CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

"Oa, An An, nãy mình không nghe nhầm chứ? Cậu vậy mà cự tuyệt lời đề nghị của Hàn Tri Cẩn, không để cậu ta gọi cái tên tiểu bạch kiểm kia tới ăn cùng."

Tống Hữu Mạn thấy Hạ Vãn An tắt máy của Hàn Tri Cẩn, lập tức vươn tay ôm lấy bờ vai của cô, trêи mặt treo biểu cảm của một nông dân, quay ra ca hát vui mừng, cảm động rơi nước mắt: "An An, thật không uổng công tớ sống uổng phí cuộc đời này, vậy mà nhìn thấy cậu từ chối mời cái tên tiểu bạch kiểm kia tới, rất có cốt khí! Cậu có biết hay không, gương mặt cậu lạnh lùng, không chút lưu tình mà nói vào điện thoại, không cần, gọi anh ta tới làm cái gì, đến cùng là đẹp trai đến cỡ nào?"

"Cái này mà gọi là có cốt khí?" Tống Hữu Mạn cắn ống hút, uống một ngụm nước trái cây "Vậy cậu có biết việc làm của tớ ở nhà còn có cốt khí hơn rất nhiều hay không?"

"Mau nói tớ nghe một chút, chỉ cần không phải ngồi không chờ cái tên kia là mình đều thích."

"Hôm nay ban ngày về nhà." Hạ Vãn An dừng dừng, dùng ngữ khí thoải mái nhất rồi nói tiếp: "Trong hai năm qua mình và anh ấy kết hôn, đây là lần đầu tiên anh ấy trở về nhà buổi sáng, nhưng mình lại cùng cậu ra ngoài shopping."

Tống Hữu Mạn nhìn Hạ Vãn An một lúc, lại mở miệng nói tiếp, trong lời nói có mấy phần giễu cợt: "Hữu Mạn, cậu nói tớ có phải siêu ngốc hay không?"

Người bên ngoài có thể không hiểu nhiều về Hạ Vãn An, nhưng Tống Hữu Mạn không giống họ, không phải cô nói khoác, Hạ Vãn An thả cái rắm, cô vẫn biết đó mùi hương vẫn là mùi thối.

Tống Hữu Mạn nhìn biểu tình trêи mặt Hạ Vãn An, đáy mắt cô vì Hạ Vãn An từ chối mời Hàn Kinh Niên tới ăn cùng mà trở nên hưng phấn hơn, lập tức biến mất không còn chút nào: "An An, có phải anh ta lại chọc giận gì khiến cậu không thoải mái đúng không?"

"Không có." Tròng mắt Hạ Vãn An cười cười, sau một lát, cô nhỏ giọng nói: "Anh ta một mực cũng không muốn mình thoải mái nha."

"Đến cùng là do mình quá ngu, là mình cố chấp thích anh ta, mình nghĩ nếu kết hôn với anh ta, liền có thể tiếp cận anh ta, có thể thay đổi anh ta, sau đó mối quan hệ giữa hai bọn mình sẽ tốt hơn, cho tới bây giờ mình mới phát hiện, kỳ thật vừa mới bắt đầu mình đã sai, anh ta vẫn luôn không để mình vào mắt, cậu xem, lúc mình vào Hàn thị, anh ta không hề biết, hai đứa mình kết hôn hai năm, anh ta cũng không cho mình đến một đồng."

"Anh ta căn bản chưa bao giờ xem mình là vợ hợp pháp, trong hai năm này, cho tới hôm nay mình mới phát hiện, mình với anh ta triệt để là người xa lạ."

Tống Hữu Mạn nghe được, đáy lòng chỉ muốn đem Hàn Kinh Niên phanh thây, chém thành tám mảnh, nhưng trêи mặt lại rất ôn nhu, sờ lên tóc Hạ Vãn An "Không sao, An An, chúng ta không cần anh ta, mặc kệ cậu làm việc gì, mình đều ủng hộ cậu, như lúc trước cậu nói cậu muốn gả cho anh ta, cậu vì tình yêu của cậu mà liều một phen, mình liền nói với cậu, cậu đi đi, mặc kệ kết cục như thế nào, mình là đường lui của cậu, đến bây giờ đã như thế này, mặc kệ cậu muốn làm gì, mình là đường lui của cậu."

Có Tống Hữu Mạn an ủi, tâm tình Hạ Vãn tốt lên rất nhiều, cô tựa đầu vào vai Tống Hữu Mạn "Hàn Tri Cẩn và Ngai Khương sao còn chưa tới? Mình buồn ngủ quá!"

Nói xong, cô ngáp một cái, nhắm mắt lại muốn bộ muốn đi ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi