CHÍ HÔN

Edit: Dollan

Sau khi Lục Nghiêu xong chuyện ở Hải Thành liền trở về Tân Thành trước, cuối năm có rất nhiều việc phải giải quyết nên không thể ở đây lâu hơn. Thẩm Lâm Hoan bên này còn đang bận rộn, hai người đành phải tách ra.

Năm mới đến gần, Thẩm Lâm Hoan thu xếp ổn thỏa ở đây rồi mới trở về.

Kiều Úy nhìn cô lưu luyến, “Tại sao cô phải kết hôn, tôi ghét mấy tên đàn ông chó, tôi muốn đấu tay đôi với Lục Nghiêu.”

Thẩm Lâm Hoan khẽ cười, “Anh ấy tốt lắm.”

Kiều Úy nổi cả da gà, “Cô không còn là Thẩm Lâm Hoan mà tôi biết.”

Vẻ mặt vô cảm kia, lúc nào cũng chẳng khác gì máy móc lạnh như băng, không ai có thể làm dậy sóng Thẩm Lâm Hoan, đó là điểm Kiều Úy thích nhất, cô không thích những người quá xúc động, dù là nam hay nữ.

Nhưng đột nhiên cô cảm thấy Thẩm Lâm Hoan thay đổi thế này dường như rất tốt.

Kiều Úy thực sự rất thích Thẩm Lâm Hoan.

Hiếm khi cô làm kiêu, gắt gao ôm chặt Thẩm Lâm Hoan, “Tôi chỉ thích làm việc với cô.”

Không dài dòng, khi gặp phải thất bại, điều đầu tiên nghĩ đến là làm thế nào để đứng lên, ánh mắt luôn hướng về phía trước, mãi mãi kiên cường. Nói chuyện bằng thực lực, không trộn lẫn tâm tư cá nhân.

Thẩm Lâm Hoan cũng ôm lại cô, “Tôi rất yên tâm khi có cô ở đây.”

Kiều Úy thật sự là một đối tác đỡ lo, hai người họ đều rất cứng đầu, khi mới bắt đầu tiếp xúc, họ tranh cãi không ai nhường ai, nhưng hai người có một loại ăn ý hiếm có, luôn chung ý tưởng, họ đều là những người không thích nói nhiều, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.

Kẻ sĩ có thể vì tri kỉ mà vui lòng chết*, Kiều Úy cảm thấy mình sẵn sàng vì Nguyên Nhất mà phấn đấu cả đời.

(*Nguyên văn: “Sĩ vị tri kỉ giả tử” trong cụm “Sĩ vị tri kỉ giả tử, nữ vị duyệt kỉ giả dung”, kẻ sĩ có thể vì tri kỉ mà vui lòng chết, thiếu nữ vì người yêu mến mình mà điểm trang. Cre: chuonghung.)

Kiều Úy ở lại tọa trấn, Thẩm Lâm Hoan trở về Tân Thành.



Sau khi xuống máy bay, ra khỏi chuyên cơ riêng, tài xế đón cô đã đợi sẵn ở đó, “Phu nhân, ở bên này.”

Thẩm Lâm Hoan hơi mệt mỏi, xoa xoa thái dương đi về phía xe, nhân tiện cân nhắc xem Bác Thịnh làm sao bây giờ, Kỳ Thừa đã chủ động từ chức, Thẩm Lâm Hoan vẫn chưa tìm được người thay thế thích hợp.

Thẩm Lâm Kiệt bị kết án mười năm tám tháng tù, Thẩm Lâm Lang sáu tháng, vợ của Thẩm Bá Cẩn là Triệu Thanh Nguyệt đã ly hôn với ông ta, Thẩm Bá Khiêm và Trình Chi Lâm cũng đã ly hôn, nghe nói Trình Chi Lâm muốn ở bên Thẩm Bá Cẩn, nhưng Thẩm Bá Cẩn Từ chối, Trình Chi Lâm nghĩ Thẩm Bá Cẩn sợ bị người khác châm chọc, bà đề nghị xuất ngoại cùng ông ta, nhưng Thẩm Bá Cẩn nói với bà rằng cho dù khinh thường Thẩm Bá Khiêm thì trên đời này, Thẩm Bá Khiêm là ruột thịt, bà không thể sánh được.

Cho nên ông ta sẽ không bao giờ quang minh chính đại ở chung với Trình Chi Lâm.

Hơn nữa, Thẩm Bá Cẩn vẫn muốn tái hôn với người vợ Triệu Thanh Nguyệt, nhưng Triệu Thanh Nguyệt thấy hai người con có kết cục như vậy, hận Thẩm Bá Cẩn và Thẩm gia thấu xương.

Trình Chi Lâm đã dây dưa Thẩm Bá Cẩn trong một thời gian dài, thậm chí còn lấy tính mạng để đe dọa, Thẩm Bá Cẩn đứng im bất động, Trình Chi Lâm bị chế giễu trong một bữa tiệc của các phu nhân nhà giàu, sau đó không thể chịu nổi dẫn đến cảnh tự sát, nhưng bà đã được cứu. Thẩm Bá Khiêm cũng không thèm gặp bà, bà đành gọi điện thoại cho Thẩm Lâm Hoan, giọng nói yếu ớt bi thương, như đang cố gắng nắm lấy tia hi vọng cuối cùng, “Hoan Hoan…”

Thẩm Lâm Hoan im lặng nghe bà khóc, Trình Chi Lâm nói: “Con có thể đến gặp mẹ không?”

“Tôi nghĩ không cần thiết.” Giọng Thẩm Lâm Hoan vẫn lạnh lùng như cũ.

Trình Chi Lâm đột nhiên gào khóc, Thẩm Lâm Hoan không cúp điện thoại, im lặng lắng nghe một lúc, cô không thể nói ra cảm giác của mình, có lẽ cô không có cảm giác gì, không buồn cũng không vui, có vẻ như đang nói chuyện với người lạ, cô không thể phủ sự bồi dưỡng của Trình Chi Lâm, cũng không thể xóa bỏ những tổn thương bà đã gây ra cho cô, nhưng cô không muốn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Cô buông tay.

Chỉ là buông tay thôi, nhưng từ nay về sau Trình Chi Lâm không có quan hệ gì với cô nữa.

Sau này nghe nói Trình Chi Lâm đã rời khỏi Tân Thành, về phần đi đâu, Thẩm Lâm Hoan không biết, cũng không muốn biết.

Thẩm Bá Cẩn không còn ý đồ đe dọa Thẩm Lâm Hoan, cũng không cố tỏ ra yếu đuối và cầu xin sự tha thứ, thậm chí ông ta bắt đầu sợ Thẩm Lâm Hoan, ông ta từ chức và đưa Thẩm Bá Khiêm đến Nam Dương để khởi nghiệp lại, ông ta vẫn không chịu thua như trước, lúc này Thẩm Lâm Hoan cảm thấy ông ta có chút khí thế.

Có rất nhiều thứ thoáng qua trong đầu Thẩm Lâm Hoan, cuối cùng cô cũng gạt những người khó ưa đó ra sau đầu, nghĩ về những lời Lục Nghiêu nói mấy hôm trước, “Sắp đến Tết Nguyên Đán rồi, lúc đó là lúc gia đình sum họp đông đủ nhất, trẻ con cũng đều về nhà, chúng ta phải chuẩn bị quà cho người lớn và trẻ em.”

Đây là truyền thống của Lục gia, nghe nói những người chưa kết hôn đều được coi là “trẻ em”, cho nên dù là em trai em gái, hay cháu trai cháu gái, Lục Nghiêu và Thẩm Lâm Hoan đều phải chuẩn bị quà cáp.

Lục Nghiêu đang làm những việc này, Thẩm Lâm Hoan cảm thấy mình cũng nên tham gia, nhưng loại chuyện này đối với cô mà nói quả thực là một tai họa.

Quá đau đầu.

Thẩm Lâm Hoan xuống xe, đang suy nghĩ gì đó thì một bàn tay đột nhiên duỗi ra, đồng tử cô co rút lại, cô gần như phản ứng theo bản năng, lập tức xoay cánh tay đối phương thành một góc độ kì lạ.

Lục Nghiêu “Shhh” một tiếng, đau đớn kêu lên: “Em, em mưu sát chồng à?”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu lẳng lặng ngồi ở ghế sau xe, toàn thân đồ đen, hai mắt sau mắt kính nhăn lại đau đớn, nhưng biểu cảm này vẫn rất đẹp.

Thẩm Lâm Hoan lắc đầu, lúc này mới nhớ phải buông tay ra, “Anh… anh làm em giật mình.”

Lục Nghiêu xoa xoa cánh tay, “Anh muốn làm em bất ngờ, nhưng suýt chút nữa đã biến thành án mạng.” Lục Nghiêu nâng tay xoa cằm cô, vốn muốn trút cơn giận nhưng đột nhiên anh cảm thấy khi nựng cằm cô rất đáng yêu, vì thế xoa xoa thêm hai lần, sau đó bật cười thành tiếng.

Thẩm Lâm Hoan im lặng, nhíu mày gạt tay anh ra, còn chưa kịp nói gì thì Lục Nghiêu đã cúi người hôn cô, khóe môi hạ xuống, tố cáo: “Em gặp anh không vui thì thôi, đã thế còn nhíu mày.”

Thẩm Lâm Hoan thẫn thờ, khi anh nói ra lời này, cô cảm thấy mình hơi quá đáng, lông mày lập tức giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Em rất vui mà.”

Chỉ là cảm thấy anh quá trẻ con thôi.

Có vẻ Lục Nghiêu không tin, “Anh chẳng thấy chút nào.”

Thẩm Lâm Hoan lại gần hôn anh, nghiêm túc nói: “Thật đấy.”

Chủ động hôn rất khác với bị hôn, Lục Nghiêu sửng sốt một chút, nhìn đôi mày nghiêm túc của Thẩm Lâm Hoan, yết hầu anh khẽ lên xuống, anh thật sự muốn hôn sâu hơn, nhưng đang ở bên ngoài, anh vẫn kiềm chế, chỉ là khóe môi giương cao, nắm tay cô nhẹ nhàng nói: “Anh nhớ em lắm, một ngày không gặp như cách ba thu.” Anh đếm ngón tay, “Chúng ta đã hơn một tháng không gặp nhau rồi, làm tròn là đã nửa đời người, anh chờ em về mà bạc cả đầu.”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Lục Nghiêu hỏi cô: “Em có nhớ anh không?”

Thẩm Lâm Hoan không nói nên lời.

Hiển nhiên Lục Nghiêu là người không biết ngại, truy hỏi: “Không à?”

Thẩm Lâm Hoan: “…”

Anh đưa ra kết luận: “Quả nhiên là không rồi. Em quá vô tình, quá lạnh lùng.”

Vẻ mặt đó như thể Thẩm Lâm Hoan đã làm điều gì khiến trời không dung đất không tha, dáng vẻ cực kì đau lòng.

Thẩm Lâm Hoan đành phải nói: “Em nhớ.”

Lục Nghiêu nhướng mày hỏi cô: “Thật chứ?”

Thẩm Lâm Hoan không nói lời nào, anh sát lại gần, “Anh có nghe lầm không?” Hai mắt anh thâm thúy nhìn cô chằm chằm, làm tim cô đập mãnh liệt.

Mãi đến khi Thẩm Lâm Hoan không chịu nổi nữa che miệng anh, anh mới yên tĩnh, cười rất vui vẻ.

Anh chỉ thích nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Lâm Hoan bị phá vỡ.



Thẩm Lâm Hoan càng lúc càng không kiềm chế được biểu cảm, cô là một người cực kì nội tâm và thích thu liễm cảm xúc, nhưng Lục Nghiêu cũng là một người thích xác nhận cảm xúc của cô, thỉnh thoảng sẽ hỏi cô vài câu khiến người ta cạn lời hoặc là ngại đến mức không nói ra được. Nếu không để ý đến anh anh sẽ giở đủ trò, đến khi cô mở miệng mới thôi.

Quá đáng nhất là khi làm việc đó, anh còn hỏi cô rằng: “Vợ à, biểu hiện của anh thế nào?”

Cô không nói, anh sẽ ôm mặt cô và hỏi một cách nghiêm túc: “Cùng thảo luận đi, nếu không tốt thì anh sẽ cải thiện… Sao em nhắm mắt lại, anh không đẹp trai ư? Em nhắm mắt làm ngơ là âm thầm tố cáo sao?”

Thẩm Lâm Hoan nóng nảy chỉ có thể nói thật: “Rất tốt, em nhắm mắt… vì ngại. Anh rất đẹp trai.”

Mặc dù Thẩm Lâm Hoan cảm thấy lần nào anh cũng cố ý làm như vậy, nhưng giọng điệu tổn thương của anh sẽ biến thành áy náy bất an, sau đó cô đành nói thật.

Vì vậy trong Tết Nguyên Đán, quay lại nhà tổ phố Nam, một đám đàn em đang chơi trò hỏi nhanh đáp nhanh, Thẩm Lâm Hoan cũng bị lôi kéo tham gia, Thập Nhị hỏi: “Chị hãy nói nhanh một khuyết điểm của anh Thập Nhất.”

Thẩm Lâm Hoan trả lời theo bản năng: “Rất nhiều lời vô nghĩa.”

Lục Nghiêu: “…”

Tất cả mọi người: “???”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi