CHỈ KHOM LƯNG VÌ EM

Menu đang được Ưng Lê cầm trên tay rơi bộp xuống, cô dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Úc Tranh, đầu óc trống rỗng.

“Anh, anh nói gì cơ?” Cô lắp bắp hỏi lại.

Úc Tranh mím môi, trả lời: “Tôi biết yêu cầu như này rất đường đột, nhưng hy vọng cô hãy nghe tôi nói xong rồi nghiêm túc suy nghĩ thật cẩn thận.”

Ưng Lê áp chế khiếp sợ từ đáy lòng, cô nhíu mày có thể đoán được một ít từ trên mặt Úc Tranh: “Là vì dì sao?”

Cô nhớ không lầm thì ngày hôm qua Úc Tranh phải đến viện điều dưỡng Tây Giang để thăm Thư Nhược Tình, chắc hẳn đã đi hỏi bác sĩ. Có thể vội vã hẹn cô ra đây, ngoại trừ có liên quan đến Thư Nhược Tình, cô không nghĩ ra được chuyện gì khác.

Úc Tranh ừ: “Tình huống không được lạc quan, chắc chính mẹ tôi cũng biết nhưng không biểu hiện ra ngoài.”

Anh nói toàn bộ những gì mình đã nghe lén được khi đứng ngoài cửa cho Ưng Lê nghe, anh đã dùng cả một buổi tối để suy nghĩ về cách làm khả thi này, rối rắm thật lâu vẫn quyết định hẹn Ưng Lê ra đây.

“Đương nhiên, tôi sẽ không để cô thiệt thòi khi chúng ta kết hôn. Chỉ cần thời gian 1 năm, trước hết chúng ta có thể ký hợp đồng, những gì có thể cho cô tôi sẽ cố gắng hết sức.” Trong giọng nói của Úc Tranh lộ ra sự kiên định, “Nếu cô muốn cổ phần tập đoàn Quân Diệu, tôi cũng có thể cho cô một phần. Tôi chỉ hy vọng thực hiện toàn vẹn những nguyện vọng của mẹ, cả đời này bà ấy đã rất khổ rồi.”

Ưng Lê im lặng, bây giờ cô đã hiểu tại sao hôm đó Thư Nhược Tình muốn nói cho cô biết chuyện lớn kia. Có thể bà đã biết tình trạng của mình, ở những thời gian cuối của cuộc đời muốn làm những điều tốt nhất dành cho con trai.

Đã nghe Thư Nhược Tình kể chuyện cũ, Ưng Lê hiểu vì sao Úc Tranh làm như vậy. Những suy nghĩ lo lắng cho đối phương của hai người bọn họ khiến cho cô rất cảm động, nhưng kết hôn không phải là chuyện nhỏ.

“Có phải cô rất thích ngôi biệt thự Đông Đình Sơn kia không?” Úc Tranh gắt gao nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt hiện lên vài phần xin lỗi, “Xin lỗi cô, tôi bảo Tịch Thịnh đi  điều tra giúp tôi một ít. Nghe nói cô luôn muốn mua ngôi biệt thự đó, nhưng chắc cô không biết chủ của nó là tôi.”

Ưng Lê ngạc nhiên mở to hai mắt: “Biệt thự đó là của anh?”

Úc Tranh gật đầu: “Là một bất động sản đứng tên tôi, nếu cô đồng ý, ngôi biệt thự đó tôi sẽ tặng cho cô luôn.”

Tý thì Ưng Lê không nhịn được sự hấp dẫn này đồng ý cho xong, phải biết rằng cô luôn một lòng muốn có nó, tự nhiên bây giờ có người  nói có thể tặng cô luôn.

Đối với cô, chuyện này hấp dẫn hơn nhiều so với cổ phần của tập đoàn Quân Diệu, Ưng Lê không nhịn được tim đập nhanh liên hồi.

“Tôi rất thích biệt thư kia…….” Ưng Lê nuốt nuốt nước bọt, cố gắng khiến bản thân không nghĩ đến việc muốn có nó, “Nhưng mấy chuyện như kết hôn này nói kiểu gì cũng là chuyện lớn, tôi phải suy nghĩ thật cẩn thận.”

Úc Tranh thấy cô không từ chối trực tiếp, trong lòng yên tâm không ít: “Cô muốn suy nghĩ mấy ngày?”

Ưng Lê nghĩ nghĩ, vươn hai ngón tay: “Hai ngày đi.”

Úc Tranh thả lỏng người, mỉm cười: “Được, tôi chờ cô.”

*** 

Ưng Lê về đến nhà, ngồi trên sô pha suy nghĩ lại mọi chuyện, mọi thứ phát triển đến nước này làm cô bất ngờ.

Đêm đó Ưng Lê mất ngủ, với đôi mắt thâm quầng quyết định gọi điện thoại cho Quý Nghiên.

Cô cảm thấy có những lúc vẫn cần phải có người hỗ trợ ra ý kiến, như thế mới càng dễ dàng ra quyết định.

Qúy Nghiên quen biết cô từ nhỏ, làm bạn với nhau qua rất nhiều năm, ngay cả mật mã thẻ ngân hàng cũng nói cho nhau nghe. Gặp phải chuyện cần xin sự giúp đỡ từ nhau, từ trước đến nay hai người luôn ăn ý.

Nhưng Ưng Lê đoán, cô mà nói ra chuyện này chắc chắn Quý Nghiên sẽ thấy không hợp tình hợp lý, hơn nữa tuyệt đối không cho cô đồng ý.

“Trời ạ, tối hôm qua cậu đi làm trộm đấy à?” Qúy Nghiên mang theo hoa qua đến, thấy đôi mắt đen xì của cô ngạc nhiên đến nỗi kêu thành tiếng, “Cậu là họ hàng với gấu trúc hả.”

“Mình không có vận may được như gấu trúc.” Ưng Lê bĩu môi.

Qúy Nghiên liếc cô hỏi: “Vậy sao cậu thành cái dạng này?”

Ưng Lê ngồi xuống bên cạnh Qúy Nghiên, không biết phải mở miệng thế nào, cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Mình có một người bạn…..”

“À à, mấy lời mở đầu quen thuộc cũ rích kiểu này có hơi ngu ngốc nhé.” Quý Nghiên híp con mắt nhìn cô, “Cậu có bạn nào mà mình không biết?”

“Ok.” Ưng Lê chọn buông tha, mở miệng vào thẳng vấn đề: “Úc Tranh muốn kết hôn với mình.”

Qúy Nghiên vừa hút được ngụm trà sữa cho vào miệng đã phun ra hết sạch, cô nàng ho khan hai tiếng, thuận thiên giảm bớt sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.

“Cậu nói cái gì? Nói lại lần nữa?”

“Úc Tranh hỏi mình có thể kết hôn cùng anh ấy không.” Ưng Lê cúi đầu, “Bệnh tình mẹ anh ấy càng ngày càng nghiêm trọng, cho nên……”

“Cho nên đã nghĩ ra cách này?” Qúy Nghiên che miệng, không thể tin được.

“Anh ấy nói ký một hợp đồng hôn nhân trước, chỉ cần một năm là đủ. Mình muốn cái gì cũng được, kể cả cổ phần của công ty Quân Diệu.” Ưng lê dừng một chút, còn nói, “Chắc cậu không ngờ được đâu ngôi biệt thự Đông Đình Sơn kia là của Úc Tranh, anh ấy nói sẽ tặng  cho mình luôn.”

“Thế thì phải suy nghĩ gì nữa!” Qúy Nghiên vỗ đùi, “Cậu đồng ý đi chứ chờ gì, điều kiện tốt vậy, người nào không đồng ý không phải là kẻ ngốc chết sao!”

Ưng Lê:???

“Đầu tiên, một ông chồng đẹp trai như Úc Tranh cậu đi đâu để tìm, kể cả một năm đó chỉ ngắm thôi đã vui mắt nhé; tiếp theo, biệt thự cổ phần công ty cậu có thể có hết. Coi như cuộc đời cậu đã thắng, không lẽ muốn xe đạp hay gì.” Qúy Nghiên kích động như người gặp phải chuyện này là mình, “Dù sao hai người đang mang trên mình hôn ước từ bé, kết hôn thì có vấn đề gì không?”

Ưng Lê run sợ đã lâu mới hoàn hồn, cô nghi ngờ  nhìn dáng vẻ kích động của Quý Nghiên: “Cậu nghĩ vậy thật không?”

“Thật mà.” Qúy Nghiên gật gật đầu.

Đột nhiên Ưng Lê im lặng.

“Mình đây hỏi cậu, cậu chán ghét Úc Tranh không?” Qúy Nghiên hỏi.

Ưng Lê nghĩ nghĩ, lắc đầu.

“Vậy cậu thấy Úc Tranh có đẹp trai không?”

“Đương nhiên đẹp trai.” Ưng lê thấy cái này không phải là vấn đề.

“Mấy lần cậu ở bên cạnh anh ta cảm thấy thoải mái không?”

Ưng Lê nhíu mày, cô nghĩ đến mấy hình ảnh kia, không giống vẻ không thoải mái, “Chắc là không, anh ấy rất ga lăng và cẩn thận, mình và anh ấy gặp nhau nhiều lần thế nhưng cho đến giờ chưa có lúc nào khiến mình cảm thấy không thích.”

Quý Nghiên lại hỏi: “Cậu nghĩa xem ước mơ ban đầu của cậu là gì.”

“Mua được ngôi biệt thự kia, sống cuộc sống của chính mình.” Ưng Lê trả lời.

Quý Nghiên vỗ vỗ tay: “Thế thì đúng rồi. Tất cả mấy thứ đó Úc Tranh có thể thỏa mãn cho cậu, đây chính là cơ hội tốt đấy!”

Tự nhiên Ưng Lê thấy hơi nghi nghi: “Là thế á?”

“Huống chi hai người có hôn ước từ trước, hiện giờ tất cả mọi người đều biết cậu là vợ chưa cưới của anh ta, chuyện này không phải cứ thuận theo tự nhiên mà làm ư.” Qúy Nghiên rất xem trọng Ưng Lê và Úc Tranh, ai biết được sẽ từ giả sẽ thành thật thì sao.

Cô nàng suy nghĩ, nói thêm: “Vừa nãy cậu cũng nói tình huống của mẹ Úc Tranh đang rất nguy cấp, cậu nên suy nghĩ thật cẩn thận.”

Ưng Lê hít sâu thở dài: “Cái mình lo lắng nhất chính là tình trạng của dì, đây là lý do đến giờ mình chưa đưa ra quyết định.”

Mỗi khi nhớ đến những lời ngày đó, cộng thêm vẻ mặt cô đơn của Úc Tranh, lòng cô thấy khó chịu theo, có hơi chạnh lòng.

Quý Nghiên dùng một câu nói toạc ra: “Thật ra, bên trong cậu đã hướng về phía muốn giúp rồi.”

Cô quen biết Ưng Lê nhiều năm, biết cô dễ mềm lòng thế nào, và hiền lành tốt bụng ra sao.

*** 

Hai ngày nay Ưng Lê không làm bất cứ chuyện gì, ngay cả tâm trạng nghiên cứu món ăn mới cũng không có, trong đầu óc chỉ toàn là chuyện này.

Úc Tranh chưa đến thúc giục cô, cho cô thời gian suy nghĩ.

Hết thời hạn hai ngày, Ưng Lê chủ động liên lạc với Úc Tranh.

Lúc này Úc Tranh đang họp, khi điện thoại có chuông vang lên, anh nhìn thấy hiển thị tên người gọi đến, Úc Tranh không chút do dự nhận điện thoại: “Mọi người họp trước đi, tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”

Anh vừa đi, những người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, dẫu sao đây lần đầu tiên có tình huống Úc Tranh nhận điện thoại ngay trong khi đang họp.

Chỉ có Tịch Thịnh ngồi một bên bình tĩnh, vừa rồi anh ta đã liếc mắt nhìn qua, điện thoại của Ưng Lê gọi đến, chạy nhanh ra ngoài để nhận điện thoại của vợ chưa cưới là việc bình thường.

Điện thoại được kết nối, Ưng Lê nói: “Không biết có làm phiền đến anh không……”

“Không hề, đúng lúc tôi không có việc gì cần làm.” Úc Tranh trả lời.

“Chúng ta hẹn thời gian địa điểm gặp mặt đi.” Ưng Lê mím môi, “Tôi nghĩ xong rồi.”

Hẹn Úc Tranh ở quán cà phê đã gặp nhau lần trước, lần đó vì quá hoảng sợ nên Ưng lê chưa kịp nếm thử cẩn thận hương vị cà phê.

Cô uống mấy ngụm cà phê, Úc Tranh từ từ đi đến.

“Xin lỗi, trên đường đến đây hơi kẹt xe.” Úc Tranh cởi cúc áo vest, vừa ngồi xuống vừa nói.

Ưng Lê nhìn anh, khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, nếu đây là người phải sống cùng trong khoảng thời gian dài sắp tới, giống như những lời Quý Nghiên đã nói, đúng là rất vui mắt.

“Về chuyện anh đề cập tôi đã suy xét cẩn thận trong hai ngày.” Cô chậm rãi mở miệng, “Tôi đã nghĩ xong rồi.”

Úc Tranh ngẩng đầu nhìn cô, chờ nghe đáp án.

Ưng Lê mím môi không biết làm sao: “Nói thật, ngôi biệt thự kia của anh làm tôi rất động tâm, nhưng tình trạng của dì càng làm tôi lo lắng hơn.” Cô dừng một chút, “Cho nên tôi đồng ý với anh.”

Sự kinh ngạc trên mặt Úc Tranh chuyển thành niềm vui sướng, anh nhìn Ưng Lê không biết nên nói gì.

“Cảm ơn.” Đây là lời duy nhất anh có thể nghĩ ra để nói.

Ưng Lê cong môi cười: “Không phải tôi không nhận được gì, không cần phải nói cảm ơn.”

Cho dù chỉ kết hôn một năm, cũng là kết hôn thật, chắc chắn để quyết định được Ưng Lê đã cần rất nhiều thời gian, Úc Tranh có thể hiểu, nên càng thêm đau lòng.

“Tôi sẽ bảo luật sư làm một bản hợp đồng, ngoài biệt thự thì sẽ viết thêm một số thứ khác, nếu cô cứ khách sáo với tôi, tôi tình nguyện cô không đồng ý thì hơn.”

Những lời này thành công khiến Ưng Lê nuốt lại mấy lời từ chối vào trong, cô nhìn vẻ mặt kiên định của Úc Tranh, biết mình không thể từ chối, gật gật đầu.

Mọi chuyện được quyết định, trong lúc đó không biết tại sao hai người thấy hơi xấu hổ.

“Chúng ta……”

Hai người cùng mở miệng, đều ngạc nhiên.

Sau khi nhìn nhau, Úc Tranh là người mở miệng nói trước: “Tôi hy vọng nhanh chóng thực hiện chuyện kết hôn, tôi sợ bà ấy không chống đỡ được.”

Ưng Lê gật đầu: “Nhưng mà cần phải nói với ba mẹ tôi một tiếng, không tôi sợ bọn họ bị dọa chết mất.”

*** 

Hai người thượng lượng bang bạc, trước tiên đi thông báo cho Thư Nhược Tình trước, sau đó mới đến nhà họ Ưng.

Lại đến đến viện điều dưỡng Tây Giang, tâm trạng Ưng Lê càng thêm phức tạp, từ lúc ban đầu sắm vai bạn gái đến thành vợ chưa cưới, không ngờ đến bây giờ sẽ phải kết hôn.

Khoảng cách giữa mọi chuyện xảy ra gần nhau, cho đến tận lúc này cô vẫn thấy không chân thật lắm.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Úc Tranh vô cùng tự nhiên nắm tay cô, thấy bàn tay cô lạnh thì lo lắng nhíu mày, “Cô đang căng thẳng?”

“Tôi không nghĩ lời nói dối thăng cấp đến mức độ này.” Vẻ mặt Ưng Lê đau khổ thở dài, “Qủa nhiên ứng với câu nói kia, một lời nói dối phải dùng nhiều lời nói dối khác để che đậy.”

Mắt Úc Tranh hơi tối lại, chỉ cười khẽ: “Yên tâm đi, sẽ không thành lời nói dối.”

Ưng Lê nghi hoặc ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt Úc Tranh đã bị anh nắm tay đi vào thang máy.

Đến trước cửa phòng bệnh, Ưng Lê dừng lại chỉnh đốn lại từ trên xuống dưới, Úc Tranh đứng ngay bên cạnh lẳng lặng chờ cô.

Đội cô hít một hơi thật sâu, Úc Tranh nhẹ giọng hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Ưng Lê gật gật đầu, ra dấu OK.

Úc Tranh mở cửa phòng bệnh, đi vào cùng Ưng Lê.

Thư Nhược Tình đang nằm yên tĩnh trên giường, hơi thở mong manh, sắc mặt tái nhợt.

Úc Tranh đi đến bên giường gọi: “Mẹ, con đưa A Lê đến chơi.”

Qua một lúc lâu Thư Nhược Tình mới chậm rãi mở mắt, thấy hai người cùng nhau đến đây thì ngạc nhiên, đôi mắt sáng ngời: “Sao hai đứa lại đến đây.”

Thấy mẹ muốn ngồi dậy, Úc Trang giúp bà lấy gối đầu để dựa vào cho thoải mái.

Ưng Lê mỉm cười: “Muốn đến nói cho dì một chuyện tốt.”

“Chuyện tốt gì?”

Úc Tranh tiếp lời, cười: “Con và A Lê quyết định sẽ kết hôn.”

Thư Nhược Tình vui sướng nhìn hai người: “Thật không? Chuyện khi nào?”

“Đợi hai ngày nữa sẽ đi đăng ký, sau đó sẽ tổ chức một hôn lễ nhỏ.” Úc Tranh trả lời.

Ưng Lê cười tủm tỉm: “Cháu không thích hôn lễ rườm rà quá, nên đã bàn qua với A Tranh, chỉ mời người nhà và bạn bè thân thiết.”

Thư Nhược Tình dùng nhiều sức lực để nói hơn, bà hưng phấn nói: “Nhất định mẹ phải tham gia!”

“Đương nhiên rồi, chắc chắn dì phải đến mà.” Ưng Lê vui vẻ, “Hôn lễ của cháu và A Tranh không có dì chứng kiến thì không thể được.”

Thư Nhược Tình nắm tay hai người để cùng một chỗ, chỉ có vui mừng và vui vẻ: “Có thể nhìn thấy hai đứa kết hôn, thật tốt.”

“Qúa tốt rồi.” Thư Nhược Tình không ngừng xúc động, “Mẹ đợi tin kết hôn từ hai đứa mãi.”

Ưng Lê và Úc Tranh liếc nhìn nhau, ăn ý mỉm cười.

*** 

Dỗ Thư Nhược Tình ngủ xong, hai người rời khỏi viện điều dưỡng.

Vừa lên xe Ưng Lê đã thở phào, “Vừa nãy tôi căng thẳng muốn chết.”

“Tôi thấy cô biểu hiện rất tự nhiên.” Úc Tranh khen.

Ưng Lê có chút đắc ý, cười nói: “Giờ tôi diễn xuất rất tốt, nhưng mà anh diễn cũng không tệ.”

Úc Tranh cười yếu ớt, đối với những lời này lựa chọn không bày tốt ý kiến.

Đã sớm lên kế hoạch đi đến nhà Ưng Lê, khi Ưng Lê nhìn ra ngoài cửa xe mới phát hiện đường này không phải đường về nhà cô.

“Không phải sẽ đến nhà tôi à?” Cô thắc mắc hỏi.

Úc Tranh bí mật, ngược lại làm Ưng Lê nổi hứng tò mò. Úc Tranh lại cố ý không nói, cô không có cách nào nghe ngóng được thông tin.

Mang theo sự nghi ngờ, ngồi trên xe Ưng Lê không ngừng nhìn Úc Tranh, dường như không ngồi được yên.

“Cô đừng nhìn tôi mãi thế, tôi sẽ mất tập trung.” Úc Tranh cười khẽ không biết làm sao với cô, “Sẽ nhanh đến thôi.”

Ưng Lê nghe lời ngồi yên, mãi đến khi xe dừng trước cửa hàng trang sức thuộc Quân Diệu.

Cô kinh ngạc nhìn Úc Tranh, không thể tin được.

Úc Tranh giúp cô mở cửa xe, thấy cô chưa kịp hoàn hồ cười nói: “Ngạc nhiên đến vậy à?”

“Tại sao anh đưa tôi đến đây?” Ưng Lê xuống xe tò mò hỏi.

Khóe môi Úc Tranh cong lên độ cung nhỏ: “Tuy chúng ta kết hôn theo hợp đồng, nhưng những người khác có thì sao cô có thể không có được.”

Tim Ưng Lê đập loạn mấy nhịp, không kịp suy nghĩ thấu đáo, Úc Tranh dắt tay cô đi.

Anh thể hiện rất dịu dàng: “Đi thôi, bà Úc của anh.”

———— 

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Úc tổng: Vợ đã đến tay thì sao có thể buông tay chứ

Lê lê: Là tôi khờ dại......

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi