CHỈ MUỐN DỊU DÀNG THÍCH ANH


Trên bàn cơm bầu không khí hơi cứng ngắc, chỉ có Hàn Tranh cùng Sử Đông Đông ngẫu nhiên nói hai câu, nhưng không có ai dám sủa bậy, mà cũng không nói nổi. Vành mắt Triệu Nghiên hơi hồng, Nhậm Thanh và Sử Đông Đông đều chú ý tới, nhưng không dám mở miệng hỏi thăm, hay an ủi.
 
Nhậm Thanh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có cơ hội đến thăm quan phòng của Điền Đằng, cho nên, sau khi ăn xong, Điền Đằng chủ động hỏi cô có muốn lên lầu ngồi một chút không, cô khẩn trương đến mức lòng bày tay đầy mồ hôi.
 
“Không, không cần... Được rồi.”

 
Triệu Nghiên nghe vậy lặng lẽ nắm chặt dây tua rua trên đệm sô pha.
 
Phòng của Điền Đằng lớn hơn một chút so với tưởng tượng của cô, giường chỉ chiếm một phần năm diện tích, trong không gian còn dư lại có một cái kệ sách cao hơn bình thường, mặc dù Điền Đằng thân cao 1m82 sợ rằng cũng phải nhón chân mới có thể lấy được quyển sách ở tầng trên cùng, có một cái bàn màu vàng nhạt, có một cửa sổ sát đất khổng lồ, trước cửa sổ sát đất là tatami (*) hình trứng xinh đẹp.
 
(*) tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.
 
Lần đầu tiên Nhậm Thanh chính thức đi thăm quan phòng của nam sinh, cô nghĩ đại khái cần nói một lời bình, nhưng cô cũng không thể phát ra câu ca ngợi từ nội tâm như giường thật to Tatami thoạt nhìn thoải mái ghê. Cô ngẫm nghĩ, bảo thủ nói: “Lần đầu tiên tớ trông thấy kệ sách cao như vậy, đựng thật nhiều sách.”
 
Điền Đằng thờ ơ nói: “Thật sao?”
 
Nhậm Thanh kiên trì nói: “Bức màn đẹp mắt, thật đó, màn và cửa sổ là nguyên bộ hả?”
 
Mắt phượng Điền Đằng hơi cong, nụ cười khó nhìn thấy. Cậu nhìn ra được cô rất thích tatami, khi cô thấy tatami màu vàng nhạt bên dưới cửa sổ sát đất, mắt nhìn chăm chăm.

 

Lúc hai người xuống lầu, Điền Tĩnh đang ngồi ở trên ghế cao đánh đàn dương cầm. Cô bé đàn khúc “Exodus” mà Điền Đằng thích nhất. Đây là một trong những điển khúc do Maxim, nhạc sĩ dương cầm người Croatia diễn tấu. Đương nhiên, Nhậm Thanh nghe không hiểu. Dù sao ngón tay Điền Tĩnh vẫn còn ngắn, vả lại độ mạnh yếu không đủ, một khúc dương cầm hay mà cô bé đàn nghe có vẻ không đâu vào đâu. Điền Đằng nghe không nổi, bước qua ôm lấy eo cô bé ném lên sô pha.
 
“Điền Đằng biết đánh đàn dương cầm à?”
 
Hàn Tranh khoát khoát tay, nói: “Chữ ‘biết’ này quá mỉa mai trình độ của cậu ta.”
 
Nhậm Thanh “À” một tiếng, không dám hỏi nữa.
 
Điền Tĩnh tựa hồ rất hợp duyên với chị hành lá, một mực quấn quít lấy cô hỏi cô cố âm mưu gì khi mang theo hành lá tới nhà vậy. Hàn Tranh tặc lưỡi, trong lòng tự nhủ miệng trẻ con rất cay độc. Hạ Nghiên Dương dường như rất thích mái tóc đen nhánh của Điền Tĩnh, thừa dịp cô bé không chú ý, lặng lẽ gỡ gỡ ra, nghiên cứu cách tết. Sử Đông Đông cười nhạo Hạ Nghiên Dương đầu không đủ tròn, cái trán cũng không đầy đặn, tết kiểu tóc như vậy chắc chắn sẽ rất khó coi, Hạ Nghiên Dương không nói gì. Mười phút trước, Triệu Nghiên đã theo Điền Đằng vào thư phòng, vẫn chưa ra.
 
Hàn Tranh xấu bụng hỏi Điền Tĩnh: “Em đoán xem chị Triệu Nghiên cùng anh em vào thư phòng làm gì?”
 
Điền Tĩnh bình tĩnh nói: “Hôn nhẹ.”
 
Hạ Nghiên Dương, Sử Đông Đông, Nhậm Thanh không hẹn mà cùng nhìn về phía cô bé.
 
Điền Tĩnh ngồi nhổ lông thỏ trên tay áo của Nhậm Thanh, không ngẩng đầu lên, nói: “Em thấy hết đó, chị Triệu Nghiên trông hệt như con sư tử xông tới, pằng một tiếng... miệng anh em đã sưng vù lên. Mẹ em cũng nhìn thấy. Mẹ chị Triệu Nghiên cũng nhìn thấy. Hai người đều không cho em lên tiếng.”
 
Sử Đông Đông lòng còn sợ hãi nói: “Cũng may, tớ không có em gái. Tạ ơn kế hoạch hoá gia đình, tạ ơn ba mẹ.”
 
Hạ Nghiên Dương không nói gì, chỉ tập trung tinh thần nghiên cứu mái tóc đen của Điền Tĩnh, tựa hồ quyết tâm muốn tết một kiểu tóc y như vậy.
 
Hàn Tranh nhìn nhìn Nhậm Thanh, Nhậm Thanh đang kéo co với Điền Tĩnh, lông thỏ trên tay áo của cô sắp bị Điền Tĩnh nhổ trụi rồi.
 
Thêm mười phút nữa, Hạ Nghiên Dương rốt cuộc mất hứng thú với kiểu tóc cá tính của Điền Tĩnh.
 
“Thật nhàm chán, trong phòng bếp có giỏ trái cây. Nhậm Thanh, chúng ta vào bếp cắt trái cây đi.”
 
Giỏ trái cây là Hạ Nghiên Dương mang đến, rất có tâm phối hợp, xoài, cam Navel, táo gala, táo xanh, kiwi... Màu vàng và màu xanh trộn lẫn vào nhau, cảm giác rất nhẹ nhàng khoan khoái.
 
Nhậm Thanh phụ trách rửa sạch, Hạ Nghiên Dương phụ trách cắt miếng.
 
Trong thư phòng nửa mở đột nhiên vang lên tiếng khóc của Triệu Nghiên, cô cao giọng nói: “Tớ sẽ chết cho cậu coi! Cậu có thể làm gì tớ! Tớ bị chiều hư rồi, tớ không nói đạo lý, cậu có thể làm gì tớ! Cô ta tốt hơn tớ chỗ nào? Thích giả vờ đáng thương? Hay chỉ biết trộm rùa mai mềm?”
 
Nhậm Thanh mở vòi nước ra rửa dĩa. Đều cùng tuổi, cô lo nghĩ đến mệt mỏi, nữ sinh kia lại muốn chết muốn sống, đi dạo phố mua sắm không lo âu gì, không ngại việc theo đuổi nam sinh cùng tuổi, không quan tâm mình sẽ thương tổn người khác... Cô có thể vào một trường hạng hai đã là rất thỏa mãn, còn bọn họ bất kỳ một ai đều sẽ đi được xa hơn. Cô vốn định sau khi tốt nghiệp sẽ tách ra và giữ khoảng cách với những người bạn này.
 
Trong tiếng vòi nước ào ào, khóe mắt cô ửng đỏ.
 

Hạ Nghiên Dương dường như không nghe được phòng đối diện đang tranh chấp kịch liệt, cô bình tĩnh cắt cam Navel, hỏi: “Trong phòng Điền Đằng có gì?”
 
“Hả?”
 
Tiếng Nhậm Thanh hơi mang theo giọng mũi.
 
“Không phải cậu cùng Điền Đằng lên lầu sao? Trong phòng của cậu ấy có gì?”
 
Nhậm Thanh có chút kinh ngạc, lại thành thật nói: “Có một kệ sách to, có cửa sổ sát đất, tatami ...”
 
“Tatami hả...” Hạ Nghiên Dương cười híp mắt, dường như trông thấy nam sinh mình luôn nhớ mong kia từ trên xe buýt bước xuống, đi vào cửa nhà, đi vào phòng ngủ, nhào lên tatami lật sách đến chán. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời thật dịu, chiếu vào tóc cậu, vào đôi tai tinh tế của cậu, vào ngón trỏ thon dài của cậu.
 
“Nhậm Thanh, cam cắt xong rồi, cậu mang đặt lên bàn đi.”
 
Nhậm Thanh nghe vậy xoay người lấy dĩa cam Navel mà Hạ Nghiên Dương đã trang trí thành hình hoa sen.
 
“Coi chừng dao gọt trái cây đó.” Hạ Nghiên Dương dặn dò.
 
“Được.”
 
“A, đúng rồi, lại cắt thêm vài miếng kiwi.” Hạ Nghiên Dương như chợt nhớ đến điều gì, khoát tay, dao gọt trái cây cắt xẹt qua mặt Nhậm Thanh.
 
“Á!”
 
Tiếng kêu của Nhậm Thanh không lớn, lúc Hàn Tranh chạy vào cho rằng chỉ cắt trúng tay thôi, hoặc là trượt ngã, kết quả thấy cô bụm mắt, năm ngón tay đỏ máu. Cậu bị bệnh sợ máu, thấy là choáng, tức thì đứng không vững.
 
Cậu chặn Điền Tĩnh đang chạy theo phía sau, nói: “Đi gọi anh của em đi.”
 
Hạ Nghiên Dương bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, thậm chí đã quên vứt bỏ dao gọt trái cây đang cầm trong tay.
 
“Xin, xin lỗi, tớ không cố ý, tớ đã nói cậu cẩn thận một chút... Tớ thật không cố ý. Cậu không sao chứ? Mắt cậu không sao chứ?”
 
Nhậm Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống đất, hô hấp dồn dập. Cô thử nháy mắt mấy cái, rất đau, nhưng không biết đau ở đâu. Trong mắt tựa hồ có chất lỏng chảy ra, là nước mắt hay là máu?
 
“Nhậm Thanh, bị thương chỗ nào rồi, buông tay tớ xem một chút.” Là giọng Điền Đằng.
 
Nhậm Thanh chăm chăm che mắt. Không được, không thể bỏ tay ra, dao gọt trái cây cách gần như vậy, hình như xẹt qua mắt rồi, cô mà buông tay, mắt bị rơi ra thì làm sao?
 
Điền Đằng ngồi xổm xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt v e ngón tay dính máu của cô, dịu dàng nói: “Có phải cậu sợ lắm đúng không? Cậu bỏ tay ra, tớ xem thử mắt có bị thương không... Mắt là bộ phận rất mẫn cảm của cơ thể, có tính phản xạ rất mạnh, chắc chắn không tệ như cậu nghĩ đâu.”
 

Điền Tĩnh khẩn trương lặng lẽ hỏi Sử Đông Đông: “Mắt của chị hành lá sẽ bị mù sao?”
 
Sử Đông Đông nhanh chóng che miệng cô bé lại.
 
“Nhậm Thanh?”
 
Nhậm Thanh thấp giọng nói: “Cậu gỡ, gỡ từ từ ra đi.”
 
Điền Đằng nhẹ nhàng gỡ ngón tay cô ra, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út... Cậu nâng cằm của cô lên, máu của cô nhuốm nửa khuôn mặt, cũng ướt đẫm bàn tay cậu. Miệng vết thương kéo từ mi tâm đ ến khóe mắt, khóe mắt hơi nứt ra, chảy máu không nhiều lắm.
 
“Thấy rõ không?”
 
“...Không rõ lắm.”
 
Điền Đằng dùng ngón tay lau nước mắt cho cô.
 
“Thấy rõ chưa?”
 
Nhậm Thanh nhìn thấy trong tủ lạnh đang mở ở phòng bếp có một thùng nước trái cây lớn, có trứng gà được sắp xếp chỉnh tề, sau giờ ngọ ánh mặt trời từ cành ngô đồng rậm rạp rọi xuống, không an phận nhảy lên bệ cửa sổ, Điền Đằng giẫm lên vệt dài màu vàng nhạt ấy ngồi xổm trước mặt cô, đầu gối đụng cô...
 
“... Thấy rõ rồi.”
 
Cô thấy rõ lo lắng trong mắt cậu, cũng thấy rõ cô và cậu, sự chênh lệch với tất cả mọi người theo chân họ. Khoảnh khắc con mắt bị thương, cô nghĩ đến Nhậm Đóa Lan. Cô không sợ mặt bị lưu sẹo, nhưng sợ thị lực bị hao tổn, sợ từ nay về sau không thể nuôi sống gia đình. Triệu Nghiên khóc, là vì Điền Đằng từ chối thẳng thừng, nhưng cô khóc, lại vì con đường sống có nguy cơ không an toàn.
 
Trước kia, khi Nhậm Đóa Lan cự tuyệt anh cảnh sát kia, đã nói: Tôi khác với bất kỳ một nữ sinh nào bên cạnh anh. Có một em gái, năm lớp sáu, tôi phải gánh học phí và sinh hoạt phí cho em ấy, tôi phải càng không ngừng làm công. Tôi không biết cuộc sống có ý nghĩ thế nào với anh, nhưng đối với tôi chính là từng ngọn núi nhỏ trơ trọi khó thể vượt qua. Anh nhìn đi, chủ thuê của chúng tôi sắp tăng tiền thuê nhà rồi, tôi lại phải đi tìm phòng ở, phí điện nước từ tám hào biến thành một đồng hai rồi, từ nay về sau đèn phòng bếp nhà cầu phải tắt hết, cái gì cũng tăng, nhưng tiền lương lại không tăng, cho nên tôi phải tranh thủ chủ nhật đi tìm việc dạy kèm để làm. Anh thật sự nguyện ý, cùng tôi gánh chịu loại cuộc sống này sao? Anh có thể gánh được một tuần lễ, một tháng, một năm, nhưng anh có thể gánh cả đời không? Tôi không muốn nghe đáp án mà bây giờ chính anh cũng không biết rõ. Anh trở về suy nghĩ kỹ càng rồi hãy đến tìm tôi.
 
Sau đó, người tìm đến Nhậm Đóa Lan, là mẹ của anh cảnh sát kia. Bà ta không nói đạo lý tuyên bố muốn liều mạng cùng Nhậm Đóa Lan. Nhậm Đóa Lan một bước cũng không nhường, bà ta nói một câu, chị trả lại một câu, cuối cùng đánh người ta ra khỏi nhà. Nhưng vào đêm khuya, Nhậm Thanh nghe được tiếng trở mình liên tục của Nhậm Đóa Lan. Anh cảnh sát kia không còn xuất hiện nữa. Nhậm Đóa Lan nói là bởi vì bà mẹ quá cố chấp, anh cảnh sát hiếu thuận, nhưng ai biết được? Có lẽ rốt cuộc anh ta đã nghĩ thông suốt. Có lẽ vừa mới có một cô gái sống thoải mái hơn so với Nhậm Đóa Lan, có thời gian yêu đương nhiều hơn Nhậm Đóa Lan xuất hiện.
 
Triệu Nghiên muốn cùng Điền Đằng liều chết, thật tốt, còn cô chắc chắn sẽ không dám nói ra lời nói tức giận như vậy. Nhậm Đóa Lan cũng không dám.
 
Trong tiết chính trị, giáo viên từng nói về tháp nhu cầu của Maslow: Nhu cầu s1nh lý, nhu cầu an toàn, nhu cầu về xã hội, nhu cầu được quý trọng, nhu cầu được thể hiện mình. Cô thường niên giãy dụa tại bậc thứ hai, còn bọn họ sinh ra đã ở ngay đỉnh tháp. Hạ Nghiên Dương nhai kẹo Thụy Sĩ, áo lông của Triệu Nghiên là hàng Pháp, ví tiền tân niên của Điền Đằng và Hàn Tranh là sáu trăm sáu; mà cô, hành lá trộn đậu hũ, trứng muối, cải bẹ và cháo.
 
A, lộ mất rồi, mi xem, theo chân bọn họ quá lâu, cô đã không thấy rõ vị trí của mình rồi. Nếu cô chỉ cùng hành lá trộn đậu hũ, trứng muối, cải bẹ và cháo thì sẽ không trở thành cái đích cho Triệu Nghiên căm thù đến tận xương tuỷ như vậy, cô còn là một tên trộm đầy vết nhơ nữa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi