CHỈ KHOM LƯNG VÌ EM

Ưng Kỳ giật mình, thái độ Thẩm Tầm Lam anh có thể hiểu được cực kỳ rõ ràng, nhưng anh không nhịn được vẫn thấy khó chịu.

Nhưng đổi lại như này để anh suy nghĩ lại, lúc trước bản thân đã đối xử với Thẩm Tầm Lam như thế nào còn bây giờ phải nhận trở lại mà thôi.

Về đến nhà, Ưng Kỳ cởi áo vest tháo cà vạt, cởi luôn cả mấy cúc áo sơ mi nhưng vẫn không thể làm giảm bớt thứ cảm giác bị đè nén này.

Anh nằm trên sô pha, dùng tay che mắt tránh ánh đèn chói sáng trên cao, trong đầu dần dần nhớ lại những ký ức về Thẩm Tầm Lam.

Nhưng nhớ lại càng nhiều thì nỗi hối hận càng nhiều hơn.

Đúng lúc này, Ưng Lê gọi điện thoại đến, Ưng Kỳ nhận điện thoại, giọng nói ỉu xìu yếu ớt: “Sao vậy?”

“Không phải anh đi tìm chị Thẩm à, vẫn bị từ chối?” Ưng Lê hỏi.

Ưng Kỳ thở dài: “Đúng vậy, mà tại sao em biết chuyện này?”

Ưng Lê ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc mới tiếp tục nói: “Chị Thẩm nói cho em biết, chị ấy hy vọng anh đừng tìm chị ấy nữa.”

Yết hầu Ưng Kỳ hơi chuyển động, giọng điệu chua xót: “Cô ấy nói như vậy?”

“Đúng rồi.” Ưng Lê nghi ngờ, “Anh, tại sao lại thế này, trước kia lúc người ta theo đuổi anh anh xem đến một cái liếc mắt anh cũng không thèm cho người ta, tự nhiên trở nên ân cần để làm gì? Không lẽ là kiểu không có được mới biết quý trọng?”

Ưng Kỳ cười khổ: “Có thể đã thích từ lúc nào không biết, anh không nhận ra sớm.”

Trong đầu anh luôn hiện lên hình ảnh bóng hình Thẩm Tầm Lam dứt khoát quyết tuyệt lao vào màn mưa ngày đó, quá mức rung động, cũng quá đau lòng. Giống như vào khoảnh khắc đó anh mới ý thức được, có lẽ bản thân cô đã thích cô rồi.

Ưng Lê cảm thấy không còn lời gì để nói: “Tốc độ phát hiện này của anh có phải chậm quá rồi không, giờ người đã chạy đi mất, còn bị anh làm cho tức nữa.”

Ưng Kỳ đau đầu: “Không phải anh đang nghĩ cách để cứu vãn hay sao, em là em gái anh nên có thể chỉ cho anh mấy đường không.”

“Không thể.” Ưng Lê từ chối rất kiên quyến, “Anh, tự mình gây ra lỗi phải tự mình nghĩ cách giải quyết.”

Ưng Kỳ có chút mất mát: “Nhưng anh toàn bị từ chối.”

“Thế lúc trước lúc bài chị Thẩm cũng bị anh từ chối thì sao.” Ưng Lê nói, “Đừng nói anh không có tý sự can đảm nào đấy nhé, nếu như thế thật thì anh đừng đi quấy rầy chị Thẩm thì hơn, để yên cho chị ấy làm một cô gái xinh đẹp đi.”

Ưng Kỳ mím môi nói: “Em có phương thức liên hệ của cô ấy không, em cho anh rồi anh thử……”

“Không cho.”

Ưng Kỳ: “…….”

*** 

Qua mấy ngày, Ưng Kỳ đi tìm hiểu hỏi thăm biết được Thẩm Tầm Lam thường xuyên đến phòng tập để tập múa ba lê.

Anh yêu cầu địa chỉ, còn biết được ngày nào Thẩm Tầm Lam sẽ đến tập luyện.

Đợi mãi đến ngày cô đi tập múa, Ưng Kỳ đi đến đứng ngoài chỗ phòng tập của Thẩm Tầm Lam, anh đứng bên ngoài cửa sổ vừa tầm có thể nhìn thấy Thẩm Tầm Lam đang tập múa ba lê ở bên trong.

Thân hình nhỏ nhắn, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, mỗi một bước cô nhảy như giẫm một bước lên tim anh, đây là một mặt khác của cô mà anh chưa bao giờ thấy được.

Ưng Kỳ nhìn cô không chớp mắt, mãi đến khi người chịu trách nhiệm phòng tập lại đây hỏi.

“Chào anh, xin hỏi anh có quen biết Tầm Lam không?” Người phụ trách thấy mặt mày Ưng Kỳ sáng sủa đẹp trai, nghi ngờ anh là người theo đuổi điên cuồng của Thẩm Tầm Lam, “Cô ấy đang tập múa, mong anh không làm phiền đến cô ấy.”

Ưng Kỳ sờ sờ mũi, ngại ngùng: “Tôi biết cô ấy, tôi đến đây để tìm cô ấy.”

Người kia có vẻ không tin lắm.

Đúng lúc này, Thẩm Tầm Lam mở cửa sổ, nói thẳng: “Tôi không quen biết anh ta, mời anh ta đi đi.”

Người phụ trách ngạc nhiên nhìn Ưng Kỳ, càng thêm chắc chắn anh chính là người theo đuổi điên cuồng của Thẩm Tầm Lam, vì thế nói: “Anh đi ra ngoài đi nếu không đi tôi sẽ báo công an.”

Ưng Kỳ nhìn cô, trên mặt cô hiện rõ vẻ lạnh nhạt không chút lưu tình, bên môi nở nụ cười chua xót: “Chúng ta không thể nói chuyện sao?”

“Không thể.” Thẩm Tầm Lam lạnh lùng đóng cửa sổ, thậm chí còn kéo thêm bức rèm, không muốn cho anh ít mặt mũi nào.

Người phụ trách nhìn tình hình này đoán chừng mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ nhưng Thẩm Tầm Lam muốn đuổi người đi, đương nhiên sẽ sẵn lòng giúp cô.

“Anh này, mời anh ra ngoài.”

Thẩm Tầm Lam lắng nghe âm thanh bên ngoài dần yên tĩnh lại, cô dựa vào tường trượt từ từ cả người xuống, trên mặt không còn xuất hiện vẻ lạnh lùng xa cách như vừa rồi.

Không bao lâu sau, người phụ trách đến đây: “Tầm Lam, tôi đã đuổi người đàn ông kia ra ngoài rồi, cô không sao chứ?”

Thẩm Tầm Lam lắc đầu: “Tôi không sao, cảm ơn.”

Người phụ trách biết không nên hỏi nhiều thêm, xác định trạng thái của cô vẫn tốt mới rời khỏi phòng tập.

Lúc này đừng nói đến chuyện tiếp tục tập múa, cô chỉ thấy lòng mình yếu đuối hoảng hốt.

Sau khi nghỉ ngơi trong phòng được một lúc cô đi thay bộ quần áo, chuẩn bị rời khỏi đây.

Nhưng mới vừa ra cửa cô phát hiện Ưng Kỳ đang đứng dựa vào tường, hình như chưa từng đi khỏi.

Vẻ mặt Thẩm Tầm Lam ngạc nhiên, bước chân dừng lại.

“Mấy hôm nay bị em đối xử lạnh nhạt, anh hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng của em trước kia.” Ưng Kỳ vội vàng đi lên nói, trên mặt anh ẩn chứa sự chờ mong, “Em muốn anh làm gì cũng được miễn là em chịu đồng ý cho anh một cơ hội nữa, được không?”

Thẩm Tầm Lam cấu lòng bàn tay để bản thân giữ được sự bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào Ưng Kỳ, lời nói cực kỳ lạnh lùng: “Muộn rồi, tôi không còn thích anh nữa.”

*** 

Buổi tối về nhà, mẹ Thẩm lại đến để xem tình hình của Thẩm Tầm Lam, thấy cô gầy hơn trước đây nhiều, trong lòng lại bắt đầu thấy đau lòng.

“Sớm biết mọi chuyện sẽ như thế này mẹ không nên để con đi xem mắt.” Mẹ Thẩm chỉ cảm thấy hối hận không thôi, “Không ngờ mọi thứ thành ra như này.”

Thẩm Tầm Lam lắc đầu: “Không liên quan đến ba mẹ, trước kia vì con cứ đâm đầu đi vào ngõ cụt, coi nó như một khoảng thời gian phải trải qua đi ạ.”

“Cũng tại trước đó mẹ thấy thằng bé nhà họ Ưng tính tình tốt, nhưng xem nhẹ chuyện hai người muốn ở bên nhau cần phải bắt đầu từ bước cơ sở thích nhau trước, cưỡng ép đòi hỏi sẽ không thành.” Mẹ Thẩm thở dài, “Sau này ba mẹ không sắp xếp việc xem mắt cho con, cuộc sống của con hay chuyện tình cảm của con, mẹ và ba con không bao giờ nhúng tay vào nữa.”

Tận sâu trong đáy lòng Thẩm Tầm Làm thở phào, cô cũng không thể đi xem mắt thêm lần nào nữa, để duy trì được trạng thái tốt như bây giờ cô đã phải từ từ bình phục sau khi trải qua nhiều đả kích về tâm lý.

“Thật ra…..” Cô cắn môi, vẫn quyết định nói: “Con muốn ra nước ngoài, ở bên Pháp có rất nhiều bạn bè…..”

“Con đi Pháp vì muốn tiếp tục múa ba lê hay vì gì khác?” Mẹ Thẩm khẽ nhíu mày, “Nhưng bác sĩ nói chân còn vẫn chưa hồi phục hẳn.”

Thẩm Tầm Lam cúi đầu, lần này cô về nước có một bí mật mà tất cả mọi người không biết, ở bên Pháp trong lúc tập luyện để chuẩn bị cho biểu diễn cô bị thương ở chân. Tuy sau khi được trị liệu đã hồi phục khá tốt, nhưng vẫn còn chênh lệch nếu như muốn bước lên sân khấu, đây cũng là nguyên nhân cô liên tục tập luyện không ngừng trong khoảng thời gian này.

“Lam Lam, mẹ hy vọng con ở lại trong nước.” Mẹ Thẩm lộ rõ sự lo lắng ở trên mặt, “Ở trong nước con vẫn có thể múa ba lê tiếp, ít nhất còn có ba mẹ ở bên cạnh con, ở bên nước ngoài quá xa. Hơn nữa mẹ không hy vọng đây là lựa chọn con đưa ra chỉ vì con muốn trốn tránh mọi việc.”

Thẩm Tầm Lam cắn môi: “Con sẽ suy nghĩ lại.”

Mẹ Thẩm đi rồi, Thẩm Tầm Lam ngồi trên sô pha ngẩn người, một lúc sau, chuông cửa vang lên thần hồn cô mới quay lại.

Cô đến cạnh cửa nhưng không nhìn thấy bóng người nào, cô mở cửa rộng ra, ở trên mặt đất để một gói to, bên trong đựng đầy bánh ngọt. Mặc dù không có dấu hiệu nào để nhận biết đây là đồ của Triều Tiên Cư nhưng cô chỉ cần nhìn thôi cũng nhận ra được cái này do ai làm.

Trên đường cái vắng vẻ chỉ có mấy chiếc xe đỗ ở đó.

Thẩm Tầm Lam nhíu mày, gọi một tiếng: “Anh không cần phải trốn, tôi biết là anh. Tôi không cần mấy thứ này, anh mang đi đi nếu không tôi sẽ vứt bỏ vào thùng rác.”

Nói xong, xung quanh vẫn không có động tĩnh.

Thẩm Tầm Lam mím môi, cầm gói đồ to đi về phía thùng rác. 

Ưng Kỳ tránh ở chỗ tối nhìn sắc mặt kiên định của Thẩm Tầm Lam, bất chấp không tiếp tục che dấu, chạy nhanh đến nói: “Em đừng vứt, mấy thứ đó đều là đồ em thích ăn.”

“Ai nói tôi thích ăn?” Thẩm Tầm Lam quay đầu lại chất vấn.

Ưng Kỳ nghẹn họng, trước đây cô đến Triều Tiên Cư mỗi ngày, anh dễ dàng tra được xem cô thích ăn loại bánh ngọt nào.

“Trước kia em đến Triều Tiên Cư…..”

Thẩm Tầm Lam cắt ngang lời anh nói, sắc mặt lạnh lùng: “Đó là trước kia, bây giờ không thích.”

Cô cắn răng, trái tim sắt đá cầm cả một gói to ném vào trong thùng rác.

“Anh khỏi phải tự mình đa tình, tôi sẽ không nhận.”

Không nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Ưng Kỳ, Thẩm Tầm Lam đi vòng qua anh đi về.

Ưng Kỳ nhanh tay lẹ mắt giữ cổ tay cô, ngữ khí hèn mọn: “Không thể cho anh thêm một cơ hội nữa sao?”

Thẩm Tầm Lam gạt tay anh ra, cười lạnh: “Anh có thấy giờ mình rất buồn cười không? Giờ quay đầu làm gì? Hay anh cho rằng tôi là đứa ngốc, cảm thấy tôi rất dễ lừa?”

Ưng Kỳ kích động: “Anh không ……”

Thẩm Tầm Lam nhíu mày, trong giọng nói lộ ra sự phiền nhiễu: “Anh có thể buông tha cho tôi không, tôi không muốn gặp anh.”

Ưng Kỳ nhìn Thẩm Tầm Lam rời đi, mãi đến khi bóng dáng cô biến mất không thấy, lời cô nói vẫn vang vọng bên tai, khiến tim anh theo từng lời bắt đầu âm ỉ đau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi