CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Đối mặt với câu hỏi của trợ lý Trương, Hàn Kinh Niên chậm nửa nhịp mới đáp lại, khi kết thúc câu nói còn hơi gật gật đầu: "Được"

Trợ lý Trương sau bốn từ "hồng nhan bạc mệnh" kia như được trở về từ cõi chết, lập tức hướng phía giường ngủ đi đến.

Anh vừa vươn tay muốn cầm lấy điện thoại của Hạ Vãn An, liền cảm giác có một lưỡi đao như hàn quang hướng về phía mình phóng tới, anh lập tức thu động tác, lặng lẽ sờ sờ lên cổ tay mình: "Hàn tổng, ngài đừng quên cầm điện thoại của phu nhân."

Hàn Kinh Niên không để ý đến anh ta, nhàn nhã đi đến giường, cầm điện thoại của Hạ Vãn An lên.

Trêи đường về nhà, Hàn Kinh Niên ngồi phía sau xe, nhìn cảnh vật không ngừng chuyển động lùi lại qua cửa kính, bỗng nhiên trong đầu hiện ra hình ảnh tối qua.

Tối qua, sau khi làm xong việc, anh liền trở về, đi đến trước thang máy, mới nhớ thang máy hôm nay sửa chữa, liền chọn thang bộ để về, kết quả mới đi được một nửa, đèn ở thang bộ đột nhiên tắt.

Cửa sổ thang bộ rất nhỏ, mặt hướng ra cũng không phải hướng ra đường cái nên không có một chút ánh sáng nào lọt vào, tối đến mức lúc ấy anh cảm thấy thể giới chỉ là một màu đen kịt.

Đen, là nhược điểm chí mạng của anh, cái này không phải bẩm sinh mà có, mà là lúc nhỏ, nhiều khi không dám suy nghĩ nhưng mỗi khi xung quanh là một màu đen liền không khống chế được suy nghĩ của chính mình, dẫn đến từ đó đến giờ anh rất sợ bóng tối.

Bác sĩ nói, cái này gọi là "chứng sợ hãi bóng tối" *

Cho nên những năm gần đây, anh chưa từng xuất hiện tại những nơi thiếu ánh sáng, ngay cả khi ngủ, giường của anh luôn luôn phải có một chiếc đèn bật sáng.

Tối hôm qua, khi anh đưa tay mình lên nhưng không thấy được năm ngón tay của mình trong bóng tối, những triệu chứng quen thuộc giống như là biển gầm, nháy mắt che mất anh, tim đập nhanh, xuất mồ hôi, hô hấp không thoải mái, toàn thân run rẩy, chân tay không có lấy một chút sức lực.

Đó là thời điểm gian nan nhất của anh, cận kề cái chết, nhưng lại liều mạng giãy dụa, ngay thời điểm anh gần cái chết nhất, anh lại thấy cô xuất hiện.

"Hàn tổng, đến nơi."

Thanh âm của trợ lý Trương lôi Hàn Kinh Niên trở về thực tại, anh chăm chú nhìn lại, bất giác đã đến nhà.

Anh vậy mà suốt trêи đường đi, thất thần suy nghĩ về cô?

Anh cầm điện thoại của cô, đầu ngón tay khẽ run run.

Từ sau khi rời công ty, Hạ Vãn An mới phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, hai hàng nước mắt đã rơi trêи khuôn mặt cô.

Cô từ trong túi xách của mình, tùy tiện lôi ra một tờ khăn giấy dụi dụi mắt một cái, nhìn thấy có xe chạy tới, cô liền vội vàng vươn tay vẫy lại.

Tiến vào trong xe, cô báo với bác tài địa điểm xong, liền quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bên tai cô như bị ma ám, không ngừng lặp đi lặp lại câu nói của anh: "Cô ấy vào Hàn thị từ bao giờ?"

Đáy mắt cô lại cay cay, nước mắt không khống chế được, bất giác lại rơi xuống.

Bác tài phát hiện cô đang khóc, liền rút mấy từ khăn giấy đưa cho cô: "Cô gái à, thời gian qua một ngày là lại ít đi một ngày, cuộc sống luôn là khổ nhiều hơn sướиɠ, cho nên là hãy để mình vui vẻ lên một chút, nhanh lau nước mắt đi, đừng khóc nữa!"

Hạ Vãn An lễ phép nói một tiếng cảm ơn với bác tài, vươn tay nhận lấy khăn giấy, cô cúi đầu lau nước mắt, đáy lòng khó tránh khỏi cảm thấy chua xót, một người xa lạ nhìn sẽ đều an ủi cô, nhưng anh, đừng nói là đáy lòng, ngay cả đáy mắt đều không thèm để cô vào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi