CHÍ HÔN

Edit: Manh

Beta: Dollan

Ra khỏi quán ăn, Thẩm Lâm Hoan chỉ khu nhà trọ cách đó không xa, “Trước kia em ở chỗ đó, cách ba con phố phía sau là trường học.”

Khoảng cách tới trường xa hơn tới công ty khoảng 15 phút đi xe.

Hồi ấy Thẩm Lâm Hoan có tài xế riêng do Thẩm Bá Cẩn mời cho cô, tài xế chỉ đưa cô tới trường học, đến gặp gia sư, vì tài xế sẽ báo vị trí của cô bất cứ lúc nào nên cô hiếm khi gọi tài xế tới đưa đón nếu có việc riêng.

“Bên cạnh có một trung tâm thương mại, cửa hàng đầu tiên mà em đầu tư ở trong đó, là một hiệu sách. Sau khi làm xong đã bán rồi, khoản tiền đầu tiên kiếm được chính là… số tiền sau này em quyên góp để xây dựng tòa nhà nghệ thuật.” Thứ chủ yếu cô bán đi là kiểu mẫu kinh doanh, sau khi tối ưu hóa từ kiểu mẫu kinh doanh nguyên bản, hiệu sách đã mở rộng thành chuỗi cửa hàng, nghe nói đã lên sàn chứng khoán, chủ sở hữu là ông chủ của một công ty văn hóa nào đó, Thẩm Lâm Hoan không đầu tư nhiều vào hiệu sách, lúc bán đi cũng rất tùy tiện, thậm chí chưa từng gặp ông chủ của bên kia.

Đối với việc gây dựng sự nghiệp mà nói, rất nhiều thứ ở trong tay mình bị hạn chế phát triển, thu mua trái lại là sự lựa chọn tốt nhất.

Trước khi Thẩm Lâm Hoan làm ở Nguyên Nhất, cô đã làm qua 4 công ty, chỉ có một cái là thất bại, bị thu mua với giá chuyển nhượng thấp, song mấy cái khác đều được thu mua trong thời kỳ hoàng kim. Một là bị mua lại toàn bộ quyền sở hữu, hai cái còn lại thì Thẩm Lâm Hoan vẫn có một phần chủ sở hữu nhưng đã rút khỏi ban điều hành.

“Em vô cùng hiểu bản thân, cho nên làm việc rất cố chấp.” Thẩm Lâm Hoan nói với anh, “Anh vẫn nên nghĩ xem làm thế nào để khỏi lãng phí công sức của người dưới trướng đi.”

Mục tiêu của Nguyên Nhất rất rõ ràng, thành tựu cho đến nay cũng rất nổi bật và hoàn toàn không có khả năng được bán.

Lục Nghiêu nhìn cô, thẳng thắn, “Đối với Phong Thần mà nói, trước mắt đây là phương án tốt nhất, anh không thể đưa ra bất kỳ lý do chính đáng nào để hủy bỏ nó.”

Dĩ nhiên anh cũng có thể dùng một câu để bác bỏ, người phía dưới cho dù không cam lòng cũng sẽ không nói gì. Nhưng…

Thẩm Lâm Hoan không nói gì nữa, chỉ gật đầu một cái, “Được rồi.”

“Em có giận không?” Lục Nghiêu hỏi.



Ngày hôm sau Lục Nghiêu bận việc riêng.

Thẩm Lâm Hoan một mình ăn sáng, cô không tới Nguyên Nhất mà tới Kelin Clean, Kelin Clean ở Hải Thành rất có tiếng nói.

Mấy người ở Kelin Clean bình thường đều không ở công ty, có mỗi Tề Thần cố ý từ trường học trở về gặp cô.

“Chị Hoan, sao chị đột nhiên tới đây?” Tề Thần mở cửa công ty cho cô, cuống cuồng dọn dẹp đống hỗn loạn trên mặt bàn một chút, “Ngồi đi ạ! Uống cà phê nhé?”

Thẩm Lâm Hoan nâng tay cản cậu, “Không cần đâu, chỉ tiện đường qua nhìn một chút thôi.”

Tề Thần cười hì hì, “Chị yên tâm, gọn gàng ngăn nắp, gần đây bọn em đang làm vụ án của MO.”

Thẩm Lâm Hoan gật đầu, “Thuận lợi không?”

“Đương nhiên rồi, công ty từ trước đến giờ là chân truyền* chân chính của chị Hoan, sẽ không bắt đầu nếu chưa chuẩn bị đầy đủ.” Tề Thần bới trên bàn làm việc nửa ngày, cuối cùng cũng tìm thấy tờ tài liệu, “Chị xem một chút đi.”

(*Chân truyền: trên phương diện kỹ thuật hoặc học thuật nhận được sự tinh túy của một người hay một phái nào đó truyền lại.)

Thẩm Lâm Hoan nhanh chóng lật xem, gật đầu rồi khép lại, hỏi một câu khác, “Bây giờ trong tài khoản có bao nhiêu tiền?”

Tề Thần sửng sốt một chút, lắc đầu, “Cái này phải hỏi chị Manh Manh, chị ấy bảo mật tài khoản đến mức chúng em không biết cho đến khi thanh toán hàng quý. Nhưng em nghe chị ấy nói rằng gần đây chị ấy bận với MO, tiền được chuyển vào không ít. Không phải chị có mật khẩu sao? Có thể đăng nhập bằng máy tính của chị ấy.”

Thẩm Lâm Hoan “ừ” một tiếng, đại khái có tính toán, “Không sao, không cần, nói sau đi!”

Tề Thần nhiệt tình mời Thẩm Lâm Hoan đi ăn cơm, nhân tiện về trường cũ đi dạo phố, “Trường học đã thay đổi rất nhiều. Hơn nữa, lễ kỉ niệm 60 năm thành lập trường còn mời cựu sinh viên nổi tiếng, trong đó có chị.” Tề Thần kính nể nhìn Thẩm Lâm Hoan, trong ánh mắt tràn ngập sự sùng bái.

Thẩm Lâm Hoan không từ chối, cùng cậu đến Hải Đại, cổng trường cũng được sửa lại, xây rộng hơn, một số tòa nhà đã được sửa chữa, cảnh quan đẹp hơn nhiều so với khi cô còn ở trường.

Mấy năm ngắn ngủi đã có rất nhiều sự thay đổi.

“Đến giờ tên của chị vẫn còn ở trên tường lưu giữ trong thư viện!” Tề Thần cười, “Bao nhiêu năm rồi, không ai không biết chị.”

Thẩm Lâm Hoan không có cảm xúc đặc biệt gì đối với chuyện này, lúc đi học chỉ ước có ba đầu sáu tay, cô quá bận rộn và quá khép kín nên nhiều điều cũng không rõ lắm, “Phải không?”

“Tất nhiên.” Tề Thần gật mạnh đầu, cậu rất thích Thẩm Lâm Hoan, không phải tình yêu giữa nam nữ mà giống như là một loại kính nể, cậu nghĩ sẽ thật tuyệt nếu cậu có người chị như vậy.

Thẩm Lâm Hoan đi dạo một hồi, nhận được điện thoại của Lục Nghiêu.

“Đang làm gì thế?” Lục Nghiêu họp nửa ngày, hơi mệt mỏi song tiếng nói khá ung dung,  gọi cô, “Vợ.”

Thẩm Lâm Hoan cầm đồ uống nóng ngồi đối diện một người đàn ông, cô nói xin lỗi, “Tôi nhận điện thoại.”

Người đàn ông cười tủm tỉm, “Xin cứ tự nhiên.”

Tiếng của người con trai trẻ tuổi, Lục Nghiêu híp mắt, “Đi gặp bạn sao?”

“Tề Thần dẫn em tới trường học đi dạo, tình cờ gặp đàn anh.”

Lục Nghiêu “Ồ” một tiếng, kín đáo hỏi một câu, “Đàn anh?”

Thẩm Lâm Hoan không cảm giác gì, “Ừm, trước đây đã từng hợp tác.”

Lục Nghiêu không biết chuyện trước đây của cô nên có chút rầu rĩ, “Anh chẳng biết gì cả.”

Thẩm Lâm Hoan bị giọng anh chọc cười, “Cũng không phải là người gì quan trọng, biết hay không cũng không ảnh hưởng.”

Cũng không phải là người gì quan trọng…

Lục Nghiêu vui vẻ, “Ừ.”

Sau đó hỏi cô, “Buổi chiều em có sắp xếp gì không?”

“Tới thăm một người thầy, tối đi ăn cơm với đàn chị cũ.” Chính là người đã giới thiệu Tề Thần cho cô, hôm nay lịch trình của cô rất kín.

Trước kia Lục Nghiêu cảm thấy người như cô đại khái là không có người bạn nào, vòng tròn xã giao khép kín, hầu như không giao tiếp với mọi người.

Nhưng lúc này mới phát giác, nếu cô khép kín đến mức đó làm sao có thể đạt nhiều thành tựu ấn tượng trên thương trường như thế.

Mỗi lần phát hiện ra một mặt khác của cô, Lục Nghiêu vui vẻ hơn mấy phần, cũng phiền muộn thêm mấy phần.

Nếu bạn thích ai đó, bạn sẽ muốn biết thêm về mọi thứ liên quan đến đối phương nhưng bạn cũng sẽ hiểu rõ rằng ngay cả những người thân thiết nhất cũng phải giữ khoảng cách một chút.

Lục Nghiêu “Ừ” một tiếng, “Có gì thì gọi anh, điện thoại không tắt.”

Thẩm Lâm Hoan đồng ý, “Vậy anh cứ bận đi.”

Đây là muốn cúp điện thoại. Lục Nghiêu không tìm được cảm giác tồn tại một giây nào, cảm thấy rất khó chịu, “Em không hỏi ngày hôm nay anh làm gì.”

Đơn giản là họp nghe báo cáo công việc, tổng giám đốc tập đoàn như anh đến chi nhánh công ty, những người bên dưới không dám gây rắc rối gì cho anh ngoại trừ màn tiếp đón run rẩy.

Thẩm Lâm Hoan không thích nói mấy lời vô nghĩa, từ lúc gây dựng sự nghiệp tới giờ, nhân viên ở trước mặt cô luôn có đặc điểm đặc biệt là nói ít hơn làm.

Nhưng Thẩm Lâm Hoan cảm thấy Lục Nghiêu hay nói điều vô nghĩa nhưng lại không khiến cô chán ghét. Ngược lại luôn không nhịn được trả lời anh.

“Vậy hôm nay anh làm gì?”

“Họp, nghe báo cáo. Công việc chất đống, quá mệt. Đầu anh rất đau, còn có một phó tổng giám đốc thiểu năng nữa, không ngừng tranh cãi với anh.”

Thẩm Lâm Hoan trầm mặc một hồi, “Em… Có phải nên an ủi anh một chút không?”

Lục Nghiêu “Ừ?”, cảm thấy mình nghe được vấn đề kỳ lạ.

Thẩm Lâm Hoan khẽ thở dài, “Nhưng em không biết.”

Não giống như gỉ sét, biết mình nên an ủi anh nhưng lại không tìm được câu nào thích hợp.

Trong từ điển của Thẩm Lâm Hoan, không có từ thất bại nhưng cô thực sự cảm thấy thất bại vì nghèo vốn từ vào lúc này.

Lục Nghiêu khẽ hừ một tiếng, dường như cố ý, “Em có thể hôn hôn anh.”

Thẩm Lâm Hoan hoang mang: “Hả?”

Người không ở đây, hôn kiểu gì.

Lục Nghiêu nghe giọng điệu bối rối của Thẩm Lâm Hoan mà buồn cười, anh làm mẫu cho cô, “Moa moa~ “

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Cô xoa xoa cánh tay của mình một cách lặng lẽ, há miệng nhưng khó có thể mở lời, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ, “Hôn hôn.”

Lục Nghiêu ở đầu bên kia cười thành tiếng, âm thanh vô cùng vui vẻ.

Thẩm Lâm Hoan giống như bị tâm tình tốt của anh lây sang, khóe miệng vô thức cong lên, “Anh nghỉ ngơi một chút đi, đừng để mệt mỏi quá.”

“Ok vợ.”

Lúc Thẩm Lâm Hoan trở về chỗ ngồi, Tề Thần và đàn anh đang mặt mày hớn hở ngồi tám chuyện.

Thẩm Lâm Hoan ngồi xuống, hai người mới khôi phục sự nghiêm túc, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều nhìn Thẩm Lâm Hoan có chút câu nệ.

Đàn anh nhìn cô một cái, “Bây giờ em dịu dàng hơn so với trước kia rồi.”

Mắt Thẩm Lâm Hoan giật giật, “Trước kia em rất hung dữ à?” Hình như hồi trước quả thực có người nói với cô điều này, nói cô không nổi giận còn đáng sợ hơn nổi giận.

Đàn anh khoa trương vỗ ngực, “Đích thực là một cái tủ lạnh di động, em không biết đâu khi anh bảo em bỏ dự án, anh đã phải xây dựng tâm lý nửa tháng, đã thế anh còn nán lại bên ngoài mười phút trước khi đến văn phòng em.”

Trước đây cả hai đã cùng nhau thực hiện một dự án Internet nhưng họ sớm tan rã vì bất đồng quan điểm.

Chuyện này rất bình thường, chỉ là cô không biết anh còn có kiểu lịch trình tâm lý này.

Thẩm Lâm Hoan có chút ngoài ý muốn, “Xin lỗi.”

Đàn anh rối rít xua tay, “Không không không, anh không có ý tố cáo em, chỉ là em rất lợi hại nên ở cạnh em sẽ khiến người ta không tự chủ được mà tự ti, mặc cảm.”

Thẩm Lâm Hoan giống như người máy, luôn chính xác, không biết mệt mỏi, thật là đáng sợ.

Hôm nay, Thẩm Lâm Hoan trông ôn hòa hơn, nếu không anh thậm chí cũng không dám nói những lời này ở trước mặt cô.

Lúc này nhìn thấy phản ứng của Thẩm Lâm Hoan, anh lại cảm thấy sự khó gần của Thẩm Lâm Hoan đều là vẻ bề ngoài, thật ra cũng không khó gần đến vậy.

Khi Thẩm Lâm Hoan kết thúc mọi việc đã chạng vạng tối, cô đi về trước, chủ động gọi cho Lục Nghiêu: “Anh xong việc chưa?”

Lục Nghiêu nói chưa, “Buổi tối có bữa tiệc, em muốn đi chung không?”

Thẩm Lâm Hoan không muốn đi lắm, cô hơi mệt.

“Thôi bỏ đi. Bọn họ đều dẫn theo vợ mình nhưng anh cảm thấy em quá mệt mỏi, em không đi cũng được, mình anh là ổn rồi.” Lục Nghiêu nhẹ giọng nói, “Anh không sao đâu, em về nghỉ ngơi cho khỏe, có điều anh có thể phải về muộn một chút.”

Thẩm Lâm Hoan nghe thấy liền mềm lòng, “Gửi địa chỉ cho em, hoặc anh cho người qua đón em đi.” Nếu bữa tiệc cần dẫn theo bạn gái, một mình đến dự cũng không phù hợp lắm, Thẩm Lâm Hoan cũng không quá mệt, chỉ cảm thấy dự tiệc hơi nhàm chán, vào lúc này lại không đành lòng để anh đi một mình.

Thẩm Lâm Hoan trở về khách sạn đợi người đưa lễ phục tới. Lúc thay quần áo xong, xe tới đón cô cũng đã đến.

Thẩm Lâm Hoan nhân tiện gọi trợ lý riêng của Lục Nghiêu để hỏi mấy chuyện vụn vặt của anh, “Anh ấy ăn cơm chưa?”

Trợ lý vừa định trả lời, Lục tổng ở bên cạnh lắc đầu, vì vậy trợ lý chần chừ đổi lời nói: “Tổng giám đốc hôm nay bận quá nên vẫn chưa ăn gì.”

Thẩm Lâm Hoan nhíu mày, “Sao anh không nhắc anh ấy?”

Trợ lý hơi khó xử, “Thật sự không có thời gian ạ.”

“Vậy cũng phải ăn chứ.” Thẩm Lâm Hoan tức giận, Lục Nghiêu từ nhỏ đã được cưng chiều, đối với anh một vài chuyện nhỏ đều có thể tùy hứng.

Lục Nghiêu ở bên kia cười, cầm lấy điện thoại, “Sao em quan tâm vậy?”

“Đi ăn chút gì đi, không phải anh đang rảnh sao?” Giọng Thẩm Lâm Hoan vẫn mang theo tia nghiêm túc.

Lục Nghiêu cũng không dám gây chuyện nữa, liền “Ò” một tiếng, “Tuân lệnh!”

Bị vợ mắng nhưng cũng cực kì vui. Khóe miệng Lục Nghiêu chậm rãi nhếch lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi