Edit: Dollan
Lục Nghiêu đi tới, đứng trước mặt Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan ngẩng đầu, tắt máy hỏi: “Ổn không?”
Cô nhận lấy ly rượu trên tay anh, nhẹ giọng hỏi: “Dạ dày anh không sao chứ?”
“Không sao.” Lục Nghiêu nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, tâm trạng anh lập tức tốt lên, tuy thấy dáng vẻ không chút để ý của cô khiến anh ấm ức trong lòng, muốn mặc kệ cô, vẫn không nhịn được giải thích một câu, “Sáng nay anh bảo em về công ty, không phải không để ý đến em mà là sợ em mệt mỏi.”
Từ trước đến nay đều là anh không nói, thì cô cũng không hỏi.
Cũng không biết là không quan tâm thật hay cố tình chọc giận anh.
Chuyện xảy ra tối hôm qua, tuy trái tim cô ương ngạnh, nhưng cô hiểu anh bận, anh vẫn có thể cảm nhận được.
Anh cũng quen rồi, cảm thấy không sao cả, công ty lớn như vậy mà ông nội lại đề cập anh vào vị trí này, có quá nhiều thứ phải lo, đôi khi bận đến mức một ngày ngủ vài giờ, sớm đã thành thói quen.
Tối qua thấy tâm trạng cô không tốt sau một ngày bận rộn, muốn trêu cô, cùng tắm với cô, vuốt ve an ủi một chút, kết quả là cô nghiêm túc từ chối, còn anh thì phát quạu.
Dường như lúc nào cô cũng chỉ phối hợp với anh, ít khi chủ động nên sự từ chối nghiêm túc kia khiến anh cảm thấy cô cho rằng chuyện đó chỉ là nghĩa vụ giữa vợ chồng chứ không phải thú vui.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Chỉ là mặc dù bị từ chối, một bên đau tim, một bên không nhịn được chú ý tới cô, ban ngày đi bộ nhiều, có lẽ chân rất đau, ban đêm anh không ngừng xoa bóp chân cho cô.
Hơn nửa đêm anh không ngủ, thay cô massage chân, đại khái cô thật sự quá mệt, ngủ không hề hay biết.
Hôm nay còn phải đi ra ngoài, rất nhiều chuyện vặt vãnh.
Vì vậy, Lục Nghiêu đã liên lạc với Amanda vào sáng sớm, yêu cầu cô ấy đổi cho cô.
Thẩm Lâm Hoan kinh ngạc nhìn Lục Nghiêu một hồi, bởi vì cô thật sự cảm thấy anh vừa giận cô vừa không muốn gặp cô, cho nên mới bảo cô trở lại công ty.
Nghĩ về điều này, cô cảm thấy anh vừa trẻ con vừa vô lý… Cô bất giác thấy áy náy.
Cô chưa bao giờ thích hứng mũi nhọn từ người khác, buổi sáng khi anh quay lưng về phía cô, cô tự giác không tiến lại gần, sau đó Amanda liên lạc với cô, cô gật đầu trở về công ty.
Chẳng trách Lục Nghiêu nói cô không để ý đến anh, cô ngầm thừa nhận rằng anh mặc kệ cô, vì vậy cô liền rút lui trong tiềm thức.
Nghĩ kĩ lại, ngoài chuyện buổi sáng anh quay lưng lại với cô, bảo Amanda thay cô, quả thực anh cũng chẳng làm gì, huống hồ là tức giận.
Tất cả đều là suy đoán của cô.
Cô đã nghĩ rất tệ về anh…
“Em… không sao.” Thay vào đó, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy anh thực sự rất tức giận nên mới để cô đi, cô luôn đối đáp hoàn hảo, lúc này cảm xúc rối loạn, thậm chí còn nói vấp, “Công việc này… em… có thể đảm đương được.”
Cô không yếu ớt đến vậy, thật ra trước đây cô làm việc cũng không dễ dàng hơn Lục Nghiêu, cô thực sự cảm thấy không sao trong công việc này.
Lục Nghiêu nâng tay nắm lấy tay cô, nhìn dáng vẻ bất lực của cô, anh bất đắc dĩ thở dài, “Em không thấy đau lòng với bản thân, nhưng anh đau lòng với vợ mình! Hay em cho rằng anh nhỏ nhen đến mức bị từ chối một lần đã tức giận?”
Thẩm Lâm Hoan hơi xấu hổ, “Em…” Cô thật sự nghĩ như vậy.
“Em thật phiền phức.” Lục Nghiêu hừ một tiếng, nắm tay cô rồi bước ra ngoài.
Cô muốn rút tay về, Lục Nghiêu quay đầu cảnh cáo cô, “Hiện tại đều có các phương tiện truyền thông, em không nên hơi tí đã từ chối anh, muốn bên ngoài điên cuồng đồn tin rằng chúng ta ly hôn sao?”
Thẩm Lâm Hoan: “…”
À.
Thói quen không dễ thay đổi. Cô đã quen với việc đặt mình trong bóng tối, sợ tiếp xúc với ánh sáng, bởi vì cô luôn cảm thấy rằng nó sẽ sớm biến mất, không thấy còn hơn thấy rồi nhưng lại mất đi.
Cô luôn có tật xấu, càng thích thì càng phải kiềm chế.
“Em xin lỗi.” Thẩm Lâm Hoan nói khẽ, “Lục Nghiêu, em sẽ học.”
Cô biết mình kém nhiều thứ, nhưng cô là người học nhanh.
Lục Nghiêu vốn đang giận cô, nhưng bây giờ lại bị lời nói của cô làm cho đau lòng, nhéo nhéo ngón tay cô, khó chịu nói: “Em bớt lý trí đi được không?”
Lúc nào cũng tự suy ngẫm về bản thân mọi lúc, mọi nơi, luôn giữ bình tĩnh. Không phải như người yêu, mà giống như cấp dưới.
Thẩm Lâm Hoan không hiểu.
Lục Nghiêu quay đầu nhìn cô, thôi bỏ đi, anh không cùng sóng não với khúc gỗ.
–
Lúc nhân viên bãi đậu xe tới lái xe thì xảy ra chuyện, Lục Nghiêu đưa Thẩm Lâm Hoan ra ngoài, xe vẫn chưa tới, hai người đứng đợi một lúc.
Sau khi Amanda đi cùng Lục Nghiêu đến thì đã quay trở về, lúc này cô ấy gọi điện hỏi: “Lục tổng, bản thảo của cuộc phỏng vấn ban nãy đã gửi đến, ngài muốn xem thử không.”
Tốc độ khá nhanh.
Nhưng Lục Nghiêu lại nhíu mày, “Tại sao lại gửi cho cô?”
Tuy hôm nay Amanda mới được thuyên chuyển, nhưng dù sao vị trí trợ lý vẫn là của Thẩm Lâm Hoan, bản thảo phỏng vấn được gửi đến, nếu bên truyền thông hỏi công ty thông tin liên hệ, sẽ không phải là Amanda.
Amanda do dự, “Ban đầu bị trợ lý Thẩm từ chối phỏng vấn, có lẽ bên truyền thông… hơi sốt ruột! Tôi không dám liên lạc với trợ lý Thẩm.”
Thực tế khá quanh co, Thẩm Lâm Hoan từ chối phỏng vấn, ngày hôm đó giới truyền thông đã tìm đến Chu tổng để tạo điều kiện cho phỏng vấn, hôm ấy văn phòng tổng giám đốc mới biết tranh chấp giữa Chu Tịnh và Thẩm Lâm Hoan, Chu Tịnh và Chu Thi Ninh của Giải trí Phong Thần là chị em họ, mà Chu tổng hình như là mối tình đầu của Lục tổng.
Cho nên khi gửi bản thảo, liên lạc với văn phòng tổng giám đốc, bọn họ cũng không dám gửi cho Thẩm Lâm Hoan, bọn họ giữ Amanda như một cọng rơm cứu mạng, mà Amanda cũng cảm thấy khó giải quyết, nếu đưa việc này cho Thẩm Lâm Hoan, Thẩm Lâm Hoan có thể phê bản thảo không đạt tiêu chuẩn, không cần thiết phải báo cho Lục tổng.
Amanda muốn trực tiếp đưa bản thảo cho Thẩm Lâm Hoan xem, nhưng cuộc phỏng vấn này còn có sự tham gia của Chu tổng, cô sợ chạm vào cái đồ xúi quẩy Thẩm Lâm Hoan… Nhưng cô không thể tự mình đưa ra quyết định, cuối cùng phải gọi điện cho Lục tổng để xin chỉ thị.
Quả thực khiến người ta cực kì nhức đầu.
Cô cho rằng người thông minh như Lục tổng hẳn là biết sự khó xử của cô, không ngờ Lục tổng lại hỏi cô một câu, cô suýt nữa không nói được.
Lục Nghiêu làm sao không hiểu những lời này của Amanda, anh liền tính rõ ràng nguyên nhân hậu quả, da đầu đột nhiên tê dại.
Sau khi cúp máy, Lục Nghiêu nhìn Thẩm Lâm Hoan, “Em từ chối phỏng vấn?”
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, mặt không chút cảm xúc, “Dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, em nghĩ anh không muốn nhận phỏng vấn. Lần sau em sẽ xin ý kiến.”
Lục Nghiêu đau lòng, đến gần cô, “Em giận sao?”
Thẩm Lâm Hoan nhướng mày, “Không, em giận gì.”
Lục Nghiêu nửa tin nửa ngờ, cuối cùng xe cũng tới nơi, tài xế đỗ xe mở cửa, Thẩm Lâm Hoan ngồi vào trước.
Lục Nghiêu cũng cúi người vào xe, ngồi xuống cạnh Thẩm Lâm Hoan, vẫn nghiêng người nhìn cô, “Anh không biết em từ chối, không phải Chu Tịnh vừa bị đuổi việc ư, Chu Thi Ninh nhắc tới ông nội của cô ấy, anh nhân tiện giữ thể diện cho ông cụ Chu, miễn cho ông nội anh nhắc tới chuyện đó. “
Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Em hiểu, anh làm việc nhất định có cân nhắc.”
Trái tim Lục Nghiêu như bị người ta bóp chặt, anh bực bội ngả người ra sau, lẩm bẩm: “Máu lạnh, vô tình.”
Cô luôn lý trí, nhưng anh lại như một tên ngốc, lo được lo mất, cảm xúc lúc lên lúc xuống, bị cô nắm bắt.
Đôi khi anh thực sự không hiểu, rốt cuộc cô có thích anh hay không.
Đôi khi anh cảm thấy cô rất thích anh, đôi khi lại cảm thấy cô không biết rõ thích là gì.
Cô quá rộng lượng!
Rộng lượng khiến người ta phát cáu.
–
Nhà tổ phía nam, buổi họp mặt gia đình được lên kế hoạch sớm vào ngày thứ bảy.
Bà Quan để phòng bếp chuẩn bị từ sớm, sáng sớm người trong nhà đã lần lượt quay về.
Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan trở về vào khoảng giữa trưa.
Bởi vì buổi sáng Thẩm Lâm Hoan không dậy nổi.
Sau khi Thập Nhị gọi điện giục mấy lần, Lục Nghiêu chậm rãi nói: “Ờ, chị dâu của em còn đang ngủ!”
Lúc đó Thập Nhị ngồi trong phòng cực kì nhàm chán, hôm nay không chỉ có nhà họ Lục, còn có rất nhiều người ngoài, cho nên Thập Nhị không thể không kiêng nể, ngồi kiềm chế ở đó, hiển nhiên vô cùng nhàm chán.
Người buồn chán thì thích tìm chút chuyện chơi đùa, cô không có gì có thể chơi được, nên đi giày vò anh Thập Nhất và chị dâu.
Khi gọi đến lần thứ ba, chị dâu Thập Nhất vẫn còn đang ngủ, vì thế cô cất giọng hoài nghi: “Hả? Sao chị dâu Thập Nhất vẫn còn trên giường? Em thật không ngờ, người lợi hại như chị dâu, đã thế còn cuồng công việc giống anh, lại không chịu rời giường!”
Giọng nói khiếp sợ của cô quá lớn, anh Tư bên cạnh không khỏi ném cái gối về phía cô, “Em quan tâm như thế làm gì.”
Thập Nhị không vui, “Đến giờ này còn chưa dậy, có lẽ hôm qua không có chuyện tốt.” Dứt lời, cô đột nhiên nhớ tới cái gì, mở to mắt ra, “Không phải chị dâu Thập Nhất thức đêm cày phim chứ!”
Đêm qua là phần cuối của một bộ phim truyền hình ăn khách, bốn tập liên tiếp, nhiều người đã thức đến nửa đêm. Thập Nhị chính là bà hoàng cày phim, cái kết khiến cô khó chịu, khó chịu đến mức cả đêm không ngủ được, nên bây giờ cô cực kì cáu kỉnh.
Một đám người bên cạnh đang nói chuyện, nghe vậy không hẹn mà cùng cười, một bên cười Thập Nhất không có tiết tháo, một bên cười Thập Nhị thiếu dây thần kinh.
Anh Tư thật sự cạn lời, chỉ có thể tự an ủi mình, em gái ruột, em gái ruột!
Triệu Khanh Chi đi tới, hỏi: “Thập Nhất chưa về sao?”
Thập Nhị cao giọng tố cáo: “Chưa ạ! Chị dâu Thập Nhất còn đang ngủ.”
Nói xong lại tố cáo anh Thập Nhất, “Con bảo anh Thập Nhất đánh thức vợ anh ấy, anh ấy không muốn gọi! Thật là, có gì để luyến tiếc chứ. Anh ấy có vợ thì giỏi lắm hả!”
Anh Tư không thể nhịn được nữa, bịt miệng cô, đè giọng cảnh cáo, “Đừng nói nữa, nói nữa là anh Thập Nhất của em mất hết tiết tháo đấy.”
Làm sao Thập Nhị có thể hiểu được điều này, khiêm tốn xin chỉ bảo, “Anh có ý gì?”
Anh Tư mặc kệ cô, “Em còn nhỏ, không nên quản chuyện người lớn.”
–
Cuối cùng khi Lục Nghiêu khoan thai đến muộn với vợ, mọi người đã đến gần hết.
Ngoài nhà họ Lục, Chu Thường Tân dẫn theo hai cháu gái, Trần Thịnh Vinh dẫn theo hai cháu trai, một số trưởng lão từng đi theo ông cụ Lục ở Phong Thần cũng dẫn theo con cháu đến đây.
Chu Thường Tân vì bị bệnh đã lâu nên ít khi ngoài, nhưng Chu Tịnh vừa bị sa thải, nghe nói còn cãi nhau với vợ của Lục Nghiêu. Vì vậy ông dẫn theo hai cháu gái đến nhận lỗi.
Lần đầu tiên Chu Tịnh tham gia loại dịp này, tuy ông nội được ông cụ Lục yêu thích, nhưng mấy đứa con của ông không có tiền đồ, chưa thể vào Phong Thần, các cháu thì chỉ có chút tài năng, mẹ cô đã cầu xin ông nội rất lâu, ông nội mới miễn cưỡng sắp xếp công việc cho cô.
Ông cụ Lục gặp ông nội, nói chuyện rất nhiệt tình, còn ôm ông nội, bà Quan biết sức khỏe ông nội không tốt nên rất ân cần bảo ông nội ngồi xuống, ban đầu Chu Tịnh cũng e ngại, bây giờ đã bớt bớt, nghe cha nói, năm đó ông nội làm việc cho Phong Thần rất tận tụy.
Bên cạnh đó, những người khác đối xử với cô và chị họ cũng niềm nở chu đáo.
Chu Tịnh lập tức thẳng lưng, tự hào đứng lên.