Edit: Gấu Đại Tỷ
Beta: Gấu Beo
--------
Cả hai đến Giang Thành thì đã trưa rồi, cũng may trên máy bay đã ăn lót dạ, nhìn thấy thời gian trôi qua nhanh lại vội vàng chạy tới bến xe đường dài, bắt một chiếc xe để đi.
Đến lúc trời tối sương mù dày đặc cuối cùng cũng tới trấn cổ Thanh Viễn.
Thấy mình càng ngày càng đến đích, Ngu Quy Vãn nhẹ nhàng thở ra, đứng tại chỗ chống tay lên eo nghỉ ngơi, cong người nhìn Phó Trầm mặt không đổi sắc, lắc đầu nói: "Anh có mệt không?"
"Từ trước đến nay chưa từng đến nơi như thế này, cảm giác cũng không tệ lắm." Phó Trầm lui lại hai bước vặn nắp bình nước khoáng trong tay đưa cho cô, nhẹ giọng nói.
Giang Nam vùng sông nước, hiền hòa lại dịu dàng.
Hai bên đường phố đều là những kiến trúc phục cổ, gác mái nhà thủy tạ, các cửa hàng đều là tác phẩm công nghệ thủ công, có lẽ thời gian không còn sớm nên người dân đi lại không nhiều.
Chưa kể, những nơi như vậy rất phù hợp với cuộc sống.
Ngu Quy Vãn uống một hơi hai ngụm nước, ngước lên thần thái sáng láng nhìn anh nói: "Em kể với anh nhé, rất lâu trước kia toàn bộ chỗ này đều là rừng cây, nói đúng hơn phải là rừng rậm, ba em nói năm em sinh ra nơi này được chính phủ hỗ trợ, bao nhiêu năm rồi mới trải qua những thay đổi như anh nhìn thấy đấy, cuộc sống của mọi người trong trấn cũng ngày một tốt hơn, đặc biệt vào mùa hè, người đến đây du lịch rất nhiều, bởi vì mát mẻ, thời tiết tháng 7 buổi tối đi ngủ mà còn phải đắp chăn đấy."
Miệng nhỏ của cô nói không ngừng: "Trước khi em học cấp ba nghỉ hè đều về nhà bà nội chơi."
"...... Nhưng mà bà nội em không ở trấn này, lát nữa còn phải đi một đoạn đường, mang anh xem một chút cuộc sống nông thôn chân chính." Giọng Ngu Quy Vãn càng nói lại càng nhỏ.
Bỗng nhiên nhớ tới một số chuyện không vui lắm trước kia, vào mùa hè muỗi rất nhiều, có thể do da cô tương đối mẫn cảm nên vô cùng thu hút mũi, ngay cả đốt nhanh muỗi cùng dầu thơm mà tối vẫn không ngủ ngon được.
Trong mắt Phó Trầm đong đầy ý cười, khóe môi khẽ nhếch, nghiêm túc nhìn cô gật đầu, coi mình đủ tư cách thành hốc cây, cứ yên lặng nghe là được.
Ngu Quy Vãn bĩu môi, cong lưng đấm đùi, lại bóp bóp cẳng chân, thật sự đau nhức.
Sau mấy lần đắn đo trong lòng, Phó Trầm cuối cùng cũng mở miệng nói: "Muốn anh cõng không?" Mấy ngày nay lúc yên tĩnh anh đã nghĩ tới một số chuyện.
Dường như lý tưởng trong tình yêu của cô, cho dù là giải thích hay mong muốn được đền đáp đều không đoán trước được.
Nó đơn giản, thô bạo.
Cũng rất cảm xúc và rất cảm tính, cho dù ở nơi nào hoặc trong trường hợp nào, muốn hôn môi là có thể hôn, muốn ôm là ôm.
Không sợ chuyện gì, tùy theo tâm trạng.
Phó Trầm chưa bao giờ phủ nhận, anh là một người hướng nội biết kiềm chế.
Mẹ anh vì khó sinh mà ra đi, nửa đời người của ông cụ Phó đều dâng hiến cho quân đội, là người cổ lỗ xĩ, nghiêm túc, cũ kỹ không biết giao tiếp đặc biệt là con trai của mình.
Từ nhỏ anh cầm đầu theo đám nhóc Phó Hiển này lớn lên, ít nhất do thân phận nên khó tránh tôi luyện thành tính tình kín đáo, dùng bờ vai của mình gánh vác một số trách nhiệm không thuộc về tuổi này, nên các phương diện đều là người xuất sắc, chưa bao giờ cần ai phải nhọc lòng, dần dần hình thành nên tính cách ít nói, không hay biểu đạt cũng không am hiểu thể hiện những cảm xúc mong manh này.
Nhưng giữa hai người......
Ngay cả ở chung đơn giản, cũng không dễ dàng như anh tưởng tượng lúc đầu, khi đó nghĩ chỉ cần mình chân thành, nghiêm túc cố gắng giành hết không giữ lại không lừa gạt là được
Hóa ra không phải, một mình hiệu quả không được tốt lắm. Nếu thật sự cần một người phải thỏa hiệp thì Phó Trầm nghĩ, người đó chắc là anh.
Thứ nhất anh lớn hơn cô, cũng đã từng được cô gọi là chú nhiều năm như vậy.
Cô vẫn thế mãi như một cô gái.
Ít nhất đối với tình yêu vẫn luôn khát vọng sự chân thành tha thiết mà không cần giữ lại cái gì.
Nghe vậy, Ngu Quy Vãn đột nhiên ngước lên "A một tiếng, có vẻ không thể hiểu được.
Người xung quanh đi lại mặc dù không nhiều lắm, nhưng không phải không có, hai bên đường cửa hàng không ít, có một số chú dì nhận ra cô còn gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi.
Phó Trầm nhún nhún vai nhướng mày, cũng không thu lại lời mình nói.
Ngu Quy Vãn mừng thầm trong lòng, kéo kéo váy, vẫn thấy hơi khó xử "Như vậy không hay lắm?" Bất hạnh là hôm nay cô lại mặc áo khoác ngắn, váy ngắn cùng với tất đen.
Phó Trầm nhíu mày, ánh mắt dừng trên chiếc váy ngắn của cô, lúc trước không để ý, nó thật sự hơi ngắn.
"Lần sau đừng mặc loại này nữa."
Ngu Quy Vãn hơi đau lòng "Ừ" một tiếng, chỉ lát sau điện thoại trong túi vang lên.
Sắc trời dần dần tối xuống, gió thổi qua, cách đó không xa những bóng cây đong đưa, giống như có con vật nào đấy đang ẩn nấp kêu gào.
Người gọi đến là ba Ngu.
Ngu Quy Vãn nhìn trước nhìn sau, sung sướng nhận điện: "Ba ơi."
"Các con đang ở đâu? Trời sắp tối rồi, bà nội với mẹ con cả nhà làm cơm xong đang chờ đấy, sắp nguội hết rồi."
Ngu Quy Vãn nhìn Phó Trầm, cụp mắt che miệng nói nhỏ: "Cái đường mà ba chỉ hình như hơi khác, đúng lúc mệt nên con đang đứng nghỉ ngơi." Đúng là đã hai ba năm không về, nào biết thay đổi lớn như vậy.
Tiếng ba Ngu cười sảng khoái đầu điện thoại bên kia, sau đó nói: "Xem ra mẹ con lo lắng không thừa chút nào, nên giục ba lái xe tới đón các con, nhanh nói vị trí cụ thể ở cổ trấn đi."
"Oa wow ―― còn có xe ạ?" Ngu Quy Vãn choáng váng, hai ba năm trước từ nhà bà nội đến trấn trên mua đồ thì chỉ có một con đường đất gập ghềnh để đi qua, còn rất dốc, trừ phi trình độ lái xe cực tốt, sau đó nhiều tai nạn xảy ra nên cơ bản không còn ai lái xe nữa.
Ngay cả xe máy nếu đi cũng phải vòng qua con đường khác, mất thêm nửa tiếng nữa.
Cô xoay vòng tại chỗ, mở to mắt để nhìn địa chỉ rồi vội vàng nói: "Cách lối ra vào ở cửa bắc không xa, cái chỗ mà bà nội trước kia hay thích mua đồ ạ, cà rốt tự chế của nhà này làm rất ngon, còn có cái kia......"
Ba Ngu trực tiếp ngắt lời: "Được rồi, ba biết rồi, các con đứng yên tại chỗ, năm phút nữa ba đến."
"Vâng ạ, cảm ơn ba già." Ngu Quy Vãn sung sướng cúp điện thoại, trong mắt rất sáng, đôi tay khoác lên cánh tay Phó Trầm, chia sẻ một chút với sức mạnh ở chân. Khẽ nhếch cằm kích động nói: "Có xe rồi, lại có xe chứ, lát nữa ba em lái xe tới đón chúng ta."
Phó Trầm hiểu ý cười, nhẹ giọng hỏi lại: "Có xe rất bình thường mà?" Thuận tay ôm cô vào trong ngực ngăn gió giúp cô.
Ngu Quy Vãn lại bắt đầu giải thích mà không hề thấy mệt mỏi: "Trên thực tế, mặc dù dân cư ở thị trấn này không nhiều lại không hề nghèo chút nào, rất nhiều người mua được xe, nhưng người ở lại nhà đều là người già hoặc trẻ nhỏ, những người trẻ tuổi có chí lớn đều muốn làm ăn ở bên ngoài, hơn nữa đường đi gập ghềnh nên các chú dì lớn tuổi cơ bản đều đi bộ, những nơi đi cũng không quá xa."
Phó Trầm ra vẻ gật đầu hiểu được.
Bà cụ ở cửa hàng bên cạnh đi từ nhà ra thấy hai người vẫn chưa đi, cười chào hỏi "Con gái à, hay vào phòng ngồi một chút, bên ngoài rất lạnh."
Người dân sống tại trấn cổ này đều nói tiếng bản địa của mình.
Đã lâu chưa dùng khẩu âm này, cô lướt qua đầu một lần rồi mới cười trả lời: "Cảm ơn A bà, ba cháu tới đón rồi, sợ ông không tìm thấy chúng cháu."
Tiếng bản địa sứt sẹo mà lại mới lạ, Phó Trầm nghiêng đầu nghe, tò mò hỏi: "Hai người đang nói cái gì?"
Ngu Quy Vãn mím môi cười, tay nắm chặt hông anh, cằm khẽ nâng, hờn dỗi trả lời: "A bà nói mắt em rất tốt, tìm thằng nhóc thật đẹp trai, em đang cảm ơn bà ......" Âm sắc nhẹ nhàng uyển chuyển, âm cuối kéo thật dài.
Phó Trầm nhíu mày, trán áp vào trán nhẹ nhàng mà hôn lên chóp mũi của cô.
Trời đã khá tối rồi, thấy không rõ cảm xúc trong mắt đối phương, Ngu Quy Vãn lại bị hành động này làm cho run rẩy có lẽ còn kịch liệt hơn so với hôn lưỡi.
Chỉ lát sau có tiếng xe "Bịch bịch......" truyền đến, ngay sau đó là ánh đèn chói mắt chiếu càng ngày càng gần, Ngu Quy Vãn híp mắt lại nhìn, xác định người tới mới chuyển dời mắt đánh giá xe.
Hóa ra là xe ba bánh.
Thân xe màu đỏ, nửa cũ nửa mới, một vài miếng sơn đã bong ra, có cái bạt lớn chùm phía sau, vừa thấy là biết nhà ai có tiệc rượu dùng để chuyển thức ăn ......
Ba nhé, người thật sự không phụ sự tín nhiệm về thất vọng của con.
Ngu Quy Vãn thấy lòng lạnh lẽo, liếc nhìn sắc mặt Phó Trầm nhưng không thấy anh biểu hiện bất cứ sự ghét bỏ nào.
Ba Ngu để sát xe vào vô cùng vui vẻ nói: "Nhanh chóng lên xe thôi, mọi người trong nhà chờ mòn mắt rồi, tiểu Phó lần này sợ là uất ức cho cháu rồi."
Ngu Quy Vãn "A" rồi lấy tay che mặt, thật sự không muốn lên xe này, thà đi bộ hơn một tiếng nữa còn hơn.
Nếu không có bốn cái lưới giăng phía đằng sau để chống trộm thì thật không khác gì đang kéo lợn.
A a a a a ―― ôi má ơi! Đừng chơi như thế chứ.
"Đi thôi." Phó Trầm ôn hòa nói khẽ, một tay nắm cô, một tay cầm valy, lúc đi qua ba Ngu, lễ phép nói lời cảm ơn: "Chú, vất vả cho chú rồi."
Ba Ngu cười tươi như hoa: "Người một nhà không cần nói nhiều."
"Phó, Phó Trầm, chúng ta thật sự phải ngồi xổm sao?" Ngu Quy Vãn nhìn anh nhẹ nhàng nâng valy lên đặt vào, vội vã giữ cánh tay anh lui một bước, không thể tin được hỏi.
Phó Trầm cười cười: "Không thì sao?"
"Ò......" Một câu hỏi làm Ngu Quy Vãn á khẩu không trả lời được.
"Nhanh lên đừng trì hoãn nữa, để chú chờ lâu không tốt." Nói xong anh cúi người bế Ngu Quy Vãn theo kiểu công chúa thả vào, không quên dặn dò nói: "Đứng vững."
Ngu Quy Vãn: "......" Nói thật, năng lực chấp nhận của cô thực sự quá yếu.
Trong nháy mắt nhìn thấy Phó Trầm chống tay, rồi duỗi ra rất mạnh mẽ, chưa kịp thấy anh đi lên thế nào, sau đó lại kéo ván sắt phía sau rồi cài then lại.
Đằng trước truyền đến tiếng của ba Ngu: "Kéo cẩn thận, chúng ta về nhà!"
Cái thử nghiệm mới mẻ này đều là lần đầu tiên với cả hai.
Thật sự rất phong cách, đầu tóc Ngu Quy Vãn bị thổi rối tung lên, nhanh chóng dùng tay giữ lại nhào vào trong ngực Phó Trầm, nào biết anh chưa đứng vững, lập tức ngửa ra đằng sau, hai người cứ anh nhìn em em nhìn anh ......
Khoảng mười mấy phút sau, chiếc xe ba bánh dừng lại.
Trong nháy mắt có mấy người trong nhà đi ra, cả trai gái lẫn già trẻ lớn bé.
Phó Trầm đỡ Ngu Quy Vãn xuống xe, đi đến trước mặt mẹ Ngu chào một tiếng "Dì ạ, chào bà nội." mẹ Ngu đỡ bà nội Ngu khoảng 70-80 tuổi.
Còn những người không quen thì cười chào hỏi.
Ngu Quy Vãn liếc nhìn mẹ Ngu rồi tiến lên kích động ôm bà nội Ngu, thân thiết mà nói: "Bà nội, Vãn Vãn nhớ bà lắm."
"Chị ơi, Ngôn Ngôn cũng rất nhớ chị, cũng muốn ôm chị " Bên cạnh vang lên giọng nói tủi thân của bé gái.
Ngu Quy Vãn nhìn sang là em họ nhà chú hai, dở khóc dở cười đi qua ôm, dịu dàng an ủi nói: "Chị cũng rất nhớ em." Lần trước về vẫn còn là cô bé mới lên cấp hai, bây giờ đã cao lên nhiều, gầy đi thành cô gái trưởng thành rồi.
"Đứa nhỏ này thật là......"
"Được rồi được rồi, mọi người vào nhà đi đừng đứng ở cửa."
"Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà đi."
Đối với những chuyện này, Phó Trầm cứ ngơ ngác, chỉ thỉnh thoảng mới nghe được một số từ đặc biệt của bọn họ.
Sau khi vào nhà, Ngu Quy Vãn hơi xấu hổ mà giới thiệu Phó Trầm với mọi người, còn cẩn thận bảo mọi người nói tiếng phổ thông nếu không giao tiếp sẽ bị trở ngại.
Trước khi ngồi vào bàn cơm, nhìn Phó Trầm lấy từ trong valy hành lý ra toàn thuốc lá nổi tiếng và rượu, đông trùng hạ thảo rồi nhân sâm..v..v, Ngu Quy Vãn choáng váng không biết anh cho vào lúc nào.
Đồ ăn trên bàn đều là cơm nhà thôi, xúc xích hun khối do nhà làm, ở cửa đã ngửi thấy mùi thơm, nhìn bát củ cải trộn tương không được bắt mắt mà lại rất dai rất xanh cay ăn rất ngon, còn có đậu tào phớ tự làm nhìn không khác gì bên ngoài bán lắm ......
Năng lực giao tiếp của Phó Trầm thực sự rất mạnh, chỉ một lát đã nói chuyện nhuần nhuyễn với ba Ngu và chú hai, vừa nói chuyện vừa uống rượu.
Mấy người Ngu Quy Vãn ăn xong được một lúc rồi mà mấy người kia vẫn còn tiếp tục, càng nói giọng càng to càng hăng hái, Phó Trầm mỉm cười mặt hơi đỏ, còn hai người kia thì mặt đỏ rực, ánh mắt như bay lên rồi.
Ngu Quy Vãn xem TV mà thất thần, đôi mắt cứ lúc nhìn bên này lúc lại nhìn bên kia, làm Ngu Ngôn ngồi cạnh che miệng cười trêu chọc: "Chị ơi, bạn trai chị rất đẹp trai, còn khí chất hơn cả nam minh tinh đóng phim trên TV, đúng rồi anh ấy có phải diễn viên không?"
Ngu Quy Vãn lắc đầu: "Không phải."
"Anh chị quen nhau như nào?"
"Từ nhỏ đã quen rồi."
"Oa, thanh mai trúc mã, thật tốt." Ngu Ngôn tay nâng má như đang ao ước điều gì đấy.
Ngu Quy Vãn đập vào đầu cô giả vờ trách mắng: "Tuổi còn nhỏ, học hành cho tốt mới là chuyện quan trọng bây giờ, đừng nghĩ những chuyện linh tinh biết chưa?"
Ngu Ngôn không phục: "Hừ, em nghe bác cả nói, từ cấp ba chị đã làm gì nhé, còn viết nhật ký gì đó về một cậu con trai......"
"A, mẹ chị nói khi nào." Ngu Quy Vãn lo lắng hỏi: "Mẹ chị thật sự nói với em? Còn nói gì nữa?"
"Hả......" Ngu Ngôn muốn nói lại thôi, cũng không biết nói lý do.
"Vừa nhìn đã biết em trêu chị."
Ngu Ngôn cuống quít giải thích: "Không phải đâu, lần trước bác cả nói chuyện với mẹ em, em nghe được mà, nói cuối cùng chị cũng được như mong muốn, khổ tận cam lai."
Ngu Quy Vãn nghiêng đầu nhìn sườn mặt Phó Trầm, đường cong mượt mà rất mạnh mẽ, đôi môi lúc đóng lúc mở.
Cũng đúng mà! Khổ tận cam lai (thời kỳ cực khổ đã qua).
Phó Trầm như phát hiện ra, quay lại bốn mắt nhìn nhau, cô nghịch ngợm chớp chớp mắt, chớp cả vào trong lòng anh.
Anh cúi đầu uống ngụm rượu mạnh.
Ngôi nhà của bà nội đã được ba Ngu về sửa từ mấy năm trước, theo kiểu nhà tầng, tầng trên nội thất hoàn thiện, trang hoàng đầy đủ, sắp xếp cho Phó Trầm một mình một phòng, bà nội vẫn quen ở tầng dưới, Ngu Quy Vãn và mẹ Ngu ngủ cùng nhau, ba Ngu đau khổ lại phòng không gối chiếc.
Nhà chú hai Ngu ở ngay bên cạnh.
Trước khi ngủ, Ngu Quy Vãn rửa mặt xong, lén lút chạy đến phòng Phó Trầm nhìn thấy anh đang ngồi dựa vào đầu tủ ở trên giường, nheo mắt lại, mặt đỏ ửng hình như có chút khó chịu.
Cô đi qua ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Anh say nên khó chịu à? Vừa rồi đã nhắc anh đừng uống mà, thật là."
Phó Trầm véo sống mũi, mở mắt ra, ôm chặt cô vào trong lòng, mặt cọ linh tinh ở cổ cô, khóe miệng cong nhẹ yên lặng không nói lời nào.
"Ngứa." Cằm anh có râu, chọc vào cô hơi đau lại, Ngu Quy Vãn không nhịn được mà tránh nhưng trốn không thoát đành cười khanh khách.
Mùi rượu trên người anh rất nồng làm cô run rẩy.
"Phó Trầm."
"Ừ ――"
"Kéo rải thì thầm không lặc hắc nha."( đây là tiếng vùng dân tộc chỗ Quy Vãn ở)
"Cái gì?"
"Kéo rải thì thầm không lặc hắc nha."
Phó Trầm vặn người cô lại, ánh mắt sáng rực nhìn cô, vẻ hiếu học trong mắt mạnh mẽ.
Ngu Quy Vãn cười mi mắt cong cong, thêm sự thẹn thùng xấu hổ trên mặt, Không nhìn anh mà cúi xuống nói: "Hỏi độ nương a!"
"Em rất thích anh."
"Em rất thích anh."
"Em rất thích anh."
Ở thế giới của em, anh là quan trọng nhất nên phải nói ba lần