CHỈ MUỐN NGÃ VÀO LÒNG ANH


Từ Bối gia về nhà chỉ mất khoảng mười lăm phút nhưng Thượng Quan Diên Dịch cứ ngỡ là mười lăm năm, cũng đúng thôi, anh đã chờ thời khắc này đúng mười năm rồi còn gì.

Cuối cùng xe cũng về tới.

Từ đằng xa, Bối Nguyệt Sương và Bối Tư Thành đã trông thấy ở trước sảnh có một người đàn ông mặc vest trắng, trên tay anh ôm một bó hoa tulip đỏ rực, dưới ánh mặt trời là một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ.

Thật tình cờ hôm nay Bối Nguyệt Sương cũng mặc váy trắng.

Bối Tư Thành đi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cậu ngơ ngác nhìn sang chị gái mình, lúc này cô đang mỉm cười, khóe môi cậu cũng vô thức cong lên.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại bên cạnh đài phun nước, Thượng Quan Diên Dịch giữ bó hoa ở sau thắt lưng rồi nghiêng người mở cửa xe cho Bối Nguyệt Sương, bên phía Bối Tư Thành đã có quản gia.

Thượng Quan Diên Dịch nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cẩn thận dìu cô bước xuống xe.

Thời điểm Bối Tư Thành đến nơi thì thấy Thượng Quan Diên Dịch đang trao bó hoa cho cô, trong mắt anh chỉ có sự dịu dàng: “Hôm nay anh rất vui.


Bối Nguyệt Sương khẽ gật đầu, hôm nay cô cũng rất vui.


Hai tay cô đón lấy bó hoa một cách vô cùng trân trọng, đây là những bông hoa do anh tự tay trồng, trên những cánh hoa còn đọng lại vài giọt sương trong veo.

Bó hoa này tuy rất đẹp nhưng Bối Nguyệt Sương không nỡ nhìn thấy số bông hoa trong vườn ngày càng ít đi.

Cô ôm bó hoa vào lòng rồi chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn anh, từ đầu đến cuối ánh mắt của Thượng Quan Diên Dịch chưa từng rời khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của cô.

“Anh Diên Dịch.


Hình như cô có điều muốn nói.

Thượng Quan Diên Dịch đang rất mong chờ câu nói của cô.

Một khoảng lặng trôi qua, đôi môi của Bối Nguyệt Sương vẫn thủy chung mím chặt.

Bối Tư Thành dần mất hết kiên nhẫn, cậu nói với Thượng Quan Diên Dịch: “Chị ấy muốn nói lời yêu anh đấy.


Bối Nguyệt Sương lập tức quay sang nhìn em trai, dáng vẻ tức giận của cô khiến Thượng Quan Diên Dịch chỉ muốn cắn vào gò má cô một cái vì sự đáng yêu này.

Liền đó, anh vươn tay ôm Bối Nguyệt Sương vào trong ngực, đồng thời nâng giọng nhắc nhở Bối Tư Thành: “Không được nói chị em như vậy.


Bối Nguyệt Sương có chút đắc ý, cô hất cằm về phía Bối Tư Thành: “Em nghe thấy chưa?”
Bối Tư Thành bị hai người hất hủi nhưng lại cảm thấy rất vui.

Chị gái cậu đề phòng với cả thế giới nhưng chỉ tình nguyện ngã vào lòng của một người.

Nghĩ đến viễn cảnh trong tương lai, Bối Tư Thành đột nhiên bật cười: “Tên nhóc này chính thức bị cho ra rìa rồi.


Bối Nguyệt Sương nghe thấy câu nói này mới bắt đầu nhẹ giọng lại: “Là em tự làm tự chịu.


Thượng Quan Diên Dịch xoa đầu cô, hiếm khi Bối Nguyệt Sương có nhã hứng hơn thua với Bối Tư Thành, anh muốn xem hai chị em sẽ đấu khẩu đến bao giờ.


Nhưng Bối Nguyệt Sương làm anh thất vọng rồi, cô luôn biết điểm dừng của mình, Bối Tư Thành cũng chỉ muốn chọc cho cô cười mà thôi.

“Anh Diên Dịch, em đói bụng rồi.


Từ lúc ngủ dậy đến giờ cô vẫn chưa có gì ở trong bụng cả.

Tối qua Bối Nguyệt Sương nói rằng muốn ăn há cảo hấp, vì vậy sáng nay anh đã dặn đầu bếp chuẩn bị cho cô rất nhiều.

“Có ngon không?” Thượng Quan Diên Dịch thấy cô cắn một miếng há cảo rồi cảm nhận rất lâu nên nhíu mày hỏi, anh chỉ sợ món ăn hôm nay không hợp khẩu vị với cô.

Bối Tư Thành đã ăn hết một nửa số há cảo trên đ ĩa, nghe anh hỏi như vậy cậu liền giơ ngón tay cái của mình lên: “Ngon lắm ạ.


Thượng Quan Diên Dịch nghe rõ câu trả lời của cậu nhưng anh chỉ quan tâm cô gái nhỏ ở bên cạnh: “Không ngon à?”
Bối Nguyệt Sương ăn nốt miếng há cảo còn lại, sau đó mỉm cười nói với anh: “Em chỉ cảm thấy hương vị này rất quen thuộc.


Đây chính là hương vị của món há cảo mà mẹ cô thường làm cho cả nhà ăn.

“Anh Diên Dịch cũng ăn đi.


Lúc này Thượng Quan Diên Dịch mới bắt đầu động đũa, anh ăn rất từ tốn, thỉnh thoảng sẽ nhâm nhi một ít sữa hạt, bên cạnh đ ĩa há cảo của Bối Nguyệt Sương cũng có một cốc, chỉ có Bối Tư Thành là uống sữa bò.


“Lần này vì hai đứa mà anh phải vào vai phản diện, không ai an ủi anh à?” Thượng Quan Diên Dịch chợt cất tiếng thở dài.

Bối Nguyệt Sương không khỏi cười thầm một tiếng, cô chia cho anh một miếng há cảo để thay lời cảm ơn, nếu không nhờ có anh thì chị em cô còn lâu mới thoát khỏi nơi đó.

Cái hôm Bối Kính Vũ dẫn cô đi gặp đối tác làm ăn, ban đầu cô cứ ngỡ sự xuất hiện của anh và dự án hợp tác kia chỉ là một sự ngẫu nhiên, mãi đến sau này Bối Nguyệt Sương mới biết Thượng Quan Diên Dịch đã tính toán hết mọi thứ rồi.

“Vất vả cho anh rồi.


Bối Tư Thành lại nghĩ khác: “Em thấy anh rể rất hợp với vai này.


Thật ra Bối Tư Thành chỉ muốn khen ngợi tài năng diễn xuất của anh nhưng câu từ của cậu có vẻ không thích hợp cho lắm, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa.

Thượng Quan Diên Dịch niệm tình Bối Tư Thành gọi mình một tiếng ‘anh rể’ nên bỏ qua cho cậu lần này.

.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi