CHỈ LÀ SÁU NGÀN DẶM

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí bỗng chốc rơi vào yên lặng.

Sư Nhạc nhìn biểu cảm trên gương mặt cậu thiếu niên, từ mờ mịt đến bối rối, sau đó trở về vẻ nghiêm túc chỉ trong vòng vài giây.

Qua mấy giây đó, cậu thiếu niên hơi khom người, đặt cái chậu sang một bên, lúc nói chuyện ngữ khí vẫn rất ôn hòa: “Sao chị lại đến đây?”

Sư Nhạc dời tầm mắt sang chỗ khác, đưa một tay đè lên vành mũ, nhẹ nhàng nở nụ cười.

Hóa ra cô cũng có lúc nhìn nhầm.

Gương mặt của Tiểu Yến Tử có quá nhiều sự lươn lẹo, bất kể là lần đầu tiên gặp mặt hay mấy lần sau, cậu vẫn luôn giữ một nụ cười nhẹ nhàng và lễ phép đứng mực, thoạt nhìn chẳng khác gì một cậu nhóc ngoan ngoãn, ngây thơ và trong sáng.

Không ngờ mọi thứ chỉ là ‘có chừng mực’ mà thôi.

Cô bất chợt hiểu ra, tại sao ngày hôm đó Đồng Lâm lại so đo hai chữ ‘cô giáo’ đến như vậy.

Hổ Tử bước lên trước giải thích: “Anh, là cô giáo đưa em về đấy ạ.”

Thích Yến ừm một tiếng: “Vào rót nước cho cô giáo đi.”

Hổ Tử đáp lại một tiếng rồi chạy vào trong nhà.

Thích Yến đang định bắt chuyện thì bất chợt bắt gặp đôi mắt ngậm ý cười của cô nữ sinh. Đôi mắt của cô thực sự rất xinh đẹp, như thể vừa nhìn thấy điều gì đó thú vị, đuôi mắt khẽ cong lên, nhìn cậu mỉm cười.

Thích Yến bỗng chốc xuất thần, sau đó nhanh chóng dời tầm mắt: “Chị vào nhà ngồi nghĩ đã.”

“Được rồi.” Sư Nhạc nhất thời vẫn chưa phân biệt được cậu hiện tại đang vì phép lịch sự mà nói lời khách sáo, hay là vì điều gì đó, nhưng cô cũng không có tâm tư để đi phân tích sâu, “Lần sau đi. Tôi về trước đây.”

Hổ Tử mới rót được nửa ly nước đã sốt sắng chạy ra: “Cô giáo, cô phải về rồi ạ?”

“Ừm.” Sư Nhạc đi bộ nên có chút nóng, cô cởi mũ xuống, vẫy vẫy tay, “Mai gặp nhé.”

“Chị uống chút nước đã rồi đi.” Thích Yến ra hiệu cho Hổ Tử đưa nước tới, “Đi về cũng khá xa đấy.”

Cậu bé đưa ly nước tới, Sư Nhạc cũng không nỡ từ chối, cô cầm ly nước lên uống một ngụm, bất ngờ nói: “Nước này vậy mà ngọt nhỉ.”

“Là nước suối gần đây.” Thích Yến cười đáp, “Chị thích thì uống thêm một chút nữa đi.”

Sư Nhạc mỉm cười, uống thêm một hớp nữa. Sau khi uống cạn phần nước trong ly, cô trả lại cái ly lại cho Hổ Tử: “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người tiếp tục công việc đi.”

Thích Yến gật đầu, nhưng vẫn đi theo cô vài bước.

Sư Nhạc không ngăn cản, Tiểu Yến Tử bất kể làm việc gì cũng rất chu đáo, cô có muốn cũng không thể ngăn cản được.

“Được rồi.” Sau khi ra khỏi hàng rào gỗ của nhà bọn họ, Sư Nhạc giơ mũ lên, chỉ chỉ vào cái chậu mà lúc nãy cậu đã đặt trong sân, “Đừng tiễn nữa, vào giặt tiếp quần áo đi.”

Thích Yến cũng dừng bước: “Vậy chị về thong thả.”

Chờ bóng lưng của cô nữ sinh biến mất, Thích Yến mới xoay người bước vào nhà. Vừa mới ngồi xuống cầm quần áo lên, đột nhiên trời nổi gió.

Thích Yến ngước mắt nhìn màu trời, sau đó đứng dậy bưng cái chậu vào trong nhà, lúc trở ra trên người đã mặc thêm áo sơ mi, trên tay còn cầm thêm một cái áo mưa. Cậu cúi xuống xoa đầu Hổ Tử đang ngồi xổm trước cửa nhà: “Nhớ đóng kỹ cửa nẻo, anh đi đón mẹ.”

“Dạ.”

Thích Yến đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, xoay người trở vào nhà lần nữa.

Hổ Tử ngẩng đầu lên, thấy trên tay cậu lại có thêm một chiếc ô màu đen: “Hình như lúc ra ngoài mẹ có mang theo ô rồi mà.”

Thích Yến treo chiếc ô lên xe, liếc nhìn khúc cua cách đó không xa, thấp giọng nói: “Ừm, cho cô giáo các em.”

Ánh mắt Hổ Tử liền sáng lên, lập tức đứng bật dậy: “Anh, em đi cùng với anh nhé!”

Trời bắt đầu đổ mưa, Thích Yến mặc áo mưa vào, sải bước leo lên xe máy, nổ máy xe: “Ở lại trông nhà đi.”

Sư Nhạc vừa ra khỏi nhà Tiểu Yến Tử thì móc di động từ trong túi quần ra, cắm tai nghe vào, vừa nghe ngạc vừa chầm chậm thả bước.

Suy nghĩ của cô cũng từ từ bay bổng, những lúc đi lang thang vẫn thích nhất là thả hồn vào âm nhạc, như vậy mới có thể suy nghĩ ra nhiều thứ.

Mãi cho đến khi những nốt nhạc và lời ca đang văng vẳng trong đầu bị tiếng sấm sét cắt ngang, Sư Nhạc mới nhướng mí mắt, nhìn bầu trời dày đặc mây đen, khẽ than nhẹ một tiếng.

Giờ này mà có cơn dông thì đa số đều là mưa rào, tuy ngắn ngủi nhưng cũng rất lớn, lỡ mà dính vào thì thực sự là lợi bất cập hại.

Sư Nhạc tăng tốc nhịp chân, muốn quay về càng sớm càng tốt.

Nhưng cơn mưa rào ập đến cũng rất nhanh, chưa tới mấy phút mà giọt mưa đã bắt đầu nặng hạt. Sư Nhạc đội mũ lên, nghĩ bụng cũng phải còn một đoạn đường kha khá, có muốn tránh cũng không thể tránh được, thế nên bước chân lại giảm bớt tốc độ.

Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng còi xe máy, cô liền tránh sang một bên.

Chiếc xe từ phía sau vượt lên, nhưng điều bất ngờ là lại dừng bên cạnh cô.

Qua mấy giây sau, Sư Nhạc mới có lại phản ứng, người này là Tiểu Yến Tử mà?

Trên xe gắn máy, cậu thiếu niên đang mặc một chiếc áo mưa màu xanh dành cho xe máy, loại áo mưa này chỉ để lộ mặt, trên đầu có mũ trong suốt, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, vì trên mặt cậu vẫn dính đầy nước mưa như thường, thoạt nhìn còn rất ngớ ngẩn.

Nét đẹp trai thời thượng khiến người khác phải xuýt xoa của cậu thiếu niên cũng bị che đi không ít, làm mất hết vẻ ngầu lòi vốn có, Sư Nhạc ngược lại rất muốn phá lên cười.

Thích Yến nhìn thấy vẻ mặt của người bên cạnh hình như lại mang theo ý cười, nhất thời không hiểu được là cô đang cười chuyện gì. Quần áo và tóc tai của cô đều đã ướt sũng, giày thể thao màu trắng cũng dính đầy nước bùn, nhưng không hề thấy cô cau mày hay khó chịu.

Dáng vẻ đeo tai nghe này thoạt nhìn vừa lười biếng lại tùy ý, người không biết còn tưởng đâu là cô đang tắm nắng, chứ không phải lo lắng vì cơn mưa rào có sấm chớp trong ngày hè này.

Nhưng dường như cơn mưa này rơi xuống không phải để người khác tán gẫu, cô tháo tai nghe ra, Thích Yến quay đầu lại, bởi vì tiếng mưa rơi nên giọng nói của cậu cũng lớn hơn một chút: “Để em đưa chị về trường.”

Sư Nhạc cũng không ngốc đến mức đã có sự lựa chọn rồi mà vẫn muốn làm ra hành động vĩ đại như đội mưa quay về trường trong khi không có ô.

Cô đúng là có chút tế bào văn nghệ, nhưng cũng không văn nghệ đến mức độ này.

Thế nên cô rất biết phục thiện mà thu gom đồ đạc, tháo mũ xuống, xốc áo mưa của Tiểu Yến Tử lên rồi chui vào.

Cũng may đây là dạng áo mưa hai người, có thể để lộ ra hai cái đầu.

Bởi vì trước đây có một khoảng thời gian Hứa Tịnh chơi mô tô, Sư Nhạc thỉnh thoảng cũng có vài lần ngồi ké ghế sau, nhưng cô chưa từng ngồi xe của người khác giới, vì thế vừa leo lên xe là cô lại vô thức muốn tóm lấy eo của người trước mặt.

Nhưng vừa vươn tay ra chạm nhẹ vào eo cậu, cô lập tức phản ứng lại.

Tấm lưng của cậu thiếu niên trước mặt dường như hơi cứng lại, rồi đột nhiên ưỡn thẳng người lên.

Sư Nhạc nhìn thẳng vào phần gáy của cậu, bất chợt nhớ tới vòng eo gầy gò khi Hổ Tử ôm cậu, rồi lại nhớ tới chiếc áo lót nhỏ mà cậu mặc vừa nãy.

Cô lặng lẽ cười một tiếng, có chút bất đắc dĩ, sao nhìn mình giống như mấy tên lưu manh thế nhỉ.

Đầu áo mưa xanh bỗng nhiên quay lại, để lộ ra sườn mặt cương nghị của cậu thiếu niên: “Chị, ngồi cho vững nhé.”

Sư Nhạc đưa tay vịn khung sau của xe máy: “Vững rồi, đi đi.”

Thích Yến vặn tay lái, bỏ qua sự đụng chạm như có như không trên eo vừa rồi, cho xe xuất phát.

Thực ra đoạn đường ngồi xe cũng không bao xa, chưa đến mấy phút là xe đã dừng trước cổng trường.

Loại xe máy này có hơi cao, dựa vào kinh nghiệm xuống xe trước đây, Sư Nhạc theo bản năng vịn lên vai người ngồi trước, sau đó nhanh chóng xuống xe.

Động tác đang cầm ô của Thích Yến bị hành động vịn vai này làm cho có chút sững sờ, lúc cậu quay đầu lại thì đã thấy Sư Nhạc vén mái tóc hơi rối bù của mình ra sau, để lộ ra vầng trán trơn bóng. Cô đội mũ lên, hơi nâng cằm nói: “Cảm ơn bạn học nhỏ.”

Gặp cơn mưa nặng hạt như vậy mà cô vẫn không hề cuống quýt hay bận tâm.

Trên mặt cô cũng lấm tấm vài giọt nước mưa, xuôi theo gò má chảy xuống, tầm mắt của Thích Yến cũng rũ xuống theo, mí mắt trong tích tắc khẽ run rẩy rồi lại nhanh chóng ngước lên.

Sư Nhạc thấy cậy quay đầu lại, chắc có lẽ là đã nghe thấy, vì thế cô cất bước định rời đi.

Phía sau lại truyền đến chút động tĩnh, kèm theo đó là một tiếng ‘bụp’ nho nhỏ, nháy mắt, cơn mưa trên đỉnh đầu cô liền tạnh hẳn.

Sư Nhạc vừa nghiêng đầu đã bắt gặp những đốt ngón tay rõ ràng của cậu thiếu niên: “Còn một đoạn đường nữa, chị cầm ô vào đi.”

Trong lòng Sư Nhạc khẽ cảm thán, không thể không nói rằng sự cư xử đúng mực này của cậu rất được lòng người khác.

Cô nhận ô, khẽ thở dài: “Bạn học nhỏ….”

Thích Yến: “Hửm?”

“Không có gì.” Sư Nhạc rút lại lời thắc mắc đã lên tới bên miệng, dù là chân thật hay giả dối thì đối với cô mà nói cũng không có nhiều quan trọng, “Chiếc ô này ngày mai đưa cho Hổ Tử nhé?”

“Được.” Thích Yến nhẹ nhàng gật đầu.

Sư Nhạc xòe ô xoay người lại, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng gọi: “Chị.”

Cô quay đầu, Thích Yến cong môi cười: “Chị không cần gọi em là bạn học nhỏ đâu, em tên là Thích Yến.”

“Tôi biết.” Sư Nhạc vẫn cảm thấy tên của cậu khá thú vị, liền nói đùa: “Tiểu Yến Tử, tính ra Hổ Tử nghe còn oai phong hơn cậu đấy.”

Vẻ mặt Thích Yến nghệt ra mấy giây, giống như không phản ứng kịp.

Qua vài giây sau, hình như cậu đã hiểu ra lý do tại sao trước đây cô vừa định gọi mình thì liền đổi qua chữ ‘bạn học nhỏ’*.

(Bạn học nhỏ trong tiếng Trung là 小同学 (xiảo-tóng-xué), còn Tiểu Yến Tử là小燕子 (xỉao-yàn-zi),  lúc đọc, hai chữ trên đều bắt đầu bằng chữ 小.)

Cậu bật cười: “Chữ Yến trong Thì Thanh Hải Yến.”

Trong mắt cậu thiếu niên tràn ngập ý cười: “Chị phải nhớ kỹ đấy nhé.”

*

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi