CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Tầm mắt hai người giao nhau trong không khí, sau khi Sư Nhạc nói xong câu này thì cả thế giới như chìm vào yên lặng.

Sư Nhạc không biết lời mình nói anh nghe có hiểu không, cô của trước đây đối với việc gì cũng rất tự tin, đây là lần đầu tiên cảm thấy mình biểu hiện không được trọn vẹn, nhưng cô lại không biết nên nói như thế nào.

Thích Yến giống như đang xuất thần. Sư Nhạc tự hỏi lúc này là lúc nào rồi mà anh còn xuất thần được nữa, cô thì đang căng thẳng đến mức đổ hồ tay đây rồi.

“Thích Tiểu Yến.” Cô chọc nhẹ vào trán anh, “Sao cứ ngẩn ra thế?”

“Bên nhau.” Thích Yến ngước mắt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, như thể muốn đem mọi biểu cảm của cô ghim sâu vào trí óc, “Sư Mãn Mãn, ‘bên nhau’ mà em nói có nghĩa là gì?”

“Cái chức danh thủ khoa của anh làm sao mà đỗ được hay vậy?”

Sư Nhạc dựng thẳng người dậy, ánh mắt có chút bối rối, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng biết đặt tầm mắt ở chỗ nào cho hợp lý, nhưng lại cảm thấy không nhìn anh thì hình như không có chút thành ý.

Cô đành phải chuyển tầm mắt về người Thích Yến, lại thấy người này đang nhìn cô không rời mắt, môi mím mím lại.

Ánh mắt anh chưa một khắc nào rời khỏi người cô.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Sư Nhạc có chút giật mình, hơi mất tự nhiên sờ sờ lỗ tai mình, thở dài nói: “Thích Tiểu Yến, bên nhau nghĩa là, là…”

Vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, Sư Nhạc khẽ cười một tiếng, che giấu sự ngại ngùng của mình: “Ở cạnh nhau, yêu nhau.”

Mấy giây sau, Thích Yến đột nhiên đứng lên, không biết vì chưa hết sốt hay vì điều gì mà hai mắt đỏ hoe.

Sư Nhạc bị động tác đột ngột của anh buộc phải lùi về sau một bước.

“Hửm?”

“Sư Mãn Mãn.” Ánh đèn chiếu xuống đỉnh đầu Thích Yến, cả người anh như mang theo ánh sáng, nhìn cô không rời mắt: “Em muốn ở bên cạnh anh, muốn yêu đương với anh?”

Anh lặp lại lời nói của cô với một tốc độ rất chậm, như thể muốn xác nhận lại từng chữ một.

“Hả.” Nghe anh nói ra như vậy, Sư Nhạc không khỏi xấu hổ, khẽ gật đầu đáp: “Chắc là, vậy đó.”

Giọng điệu của Thích Yến rất kiên định: “Chính là như vậy.”

Sư Nhạc vốn dĩ đang có chút căng thẳng, nghe anh nói câu này xong đột nhiên hoàn toàn thả lỏng, ngậm cười đáp lại: “Phải, là như vậy.”

“Cho nên Thích Tiểu Yến, anh có sẵn lòng không?”

Thích Yến rũ mắt: “Sao em còn hỏi nữa?”

“Sư Mãn Mãn, người rung động trước là anh, thích em trước là anh, tỏ tình trước cũng là anh.” Anh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, “Anh chưa bao giờ không sẵn lòng.”

Đinh.

Điện thoại Sư Nhạc bỗng đổ chuông, là tiếng chuông nhắc nhở mà trước đây cô cài đặt để luộc sủi cảo cho Sư Tần, xem ra đã đến mười hai giờ rồi.

Sư Nhạc nhìn con số, sau đó ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Vậy anh có muốn làm gì không?”

Thích Yến có chút sửng sốt.

Đầu óc vốn dĩ đã hỗn loạn lúc này càng hỗn loạn hơn, anh muốn làm gì đây?

Yêu đương thì muốn làm gì, nắm tay, ôm nhau, còn…

Vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, nhưng lỗ tai đã từ từ đỏ lên, điều còn lại anh có thể làm không nhỉ?

Tầm mắt Thích Yến không tự chủ được dời khỏi đôi mắt Sư Nhạc, từ từ rơi xuống cánh môi hồng phớt của cô, nhìn có vẻ rất mềm mại.

Cổ họng Thích Yến đột nhiên có chút khô khốc: “Anh…”

“Thích Tiểu Yến.” Sư Nhạc híp mắt lại, cười cười nói, “Anh đang nghĩ gì vậy?”

Thích Yến: “….”

Mặt anh đã hoàn toàn đỏ lên, lật đật nhìn sang chỗ khác.

Nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của anh, Sư Nhạc bỗng nổi lên ý định trêu chọc, nhích người lại gần: “Nghĩ gì mà mặt đỏ lên thế này?”

Thích Yến bị cô bức đến mức nhắm chặt hai mắt, đành phải thỏa hiệp: “Mãn Mãn.”

Bất lực thật sự.

Sư Nhạc bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay anh: “Tay.”

Thích Yến: “Gì cơ?”

Nhìn phản ứng của anh ngày hôm nay, Sư Nhạc cũng không trông chờ anh có thể nghĩ ra thứ gì đó, cô đành phải tự mình hành động, nâng hai tay của anh lên, sau đó bước đến dựa vào lòng anh.

“Không phải anh nói rồi sao?” Sư Nhạc kéo tay anh đặt lên eo mình, còn mình thì ôm lấy eo anh, “Nếu em đã chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể lao vào lòng anh.”

Thích Yến lúc này mới có chút tỉnh táo, nhớ lại lời nói của mình ngày hôm đó, anh từ từ siết chặt vòng tay.

“Ừm, em sẽ không một mình, anh sẽ dạy em tất cả mọi thứ.”

Ôm nhau được một lúc, Sư Nhạc buông anh ra, vươn tay sờ thử trán anh, vẫn còn hơi nóng.

Cô chạm nhẹ vào người anh: “Phòng dành cho khách rất sạch sẽ, nghĩ ngơi trước đã nhé?”

Thích Yến không động đậy, mãi lúc lâu sau mới thấp giọng nói: “Ôm thêm một lát nữa đi.”



Một đêm này Sư Nhạc ngủ không được sâu giấc, vừa sáng ra đã thức dậy.

Lúc cô bước ra khỏi phòng, Thích Yến đang đứng trước ban công, hình như đã dậy từ rất sớm.

Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu lại, kiên định nhìn cô, nhất thời không lên tiếng.

Sư Nhạc bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh, giọng nói vẫn còn chút ngái ngủ: “Chào buổi sáng, bạn trai.”

Lông mày của Thích Yến cũng từng chút giãn ra, nhàn nhạt mỉm cười, ôm ngược lại cô rồi ôn hòa nói: “Chào buổi sáng, bạn gái.”

Sư Nhạc lười biếng ừm một tiếng, vươn tay sờ thử nhiệt đột của anh: “Đỡ chút nào chưa?”

Thích Yến cảm nhận bàn tay ấm áp của cô, rất muốn vươn tay chạm vào nhưng lại kìm nén, chỉ cười nói: “Đỡ rồi.”

Có vẻ Thích Yến đã dậy từ rất sớm, trong phòng bếp đã đặt sẵn đồ ăn sáng, hình như còn đi ra ngoài mua thêm thức ăn.

Sư Nhạc nhìn anh bưng bữa sáng lên, chút ngọt ngào thõa mãn trong lòng bỗng lan tràn khắp cơ thể.

Ăn bữa sáng xong, Sư Nhạc nhận được điện thoại của Sư Tần.

“Cậu bạn học này của em…”

“Sửa lại một chút.” Sư Nhạc chậm rãi ngắt lời anh ấy, “Là bạn trai.”

Nghe thấy lời này, Thích Yến đang ở bên cạnh không khỏi quay đầu lại.

Sư Nhạc không tránh anh: “Anh trai em.”

Sư Tần: “…..”

“Bạn trai của em.” Anh ấy bực bội sửa lại, “Hôm qua 30 Tết bỏ chạy khỏi nhà họ Thời. Tối qua anh đã không làm phiền các em rồi, hôm nay tỉnh táo lại thì nhìn rõ sự việc đi, dù sao Thời gia cũng mới nhận lại cậu ta, đừng càn quấy quá.”

Vẻ mặt của Sư Nhạc cũng không có quá nhiều thay đổi, lười biếng đáp: “Em biết rồi.”

Cúp điện thoại xong, Sư Nhạc vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình: “Lại đây.”

Thích Yến nhích lại gần cô thêm một chút.

Anh hết sốt rồi nên sắc mặt cũng không còn tệ như tối hôm qua, nhưng vẫn còn chút nhợt nhạt, Sư Nhạc nhéo nhéo mặt anh: “Khỏe hẳn chưa?”

Thích Yến lắc đầu, anh xoay người sang một bên, thành thật đến mức bất ngờ: “Tối qua anh không ngủ được.”

“Sau đó thì sao?” Sư Nhạc nghiêm túc lắng nghe, “Suy nghĩ gì à?”

“Hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện nên anh có chút không kịp phòng bị, cũng chưa thể tỉnh táo lại hoàn toàn.” Thích Yến hồi tưởng lại, cảm thấy có chút không chân thật, “Vậy nên cần chút thời gian để sắp xếp.”

Sư Nhạc hỏi: “Vậy sắp xếp xong chưa?”

“Vẫn còn chút hỗn loạn, có điều đã khá hơn nhiều rồi.” Thích Yến thấp giọng cười, “Cho nên hôm nay có rất nhiều lời muốn nói với em.”

“Được.” Sư Nhạc gật đầu, “Vậy chúng ta nói từng chuyện một.”

Cô mở đầu chủ đề cho anh: “Bắt đầu từ chuyện hôm qua anh đến tìm em đi.”

“Là vì nhớ em.” Thích Yến nói, “Bởi vì rất hoang mang, cũng có chút không biết đối mặt thế nào, cho nên rất muốn gặp em, giống như chỉ khi nhìn thấy em anh mới có thể bình tâm lại vậy.”

Đó là lý do vì sao lúc đó anh rất khao khát được gặp cô một lần, để bản thân tìm được chút cảm giác chân thực.

Sư Nhạc hỏi: “Là bởi vì chuyện của Thời gia sao?”

Thích Yến có chút sửng sốt, gần như không ngờ cô lại biết chuyện này.

“Hôm qua anh trai em có nhắc đến.” Sư Nhạc đưa nhật ký trò chuyện cho anh xem, cũng không hề giấu giếm.

Thích Yến đọc xong, chầm chậm gật đầu: “Ừm.”

“Anh luôn biết rằng mình với mẹ không có quan hệ huyết thống, nhưng lại cảm thấy như vậy cũng rất tốt, bởi vì họ đối xử với anh như những người ruột thịt, anh cũng rất yêu thương họ.” Thích Yến hơi dừng lại rồi tiếp tục nói, “Nhưng không ngờ lại xuất hiện thêm một bố mẹ khác.”

Sư Nhạc nghe anh kể sơ lược lại câu chuyện của năm đó, cảm thấy có chút vô lý.

Thích Yến sinh non, mẹ ruột của anh cũng bởi vì chuyện này mà sức khỏe sa sút, sau đó không lâu thì qua đời, bố anh cũng rơi vào suy sụp một thời gian rất lâu.

Thích Yến được vài tháng thì ngã bệnh, phải nằm bệnh viện khá lâu, đúng lúc đang là Tết Nguyên Đán, mọi người đều bận rộn, người nào được nghĩ thì vào bệnh viện thay thế. Có một ngày, bảo mẫu phụ trách chăm sóc anh nhân lúc bố anh về nhà cũ lấy đồ bèn ôm anh ra khỏi bệnh viện, nói là hiếm khi mùa đông có thời tiết tốt, muốn mang anh đi phơi nắng.

Vì thường xuyên gặp nhau nên các bác sĩ và y tá trực ban cũng không quá để ý.

Mãi đến khi bảo mẫu mang anh lên tàu hỏa đến Thanh Thành.

Bảo mẫu là người Thanh thành, vì không sinh được con trai nên đã bị chồng bạo hành, mẹ chồng phân biệt đối xử.

Thời điểm gần Tết, chồng của bà ta càng trở nên dữ dội hơn, bà ta nhất thời túng quẫn mới nảy ra ý nghĩ này, sau khi lên tàu hỏa rồi mới hối hận, nhưng lại sợ mình phải ngồi tù.

Sau khi xuống xe thì vứt Thích Yến vào một con hẻm gần ga xe lửa.

Sau đó Thời gia cho người đuổi theo, bảo mẫu có quay lại tìm nhưng lại không thấy đâu nữa. Thanh Thành chỉ là một huyện lị nhỏ, chưa kể lúc đó con hẻm này cũng không có thứ gọi là camera, hoàn toàn không biết ai đã ôm Thích Yến đi.

Thích Yến nói: “Là bố anh ngày Tết đi làm thêm về, buổi tối nhặt được anh bên cạnh đống rác.”

“Bởi vì lúc đó bộ đồ anh đang mặc trên người có thêu một chữ Yến nên ông mới đặt tên cho anh là Thích Yến.”

Sư Nhạc đã hiểu ra, chả trách tên của Hổ Tử và tên của Thích Yến lại khác nhau như vậy.

“Thanh Thành, Diêu Sơn, Dư Bình.” Thích Yến chậm rãi nói, “Bố mẹ anh không hiểu Internet, cũng không có smartphone, mẹ anh lại mù chữ, thế nên mọi tin tức bên ngoài đều không thể truyền đến trong núi, cứ thế anh lớn lên ở Dư Bình.”

Sư Nhạc có thể lý giải, một ngôi làng nhỏ trên núi thì đâu biết được những chuyện long trời lở đất ở bên ngoài. Cô đột nhiên nhớ lại câu nói mà Hứa Tịnh từng nói về Thích Yến trong quán bar dạo trước.

“Cho nên, là Thời Tuấn cảm thấy anh giống bọn họ?”

“Không phải.” Thích Yến lắc đầu, “Đó chỉ là một phần thôi. Lúc có kết quả thi tuyển sinh đại học là bọn họ đã biết rồi.”

“Bởi vì tỉnh Giang là nơi họ vẫn luôn chú ý, sau khi nhìn thấy hình ảnh của anh trên các phương tiện truyền thông thì bắt đầu lên kế hoạch tìm kiếm.”

“Chỉ là lúc đó….ông ấy,” Anh hơi dừng lại, “Bố ruột của anh đã tái hôn, người đó đang mang thai sắp chuyển dạ, cho nên mãi đến sau này mới có thời gian kiểm chứng.”

Sư Nhạc gần như ngay lập tức hiểu ra ý của anh, ‘mẹ kế’ của anh lúc đó đang mang thai và bây giờ mới sinh.

Hơn nữa một gia đình danh gia vọng tộc muốn nhận lại con thì nhất định phải kiểm chứng từng chi tiết rõ ràng.

“Tết năm nay bọn họ đến tìm anh, muốn kêu anh về cùng đón Tết.”

Vì vậy anh mới xuất hiện ở Bắc Thành.

“Mãn Mãn.” Thích Yến nhìn cô, “Anh không quen với điều đó, vì anh đã có một gia đình, anh đã quen với Hổ Tử, quen với cậu mợ, còn với những người đó anh cảm thấy rất xa lạ.”

Ngày 30 Tết ở Thời gia người đến rất đông, trực hệ hay chi thứ đều đến đủ, chỉ vì để gặp anh, nên rất náo nhiệt.

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất trống rỗng.

Anh thấp giọng nói: “Anh với bọn họ dường như chỉ là những người xa lạ cùng huyết thống.”

Sư Nhạc hỏi: “Vậy nhà đó có mấy người con?”

Anh chớp mắt: “Một người anh trai và một cô em gái mới sinh.”

Ánh mắt anh vừa có chút trống rỗng, vừa giống như thật sự mờ mịt, bàn tay hơi siết hờ. Sư Nhạc âm thầm thở dài một hơi, vươn tay đặt lên tay anh: “Vậy anh muốn thế nào?”

Đầu ngón tay Thích Yến khẽ nhúc nhích, rũ mắt nhìn bàn tay cô, sau đó trở ngược tay lại đan vào tay cô.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh rất cao, không dùng nhiều lực.

“Không muốn thế nào cả.” Thích Yến nói, “Anh không thể rời bỏ Hổ Tử, thằng bé chỉ có một mình anh.”

“Hôm qua trước khi ra ngoài anh đã nói chuyện với bố ruột rất lâu.” Anh nói, “Công sinh không bằng công dưỡng, Dư Bình vẫn là gia đình của anh.”

“Gia đình này đối với anh chỉ là nhiều hơn vài người thân xa lạ, có lẽ sau này sẽ trở nên thân thuộc, nhưng cũng chẳng có gì khác nhau, anh vẫn sẽ đi theo con đường ban đầu mà mình đã định.”

“Ông ấy cũng rất tốt.” Dưới đáy mắt Thích Yến thấp thoáng chút ấm áp, “Biết tôn trọng quyết định của anh.”

Sư Nhạc nghịch tay anh, nhẹ nhàng sờ lên những vết chai sần trên đó, chợt nhớ đến năm đó nhìn thấy anh trên cây cầu vượt ở Thanh Thành.

Anh vẫn là anh, bất kể đã gặp những chuyện gì cũng sẽ không thay đổi.

Cô rất vui mừng.

Động tác của cô rất nhẹ, nhưng vừa chạm vào Thích Yến đã có chút ngứa ngáy, tay ngứa, trong lòng cũng ngứa.

Anh khẽ chuyển động yết hầu, nhìn hàng mi đang rũ xuống của cô, “Đây là chuyện mà hôm qua anh muốn nói với em.”

Sư Nhạc ngước mắt lên, khẽ cười: “Đây là chuyện tốt mà. Có thể do trước đây anh đã chịu khổ nhiều rồi nên ông trời muốn để anh khổ tận cam lai đấy.”

“Cứ có cảm giác không chân thật.” Thích Yến rũ mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, “Người thân mới không chân thật, cả em cũng không chân thật.”

Thế nên anh mới khẩn trương đi tìm một chút cảm giác chân thật.

Sư Nhạc cười: “Sao em lại không chân thật?”

Thích Yến nhìn cô, mãi lâu sau mới thấp giọng nói: “Bởi vì em là ngôi sao, thế nên cho dù đã bắt được trong tay vẫn khiến cho người khác cảm thấy như đang nằm mộng.”

Cô ở nhà nên ăn mặc cũng khá tùy ý, mái tóc buông xõa, Thích Yến nhìn một hồi lại nhấc cánh tay còn lại lên, vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn của cô: “Sư Mãn Mãn, có thể em không biết anh đã có bao nhiêu thích em, anh cũng không có cách nào nói cho em biết cụ thể là anh đã thích em bao nhiêu.”

Anh nói: “Mà đã thích rồi thì cho dù anh không đủ tốt, hay thậm chí dở tệ thì anh vẫn tham lam giữ lấy em cho riêng mình.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi