CHỈ MUỐN THƯƠNG ANH, CHIỀU ANH, NUÔI ANH

Nhóm WeChat trò chuyện vô cùng náo nhiệt, chỉ một câu của Nhuế Ngạn đã gợi lên rất nhiều chuyện cũ đau khổ, mọi người đều từng bị lão Trác tra tấn.

Trác Lương ở bộ đội rất lạnh lùng kiêu ngạo, không làm quen thân thiết với ai, lúc nói thì nhả ra từng chữ, lúc nhìn người khác lại nhìn bằng nửa con mắt, đôi khi còn khinh thường nhìn.

Ở một nơi cần sự đoàn kết của cả đội, loại người này sẽ trở nên bất hòa, làm thế nào để anh nhanh chóng thay đổi tính tình, chỉ đạo viên của liên đội đành đưa ra quyết định, để Trác Lương làm công việc của chỉ đạo viên mấy tháng.

Chỉ đạo viên phải làm gì? Chính là chuyên nói chuyện với người khác.

Cậu không thích nói chuyện đúng không?

Cậu thích kiêu ngạo lạnh lùng với người khác đúng không?

Cậu thích nói nhả từng chữ đúng không?

Nào nào nào, làm chỉ đạo viên một thời gian đi, tất cả chuyện cá nhân, tình trạng gia đình, đặc điểm tính cách, sở thích sở trường đặc biệt, tình hình tư tưởng đều phải hiểu biết, binh lính yêu đương kết hôn cậu cũng phải rõ ràng, ngay cả kế hoạch hoá gia đình cũng là công việc của chỉ đạo viên…

Làm không tốt, mời cút đi nuôi lợn nhá!

Nhuế Ngạn hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, vừa thở dài, vừa mở Weibo ra, tìm Weibo chính thức của “Quân đội nhân dân”, like toàn bộ mấy bài đăng gần đây trên Weibo.

Quốc gia thật là lợi hại, có thể biến một tên cao ngạo lạnh lùng thối tha thành một Đường Tăng lắm lời, có muốn không bội phục cũng không được.

Mẹ Tổ quốc thân yêu, chẳng có gì mà người không làm được cả, chúng con kính nể người!

Bân Tử gửi tin nhắn cho cô: Cháu gái nhỏ, lão Trác có đến bệnh viện làm phục hồi chức năng không?

Bân Tử biết chuyện lão Trác rời khỏi nhà, nhưng không nói với mọi người trong nhóm.

Nụ cười trên mặt Nhuế Ngạn biến mất, im lặng rất lâu.

Việc này không phải cô không nghĩ tới, nhưng chân là đề tài cấm kỵ giữa cô với Trác Lương, cô không dám nhắc đến.

– Việc phục hồi chức năng cho chân rất quan trọng, không thể chậm trễ, nếu kéo dài thì cơ hội hồi phục sẽ càng ngày càng nhỏ.

Bân Tử lại nói.

Bân Tử nói rất có lý, nhưng việc này nên nói với Trác Lương như thế nào?

Bình thường Trác Lương luôn mang bộ dáng hoà nhã dễ nói chuyện, nhưng nếu nhắc đến việc kia lại khó mà đoán trước.

Nhuế Ngạn suy tư hai ngày, nhân dịp vào một buổi tối đẩy Trác Lương ra ngoài đi dạo, thật cẩn thận nhắc đến chân anh.

“Chú Tiểu Trác ơi, chú đã tới đây lâu như vậy rồi, chân của chú có phải đến bệnh viện khám lại không ạ?”

Cảm xúc của Trác Lương nháy mắt trở nên âm u, mặc dù anh không nói lời nào, nhưng đi theo phía sau anh cũng có thể cảm giác được bầu không khí rất nặng nề.

Buổi tối hôm đó trời đổ mưa to, sớm hôm sau khi Nhuế Ngạn nhìn thấy Trác Lương, anh vẫn mặc quần áo của ngày hôm qua, vẻ mặt mệt mỏi, rõ ràng cả một đêm không ngủ.

Mấy ngày sau đó, Trác Lương đột nhiên trở nên xa cách, lại quay về trạng thái trước đây, mỗi ngày nhìn ra ngoài cửa sổ đến ngẩn người, vẫn sẽ trò chuyện, thỉnh thoảng cũng sẽ cười, nhưng lại khiến người khác có cảm giác không xa không gần, suy sút tinh thần.

Nhuế Ngạn không dám nhắc lại chuyện này nữa.

Từ nhóm chat “Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt”, Nhuế Ngạn cũng láng máng biết được một số chuyện về Trác Lương.

Trác Lương từ Học viện quân sự gia nhập bộ đội, gia cảnh tốt, ngoại hình ưa nhìn, bằng cấp tốt, sau khi gia nhập bộ đội, bỗng trở nên khác biệt, bị bọn họ gọi là tên lính thiếu gia.

Hiển nhiên cái tên này không hề mang ý tốt, thậm chí còn chứa rất nhiều sự kỳ thị và bất mãn.

Trắng trẻo sạch sẽ, mặt mũi non trẻ song lúc nào cũng lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai như ngôi sao nổi tiếng, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật, cô độc, nhìn ai cũng mang vẻ hững hờ xa cách, những điều này trong mắt người khác chính là kiêu ngạo lạnh lùng, cảm thấy anh tự cao tự đại, ai cũng coi thường.

Người như vậy rất dễ bị người khác cách ly.

Nhưng cũng chính tên lính thiếu gia này lại chèn ép bọn họ trong quân ngũ, người bọn họ cho rằng yếu đuối nhu nhược lại chèn ép bọn họ về thể năng, người bọn họ cho rằng không học vấn không nghề nghiệp lại chèn ép bọn họ về chỉ số thông minh, người bọn họ cho rằng chẳng có tí tài cán nào lại chèn ép bọn họ trong mọi phương diện…

Tên lính thiếu gia này… Cũng không vô dụng như bọn họ tưởng.

Đương nhiên những việc đó chưa đủ khiến bọn họ phải kính trọng anh, bọn họ cho rằng gia đình anh có quyền thế đã hối lộ Thủ trưởng nên mới có thể xung đột với Đại đội trưởng, Doanh trưởng, thậm chí là Đoàn trưởng…

Nói trắng ra anh chính là phiền phức của quân đội, người khác nhiều nhất chỉ dám trêu đùa ra oai với Tiểu đội trưởng, cùng lắm là Trung đội trưởng, nhưng đứng trước những nhân vật mấy sao mấy gạch, bọn họ chỉ là những người lính được quần chúng nhân dân được tin cậy, yêu thương.

Còn thiếu gia thì khác, chỉ cần anh cảm thấy không công bằng, chưa bao giờ biết thỏa hiệp, hơn nữa vấn đề anh đưa ra luôn nói có sách mách có chứng khiến người khác không thể phản bác, vì thế đành phải dùng vũ lực trấn áp…

Những hành động này thực sự quá trâu bò, làm bọn họ chỉ dám giận không dám mắng, cũng đã hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Thủ trưởng đã trừng phạt thì không hề nương tay…

Bọn họ không dám chọc giận Đại đội trưởng, Doanh trưởng, chứ đừng nói là Đoàn trưởng, không muốn bởi vậy mà phải vào ban cấp dưỡng để nấu nướng, cũng không muốn đến làm nhân viên phục vụ cho Đoàn trưởng, càng không muốn đến ban hậu cần nuôi lợn…

Thật ra điều kinh ngạc nhất là ba con lợn được giao cho thiếu gia nuôi, mỗi con đều nặng hơn 280 kg.

Thiếu gia nuôi lợn còn nặng hơn người khác.

Người thường bọn họ chỉ có thể nhìn lên, song vĩnh viễn cũng chẳng thể đạt được độ cao này.

Sau này tiếp xúc mời thời gian dài mới biết thiếu gia không kiêu ngạo, lạnh lùng, khó gần như vẻ ngoài, bình thường dù anh ít chủ động chào hỏi nói chuyện, nhưng chỉ cần ai có việc tìm anh, những việc anh có thể làm sẽ không hề nói hai lời.

Những người định thi vào trường quân đội, do nghỉ học nhập ngũ quá sớm, khó tránh khỏi sẽ vất vả trong quá trình học tập, nhưng chỉ cần bọn họ hỏi thiếu gia bài không hiểu, thiếu gia chưa từng từ chối, sau đó thậm chí mỗi ngày còn giành thời gian tới dạy bổ túc cho bọn họ.

Thiếu gia như thế đã chạm vào lòng của nhiều người, khiến họ phải ngả mũ kính nể.

Từ nhỏ đến lớn, từ trường học đến doanh trại quân đội, Trác Lương luôn thuận buồm xuôi gió, từ nhân vật làm mưa làm gió trong trường đến bộ đội ưu tú, con đường này tuy anh phải trả giá bằng sự nỗ lực to lớn, nhưng cũng nhận được hoa thơm quả ngọt, tất cả mọi việc đều được anh kiểm soát chặt chẽ, anh có kế hoạch rõ ràng trong tương lai, từng bước một, mỗi bước anh đi đều rất thuận lời, gần như không va vấp phải sóng gió gì, mặc dù đôi chút phải ngược gió, anh cũng coi nó như thử thách nhỏ nhỏ giẫm dưới lòng bàn chân, tô điểm thêm cho thành công.

Anh biết nhìn xa trông rộng, thông minh sáng suốt, tâm lý chịu đựng mạnh mẽ đến mức dù xuất phát từ hoàn cảnh nào đều có thể làm mà mặt không đổi sắc, dù đang ở độ tuổi trẻ nhiệt huyết bị bắt đi nuôi lợn, anh cũng có thể sung sướng như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Đôi chân này là kiếp nạn lớn nhất trong cuộc đời anh, cũng là một kiếp nạn đánh bại tất cả sự kiêu hãnh của anh.

Nhuế Ngạn thở dài, một người luôn đứng trên đám mây, sao có thể đối mặt với địa ngục, hơn nữa có thể vĩnh viễn không còn cơ hội thay đổi?

*****

Ngải Tiểu Á nhanh chóng tìm được cho Nhuế Ngạn vai MC cho một lễ cưới.

MC hôn lễ là một công việc rất được ưa chuộng, lúc Nhuế Ngạn thiếu tiền cũng đã làm không ít, nhưng MC hôn lễ đôi khi không quan tâm năng lực dẫn chương trình của bạn như thế nào, mà là có thể khuấy động bầu không khí tại hội trường hay không, Nhuế Ngạn là một cô gái nhỏ, mới đầu làm thật sự mất tự nhiên, không cởi mở bằng MC nam.

Sau này, chỉ cần Nhuế Ngạn không thật sự thiếu tiền, cô gần như không nhận làm MC đám cưới nữa.

Trước nửa tháng Nhuế Ngạn gặp mặt cô dâu chú rể, thảo luận lại toàn bộ quá trình tổ chức hôn lễ.

Những việc này Nhuế Ngạn đã quen làm, không có gì khó khăn, cô dâu chú rể cũng rất dễ nói chuyện, không đưa ra những yêu cầu gây khó khăn cho MC.

Kết thúc cuộc trò chuyện, chuông điện thoại Nhuế Ngạn vang lên, là Ngải Tiểu Á, Nhuế Ngạn tạm thời cúp điện thoại, sau khi bàn bạc xong với cô dâu chú rể mới gọi lại cho Ngải Tiểu Á.

Ngải Tiểu Á nhấc máy cũng không oán giận việc Nhuế Ngạn đã cúp điện thoại của cô ấy, trực tiếp nói: “Cậu mau xem hot search Weibo đi, Ninh Điềm gặp quả báo rồi.”

Nhuế Ngạn không cúp máy, mở Weibo vào xem, “Ninh Điềm ngoại tình với người đại diện” đã lên No1, Nhuế Ngạn nhấn vào, có video có ảnh, tất cả đều là cảnh hôn thân mật của Ninh Điềm với người đại diện, không thể nào chối cãi.

“Nhuế Ngạn, cậu thấy chưa? Đây là quả báo đấy, chẳng phải không có quả báo đâu mà chỉ chưa tới thời điểm thôi.” Ngải Tiểu Á vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Ai bảo cô ả ức hiếp cậu, xem đi, lần này ông trời cũng ngứa mắt, giúp cậu trừng trị ả ta đó.”

Nhuế Ngạn không suy nghĩ giống như Ngải Tiểu Á, điều cô nghĩ đến trước tiên chính là Trác Lương.

Ninh Điềm ngoại tình, điều đó chứng tỏ anh trai Trác Lương bị đội mũ xanh, gia nghiệp nhà họ Trác rất lớn, thế này có khác nào vứt hết mặt mũi không?

Nhuế Ngạn chưa kịp nói gì, điện thoại lại có người gọi đến, là Bân Tử.

Nhuế Ngạn vội nói vài câu với Ngải Tiểu Á rồi cúp máy, sau đó nhận điện thoại của Bân Tử.

Hôm đó, sau khi nói chuyện với Trác Lương xong, cô liền gọi cho Bân Tử hỏi thăm tình hình về chân của Trác Lương, Bân Tử nói anh ấy cũng không nắm rõ lắm, định điều tra kỹ hơn.

Lần này Bân Tử phải mất rất nhiều công sức mới lấy được một phần bệnh án của Trác Lương.

Tổ chức thần kinh ở cột sống đã bị đạn làm tổn thương, dẫn đến tê liệt.

Trác gia đã tìm kiếm rất nhiều bác sĩ giỏi ở trong và ngoài nước trị liệu cho anh, ban đầu, Trác Lương cũng vô cùng phối hợp, nhưng rất lâu sau đó, hai chân vẫn không hề có chuyển biến tốt, thậm chí khi bắt đầu hai chân của Trác Lương còn có cảm giác, càng về sau, càng không tốt như trước.

Bác sĩ nói vẫn còn hi vọng…

Vẫn còn hi vọng…

Bốn chữ này được nói ra, khiến lòng người càng thêm tuyệt vọng.

Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, nháy mắt nhấn chìm con người vào vũng bùn.

“Cháu gái nhỏ, cháu nên nói chuyện với Trác Lương, nhất định phải khuyên được anh ấy chấp nhận trị liệu, có hi vọng tóm lại…” Bân Tử thoáng khựng lại, sợ là thật sự không nói được nữa.

“Cháu sẽ tìm cơ hội khuyên chú ấy ạ, chú nói đúng, có hi vọng nhất định phải thử, không thể bỏ cuộc.” Lúc này trong lòng Nhuế Ngạn cũng mang nặng trách nhiệm, tâm trạng vô cùng nặng nề.

“Được rồi, cháu cố lên nhé, bên Khương Yển có một bệnh viện quân đội, quân y trong nhóm bọn chú hiện đang làm việc ở đó, chú sẽ gửi phương thức liên lạc cậu ấy cho cháu, sau này có thể sẽ cần đến đấy.”

“Vâng, cháu biết rồi ạ, à đúng rồi, bên Trác gia không ai phái người đi tìm chú Tiểu Trác ạ?” Nhuế Ngạn đột nhiên nhớ tới chuyện này, con trai nhà học Trác mất tích, khẳng định sẽ không bỏ qua, nhưng qua một thời gian lâu như vậy, dường như không hề có tin Trác gia tìm người.

“Bên phía Trác gia giấu kín không một kẽ hở, căn bản không ai biết cậu hai nhà họ Trác mất tích đâu.” Bân Tử nói.

“Tại sao ạ?” Nhuế Ngạn vẫy taxi, ngồi vào, “Chẳng lẽ bọn họ không hề lo lắng cho chú Tiểu Trác hay sao ạ?”

“Cháu gái à, cháu phải biết rằng, gia đình Lão Trác là gia đình quyền quý, giàu có không gì sánh nổi, chuyện nhà giàu không phải là thứ mà người thường như chúng ta có thể hiểu được.” Bân Tử thở dài một hơi, “Chỉ sợ anh cả của Lão Trác cảm thấy cả đời này Lão Trác không quay về mới tốt.”

Anh em nhà giàu vì gia sản mà tranh giành với nhau, ganh đua xem ai chết ai sống?

“… Không phải đâu…” Nhuế Ngạn hơi chần chừ, trong lòng tin một nửa, cô cũng coi như là người của nhà họ Lục, ngay cả nhà giàu mới nổi như Lục gia còn tranh đấu gay gắt, Trác gia có lẽ nghiêm trọng hơn.

“Sao lại không, chú nói cho cháu biết…” Bân Tử hạ giọng, “Anh cả của Lão Trác là con nuôi, mọi người trong giới đều biết, cậu hai nhà họ Trác là người thừa kế duy nhất, cậu cả dù có giỏi đến đâu thì cũng chỉ làm công cho Lão Trác thôi, cho nên, cháu cảm thấy anh ta sẽ chịu để yên sao?”

“Chú đã từng điều tra sau khi Lão Trác đi, Trác gia cũng từng định báo cảnh sát xử lý, nhưng mọi chuyện đều bị anh ta ém nhẹm, nếu không phải anh ta gây trở ngại, vì sao Trác gia lại không ra tìm người?”

Ấn tượng về anh trai của Trác Lương nháy mặt xấu đi trong lòng Nhuế Ngạn, vừa rồi cô còn vì chuyện Ninh Điềm ngoại tình mà cảm thấy anh ta vô tội, hiện tại tư tưởng đột nhiên thay đổi.

Những người ức hiếp chú Tiểu Trác nhà cô đều không phải người tốt.

Hết chương 19

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi