Cô cầm điện thoại, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu ngón tay trêи màn hình di chuyển không ngừng.
Cũng không biết cô gặp chuyện gì khó khăn, cô đột nhiên như làm vào nguy hiểm, khẩn trương mở miệng: "Hàn Tri Cẩn, cậu mau đến cứu tôi, nhanh nhanh nhanh, Lan Lăng Vương gần ta nhất định phải chết, Hàn Tri Cẩn, tôi nói cho cậu biết, nếu tôi chết rồi thì thật nguy hiểm, tia máu tôi chạy trốn thế mà lại từ chối đi địch quân thủy tinh, tôi thật là khổ mà!"
"A, Lý Bạch ta đây tiện tay cứu ngươi, cũng có thể tiện tay chém đứt thủy tinh được không?"
"Tôi không đồng ý!"
Hàn Tri Cẩn giật giật khóe môi, bấm màn hình rồi hỏi: "Muốn dùng nhân vật nào?"
Hạ Vãn An gặm ngón tay cái, nhìn chằm chằm màn hình nghiên cứu một lát, sau đó quay đầu về phí Hàn Tri Cẩn nháy nháy mắt: "Hai người chúng ta, một người dùng Ngu Cơ, một người dùng Hạng Vũ, tôi nghe nói nếu dùng anh hùng tình lữ đứng chung một chỗ sẽ xuất hiện ái tâm tiêu chí, cậu nhớ kỹ phải dùng Bá Vương Biệt Cơ."
"Được thôi." Hàn Tri Cẩn đáp lại.
Sau đó hai người ngồi ở sofa, giơ điện thoại mải mê chơi với nhau.
"Kinh Niên?" Bà nội thấy Hàn Kinh Niên không có phản ứng gì, nhịn không được gọi một tiếng.
Hàn Kinh Niên hoàn hồn, nhìn thoáng qua bà nội, ngữ khí nhàn nhạt hỏi: "Vẫn chưa ăn cơm sao?"
"Khả năng vẫn phải đợi một chút, con đói bụng? Nếu như đói bụng, bảo chị dâu còn mang điểm tâm mới làm lên, hương vị không tệ đâu!"
Hàn Kinh Niên thấy bà nội nói vậy, định gọi chị dâu mang điểm tâm lên, khi nói ra lại thành: "Không cần đâu."
Nói rồi, Hàn Kinh Niên hơi nghiêng đầu, nhìn qua sofa cách đó không xa lắm.
Không biết đến cuối cùng là hai người kai đang làm gì, Hàn Tri Cẩn tranh công, tiến tới gần Hạ Vãn An hỏi: "Vì cậu mà hi sinh, cảm động không?"
"Cảm động, ta với Ngu Cơ đều rất cảm động lắm!"
"A, ngươi giống như đồ ăn vậy!"
"Hàn Tri Cẩn, mời cậu rút về lời nói vừa rồi, may ra chúng ta mới có thể tiếp tục làm bạn."
"Được, tôi rút về."
Hạ Vãn An dường như rất hài lòng với thái độ của Hàn Tri Cẩn, khẽ cười một tiếng.
Hàn Kinh Niên nhìn chằm chằm ý cười trêи khuôn mặt cô, nhíu nhíu mày.
Hạ Vãn An không hề phát hiện ra sự bất thường ở xung quanh, một bên tích cực chiến đấu, không bên khẩn trương tìm kiếm Hàn Tri Cẩn: "Hạng Vũ, ngươi ở đâu? Mau tới bảo hộ lão bà ngươi!"
"Đến rồi, đến rồi!" khi Hàn Tri Cẩn vừa kết thúc lời nói, điện thoại anh còn truyền đến một thanh âm nữ: "Chờ một chút, mình lập tức đến ngay!"
Hàn Kinh Niên nhíu mày, ánh mắt anh nặng nề nhìn hai người đang chơi game ở sofa, thấy hai người chơi quên trời đất, nhịn không được đột nhiên lên tiếng: "Hàn Tri Cẩn, dự án cháu phụ trách tiến triển thế nào rồi?"
"Hả? Chú nhỏ, tiến triển dự án gì?" ánh mắt Hàn Tri Cẩn vẫn dán vào màn hình điện thoại: "Nhanh nhanh, Vãn An, mau đánh hắn, đúng, cứ như vậy, làm tốt lắm!"
Ngón tay Hàn Tri Cẩn di chuyển qua lại trêи màn hình một lúc lâu mới tiếp tục nói chuyện với Hàn Kinh Niên: "Chú nhỏ, con nhớ rồi, không phải cuối tuần này mới bắt đầu sao?"