đâu."
Hạo Nhiên vừa bực vừa bật cười. Đánh cũng không nỡ.
- "Thôi. Bỏ qua cho em lần này đấy."
Hạo Nhiên nói nhỏ. Thiên Di hé hé con mắt
- "Thật không?"
- "Thật"
- "Dzeeeeeeeee." Thiên Di hét toáng lên, rồi nhảy lên ôm chầm lầy Hạo Nhiên, làm Hạo Nhiên bật cười. "Chồng muôn năm."
- "Vợ kiểu này thì bó tay." Hạo Nhiên lắc đầu làm Thiên Di cười to hơn.
Chấn Vũ đứng như tượng trên sân khấu làm Mai Hương phải chạy ra kéo hắn vào. Hot boy mà cũng nặng khiếp. Kéo mãi chẳng chịu đi. Kiểu này có khi phải thòng cái dây thừng vào cổ mà kéo đi thì còn may ra. Chật vật mãi Mai Hương cũng vừa cười cười với khán giả, vừa lôi được Chấn Vũ vào trong.
- "Này Anh không sao chứ?" Mai Hương xua xua tay trước mắt Chấn Vũ, mục đích chính là để xác định xem Chấn Vũ còn sống hay đã chết đứng. Nhưng Chán Vũ chẳng nói chẳng rằng. Mặt đơ nguyên, quay lưng bước thẳng.
- "Này. Coi chừng chấn u đầu đấy." Mai Hương nói với theo. Vừa dứt câu, Chấn Vũ chấn luôn một cái vào cái cột trước mặt, nằm lăn ra. Sau đó lại tiếp tục đứng dậy đi tiếp như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau tới lớp, Thiên Di đã thấy Chấn Vũ thập thò ngoài cửa. Nó bật cười.
- "Anh rình mò gì lớp em thế hả?"
Chấn Vũ giật mình. Quay lại nhìn Thiên Di chằm chằm, mặt từ từ đỏ lên. Rồi như phản xạ tự nhiên, Chấn Vũ co giò chạy biến.
- "Ơ. Anh Chấn Vũ. Đứng lại đã" Thiên Di vừa đuổi theo vừa hét ầm lên. Còn Chấn Vũ thì vẫn cắm cúi chạy. Nhưng mà sức đại gia thì cũng chẳng được bao nhiêu. Còn với Thiên Di thì Lúc trước không chạy thì có mà nhừ xương. Chẳng mấy chốc nó bắt kịp Chấn Vũ. Chạy song song Chấn Vũ, Thiên Di gọi với sang
- "Anh làm gì mà chạy kinh thế?"
Chấn Vũ mặt đỏ rần. Nhắm mắt nhắm mũi cố sức chạy thật nhanh. Thiên Di nhìn Chấn Vũ ngao ngán. Sức thì không được bao nhiêu mà cũng bày đặt chạy với nó. Đến nước này thì nó đành thất lễ, tóm lấy cổ áo sơ mi của Chấn Vũ, ép hăpns dừng lại.
- "Aaaaaaaaa. Em bỏ anh ra đi."

- "Em có phải ma đâu mà anh chạy thế hả?"
- "Nhưng mà anh không dám gặp em"
- "Không dám thế thập thò ở cửa lớp em làm gì?"
- "Ơ " Chấn Vũ á khẩu. Đã phải đấu tranh tư tưởng mãi mới dám lò dò sang nhìn lén Thiên Di một cái. Ai dè chưa kịp ngó nghiêng gì đã bị tóm thế này. Những lúc như thế này, Chấn Vũ mới thấy đào hố trong trường quan trọng như thế nào. Bây giờ chẳng có cái hố nào cho hắn chui xuống
- "Ơ gì nữa? Nói xem? Sao lại chạy?" Thiên Di nhăn mặt hỏi
- "Ngại" Mặt Chấn Vũ từ đỏ chuyển sang xanh lét.
- "Em có làm gì anh đâu mà ngại?"
- "Nhưng mà hôm qua " Chấn Vũ ngập ngừng làm Thiên Di cũng thoáng đỏ mặt. Nhưng rồi sau đó lại mạnh miệng ngay
- "Cái đó là tai nạn mà."
Chấn Vũ lén nhìn Thiên Di. Hắn khịt mũi
- "Thế Đừng giận anh nhé"
Thiên Di nhìn vẻ mặt trẻ con của Chấn Vũ, bật cười
- "Không giận"
- "Thật nhá"
- "Ừ. Thật"
Chấn Vũ cười với nó. Trong lòng thấy nhẹ nhõm. Dù hắn mong rằng cái hôn ngày hôm qua chẳng phải vô ý. Nhưng thật lòng thà không được hôn Thiên Di còn hơn là bị cô bé giận.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi