CHỈ MUỐN SỐNG BÊN CẠNH ANH

Hạ Vãn An "A" lên một tiếng biểu thị mình đã hiểu.

Tần Thư Giản ở đầu bên kia giống như là đang đấm vào bông, không sử dụng được đến nửa điểm khí lực, cô bó tay một lát rồi ngượng ngùng nói: "Cô không có gì muốn nói sao?"

"Có a!" Hạ Vãn An nhẹ nhàng tiếp lời: "Tôi không phải có chút nhan sắc, mà tôi có rất nhiều nhan sắc nha."

Tần Thư Giản: "....."

Tần Thư Giản: "Ai muốn nghe cô nói cái này! Ý tôi là vế phía sau kìa, cô phải rời xa Kinh Niên ca ca, tôi cho cô biết, tôi là người nói được làm được, cô có tin tôi sẽ đem những bức hình kia cho Kinh Niên ca ca xem hay không?"

Hạ Vãn An trợn trắng mắt, lấy ngữ khí của người kém thông minh mở miệng: "Vậy cô vì cái gì mà không trực tiếp gửi cho anh ấy, lại gửi cho tôi làm gì, cô không cảm thấy nó thừa thãi sao?"

Tần Thư Giản bị chọc đến đau tim: "Cô ——"

Tần Thư Giản hít sâu một hơi, sau đó mới miễn cưỡng đem vế phía sau nói ra: "Cô đừng ở đây phách lối, cô chờ xem, tôi chẳng những sẽ gửi cho Kinh Niên ca ca, tôi còn sẽ đăng lên mạng, tôi muốn để cho tất cả mọi người biết cô một chân đạp hai thuyền, câu tam đáp tứ, cô....."

"Cô muốn thế nào thì cứ vậy đi, không cần nói cho tôi, tôi hoàn toàn không có hứng thú với những việc cô làm." Hạ Vãn An không đợi Tần Thư Giản nói hết, liền chặn họng cô ta.

Cô đem ảnh gửi cho Hàn Kinh Niên, theo thái độ của anh đối với cô bây giờ, cô đoán căn bản anh sẽ không để ý tới, về phần tung lên mạng, cô cũng không phải minh tinh, cô không dựa vào danh tiếng để kiếm miếng ăn, càng là không có vẫn đề gì.

Nghĩ đến đó, Hạ Vãn An lại mở miệng: "Nói tóm lại là tùy cô! Một câu, toàn cầu không gian tình, có cũng không thừa nhận."

Nói xong, Hạ Vãn An không chờ phản ứng của Tần Thư Giản, trực tiếp liền cúp máy.

"Ai vậy?" Tống Hữu Mạn đã nghe cả quá trình nghe máy của Hạ Vãn An, thấy cô cúp máy, lập tức mở miệng hỏi.

Hạ Vãn An rót cho mình ly nước chanh, tiếp tục ăn cá nướng: "Cái cô minh tinh ấy, cậu đã từng gặp qua rồi, chính hôm mà Hàn Tri Cẩn tổ chức tiệc ở Kim Bích Huy Hoàng ấy."

"Là Tần Thư Giản? Cô ta gọi cho cậu làm gì?"

Hạ Vãn An lười nhác nhắc lại đầu đuôi câu chuyện, trực tiếp đưa tin nhắn cho Tống Hữu Mạn đọc, sau đó bổ sung một câu: "Ây, chính là mấy tấm hình giả, mục đích là để  mình tránh xa Hàn Kinh Niên một chút."

"Móa, tiểu tiện nhân này chơi kiểu gì vậy? Cô ta vậy mà dám đem mình photoshop thành một lão đại gia như này? Cô ta vì cái gì mà không photoshop mình thành một anh soái ca phong lưu chứ? Tại sao lại là cái lão gì họm hẹm này?! Mình....mình....đêm nay mình về nhà, liền sẽ ôm máy tính chửi chết cô ta."

Tống Hữu Mạn một bên la hét, một bên nhìn kĩ lại tin nhắn, sau đó liền ngẩng đầu, nhìn về phía Hạ Vãn An: "Lại nói, cậu thật sự không sợ cô ta đem đống ảnh này gửi cho cái tên móng heo lớn kia sao?"

"Sợ a." Hạ Vãn An thành thật trả lời: "Nhưng mà sợ cũng không giải quyết được việc gì, cho nên là cứ để nó diễn biến thuận theo tự nhiên, bất quá..."

Hạ Vãn An dừng một chút, ngữ điệu đột nhiên trở nên không có dễ dàng như vậy: "Anh ta căn bản chắc sẽ không để ý tới đâu!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi