CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Lúc trợ lý Trương quay trở về khách sạn Tứ Quý, tiệc tối đã tàn.

Hắn cầm thẻ phòng quét mở cửa phòng cao nhất ra, lúc bước vào, trong phòng yên tĩnh lạ thường, tia sáng rất tối, chỉ sáng lên ở đỉnh chiếc đèn, hắn thấy trước bàn sách không có ai, coi là Hàn Kinh Niên đã nghỉ ngơi, vừa định yên lặng lui ra ngoài ngài mai lại tới tìm hắn, kết quả ngay tại tia sáng gần cửa sổ sát đất phía trước nhìn thẳng đến Hàn Kinh Niên, anh ta đứng đó không nhúc nhích, trông như một pho tượng.

"Hàn tổng." Trợ lý Trương thu hồi tâm tư, đi về phía trước hai bước.

Hàn Kinh Niên không có phản ứng.

"Hàn tổng, tôi quay lại rồi!"

Trợ lý Trương dừng lại sau lưng Hàn Kinh Niên, lại nói tiếp, Hàn Kinh Niên quay đầu nhìn anh ta một cái, bất quá rất nhanh, ánh mắt liền rơi xuống phía sau anh ta, giống như đang tìm kiếm thứ gì.

Trợ lý Trương thấy phản ứng này của Hàn Kinh Niên, mơ hồ đã hiểu rõ ý tứ của anh: "Hàn tổng, phu nhân đã về nhà rồi"

Hàn Kinh Niên liền thu hồi ánh mắt, không nói câu nào.

Trợ lý Trương thấy thần sắc của anh không có chỗ không đúng, biết mình đoán đúng tâm tư của anh ta, tiếp tục nói: "Bác sĩ Tạ cho phu nhân kiểm tra rất nghiêm túc, ngược lại đêm nay không có bị thương chỗ nào, chỉ là vết thương cũ không tốt lại thêm tổn thương mới nhìn có chút dọa người."

"Bác sĩ Tạ cũng kê thuốc cho phu nhân, đều là thuốc tốt nhất, nói là loại thuốc tốt nhất cho lưu thông máu, bác sĩ Tạ cũng dặn phu nhân, chỉ cần phu nhân đúng hạn xoa thuốc, sẽ không lưu sẹo, phu nhân cứ yên tâm."

"Bất quá..." Trợ lý Trương nói đến đây thì dừng một lát, hắn cũng không xác định được rốt cuộc mình có nói nhiều, nhưng chần chừ một chút, vẫn là tiếp tục nói: "...Bác sĩ Tạ nói, nhìn tình huống vết thương cũ phía sau lưng phu nhân, lúc ấy tổn thương hắn là rất nghiêm trọng, nếu bị thương như vậy, hẳn là phải ở bệnh viện dưỡng thương một thời gian. Bác sĩ Tạ còn nói, vết thương không ảnh hưởng tới tính mạng, không lưu lại di chứng thật đúng là phúc lớn."

"Mà nói đi nói lại, cũng rất kì quái, phu nhân bị thương, làm sao mà không hề có một chút tin tức nào? Vả lại... Mấy ngày trước phu nhân còn gọi điện thoại đến, không phải cô ấy nới là đi công tác sao? Khoảng thời gian này chúng ta cũng thấy anh trai của phu nhân, nhìn dáng vẻ hắn như vậy, cũng không giống là dáng vẻ tức giận hay gì, chẳng lẽ phu nhân bị thương, không nói cho một ai biết sao?"

Đầu ngón tay Hàn Kinh Niên có chút run run, quay đầu nhìn thoáng qua trợ lý Trương.

Trợ lý Trương phát giác mình nói nhiều thật không giống bình thường, vội vàng ngậm miệng cáo từ: "Hàn tổng, nếu không còn việc gì, tôi đi trước, thời gian cũng không còn sớm, ngài cũng nên nghỉ ngơi đi."

Hàn Kinh Niên không để ý tới hắn.

Trợ lý Trương nhanh chân chuồn đi.

Chỉ là hắn còn chưa chạy đến cửa, Hàn Kinh Niên đã kêu hắn lại: "Ngươi đi thăm dò một chút."

"Thăm dò cái gì?"

"Việc cô ấy bị thương, ngươi đi thăm dò một chút."

"A a, được."

Trợ lý Trương trả lời xong, thấy Hàn Kinh Niên không để ý tới mình, lại quay đầu nhìn về phía cửa sổ, anh nhìn chằm chằm một lát, luôn cảm thấy anh ta có một chút không giống bình thường, nhưng anh còn chưa nghĩ ra chỗ nào không giống, liền kéo cửa ra, lặng lẽ rời đi.

Ngày kế tiếp, vẫn như thường ngày bận bịu từ sáng, tận tới đêm khuya, Hàn Kinh Niên mới xem như là hoàn thành công việc.

Cho dù một ngày bận từ sớm đến tối muộn, trợ lý Trương chở Hàn Kinh Niên từ khách sạn Bắc Kinh rời đi, Hàn Kinh Niên vẫn là không ngừng nghe.

Trong xe yên tĩnh trở lại, trợ lý Trương mới có thể mở miệng nói chuyện: "Hàn tổng, việc tối qua ngài để tôi đi thăm dò đã có kết quả."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi