CHÍ HÔN

Edit: Lạc Y

Beta: Dollan

Thật ra Thẩm Lâm Hoan vẫn chưa hiểu được thất bại mà anh nói đến tột cùng là thua về cái gì. Nhưng bất kể là cái gì, cô nhất định cũng sẽ không để anh thất bại.

Trong bóng tối, Lục Nghiêu tiến lại gần ngậm lấy vành tai cô, ở bên tai cô thấp giọng nói: “Nói phải giữ lời.”

Thẩm Lâm Hoan “Vâng”  một tiếng.

Cô còn chưa cân nhắc kĩ càng, nhưng thái độ không muốn ly hôn này của anh, cô vẫn thấy rõ. Vì thế thần kinh vốn căng chặt nhiều ngày nay cuối cùng cũng thả lỏng được một chút. Ngày đó cô mở miệng đề nghị ly hôn trước, cô nghĩ đó là lựa chọn tốt nhất, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, đối diện ánh mắt thất vọng của anh, cô liền hối hận, hối hận đến tận bây giờ.

Lục Nghiêu lúc này không yêu cầu cô làm gì nhiều cả, Thẩm Lâm Hoan quá bọc chặt bản thân, giống như con nhím vậy, nếu chọc cô mạnh một chút, cô sẽ dựng đứng hết gai lên để đề phòng.

Anh sợ lúc này anh nói thích cô, không để bụng chuyện quá khứ của cô, cô ngược lại sẽ càng trốn nhanh hơn.

Người như cô nhìn thì có vẻ cứng rắn, thật ra nội tâm vô cùng mềm mại, anh lạnh lùng với cô một chút, cô có thể yên bình ở chung, trái lại nếu quá nhiệt tình, cô sẽ trốn càng nhanh. Tô Mông chính là ví dụ điển hình, người bạn thân nhất của cô là Chu Phù cũng đã nói, đối xử với Thẩm Lâm Hoan không thể quá nhiệt tình, như gần như xa là tốt nhất, cô sẽ không bỏ đi.

Đôi khi anh thực sự cảm thấy không có cách nào để có được cô.

Anh cảm thấy bản thân đúng là tự ngược.

Một lần lại một lần, bị cô gây sức ép tới gây sức ép lui, mỗi lần đều phải buông tha cho cô, nhưng vẫn không nhịn được bị cô kéo trở về.

Lục Nghiêu nghĩ nghĩ, tức giận, lại cắn vành tai của cô.

Hận không thể cắn cho cô phát khóc.

Nhưng anh biết cô sẽ không khóc, anh chưa từng thấy cô khóc bao giờ, cô gái này thật đúng là máu lạnh vô tình,

Vành tai Thẩm Lâm Hoan vô cùng mẫn cảm, trong bóng tối, cô mặt đỏ tai hồng, hô hấp cũng rối loạn, nhíu mày đẩy anh một chút, muốn đập tan hứng thú của anh, nhưng lại không thể không nhắc nhở, “Em đang bị cảm, hơn nữa còn tới tháng.”

Lục Nghiêu cười lạnh, “Anh không làm gì hết.”

Hơi thở quét qua cổ cô, nóng như thiêu đốt.

Thẩm Lâm Hoan không kháng cự nữa, mặc kệ anh làm gì thì làm.

Lục Nghiêu nhận ra sự dung túng của cô mà bật cười. Đôi khi cảm thấy cô khôn khéo đến đáng sợ, ánh mắt đảo qua, tâm tư xấu xa của những người bên ngoài kia, tựa như không thể che giấu được. Cô nắm bắt một cách chính xác và thấu triệt về những thói hư tật xấu bên trong con người.

Nhưng ở phương diện nào đó, cô lại trì độn đến đáng sợ.

“Đàn ông nói cái gì em cũng tin.” Giọng nói của anh ngay sát lỗ tai cô, hơi thở phả vào chỗ đó, cô muốn tránh, cả người lại bị cánh tay anh ôm lấy.

Anh không kìm lòng được mà hỏi cô, “Em yêu đương bao nhiêu lần rồi?” Anh luôn cảm thấy có lẽ là không có, càng cảm thấy sẽ không có ai có thể nhân nhượng tính tình của cô như mình.

Thẩm Lâm Hoan trầm mặc một lát.

Anh cũng không sốt ruột, chỉ là mặt mày hơi lạnh nhạt, không phải là quá muốn nghe, nhưng lại nhịn không được muốn biết, hỏi về lịch sử tình yêu của nửa kia có lẽ là điều mà không ai có thể tránh khỏi.

Anh tự mình thẳng thắn trước, “Anh từng có một lần.”

Thẩm Lâm Hoan hơi nghiêng đầu.

Trong bóng tối thấy không rõ biểu tình, chỉ có thể nghe được giọng nói hờ hững của cô, “Là Thôi tiểu thư sao?”

Lục Nghiêu trả lời ngắn gọn, “Không phải.”

Thẩm Lâm Hoan suy nghĩ một chút, chưa từng nghe nói bao giờ, hẳn là trong những năm anh ở nước ngoài rồi. Người như anh, hiển nhiên không thiếu người theo đuổi.

Nghĩ theo hướng này, nếu chỉ từng yêu đương một lần, có vẻ như vẫn còn ít.

“Em... Hai lần.” Thẩm Lâm Hoan trả lời vấn đề anh vừa hỏi.

Lục Nghiêu thầm cắn răng, “Hai lần?”

Ngoại trừ Vân Triều, còn có người khác?

Anh tỏ vẻ vô tình hỏi, “Ồ, hồi còn học đại học sao?”

“Ừ, lúc đó em... và một cậu bé trong công ty.” Thẩm Lâm Hoan không quá am hiểu việc cùng người khác thảo luận chuyện riêng tư, cũng chưa từng thổ lộ tâm sự. Nói chuyện vẫn hơi ấp úng.

Ngay cả đối với Chu Phù cô cũng không thể nói ra được quá nhiều, mỗi lần đều là nói hai câu ngắn gọn rõ ràng, Chu Phù cũng luyện thành kĩ năng đoán được tâm sự của cô. Loại tính cách này của cô, lâu như vậy mà Chu Phù cũng chưa chán ghét mà vứt bỏ cô, cũng là điều cô vẫn chưa thế nào lý giải được.

Cậu bé......

“Nhỏ hơn em à?” Lục Nghiêu hỏi.

Thẩm Lâm Hoan “Vâng”  một tiếng, “Nhỏ hơn... Ba tuổi.”

Ha, khi cô mới đăng ký công ty là vừa học xong đại học, lúc đó cô mới 22 23, kia là một thằng nhóc chưa tới 20 tuổi?

Người như cô, quả thực rất được mấy cậu nhóc ngưỡng mộ, tuổi trẻ nhiệt tình, lì lợm láu lỉnh, nhất định cô không chống đỡ được.

“Bây giờ thì sao? Vẫn ở trong công ty em?” Nếu anh nhớ không lầm, tư liệu mà Thẩm Ngộ đưa cho anh, hầu như không có luân chuyển nhân viên, nói đúng hơn là, công ty kia vẫn chỉ có nhiêu đó người.

Thẩm Lâm Hoan gật đầu.

Lục Nghiêu cảm thấy ê răng, “Không cảm thấy mất tự nhiên?”

Chia tay còn làm chung một công ty? Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp?

Tên nhóc kia cũng không sợ bị hiểu lầm à?

“Năng lực làm việc của cậu ấy rất tốt.” Hơn nữa tính chất của công ty cũng khác biệt so với các công ty khác, tìm được một người vừa đáng tin vừa phù hợp thật không dễ dàng. Cô làm việc thường không bao giờ trộn lẫn với tình cảm cá nhân.

Nhưng nói xong lại cảm thấy có chút không thích hợp, vì thế do dự hỏi, “Anh... để ý sao?” Cô nhíu mày, bởi vì cho dù để ý, cô cũng không thể nào đuổi việc người ta.

Lục Nghiêu nghiến răng, “Không để ý. Hôm nào giới thiệu cho anh làm quen một chút.”

Thẩm Lâm Hoan: “... Cậu ấy thật sự không tệ.”

Lục Nghiêu chặn miệng cô lại, mơ hồ hơi nghiến răng nghiến lợi, “Ngủ đi!”

“Khen bạn trai cũ ngay trước mặt anh, em đúng là một nhân tài.”

Trước sau gì cũng bị cô làm cho tức chết.

Thẩm Lâm Hoan muốn biện hộ, “Không phải... “

Lục Nghiêu nhanh chóng bịt chặt miệng cô lại, “Đừng nói nữa, đi ngủ!”

Không muốn nghe.

***

Giấc ngủ của Thẩm Lâm Hoan khi tốt khi xấu, khi giấc ngủ không tốt thì nằm mơ rất nhiều thứ.

Cô rất ít khi mơ được giấc mơ tốt đẹp, thường sẽ mơ thấy ác mộng, giấc mộng tràn đầy sợ hãi và ác ý, tỉnh lại luôn cảm thấy lạnh sống lưng, mờ mịt thất thần.

Nhưng đêm nay cô lại mơ thấy một giấc mơ rất nhẹ nhàng.

Mơ thấy bản thân đang lênh đênh trên biển, dưới người là một chiếc thuyền nhỏ, nhưng trên thuyền lại có một con cá rất lớn, cá lớn có vẻ không kiên nhẫn ở trên thuyền nhỏ, Thẩm Lâm Hoan bắt nó về biển mấy lần, nó lại không muốn xuống.

“Vậy mày đừng có lộn xộn, thuyền sẽ lật mất.” Thẩm Lâm Hoan co người sang một bên.

Cá lớn quẫy cái đuôi qua, đúng lúc quật trúng đùi cô, Thẩm Lâm Hoan bất đắc dĩ bỏ cái đuôi ra, nói: “Đau lắm đấy.”

Cá lớn liền không quẫy đuôi nữa, nó tự ngã vào trên thuyền, đầu vừa vặn gác trên đầu gối Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy có thể nó quá mệt mỏi, cũng có thể thiếu nước sắp chết, vì thế rồi đột nhiên đau lòng nhấc nó lên, ôm nó vào ngực, nói: “Mày có tâm sự sao?”

Cá lớn dùng cái đuôi vỗ boong thuyền, dáng vẻ không thèm để ý tới con người.

Thẩm Lâm Hoan cảm thấy cá lớn rất quái lạ.

Nhưng chính cô cũng là một quái nhân.

Hai người quái dị có thể ở cùng nhau.

Thẩm Lâm Hoan không còn muốn thả nó về biển nữa.

Có lẽ đây là một con cá lớn thích đất liền chăng?

***

Lục Nghiêu 6 giờ phải bay đến Toronto, nhưng lúc 5 giờ Amanda đã gọi điện cho anh, anh yêu cầu sửa giờ bay thành 9 giờ, lúc 8 giờ gọi điện lại, Lục tổng nói sửa thành ngày mai đi!

Lục Nghiêu là một người cuồng công việc, rất ít khi bởi vì việc tư chậm trễ chính sự, vì thế Amanda lắm miệng hỏi một câu: “Lục tổng, bên anh xảy ra chuyện gì sao?”

“Không, vợ tôi bị ốm, tôi ở cùng cô ấy một ngày.”

Amanda “À” một tiếng, “Được rồi Lục tổng, chúc phu nhân sớm bình phục.”

“Cảm ơn.”

Cúp điện thoại, Lục Nghiêu thay quần áo, nhìn Thẩm Lâm Hoan đang nằm trên giường, cô lúc này có chút ngốc, chăn che đến cổ.

Bệnh của Thẩm Lâm Hoan cũng không có gì, hôm đó dính mưa rồi sốt, sau khi hạ sốt vẫn luôn ho khan, lười uống thuốc, chỉ là tâm trạng của cô quá kém cho nên thoạt nhìn bệnh có vẻ nặng, tối hôm qua cô lại sợ làm phiền đến anh, cố ý đi tìm thuốc để uống, cả đêm cũng không ho khan.

Sau một giấc mộng dài, lúc tỉnh lại, cô ôm chặt lấy cổ anh.

Trước kia Thẩm Lâm Hoan lúc ngủ đều rất thích dựa sát vào anh, nhưng chưa có lần nào ôm chặt như vậy.

Cô đột nhiên buông lỏng tay, ý đồ thoát khỏi hiện trường vụ án, Lục Nghiêu bắt lấy cánh tay cô, ôm cô vào lòng trêu chọc, “Anh còn nghĩ em nhân lúc anh đang ngủ, chuẩn bị mưu sát chồng đấy!”

Thẩm Lâm Hoan vò đầu bứt tóc, đột nhiên tỉnh lại, tim đập loạn xạ, “Em xin lỗi.”

Lục Nghiêu cảm thấy rất buồn cười, “Anh đang nghi ngờ có phải em cố ý không, vừa ngủ liền ‘giở trò’ với anh. Ỷ vào bản thân đang trong kỳ kinh nguyệt mà phạm tội? Kéo cũng không chịu buông ra.”

Cô lúc ngủ nhìn đáng yêu hơn rất nhiều. Chỉ là không biết mơ thấy cái gì, cả đêm cứ ôm chặt lấy anh, kéo ra thì cuộn vào một góc, dáng vẻ như là bị vứt bỏ, anh cũng không còn cách nào khác, đành phải kéo cô về.

Vốn dĩ đang an phận, buổi sáng cô trực tiếp ôm chặt lấy cổ anh, thiếu chút làm anh ngạt thở.

Lúc đến gần, Thẩm Lâm Hoan có thể cảm nhận được anh nổi lên phản ứng, cảm xúc cũng mạnh hơn, vì thế cô liền hỏi, “Nếu không để em giúp anh nhé?”

“Bồi thường à?”

“Vâng.”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, anh gần như đã bình tĩnh lại, kết quả cô lại gần cởi áo ngủ của anh thật.

***

Anh không làm gì cả, nhưng Thẩm Lâm Hoan lại là lần đầu tiên chủ động, vì thế cả người đều có chút không được tự nhiên.

Lục Nghiêu nở nụ cười, “Còn không dậy à? Em không định đi làm sao?”

Lúc này Thẩm Lâm Hoan mới xốc chăn lên, “Em có.”

Dứt lời, dường như nhớ đến cuộc điện thoại vừa rồi của anh, “Anh không tới công ty à?”

“Ừ, tới công ty của em xem thử.”

Xem thử tên bạn trai cũ chết tiệt đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi