Hạ Nghiên Dương lấy một bịch bánh bích quy được đóng gói đẹp đẽ từ trong ngăn kéo ra rồi đi đến dãy thứ ba từ dưới đếm lên. Nhậm Thanh đang yên lặng học từ. Điền Đằng ngồi cùng bàn đang cắm tai nghe, rảnh rỗi tì vào bàn học ngẩn người.
“Nhậm Thanh, hôm nay là sinh nhật tớ, cậu tính tặng gì cho tớ?”
Nhậm Thanh hoang mang ngẩng đầu: “Cậu nói gì?”
Tối hôm qua, vì tình trạng của Nhậm Đóa Lan không quá ổn định nên cô ở bên giường chăm sóc đến bốn giờ sáng, ngủ chưa được ba tiếng làm cho hôm nay phản ứng của cô khá trì trệ.
Hạ Nghiên Dương rõ là giận: “Hôm nay sinh nhật của tớ!”
“À!”
“... Tớ mang kẹo đến phát cho các bạn, cậu không nhận ra sao?”
“Các bạn đang giành kẹo hả? Tớ tưởng do đợt trước làm bài kiểm tra trắc nghiệm xong, vì mọi người nghĩ điểm số khá tốt nên vội vàng tới giành xem bài kiểm tra.”
Hiếm khi cô thi ổn như vậy, nhất là số học, cho dù làm bài đúng hay sai nhưng tối thiểu có 80% đề là cô cảm thấy rất quen mắt.
Hạ Nghiên Dương gõ gõ bàn, nói: “Nể tình cậu không dư dả gì nên tớ không trách cậu, thứ bảy cậu theo tớ đi dạo phố đi. Tớ muốn mua một đôi giày giông giống Trần Lâm, cậu xem giày của cậu ấy đẹp không?”
Nhậm Thanh cúi đầu nhìn đôi giày màu vàng nhạt trên chân của nữ sinh xinh đẹp đang ngồi ở dãy cuối cùng kia, do dự nói: “Bình thường mà, trông hơi thô.”
“Mệt cậu quá! Thứ bảy cậu đi được không?”
“Thứ bảy tớ bận rồi, chiều chủ nhật đi.”
Thứ bảy là ngày Nhậm Đóa Lan có lịch đi phục hồi chức năng, thông thường khoảng ba giờ chiều là có thể chấm dứt.
Điền Đằng tháo tai nghe xuống, mở sách giáo khoa ra học từ. Hạ Nghiên Dương cau mày, nghĩ là cậu ít ra cũng sẽ lên tiếng chào hỏi, nhưng không có.
Tiếng chuông vào học vang lên, bạn học đang chơi giỡn ở dãy trên lục tục trở lại chỗ ngồi chuẩn bị vào tiết. Hạ Nghiên Dương cũng xoay người về chỗ ngồi, vừa đi vài bước lại lùi về.
“Kẹo đã cho các bạn hết rồi, chỉ còn lại cái này, là tự tớ làm đấy.” Hạ Nghiên Dương nhẹ nhàng đưa bánh bích quy cho Nhậm Thanh, dừng một chút, tiếp tục nói: “Cả lớp cũng chỉ còn lại có cậu với bạn cùng bàn là không có, chia nhau ăn nha.”
Nhậm Thanh đẩy cửa vào nhà. Phòng của Nhậm Đóa Lan yên tĩnh, cô đi vào giúp chị đóng cửa sổ, dừng một lát, rồi chừa ra khoảng cách bằng hai ngón tay, sau đó khẽ khàng đi ra ngoài...
Cái tủ lạnh cũ này lại hỏng nữa. Nhậm Thanh ngồi xổm trước cửa tủ lạnh trước, mắt bỗng dưng ươn ướt, ô mai và hồng trong tủ lạnh đều bị hư rồi. Tuy tính tình Nhậm Đóa Lan không tốt, cũng biết cuộc sống khó khăn, nhưng chị thích nhất là hai món trái cây này nên Nhậm Thanh mua cả cân để chị có thể ăn cả tuần.
Chậm rãi dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, Nhậm Thanh rũ đầu xuống, mệt mỏi bước trở về căn phòng “rửa phim” nhỏ hẹp của mình. Gáy vừa chạm vào gối thì ý thức Nhậm Thanh bắt đầu rời rạc. Trong ánh trăng mờ, bên phòng của Nhậm Đóa Lan đột nhiên vang lên tiếng ly thủy bị vỡ. Nhậm Thanh cả kinh, xốc chăn lên nhanh chóng chạy tới.
“Sao vậy chị?” Nhậm Thanh khẩn trương đứng ở cửa.
Nhậm Đóa Lan trừng mắt, nổi giận đùng đùng: “Mày là người chết sao? Tao muốn uống nước, gọi mày mấy tiếng mà không nghe?”
Nhậm Thanh nhìn miểng chai dưới đất, chưa hoàn hồn: “Nước?”
Cô đờ đẫn nhìn Nhậm Đóa Lan, một lát sau, mới lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “A, nước, em đi rót cho chị.”
Nhậm Thanh mở tủ bát, lấy cái ly thủy tinh cuối cùng ra, nhắc nhở mình ngày mai tan học phải đi siêu thị mua một bộ, mua loại tráng men, khỏi sợ bị rớt.
Điền Đằng ngáp dài từ phòng ngủ đi ra, vừa bước đến đầu bậc thang lại lui về, trong thư phòng giống như thiếu cái gì đó.
“Điền Đằng, con dậy rồi hả? Xuống ăn sáng đi.” Mẹ Điền Đằng đứng dưới lầu dùng muôi gõ lên tay vịn.
“Con xuống ngay. Mẹ, sáng nay mẹ có dọn thư phòng không?”
“Không có, đồ con mất rồi à? Là đồ gì? Có phải do ba con cầm đi không, bây giờ hẳn ba con đang chờ chuyến bay, con gọi điện thoại hỏi một chút, nói ba gửi thứ đó đến đại sảnh sân bay đi.”
Điền Đằng lướt một vòng nhìn bàn máy tính, quả nhiên, đã không còn thấy ảnh gia đình phía sau máy vi tính nữa. Xem ra, ảnh gia đình sẽ đi đến bất cứ nơi nào mà người đó đi. Cậu ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, trong lòng lạc lõng. Rất không thích cái cách thức này, người đàn ông đó lại cứ thích làm như vậy, cậu tỉnh dậy thì ông ấy đã bay sang một nơi khác bên kia địa cầu, không một lời nhắn.
“Đồ gì của con bị mất.” Mẹ đi đến cửa thư phòng.
Điền Đằng buồn buồn, không lên tiếng.
Học sinh năm thứ hai không bị áp lực học tập, giáo viên vừa ra ngoài, đồ ăn vặt, tiểu thuyết, giấy origami, cờ ca rô đều được mang hết lên bàn. Những học sinh còn lại không ăn, không xem, càng không chơi giỡn thì dứt khoát tụm đầu lại cùng líu ríu bàn luận tin tức về một ngôi sao nào đó.
Ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng quạu xung thiên của thầy số học, hệt như tiếng sấm, lập tức trấn áp tất cả những tiếng xầm xì của đám học sinh.
“Em đừng mỗi lần đều lấy chị mình ra làm cớ! Bệnh của chị em là gì nói tôi nghe xem nào, mà cứ vài ngày là em phải tới bệnh viện! Tôi cho em biết, học trò ở cái tuổi em suy nghĩ gì tôi hiểu rõ lắm đấy! Giáo viên mỹ thuật phản ánh với tôi rằng em đang làm thêm ở đường Mạn Tuyết đúng không? Em cần tiền làm gì? Mua quần áo đẹp? Hay cùng bạn học ra ngoài chơi bời? Không muốn đến trường thì đừng đến! Đỡ phải mỗi lần thi thì bị điểm kém như vậy, kéo thấp trình độ trung bình của cả ban!”
Nhậm Thanh cúi đầu, nước mắt rơi vào cổ áo.
Nhưng dạy học nhiều năm như vậy, thầy đã vô cảm với nước mắt của nữ sinh, ông lạnh mặt nói: “Khóc cũng vô dụng, khóc thì thành tích có thể lên hả?! Nếu em cứ tiếp tục như vậy thì kiếp sau cũng đừng hòng lên lớp!”
Điền Đằng siết chặt bài kiểm tra đã làm xong, lẳng lặng ngồi ở chỗ của mình, bạn học xung quanh sau đợt yên lặng ngắn ngủi lại lục tục châu đầu ghé tai, bọn họ cũng không quan tâm nữ sinh ở bên ngoài kia, nữ sinh kia tướng mạo không xuất chúng, tính cách không xuất chúng, thứ xuất chúng duy nhất có lẽ là tần suất đến muộn hơi nhiều.
Giọng của thầy số học lúc cao lúc thấp, Nhậm Thanh rủ đầu xuống thấp đến mức hầu như không nghe cô nói gì.
“Nhậm Thanh, tôi không cần em viết kiểm điểm, tôi chỉ muốn em bảo đảm với tôi là sẽ không đến trễ nữa! Gì, ‘thoái hóa tiểu não’ (*) à, đừng hòng lấy mấy cái bệnh mà tôi chưa từng nghe đến để qua mặt tôi! Tôi cho em biết, tôi không giống chủ nhiệm lớp của em, nói dăm ba câu là xong.”
(*) thoái hóa tiểu não: một trong những rối loạn do di truyền, với đặc điểm mất sự phối hợp trong dáng đi tiến triển một cách từ từ, và thường kèm theo các phối hợp của bàn tay yếu, nói và chuyển động mắt kém.
“... Em nói thật mà!”
Điền Đằng ngẩng đầu nhìn cây sồi xanh mơn mởn ngoài cửa sổ xanh, mượn cục gôm của Hàn Tranh mà xóa hết các bước giải trong bài làm, đứng dậy đi đến cửa ra vào...
“Giỏi! Đây là thái độ của em à, tôi với em còn gì để nói nữa sao? Đưa số điện thoại của chị em cho tôi, tôi phải gặp chị em!”
Nhậm Thanh mím môi.
Thầy số học tức giận: “Em không cho đúng không, tôi không tin chủ nhiệm lớp em không có!”
Một tiếng nói bình thản vang lên đánh vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“Thưa thầy.” Điền Đằng đứng tại cửa phòng học.
Nhậm Thanh và thầy số học đang trong cơn nổi giận cùng quay đầu lại.
Điền Đằng bình tĩnh nhìn sắc mặt tái nhợt của thầy, đưa bài thi ra, nói: “Có câu em không biết làm ạ.”
“Ừ.” Thầy hắng giọng: “Để tôi xem thử.”
Ông lườm nữ sinh đang nức nở kia, thản nhiên nói: “Em về lớp trước đi, lấy bài kiểm tra phát hôm qua ra làm lại.”
Nhậm Thanh cúi đầu bước nhanh trở về phòng học.
Điền Đằng đưa bài kiểm tra cho thầy, dùng bút máy chỉ vào cái đề mà cậu đã bôi đáp án, đầu hơi nghiêng sang một bên, không nhìn nữ sinh đang đi ngang qua mình.
Tám giờ rưỡi tối, trên con đường vừa vắng vừa lạnh trước cửa nhà sách Tam Vị, ngẫu nhiên mới có một hai người đi qua. Đầu đông, gió lạnh rít từng cơn. Nhậm Thanh nhìn đồng hồ treo tường, kéo ngăn kéo lấy hóa đơn bên trong ra huơ huơ trước mặt ông chủ.
“Ông chủ, thanh toán tiền chưa ạ?”
Cuối tháng là ngày cố định kết toán của nhà sách Tam Vị, Nhậm Thanh sẽ phải tăng ca một giờ. Nhậm Đóa Lan sẽ do dì Vương hàng xóm chăm sóc cho đi ngủ trước. Dì Vương nhiệt tình ngay thẳng, cuối tháng Nhậm Thanh sẽ gõ cửa nhà dì ấy, cất lớn giọng để dì “An tâm làm việc”. Nhậm Thanh ngẫu nhiên sẽ mua trái cây ướp lạnh đưa đến nhà dì ấy để tỏ lòng cảm ơn, nhưng những trái cây này không lâu sau đó lại trở về cái tủ lạnh secondhand nhà Nhậm Thanh.
Ánh mắt ông chủ đang phiêu đãng nơi nào.
“Ông chủ?”
Ông chủ lười nhác liếc cô một cái, nói: “À, hôm nay chú có việc, ngày mai rồi nói.”
“...Hôm nay con đã nhờ dì Vương đến nhà giúp rồi.” Ngày mai nhờ thì không phải được rồi sao?
“Vậy con nghĩ cách khác đi.” Ông chủ buông tay, tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Nhậm Thanh ngồi trở lại, cất hóa đơn vào lại trong ngăn kéo. Cô bĩu môi, hơi mất hứng. Không muốn trả lương hôm nay vì sao không nói sớm? Tùy tiện thay đổi kế hoạch như vậy, khiến người khác trở tay không kịp, vậy có quá đáng không? Tất cả mọi người đều bận rộn mà!
“Hì, tính tiền nà, Nhậm Thanh.”
Có người cầm truyện manga lắc lắc trước mắt cô.
Nhậm Thanh hoàn hồn, trước mặt chính là Hàn Tranh đang cười tươi như vầng trăng khuyết. Điền Đằng bước chậm đi chính giữa giá sách, thờ ơ xem các loại sách trên giá.
“Trời lạnh như vậy mà đi mua sách hả?” Cô chào hỏi theo kiểu không mặn không nhạt, ngón tay lặng lẽ bấm máy tính chủ động giảm 30%, “Rồi, 41 đồng.”
Hàn Tranh rút ra 100 đồng cười híp mắt đưa cho cô, đồng thời lặng lẽ dùng tay ra hiệu cho Điền Đằng ở đằng sau.
Ánh mắt Điền Đằng trào phúng, không đáp lại. Hàn Tranh đành kiên trì nói: “Nhậm... Nhậm Thanh, chúng tớ mua sách xong sẽ đi ăn đồ nướng, cậu muốn đi chung không?”
Nhậm Thanh mờ mịt ngẩng đầu, còn đang suy nghĩ nên thối 69 hay 59.
“Cậu nói gì?”
Điền Đằng cười nói: “Có một tên không biết giữ mồm giữ miệng muốn mời cậu đi ăn đồ nướng. Ở quảng trường Thiên Nhan.”
Hàn Tranh nghẹn lời, cố gắng cười thật xán lạn: “Quán nằm trong nhà, rất sạch sẽ, cùng đi chứ.”
“À...” Nhậm Thanh cúi đầu, gò má nóng lên. Hai người họ có ý gì? Mặc dù là bạn học, chỗ ngồi cũng rất gần, nhưng từ trước đến nay không thân lắm mà.
“Tớ... còn chưa tan ca.” Cô uyển chuyển.
“Con tan ca đi.” Ông chủ thu lại điện thoại, vui tươi hớn hở tuyên bố.
Nhậm Thanh đen mặt.
“... Ông chủ, vẫn chưa tới chín giờ.”
“Chú biết, nhưng chú muốn đóng cửa hiệu sớm rồi về nhà, cháu chú từ dưới quê mới lên đang gửi tin giục chú về đấy. Con với bạn đi ăn đồ nướng đi, dù sao hôm nay đã có người giúp con chăm sóc chị con.”
Ông chủ vui vẻ ra mặt, ngân nga đi đến phòng kho lấy áo khoác.
Nhậm Thanh sững sờ, nhìn đồng hồ trên tường, mới tám giờ hai mươi. Xưa nay, ông chủ luôn buồn vui thất thường, hôm nay hứng chí thả cô trước giờ, có thể ngày nào đó tâm trạng bực bội, lại bắt cô bù hết bốn mươi phút hôm nay không? Nếu vậy thì có thể thương lượng một chút không, dù muốn bù, cũng có thể cho cô đi làm trước hai mươi phút được chứ, đừng bao giờ kéo thời gian đến khuya, cô thật sự rất sợ nhìn thấy nét mặt chán ghét của con gái dì Vương.
“Vậy, đi thôi.” Có người nhẹ giọng nói.
“À.” Nhậm Thanh vội cúi đầu thu dọn đồ của mình, sau đó chợt nhận ra cô cùng với Điền Đằng - người còn nghiêm túc hơn so với huấn luyện viên quân sự, đi ăn khuya.
Cái người buông câu “Quán nằm trong nhà, rất sạch sẽ” đã phải trả giá thật lớn. Tất cả các món nướng trong thực đơn, bất luận là chay hay mặn, đều đắt gấp đôi so với quán ngoài trời. Nhưng ở đây có món xào, có lẩu, có trái cây miễn phí, hơn nữa không giới hạn số lượng.
Nhậm Thanh nhìn mấy cái tên hoa hòe của món ăn trên thực đơn mà không biết phải làm sao, Chiến tranh Bosnia and Herzegovina, Tuyệt đại song kiêu, Lời thì thầm của tội ác, Tung hoành tứ hải, Triều thiên khuyết, Cẩm tú tiền trình, Hòa mãn thiêm đinh (*)... Những món này là cái quái gì vậy? Nhậm Thanh chán nản nhận ra mình hoàn toàn xem không hiểu thực đơn sáng tạo của nhân loại.
(*) đây là tác giả lấy toàn tên phim ra, chỉ có hai cái không phải phim, Triều thiên khuyết là chỉ lên trời, Hòa mãn thiêm đinh là con đàn cháu đống.
“Tớ chưa từng tới đây, không biết cái nào ngon, nếu có cà cùng khoai tây chiên thì nhờ cậu gọi cho tớ một phần nhé.” Cô đưa thực đơn cho Hàn Tranh, áy náy nói.
Hàn Tranh không xem thực đơn mà kêu luôn vài món rồi đuổi nhân viên đi.
“Có phải cậu bị tên của mấy món này hù dọa rồi không? Cậu có biết Triều thiên khuyết là gì không?” Hàn Tranh cười hì hì.
“Là gì?”
“Phau câu ngỗng.”
“Tung hoành tứ hải là gì?”
“Cua.”
“Lời thì thầm của tội ác?”
“Lỗ tai heo.”
“Cẩm tú tiền trình?”
“Nấm kim châm ngũ sắc.”
“Tuyệt đại song kiêu?”
“Ớt đỏ và ớt xanh.”
“...”
“Nếu cậu thích, chúng ta có thể thường xuyên đến ăn, món ăn ở đây tuy mắc hơn bên ngoài một chút, nhưng tuyệt đối đáng giá, khẩu phần ăn cũng đầy đủ.”
Nhậm Thanh giật mình ngẩng đầu, Hàn Tranh quá thiện ý khiến cô khó thể ngồi yên.
“Ừm, có chuyện gì cần tớ giúp đỡ sao?” Cô lúng túng nói.
Hàn Tranh trừng to mắt.
Tầm mắt Điền Đằng tạm thời rời khỏi màn hình di động, thản nhiên nói: “Cậu có thể giúp cái gì?”
Nhậm Thanh thẹn thùng nói: “Ờ, mấy việc sử dụng sức tớ đều có thể làm được, ví như khuân đồ, tổng vệ sinh, sửa chữa điện gia dụng cũng biết luôn.”
Hàn Tranh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cậu biết sửa đồ điện?”
Nhậm Thanh ngượng ngùng gật đầu, nữ sinh biết sửa đồ điện gia dụng nghe có vẻ dũng mãnh quá. Cô giải thích: “Trước kia nhà tớ có một hàng xóm chuyên sửa chữa đồ điện gia dụng, tớ thường xuyên đến chỗ chú ấy làm bài tập, lúc chú ấy rảnh sẽ chỉ tớ một ít kiến thức về sửa đồ điện, cũng làm mẫu cho tớ xem. Chẳng qua tớ chỉ học để sửa mấy cái dễ dễ như là nút không nhạy, đầu điện không tiếp xúc với nhau thôi, chỉ cần một cuộn băng keo cách điện, một cái tua vít là xong, mấy cái khác thì không rành lắm.” Dù sao là đang nói chuyện phiếm với hai nam sinh từ trước tới nay nước giếng không phạm nước sông, giọng cô càng ngày càng thấp, e sợ sẽ để lại ấn tượng quá bốc phét cho người ta.
Hàn Tranh cũng không chú ý tới sự lo lắng của nữ sinh, cậu chỉ lặng lẽ thở phào một cái, rất tự tin mà nghĩ những cái dễ dễ kia thì tự cậu mò mẫm hẳn cũng có thể ứng phó. Vừa nhấc mắt nhìn thấy nhân viên phục vụ bưng thịt nướng, trái cây và các món nguội đi tới, cậu rút một đôi đũa đưa cho Nhậm Thanh, một đôi khác muốn đưa cho Điền Đằng, nửa đường lại thu về.
“Này, đi lấy Minute Maid (*) lại đây, bình lớn ấy.” Giọng điệu rất vô sỉ.
(*) Minute Maid: là một dòng sản phẩm đồ uống, thường được kết hợp với nước chanh hoặc nước cam, nhưng giờ đây mở rộng sang các loại nước ngọt khác nhau, bao gồm cả Hi-C.
Điền Đằng chậm rãi bỏ di động vào trong túi áo, liếc nhìn cậu một cái, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nhếch môi.
Hàn Tranh nổi hết cả da gà, cậu nhanh chóng đứng dậy, nịnh nọt nói: “Ha ha... Ha... Để tớ đi lấy cho.”
“À, nếu không thì tớ đi cũng được.”
Nhậm Thanh đứng dậy muốn đi. Tuy cô không hiểu ánh mắt của Điền Đằng, nhưng trong lòng cũng thấy rờn rợn. Lại nói, bọn họ hôm nay rủ cô ra ngoài rốt cuộc là muốn gì?
“Cậu đừng đi.“ Điền Đằng đưa tay chặn lại, hất cằm trào phúng: “Cho người không biết giữ mồm giữ miệng đi đi.”
Một mũi tên xuyên tim!
Hàn Tranh ôm ngực trái rời đi.
Điền Đằng giúp Hàn Tranh tìm được một quyển truyện tranh đã hết xuất bản ở nhà sách Tam Vị, Hàn Tranh là khách quen của nhà sách Tam Vị. Trùng hợp, giáo viên mỹ thuật mới tới trường cũng là fan truyện tranh, Hàn Tranh gặp được người cùng sở thích, không thể chờ đợi đã giới thiệu nhà sách Tam Vị thần kỳ này cho cô ấy, cũng thẳng thắn nói bạn học Nhậm Thanh cùng lớp đang làm thêm tại đó, lúc tính tiền tìm cô sẽ được giảm giá. Cậu thật không có ý mật báo đâu, cậu thật sự không biết cô giáo mỹ thuật là con gái của thầy số học đâu mà a a a a a...
Điền Đằng nhìn Hàn Tranh cụp vai mở tủ lạnh lấy đồ uống, muốn cười rồi lại nhịn xuống, cuối cùng khẽ “phì” một tiếng, mắng một câu th ô tục mà nam sinh thường treo trên miệng. Ánh mắt thu hồi lại muốn giải thích giúp Hàn Tranh, cậu chợt thấy một nụ cười như đã từng quen biết, nụ cười kia ngay từ đầu chỉ nhạt thôi, sau đó nó dần lan tỏa như cây cọ được phủ sơn, đến cuối cùng trở thành ánh mặt trời trong ngày hè rực rỡ, sáng ngời và xán lạn vô cùng.
“Là vậy à, không sao đâu, tớ gặp rất nhiều bạn học ở nhà sách, hơn nữa tớ không để ý việc thầy biết tớ làm thêm đâu.” Nhậm Thanh cảm thấy rất thẹn, sớm biết hai người này vì chuyện đó mà giống trống khua chiên mời cô đi ăn khuya thì cô đã không tới rồi.
Điền Đằng không yên lòng cầm một chuỗi thịt dê xỏ xâu nướng đưa cho cô, nói: “Cậu ăn trước đi, không cần đợi cậu ta.”
Nhậm Thanh nhẹ nhàng cắn một miếng thịt dê, đôi mắt to không ngừng nhìn về phía Điền Đằng.
“Cậu đang nhìn cái gì?” Điền Đằng dùng cây tăm xiên vào một miếng táo.
“Không có, không có, không nhìn gì hết.” Nhậm Thanh thu hồi ánh mắt, mặt đỏ tai nóng, nam sinh này, thật là, không thể làm như không thấy cô sao?
Hàn Tranh cầm Côca về tới, vẻ mặt vẫn còn tủi thân vì bị Điền Đằng mỉa mai.
“Các cậu nói gì thế? A! Các cậu ăn hết thịt dê rồi! Vì sao không đợi tớ chứ hả?!”
Điền Đằng chỉ vào Nhậm Thanh thản nhiên nói: “Ờm, cô ấy nói rất tức giận, không muốn ngồi ăn cùng bàn với cậu. Cậu lấy vài thứ rồi qua bàn bên cạnh ngồi ăn đi.”
Nhậm Thanh trợn mắt há mồm!