Sau khi Vinh Kinh giúp đỡ mang người vào phòng, mới trở lại lầu một giải quyết thủ tục thuê phòng.
Tuy rằng có thể lại đi đến khách sạn bình dân, nhưng anh thật sự lười, trên người toàn một cỗ vị chua, may mà nhân viên phục vụ nơi này có tố chất cao, nếu không đã sớm dùng lý do quần áo không nghiêm chỉnh đuổi anh ra ngoài.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng khi nhìn thấy một con số lớn trên hoá đơn, trong lòng vẫn là hơi nhói một cái, khách sạn này là đang cướp tiền?
Anh đưa giấy chứng minh cho nhân viên quầy lễ tân, khi đăng ký lên máy tính, đột nhiên lại nhìn Vinh Kinh, nét mặt lập tức thay đổi từ nụ cười thương mại trở nên cung kính hơn rất nhiều, sau đó nghiêng mình dùng hai tay trả về giấy chứng minh.
Vinh Kinh không nghĩ nhiều nhận lấy, nếu không cần thiết, anh thường thường nằm ở trạng thái chờ.
Mặc kệ xung quanh, có thể giúp anh tiết kiệm năng lượng tiêu hao.
Anh xem số phòng rồi lập tức trực tiếp đi thang máy, đồng thời khước từ sự giúp đỡ của người quản lý đại sảnh.
Vào phòng anh cũng không lập tức nghỉ ngơi, dù cho mệt mỏi đi nữa cũng theo bản năng mà chọn quần áo cho ngày mai, treo chúng lên, dùng bàn ủi sơ qua một lần, làm cho từng chút vết nhăn trở nên thẳng thớm. Đây là nếp sống mà anh dưỡng thành từ kiếp trước, để nghênh đón ngày thứ hai một cách tốt đẹp hơn.
Đi vào nhà tắm, ngơ ngơ ngác ngác trải qua ba ngày, anh đều chưa soi qua gương hẳn hoi một lần nào.
Người trong gương rất cao, màu da thiên trắng, dưới ánh sáng nhu hoà càng như trở nên lộng lẫy như châu ngọc, xương cốt cân xứng lại mạnh mẽ, hốc mắt hơi sâu, đường nét lai Tây, trong trí nhớ của thân thể này, cha đẻ đúng là có một phần tư dòng máu châu Âu, khí chất từ khi sinh ra đã mang theo cảm giác thật xa cách.
Khách quan mà nói, không đẹp trai bằng anh ở thế giới trước, khoảng chừng chỉ bằng tám phần mười.
Nhưng anh cũng không có bao nhiêu tiếc nuối, dù sao vẻ ngoài của một người cũng không phải là điểm cộng duy nhất.
Hơn nữa anh trước đây coi như là lúc ngẩn người, cũng tự toát ra sự hung dữ, không hề làm gì cũng khiến người ta nhượng bộ lui binh, hiện tại ít nhất sẽ không doạ sợ trẻ con đi, có thể tha hồ mà thất thần.
Cởϊ áσ ra, cơ ngực mỏng manh phía dưới có một vết sẹo dài khoảng ba xăng-ti-mét, viết đâm sâu, khâu ba mũi, là khi còn bé nguyên chủ vì bảo vệ mẹ mình mà bị thương.
Tiếng cãi vã kịch liệt, máu văng tung tué, ống kính camera rơi vỡ nát, hợp thành từng chút hình ảnh chia năm xẻ bảy.
Vinh Kinh sờ vào bề mặt lồi lõm, đau nhói giống như kim đâm lan truyền đến não.
Nguyên chủ đã ra đi, nhưng cơ bắp để lại ký ức.
Sau khi tắm, một bên lau tóc, một bên ở trần đi ra.
Chỉ có khi ở một mình, Vinh Kinh mới tuỳ ý cùng bất kham, anh chỉ đơn giản mặc một chiếc quần rộng rãi, nằm lỳ trên giường mà hưởng thụ lướt web.
Sau khi sạc pin, điện thoại tự động bật nguồn, trước tiên xem weibo của bản thân, fan cũng không nhiều, chỉ có hơn một vạn. Nhưng so với sinh viên Học viện Điện ảnh, con số này thật sự đáng chú ý.
Khi nguyên chủ học đại học, khoa diễn xuất mà hắn đang theo chính là điều mà Thích Ánh cực kỳ ước ao. Nguyên chủ lúc trước thi tài năng diễn xuất lựa chọn thi nhảy, kém hơn so với yêu cầu đưa ra, múa một bài múa dân tộc độ khó hơi cao, cơ thể linh hoạt và dẻo dai đạt tiêu chuẩn, ngoại hình vượt xa mức trung bình, thêm vào đó có rất ít Alpha chọn nhảy, điểm nổi bật này đã khiến ban giám khảo bật đèn xanh cho hắn.
Hắn với Tạ gia vì nguyện vọng thi đại học mà xảy ra tranh chấp, vì lý tưởng của chính mình, nguyên chủ dứt khoát dọn ra khỏi Tạ gia. Hắn yêu diễn xuất, vừa bắt đầu biểu hiện cũng không tệ, nên khi đến lúc biễu diễn tiết mục báo cáo, mới phát hiện mình không có cách nào đối mặt với ống kính và khán giả, có một lần làm cho tiết mục diễn xuất của cả lớp trở thành một trò cười.
Thế nên sau này, hắn không còn có thể lên sân khấu nữa, đương nhiên cũng không còn ai cho hắn cơ hội, chỉ có thể lôi hết lòng dạ ra tự mình luyện tập.
Cũng bởi vì sự kiện bất ngờ kia, nguyên chủ bị người ta đặt cho một cái biệt danh: Vinh Kinh sự cố.
Nơi nào nguyên chủ tham gia, màn biểu diễn tất nhiên lại lật xe, lâu dần, thanh danh truyền xa, ngoại trừ sinh viên minh tinh ở ngoài kia, trở thành một trong những người nổi tiếng nhất trong Học viện. Cơ hội diễn xuất cho hắn càng ngày càng ít, coi như đến lúc tốt nghiệp, đồng bạn từng người càng có triển vọng, có người đi tham gia thử giọng, có người chuyển về hậu trường, phần lớn đều bận rộn ở đoàn phim, dù cho có xuất hiện trước ống kính nhiều hay không, tóm lại là thực hiện được ước mơ diễn xuất. Chỉ có nguyên chủ vì sợ hãi ống kính, từ đầu đến cuối đều không nhận được dù chỉ là một cơ hội chính thức.
Nguyên chủ không hề từ bỏ hi vọng, bốn năm tự mình rèn luyện trước ống kính, dù cho sau lưng có nhiều khắc khổ đến đâu, một khi đứng trước camera, vẫn như trước kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nếu không cũng không nghe lời mẹ, sau khi tốt nghiệp tạm thời ở lại Tạ gia, hắn lúc đó, đã vì ước mơ mà kiên trì một thời gian quá dài, lại không biết ý nghĩa của sự kiên trì ở nơi đâu. Sau đó lại phát hiện bạn trai Thích Ánh do dự, nguyên chủ cực kỳ lo lắng, bắt đầu vì tương lai mà nghĩ ra một con đường khác
Weibo này cũng từ năm nhất đại học theo trào lưu mà lập ra. Lúc đó nguyên chủ bởi vì một tấm ảnh huấn luyện quân sự, trở nên nổi tiếng một thời, hơn một vạn fan là do khi đó nổi lên, rồi mấy năm sau cũng bất động tại chỗ.
Bài đăng của nguyên chủ ban đầu đa số là về cuộc sống hằng ngày, thỉnh thoảng là ảnh có liên quan đến Thích Ánh, chia sẻ tự nhận là đang thật ngọt ngọt ngào ngào, tuy vậy cũng không để lộ khuôn mặt Thích Ánh, phần lớn fan chỉ biết là hắn đang có một người bạn trai rất ổn định.
Ấy vậy mà bây giờ hơn nửa năm rồi không cập nhật trạng thái, từ khi phát hiện Thích Ánh trừ mình ra còn có mấy đối tượng mờ ám khác, nguyên chủ bắt đầu đình chỉ.
Vinh Kinh nghĩ, ít nhất phải giúp nguyên chủ đặt một dấu chấm tròn cho mối tình này.
Anh mở cửa sổ ra, chụp một tấm cảnh đêm không trăng, suy nghĩ nên viết nội dung chia tay thế nào. Đời trước có đoàn đội, văn vẻ gì đó không tự viết, anh vốn không giỏi khoa học xã hội, chỉ có thể ngoan ngoãn mà viết một câu ngắn: Chúc tiền đồ như gấm, vạn sự như ý.
Tuy rằng có ít fan, nhưng khi nhìn thấy anh trở lại, lập tức khơi dậy sự nhiệt tình của bọn họ.
Loáng một cái đã hơn nửa năm, rốt cuộc cũng chờ được, có cảm giác mừng đến phát khóc:
-- Wow, anh từ đâu trở về!
-- đổi xác sao?
-- tháng này hình như là tháng chia tay, mấy cặp rồi?
-- trước đó cũng cảm thấy bạn trai nhỏ không quá yêu anh, phần lớn bức ảnh đều là bóng lưng, nhìn thật xa lạ, như vậy cũng tốt! Chúc chia tay vui vẻ!
Nguyên chủ cũng chú ý tài khoản cá nhân của Tạ Lăng, cũng dễ dàng nhìn ra, nguyên chủ không phải là hoàn toàn không thèm để ý người nhà họ Tạ, ít nhất cũng sẽ lén lút chú ý.
Đúng lúc, Tạ Lăng chuyển tiếp một bài đăng, chỉ độc một trái tim, weibo có tên là 'Chi chi chi Cố Hi' chụp một vòng tay, cái vòng tay này Vinh Kinh có cảm giác quen thuộc.
Vinh Kinh trừng mắt nhìn, không nghĩ tới anh trai lại là như thế.
Có khi nào, là fan Cố Hi?
Thế nhưng trong nháy mắt, cái chuyển tiếp weibo kia bị xoá bỏ, cũng không biết là do ấn sai nên xoá đi hay là vì nguyên nhân gì khác
Vinh Kinh trực tiếp xem bảng hot search, liền thấy đứng mười vị trí đầu là hot search #Cố Hi vật tiếp ứng#, phía dưới là mười mấy vạn bình luận, có fan cuồng hoan cũng có người qua đường tham gia trò vui.
Vinh Kinh bây giờ cũng nhìn thấy trên cổ tay mảnh khảnh kia mang một vòng tay màu đen.
Hình như mình cũng có một cái?
Vinh Kinh lúc này mới hậu tri hậu giác mà nhìn về phía cổ tay, cái vòng tay kia mất đi khi nào rồi?
Tìm một vòng, đều tìm không được, Vinh Kinh chỉ có thể xem như bỏ đi.
Vinh Kinh tiện tay ấn vào mục follow, tại phân loại diễn viên điện ảnh, phát hiện Cố Hi không theo dõi ai, ghê nha, ai cũng không chú ý, có cá tính.
Qua thời điểm buồn ngủ, Vinh Kinh nhận ra mình không thể ngủ được, thẳng tay tìm trên nền tảng video phim của ngôi sao điện ảnh Cố Hi (Lothal 365 ngày), thanh toán phí thì lập tức xem.
Cảnh đầu tiên là một màn mưa, một đôi chân đầy bùn đất đang vội vã chạy trốn, bắn lên bọt nước lấp lánh như kim cương, tông màu xanh đậm tối tăm che phủ, lộ ra vẻ ngột ngạt khó thở.
Đó là một cảnh quay thật dài, phụ đề xuất hiện, Vinh Kinh bất tri bất giác mà xem trong vô thức.
Chính vì xem quá mê mẩn nên thời điểm một tin nhắn gửi tới, ánh mắt Vinh Kinh vẫn nhìn chăm chú vào màn hình.
Trên màn hình là Cố Hi đang đạp tuyết, tạo ra một chuỗi vết chân thật dài, trên đôi vai thon gầy đeo một cái dây thừng, gắn vào dây thừng là một cái sọt bằng chăn bông, phía dưới cái sọt là bánh xe, bên trong là em gái của y, mặt trước y đẩy xe, mặt sau lôi kéo cái sọt, tập tễnh đi đến nơi cần đến, hai tay lạnh lẽo chà sát, ở ven đường b*n n**c nóng cho người đi ngang qua.
Đôi tay tê cóng có chỗ nứt nẻ, có chỗ còn chưa lành lại, vừa đỏ vừa tím, thoạt nhìn rất đau, nhưng y dường như không có cảm giác gì.
Y hà hơi, đầy hi vọng mà nhìn người đi đường, hi vọng có người có thể dừng lại đến thăm cái quầy nước nóng nho nhỏ này, chỉ là còn chưa đợi được người mua, trong màn hình lại xuất hiện bóng lưng mấy tên du côn, tim Vinh Kinh căng thẳng.
Tinh nhắn đưa tới là của Thích Ánh: Buổi thử giọng tôi đã giúp anh rồi, sáng mai tám giờ, đừng tới trễ.
Vinh Kinh bị kỹ năng diễn xuất của Cố Hi cuốn đến nhập tâm, rất sợ sẽ bỏ lỡ cái gì, tập trung mà xem phim.
Thích Ánh đêm đi nay gặp người chế tác cho một bộ phim truyền hình mới, cũng gặp được người đàn ông trong truyền thuyết danh xưng là diêm vương mặt lạnh bên phía nhà đầu tư – Tạ Lăng. Tuy rằng Tạ Lăng chỉ là vừa lúc ở nhà hàng cùng đối tượng hợp tác ăn bữa cơm, dù phim truyền hình của bọn họ chỉ là một cái hạng mục không quan trọng gì của Tạ gia, nhưng đối với Thích Ánh chính một cái cơ hội để trèo cao.
Bữa tiệc chỉ uống một ly rượu, Thích Ánh cũng không tìm ra được ai tốt. Không nghĩ tới vận khí của cậu không tệ, nhìn thấy Tạ Lăng trên hành lang, bên cạnh là thư ký. Tạ Lăng tập trung nghe điện thoại, giơ tay để thư ký bên cạnh lấy ra văn kiện bằng tiếng Đức, nói với người ở đầu bên kia: "Em vẫn luôn là người của của Tạ gia chúng ta.
Hẳn là đang cùng với người nhà gây ra mâu thuẫn nói chuyện, một người đàn ông lạnh lùng cứng nhắc như vậy, lại có thể khi chuyện trò, ánh mắt đều nhu hoà đi một ít.
Chỉ là người ở đầu dây bên kia cũng không muốn nói nhiều, chưa nói được mấy câu thì cúp máy, Tạ Lăng phát hiện có người trốn ở ngay khúc cua.
Thích Ánh muốn áp sát lại, cậu là một Omega nhu nhược xinh đẹp như thế, coi như xuất hiện đột ngột cũng khiến A không có cách nào từ chối, lại không nghĩ rằng sau khi cậu tự giới thiệu mình, đối phương không có chút dao động mà chỉ liếc nhìn một cái, như thể là nhìn một cục đá chướng mắt, một cước liền đá văng.
"Tuyển cậu làm ngôi sao điện ảnh là việc của phòng điện ảnh truyền hình cùng phòng kế hoạch, cũng có người đứng sau cậu thúc đẩy, cùng với tôi đây không liên quan. Thà rằng tốn thời gian giăng lưới trong biển, không bằng nghiên cứu kĩ năng diễn xuất cho thật tốt." Tạ Lăng ánh mắt như đang nhìn thấy một trò hề, "Xin lỗi không tiếp được."
Thích Ánh vừa bắt đầu nghe chẳng hiểu gì, mãi đến khi bóng dáng đối phương biến mất, cậu mới nghe hiểu sự trào phúng rõ rõ rành rành kia còn tràn đầy sự xem thường, như muốn nói, tự tin từ đâu ra mà dám tìm tới tôi?
Thích Ánh mặt đỏ thấu, cậu chưa từng nhìn thấy A nào lại không thèm để lại cho O chút mặt mũi.
Nhưng dù khó chịu đến đâu, cũng biết không thể đắc tội Tạ Lăng.
Muốn nói tư bản, ai có thể so với Tạ Lăng tư bản. Trong hào môn Tạ gia, là người đầu tiên thuận lợi mà trở thành người thừa kế, trong lúc học đại học một thân đầy thành tựu, được mệnh danh là con sói của Phố Wall*.
*Phố Wall (: Wall Street) là một tuyến phố dài tám trong khu tài chính của hạ thuộc , tiểu bang , . heo thời gian, thuật ngữ "phố Wall" nay nhằm ám chỉ đến của Hoa Kỳ nói chung.
Người có tên, cây có bóng, người sinh ra đã cao quý như vậy, có lẽ chỉ có người nhà chân chính mới có thể khiến Tạ Lăng quan tâm
Tạ Lăng mắt xem thời gian đã muộn, cùng người bên cạnh trực tiếp đến khách sạn trên danh nghĩa của mình gần đây để nghỉ ngơi, thuận tiện thảo luận tiến độ của hạng mục.
Thảo luận xong cũng đã gần tới nửa đêm, trợ lý mới nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu, lông mày Tạ Lăng căng thẳng: "Cậu nói Tiểu Kinh mấy tiếng trước thuê phòng, còn mang theo một Omega uống say? Nó muốn làm gì, nó nghĩ cái gì vậy?"
Tập Lăng lúc thường kiệm lời, giờ lại nói ra một đống.
Lẽ nào sự kiện kia đã đả kích nó đến trình độ này? Tạ Lăng phát hiện mình đã đánh giá cao năng lực tâm lý chịu đựng của Vinh Kinh.
Vốn cũng chỉ là một đứa trẻ đàng hoàng, cớ sao lại lừa một Omega say rượu, không biết đây là phạm pháp sao? Hơn nữa bản thân lại ngu ngốc mà đến khách sạn của nhà mình thuê phòng, còn sợ sẽ không tra ra được sao.
Vừa mới hơi mất tập trung, trong nhà lại đâu ra một tội phạm?
Tạ Lăng ý thức được chuyện này mang tính chất nghiêm trọng, lập tức gọi điện cho giám đốc.
Hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, mới biết Vinh Kinh thuê hai phòng, Tạ Lăng lúc này mới không còn kích động muốn "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ".
Biết số phòng, mang theo một đám người cuồn cuộn một đường đi đến tầng 17.
Trên hành lang yên tĩnh, Tạ Lăng đi đến cửa phòng Vinh Kinh.
Suy nghĩ một chút,nằm nhoài áp tai vào cửa nghe động tĩnh, cách âm quá tốt nên cũng không nghe được gì.
Mấy người phụ tá phía sau yên lặng cúi thấp đầu, làm bộ không thấy hành vi như biếи ŧɦái của phó tống.
Tạ Lăng lại nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ.
"Để nó ngủ đi, sáng sớm mai lại nói."
Lúc này Vinh Kinh ở trong phòng xem phim đã sớm chậm rãi ngủ quên, hình ảnh chuyển biến khiến tia sáng trên mặt anh không ngừng biến hoá, hoàn toàn không biết ở ngoài cửa đang đứng một đám người.
Tạ Lăng đi được mấy bước, liền thấp giọng lầm bầm lầu bầu: "Nó còn trả tiền phòng cái gì, còn ở phòng phổ thông, đừng nói đã quên đây là khách sạn mình thu mua."
Ha ha, làm sao có thể.
Vụ đấu thầu thu mua này ba năm trước là hoàng kim án lệ, người trong ngành như điên mà truyền đi, được cho là một vụ kinh điển.
Tạ Lăng: "..."
Cho nên, trả tiền phòng là ý muốn cùng mình phân rõ giới hạn?
Đứa nhỏ này làm sao vậy, muốn tạo phản?
Đêm không ngủ, rất nhiều người đều ngủ không ngon.
Vinh Kinh lại ngủ rất ngon, sau khi ăn gió nằm sương tại nơi ẩn núp, đây là giấc ngủ ngon nhất đối với anh.
Nắng sớm xuyên qua rèm cửa dày nặng để lại một vài tia sáng, đồng hồ báo thức của điện thoại bên tai bị tắt đi.
Vinh Kinh có một đặc điểm, chính là khi mới tỉnh dậy thường thường đại não sẽ trống rỗng, phải chờ vài phút mới tỉnh lại.
Anh hành động chậm chạp mà xuống giường, trên đầu là cái ổ gà, chậm rãi đánh răng, rửa mặt, cạo râu.
Đổi bộ quần áo hôm qua đã là phẳng xong mới từ từ thanh tỉnh, tư duy hoạt động bình thường, nhớ tới hành trình của ngày hôm này.
Ngày hôm nay anh cần phải trở lại trường học một chuyến, nguyên chủ năm nay tham gia thi lên thạc sĩ Học viện Điện ảnh, dù cho không thể tiếp tục con đường diễn xuất, nguyên chủ như trước vẫn nghĩ ra một con đường khác, đối với thái độ không bỏ cuộc của nguyên chủ, Vinh Kinh vẫn rất tán thành.
Thi thạc sĩ hàng năm không giống nhau lắm, năm nay giống với năm ngoái, là phải đảm bảo điểm từng môn và tổng điểm tất cả mới có thể đi vào vòng hai, ngày hôm nay là ngày công bố thành tích.
Ra khỏi phòng tắm, đang muốn đi kéo rèm cửa sổ ra, đột nhiên cảm thấy bên cửa sổ xuất hiện một bóng người, bởi vì chỉ có một vài ánh sáng chui vào bên trong, chỉ có thể nhìn thấy bên kia là một bóng đen, không thấy rõ mặt.
Vinh Kinh hít vào một hơi, lớn tiếng hỏi: "Ai!?"
Vinh Kinh nhanh chóng bày ra bộ dạng tấn công, khí thế đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Khách sạn này bị gì thế, trộm có thể muốn vào thì vào?
Alpha đang chợp mắt đầu bên kia bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí tức cường liệt xông thẳng tới mình, nhẫn nhịn nóng nảy muốn phản kích, chậm rãi mở mắt ra, lạnh giọng trách mắng: "Đây là thái độ với anh trai của em?"
À, thì ra là anh trai.
Hả?
Không đúng, anh ấy đến nhìn mình ngủ dậy? Tật xấu gì đây?
*
Cố Hi sau khi xuống xe, nhìn chung quanh một hồi, xác định không có ai theo đuôi mới đi vào khách sạn.
Y mang khẩu trang kính mắt, võ trang đầy đủ đi đến địa chỉ trong điện thoại.
Tối hôm qua, sau khi kết thúc lồng tiếng đã là rạng sáng bốn giờ, mới biết bạn tốt Quản Hồng Dật bắt được bạn trai bắt cá nhiều tay, tại quán bar ồn ào mà uống say, sau đó lại biến mất không rõ bóng dáng, chẳng biết hắn đã đi nơi nào. Cố khi không ngủ mà nơi nơi tìm người, gọi điện thoại suốt một đêm, vừa nãy mới gọi được, mà Quản Hồng Dật đầu bên kia điện thoại giọng nói như thể không còn sống được lâu nữa.
Cố Hi đến số phòng của Quản Hồng Dật, gõ cửa rất lâu, khi suýt nữa thì nhờ người phục vụ trực tiếp mở cửa đi vào, người ở bên trong rốt cuộc cũng mơ mơ màng màng mà ra mở cửa.
Quản Hồng Dật chưa gỡ xuống lớp trang điểm tinh xảo trên mặt, tóc giả bị ném ra đất, cả người đều là trạng thái chán chường.
Cố Hi thấy người không có chuyện gì, buông lỏng căng thẳng một đêm.
Gần đây có một số vụ án xác chết không đầu ở vùng ngoại ô. Người bị hại đều là Omega trẻ tuổi, chết vô cùng thê thảm, có người hoài nghi là do tài xế đi đêm làm ra, vụ án vẫn đang được tích cực điều tra.
Cố Hi liếc nhìn cái người đang làm ổ trong chăn, tháo mấy thứ trên mặt ra, đi đến phòng rửa tay thấm ướt khăn đem ra cho người kia lau mặt.
Quản Hồng Dật chỉ chỉ túi xách trên đất: "Nước tẩy trang và bông tẩy trang đều ở bên trong."
Cố Hi một bên lấy, một bên nói: "Anh ngày hôm qua uống đến như vậy, lại còn có thể tới khách sạn?"
Quản Hồng Dật chống cằm, bắt đầu cười hắc hắc: "Có người đưa tôi đến đây, một Alpha cực kỳ soái cực kỳ Man."
Cố Hi tức giận nói: "Ngủ tiếp đi, còn có thể mơ thêm chút."
"Cậu lại trào phúng tôi mơ giữa ban ngày, đúng là không biết lớn nhỏ, hừ! Làm sao cũng không chịu tin tôi, tôi từ khi sinh ra đến giờ còn chưa từng thấy ai tản ra khí tức cấm dục như vậy, chính là loại toàn thân đều quyến rũ, thế mà lại có chút ý vị ai cũng ăn không nổi kia, thật là cảm giác!"
"Điều quan trọng nhất, người này thật sự là nói đạo lý, không động vào những nơi không nên động. Loại hình trăm năm khó gặp này, thật mẹ nó quá hấp dẫn rồi!" Thời điểm ngồi vào taxi, hắn còn có chút ấn tượng, Alpha kia khi khiêng hắn, thực sự là quy củ, cũng là tình huống như thế, A nào có thể nhịn được.
Hầy, cũng tại sau khi nôn ra lại ngất đi mất, nếu không chắc còn có thể phát triển phát triển.
Cố Hi vừa định nói cõi đời không có cái loại Alpha như thế, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lại không muốn nói nữa.
Quản Hồng Dật tẩy trang xong, gương mặt vốn thanh tú chậm rãi lộ ra, nhìn Cố Hi đang sắp xếp lại quần áo rối loạn lung tung trên mặt đất, nét mặt nghiêm chỉnh nói: "Cái hợp đồng ăn tươi nuốt sống người khác kia, có phải là sắp kết thúc?"
"Cuối tháng đến hạn."
"Cẩn thận một chút, tôi sợ bọn nó phản công, cậu lại là cây rụng tiền quý giá nhất của chúng nó."
Cố Hi không đáp lời, Quản Hồng Dật hiểu rõ tính tình Cố Hi, cái gì cũng muốn tự mình chiến đấu, cho dù là đối mặt với mình cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.
Cố Hi khi còn bé vì trốn nợ, từng nhặt thức ăn trong thùng rác để sống, có lúc sẽ mang rác thải đổ vào thùng khác, còn mình chui vào bên trong co ro ngủ một đêm, cũng không biết có phải hay không do nhiều lần như thế, bị Quản Hồng Dật ở gần đó phát hiện ra, Quản Hồng Dật nhìn Cố Hi cố ý bôi bùn đất đầy mặt, ánh mắt tràn đầy quật cường, nói: "Nhóc quỷ, có muốn tới chỗ của tôi ở không?"
Cố Hi mạnh mẽ quan sát hắn, tựa như là một con thú nhỏ đã cùng đường mạt lộ.
Quản Hồng Dật còn nói: "Tôi chỉ có thể cho cậu chút đồ ăn, để chỗ cho cậu ngủ, cậu muốn đến lúc nào cũng được."
Cố Hi không do dự mà cũng không hề có một tiếng động từ chối, không chịu đi cùng hắn.
Mãi đến tận lúc có một lần đói bụng đến ngất xỉu, hắn mới ôm đứa nhỏ cố chấp đến cực điểm này đi bệnh viện.
Con báo nhỏ này chỉ cắn người, xưa nay đều không thích gần gũi.
Quản Hồng Dật còn nhớ, hắn bỏ ra rất nhiều năm mới khiến Cố Hi dần dần chấp nhận mình.
Cố Hi kéo Quản Hồng Dật đi ra ngoài, lúc đang chờ thang máy, cảm giác được phía sau lưng có một Alpha đi ngang qua, khí thế của Alpha chính là mỗi giờ mỗi khắc mà tuỳ ý lộ liễu, Cố Hi lần thứ hai căng thẳng toàn thân, cũng sắp trở thành phản xạ có điều kiện.
Vừa vặn lúc này thang máy đến, Cố Hi mang theo Quản Hồng Dật bước nhanh đi vào.
"Không có quên, quần áo tiệc tối đã mua xong rồi."
Cố Hi ngưng ánh mắt, giọng nói này...
Va chạm lần trước, y không thấy rõ hình dáng người kia, nhưng đối với giọng nói thì có ấn tượng mơ hồ.
Cố Hi lập tức ấn mở cửa thang máy, chỉ là y còn phải giữ Quản Hồng Dật, hành động bị hạn chế.
Chỉ đi ra một bước, mơ hồ nhìn thấy được mặt bên của thân ảnh thon dài mà kiên cường tại khúc quanh, rất nhanh lại biến mất.
Quản Hồng Dật rất ít khi trên mặt không có nụ cười thương mại, chỉ có một chút lo lắng cho Cố Hi: "Cậu làm sao vậy?"
Cố Hi ngẩn ra, lắc lắc đầu.
"Không có gì, nhìn nhầm thôi."