CHỈ LÀ VÌ ĐỘNG TÂM


Dụ Hạ ngẩn ra nửa ngày, ngay sau đó nhăn mũi.
Trên thực tế, cô đã tuân thủ thỏa thuận của bọn họ.
Dụ Hạ yên lặng trả lời một câu: "Ngày hôm qua......tớ có xem hết trận bóng."
"Sau khi xem hết trận bóng xong tớ mới về nhà."
Giọng nói cô mềm mại, không có sức lực gì, khinh thanh tế ngữ(*), mơ hồ có thể nghe ra một chút khàn.
(*) tiếng lời nhỏ nhẹ.
Lục Nhiên rũ mắt nhìn, thong thả a một tiếng.
Khóe môi cậu cong lên.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, cậu cũng không khó xử Dụ Hạ.
Giọng nói Lục Nhiên có chút khàn khàn: "Xem ra lớp trưởng nhỏ cũng sẽ nói dối?"
Lục Nhiên nhìn chằm chằm Dụ Hạ không chớp mắt.
Đôi mắt cậu đen nhánh, trong mắt mang theo một chút đùa cợt.
Dụ Hạ cau mày suy nghĩ, cô nhớ rõ ràng, buổi chiều ngày hôm qua, mình để lại tờ giấy cho Lục Nhiên.
Chẳng lẽ cậu ta không nhìn thấy sao?
Dụ Hạ nói: "Lục Nhiên, hẳn là cậu đã nhìn thấy tờ giấy của tớ."
"Không có." Lục Nhiên cà lơ phất phơ tựa lưng vào ghế ngồi, nhếch khóe miệng.
Dụ Hạ không nghĩ tới, Lục Nhiên căn bản không thấy tờ giấy kia.
Cô dừng một chút, theo bản năng nhìn lại trên mặt đất.
Phòng học đã sớm bị bạn học trực nhật quét qua, mặt đất sạch sẽ, cái gì cũng không tìm thấy.
Dụ Hạ chớp mắt: "Không phải là rớt trên mặt đất rồi chứ?"
Vẻ mặt cô có chút nóng nảy, bộ dáng cúi đầu tìm kiếm, nhìn tựa như một con mèo sữa nhỏ hoảng loạn.
Lục Nhiên vui vẻ, đột nhiên cậu cười một tiếng.
Ngữ khí cậu thong thả, kéo dài giọng nói: "Mèo nhỏ --"
"Cậu không thể trêu đùa như vậy được?"
Lục Nhiên lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy.

Ngón tay cậu kẹp tờ giấy, đặt trên bàn.
Mặt trên là nét chữ thanh tú của Dụ Hạ.
Tờ giấy chỉnh tề sạch sẽ, có vẻ như không được động đến nhiều.
Dụ Hạ hơi bực, ngón tay trắng nõn mới vừa đè lại một góc của tờ giấy.
Giây tiếp theo, cảm giác dưới lòng ngón tay nhẹ đi.
Động tác của Lục Nhiên rất nhanh, rút tờ giấy trên bàn đi.


Cậu sờ đến đầu ngón tay của Dụ Hạ, cảm giác tay cô có chút lạnh.
Lục Nhiên rũ mắt nhìn mái tóc đen của cô, trầm giọng hỏi: "Cho tôi còn muốn lấy về?"
Dụ Hạ cứ như vậy nhìn cậu cất tờ giấy vào trong túi.
Cô giương mắt nhìn về phía Lục Nhiên, trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Người này, thật đúng là bá đạo lại ấu trĩ.
Dụ Hạ không nói lời nào, cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, xoay người sang chỗ khác, không định nói chuyện tiếp với Lục Nhiên.
Lúc này, uỷ viên tuyên truyền đi tới.
Ủy viên tuyên truyền ghé vào bên cạnh Dụ Hạ, đặt tập tài liệu lên bàn: "Lớp trưởng, trường học chỉ định chủ đề của báo bảng."
Tập tài liệu kia là các mẫu của tờ báo.
Sau này có lãnh đạo tới trường học kiểm tra, cho nên bảng tin của mỗi lớp đều phải lấy chủ đề là Quốc Khánh.
Dụ Hạ lập tức thu hồi tâm tư, thảo luận với ủy viên tuyên truyền.
Lục Nhiên cũng không quay đầu, chỉ yên lặng nhìn Dụ Hạ thảo luận với ủy viên lớp.
Trong quá trình, Dụ Hạ vô thức duỗi tay vén mái tóc đang rũ sang bên mặt, vén ra sau tai, lộ ra vành tai tinh tế nhỏ xinh.
Mà mu bàn tay của Dụ Hạ vừa vặn đối diện với Lục Nhiên.
Mu bàn tay sau khi bị kim châm sẽ lưu lại vết bầm tím, rất dễ thấy được.

Đặc biệt là làn da Dụ Hạ trắng, dấu vết xanh tím, làm người ta cảm thấy thắt lòng.
Giây tiếp theo, ý cười của Lục Nhiên đột nhiên thu lại.
Khóe môi cậu mím thẳng, ánh mắt đen láy tối sầm xuống.
Ngay cả uỷ viên tuyên truyền bên cạnh bàn cũng đã nhận ra.
Ủy viên tuyên truyền vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy bộ dáng không kiên nhẫn của Lục Nhiên, nhanh chóng cầm tập tài liệu rời đi.
Tuy rằng bệnh của Dụ Hạ đã tốt lên không ít, nhưng nói chuyện lâu như vậy, cổ họng cô có chút ngứa.
Dụ Hạ che miệng, nhẹ giọng ho khan hai cái.
Lúc này, Lục Nhiên chú ý tới giọng nói của Dụ Hạ có chút giọng mũi không dễ phát hiện.
Một lúc sau, một bạn học khác đến chỗ của Dụ Hạ.
Bạn học này tới là để hỏi bài Dụ Hạ.

Nhưng cô còn chưa mở miệng, lại bất ngờ đụng phải ánh mắt của Lục Nhiên.
Lục Nhiên cau mày, vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui.
Bạn học theo bản năng ngậm miệng lại.
Dụ Hạ cảm thấy kỳ quái, nhìn bạn học: "Cậu làm sao vậy?"

Bạn học vẫy tay: "Không cần đâu, bây giờ tớ đã hiểu......"
Nói xong, bạn học cầm sách bài tập rời đi.
Dụ Hạ không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn bạn học đi xa.
Dụ Hạ duỗi tay sờ trán và gương mặt mình, vẫn còn cảm giác hơi nóng.
Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chút thời gian, chuẩn bị chợp mắt một chút.
Dụ Hạ ghé vào bàn, đầu có chút chùng xuống, không nghĩ tới chỉ trong chốc lát đã ngủ say, trông rất mệt mỏi.
Bả vai cô thon gầy, cô nằm đó, như một quả bóng nhỏ.
Lục Nhiên thấy Dụ Hạ ngủ, cậu không dời khỏi chỗ ngồi, mặc dù hết tiết, cậu vẫn ngồi tại chỗ.
Mấy nam sinh ở cửa sau đẩy đẩy ồn ào, thanh âm rất ồn, truyền tới bên này.
Dụ Hạ vô thức di chuyển cơ thể, thay đổi tư thế.
Lục Nhiên nheo mắt, quay đầu nhìn về phía các nam sinh ở cửa kia, ánh mắt sắc bén, lạnh lùng nói một câu.
"Yên lặng chút."
Lục Nhiên mở miệng, âm thanh phía sau cửa lập tức dừng lại.
Những nam sinh đó thậm chí còn bước đi không phát ra tiếng, im ắng trở lại chỗ ngồi của mình.
Lục Nhiên thấy bọn họ thành thật, liền quay người lại, tiếp tục nhìn chằm chằm Dụ Hạ bên cạnh.
Cách một lối đi nhỏ, bọn Mạnh Tử Thành, Đổng Gia sáp vào nhau thấp giọng thảo luận.
"Có thấy Nhiên ca hôm nay rất kỳ quái không?" Đổng Gia hạ giọng nói chuyện.
Mạnh Tử Thành cười ha hả hai tiếng: "Không phải chỉ hôm nay thôi đâu, trong khoảng thời gian gần đây anh đều như vậy rồi."
Đái Trì ngồi giữa hai người nói: "Hơn nữa Nhiên ca ngày càng dành nhiều thời gian ở phòng học."
"Ngày hôm qua rõ ràng là thắng, mà mặt mũi tối sầm."
"......"
Mặc dù bọn Mạnh Tử Thành đã hạ giọng, nhưng vẫn gây ra động tĩnh như cũ.
Bên tai Lục Nhiên không ngừng truyền đến tiếng vo ve, không kiên nhẫn quay đầu liếc họ một cái.
Tiếng nói tự động im bặt, không ai dám nói chuyện lớn tiếng nữa.
Đến khi tiếng chuông vào học vang lên, Dụ Hạ vẫn còn ngủ.

Vừa rồi trong lúc hết tiết cô đã uống thuốc, bây giờ tác dụng của thuốc đã phát tán, cô ngủ thật sự rất sâu.
Tiết này là tiết văn, giáo viên ghét nhất có người làm việc riêng trong lớp.
Ngay khi cô Tôn tiến vào, tất cả học sinh trong lớp đều tức khắc trở nên yên lặng.
Cô Tôn liếc nhìn cả lớp, ánh mắt rơi thẳng vào người Dụ Hạ.
Lớp trưởng luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, thế nhưng lại ngủ trong lớp.

Cô Tôn rất nghiêm túc, sẽ không cho người ta mặt mũi.
Cô đứng trên giảng, nặng nề ho hai tiếng, lông mày nhướng cao.
Dụ Hạ không có phản ứng như cũ.
Bạn học rõ ràng nhận thấy giáo viên đang nổi cơn thịnh nộ, không dám đối diện với ánh mắt của giáo viên.
Mà Lục Nhiên lại tựa lưng vào ghế ngồi, nâng cằm, ánh mắt không có giảm bớt.
Trong số các bạn học cùng lớp, cậu là một lỗ hổng đặc biệt.
Cô Tôn nhẫn nại: "Lục Nhiên, gọi bạn ngồi cùng bàn của em dậy."
Giáo viên chỉ tay vào Dụ Hạ.
Qua vài giây, Lục Nhiên mới chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Mọi người đều cho rằng Lục Nhiên sẽ đánh thức Dụ Hạ.
Không nghĩ tới, Lục Nhiên cầm lấy chiếc mũ đen, đặt lên trên đầu Dụ Hạ.
Động tác nhẹ nhàng, một chút cũng không ảnh hưởng đến Dụ Hạ.
Cho đến khi cậu làm xong việc đó, Dụ Hạ cũng không tỉnh.
Lục Nhiên lại ngả người ra sau, tay chống trên ghế Dụ Hạ, một lần nữa nhìn về phía giáo viên.
Một bộ chính là tôi làm như vậy đấy, cô có thể làm gì được tôi.
Cô Tôn cũng không ngờ tới kết quả này, chỉ tay vào Lục Nhiên: "Cậu......"
"Tan học đến văn phòng với tôi."
Lục Nhiên cười nhạt một cái, bộ dáng không sao cả.
Cô Tôn bị Lục Nhiên làm lơ, tức giận: "Bây giờ chúng ta bắt đầu học."
Cả tiết tiếp theo, các bạn học đều không dám nói lời nào, rất nghiêm túc.
Họ sợ sẽ bị ảnh hưởng bởi sự tức giận của giáo viên.
Suốt một tiết văn, Dụ Hạ ngủ trên bàn.
Cho đến khi tan học, Dụ Hạ mới tỉnh, cô nhanh chóng phát hiện ra, mình thế nhưng lại ngủ hết một tiết.
Lục Nhiên bên cạnh đã đến văn phòng giáo viên.
Dụ Hạ đẩy đẩy Lâm Chi Ngôn, hỏi về tiết văn.
Lâm Chi Ngôn vỗ ngực, ngữ khí có chút hưng phấn: "Cậu biết vừa nãy Lục Nhiên đã làm gì không!"
Dụ Hạ từ trong miệng Lâm Chi Ngôn biết được toàn bộ quá trình.
Cô nhìn về phía chiếc ghế trống bên cạnh, không nói gì.
......
Cuối tuần rất nhanh đã đến.
Một nhà Dụ Hạ sẽ ăn cơm cùng với bạn của mẹ Dụ.
Thời gian gặp mặt là 7 giờ tối.

Nhà hàng đã được đặt từ sớm, cách nhà Dụ Hạ không xa, là một nhà hàng được trang hoàng thanh nhã.
Nhà Dụ Hạ xuất phát trước, đẩy mở ghế lô ra, bên trong đã có người tới.
Vừa thấy mẹ Dụ tiến vào, Bùi Khanh vốn dĩ đang ngồi lập tức đứng lên.
"A Linh, thật sự đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau."
Bùi Khanh và chồng vẫn luôn ở nước ngoài, chỉ có thể liên lạc với mẹ của Dụ Hạ qua điện thoại.

Khi còn trẻ, mối quan hệ của hai người rất tốt.
Bây giờ lại gặp nhau, tâm tình khó tránh khỏi kích động.
Bùi Khanh nhìn Dụ Hạ một cái, cô ngoan ngoãn an tĩnh đứng bên cạnh mẹ Dụ Triệu Linh.
Bà vươn tay sờ đầu Dụ Hạ.
"Đây là con gái của cậu đúng không, thì ra đã lớn như vậy rồi."
"Cháu chào dì." Dụ Hạ rất có lễ phép.
Trong lời nói của Bùi Khanh không thiếu sự hâm mộ: "Con gái như tri kỷ, nhưng tớ chỉ có một đứa con trai."
Triệu Linh quay đầu, nói với Dụ Hạ: "Con và con trai của dì Bùi, khi còn nhỏ đã gặp nhau đấy."
Lục Nhiên ở chung với Dụ Hạ không đến mấy ngày thì cậu đã bị đưa đi nước ngoài.
Nhưng trong những ngày đó, bọn họ đã trải qua một số việc.
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, bây giờ hai người có rất nhiều việc không thể nhớ rõ.
Bùi Khanh và Triệu Linh nhìn nhau một cái, ý vị thâm trường(*) cười cười.
(*) Ý vị, sâu xa
Đến nỗi lần đầu tiên gặp mặt của Lục Nhiên và Dụ Hạ rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Hai người cũng không nói.
Cả hai nhà vô cùng cao hứng ngồi xuống, trò chuyện rôm rả.

Chỗ ngồi bên cạnh Dụ Hạ trống không.
Tất cả mọi người đều ở đây, trừ Lục Nhiên.
Bùi Khanh nói với người nhà họ Dụ: "Con trai tớ sẽ đến hơi trễ chút."
Bọn họ ngồi ở chỗ này vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ Lục Nhiên đến đây.
Dụ Hạ có chút nhàm chán, nhìn chằm chằm ly nước trên bàn đến phát ngốc.
Một lát sau, cửa ghế lô bị phục vụ đẩy ra.
Dụ Hạ giương mắt nhìn về phía cửa, cô biết nhất định là con trai của dì Bùi tới.
Đứng ở đầu cửa là một hình bóng quen thuộc.
Lục Nhiên mặc áo thun rất đơn giản, bên ngoài tùy ý khoác hờ một chiếc áo khoác màu đen.
Đôi mắt cậu đen nhánh, quét nhìn toàn bộ ghế lô.
Tầm mắt nhanh chóng rơi xuống người Dụ Hạ, sau đó ngừng.
Dụ Hạ ngơ ngẩn.
Lục Nhiên nhìn cũng không nhìn những người khác trong phòng, trực tiếp đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Dụ Hạ.
Dụ Hạ ngồi ở đó, trơ mắt nhìn Lục Nhiên đi về phía mình.
Lục Nhiên đi đến bên cạnh Dụ Hạ ngồi xuống, bĩ bĩ cười.
Sau đó chào hỏi.
"Chào cậu, lớp trưởng nhỏ."
Dụ Hạ như bị doạ, không nhịn được đột nhiên ho khan một chút.
Ý cười của Lục Nhiên không giảm, lại nhếch khóe môi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi